Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 585: THIỆU VŨ SÁT THÊ


Dịch giả: Luna Wong


Nguyễn thị ngạc nhiên nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lắc đầu.


“Đỗ tiên sinh, ta, ta không phải cố ý.” Khâu Hổ nói.


“Ngươi có phải cố ý hay không không quan trọng, kết quả mới là trọng yếu nhất.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nguyễn thị, “Ngươi muốn hòa ly không?”


Nguyễn thị lắc đầu, “Chỉ, chỉ cần hắn không đánh ta nữa, ta, ta không muốn hòa ly.”


“Ngươi còn đánh không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Khâu Hổ.


Khâu Hổ thống khổ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ta, trong lòng ta khổ, nhưng, nhưng sau này ta khẳng định không đánh nàng.”


“Ngươi có khổ thì nuốt vào, ai sống không khổ?” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh nhìn hắn, “Nguyễn thị cũng khổ, gả cho một nam nhân ra sớm, nàng đánh có ngươi không, có oán trách ngươi không?”


Khâu Hổ lung lay sắp đổ, tay cầm lấy bàn cả người đều đang phát run.


“Nhưng là, nhưng là người nói chuyện này làm sao bây giờ?” Khâu Hổ rất thống khổ, kéo tóc mình, “Ta, ta không biết làm sao bây giờ, ta chỉ chỉ nghĩ đến những thứ này, ta, ta chỉ muốn chết.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết làm sao bây giờ, nếu như biết, nàng đã sớm phòng ngừa chu đáo giải quyết cho xong chuyện này rồi, mà không phải cầu khẩn Phật tổ phù hộ có thể vĩnh viễn che khuất những chuyện xấu này.


“Ai nói cho ngươi biết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Khâu Hổ nói: “Là nam nhân, hắn đến kinh thành buôn bán, thùng xe ngựa hỏng, mời ta đi tu.”


“Hắn nói cho ta biết chuyện này, còn nói nếu như ta không tin, có thể đi tìm đại phu xem.”


“Nếu như hết thảy ta đều là thật tốt, lời của hắn xem như chưa nói qua, nếu như ta có vấn đề, vậy chứng minh lời hắn nói là thật.”


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Hắn ở nơi nào?”


“Ở khách điếm Đông Lục nhai, ngày hôm qua ta còn gặp phải hắn.” Khâu Hổ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đỗ tiên sinh, vụ án kia là người làm, người, người cũng biết có phải hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể vấn đề của nhà ngươi liên quan đến Chung Sơn tự, nhưng bây giờ vấn đề chúng ta phải giải quyết không phải nó, như vậy ngươi không thể nhéo vấn đề không tha.”



“Nói cách khác, ngươi muốn giải quyết vấn đề giữa phu thê các ngươi như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Khâu Hổ lắc đầu, ôm tay ngồi chồm hổm dưới đất, “Ta, ta không biết.”


“Ta cho rằng hài tử là của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dung mạo của Văn Văn rất giống ngươi, lẽ nào không có người nào nói với ngươi điều này sao?”


Khâu Hổ gật đầu, “Nói, nói qua, nhưng, nhưng là ta có vấn đề ta không thể sinh a.”


“Vậy ngươi hòa ly đi.” Đỗ Cửu Ngôn có thể hiểu được tâm tình của hắn, thế nhưng nhịn không được tâm phiền khí táo, muốn đè hắn xuống đập một trận xuất khí chút, “Vấn đề luôn phải giải quyết.”


Khâu Hổ rất mờ mịt, “Ta, ta không hòa ly, ta, sau này ta không đánh nàng nữa.”


“Văn Văn thì sao?”


Khâu Hổ để kẻ khác phiền táo và không nhịn được đồng thời lại có một chút đáng giá vui mừng, hắn không có bởi vì hoài nghi nữ nhi không phải thân sinh, mà bỏ hài tử.


“Nàng là chúng ta nuôi lớn, nàng vẫn luôn là nữ nhi của ta.” Khâu Hổ nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Nguyễn thị, Nguyễn thị nói: “Đỗ tiên sinh, ta cũng không hòa ly.”


“Được rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, “Việc nhà không dễ nói, chuyện sau này hai người các ngươi tự thương lượng với nhau, hiện tại chúng ta đi làm hai chuyện.”


“Tìm thương gia từ đất bên ngoài tới và đi y quán.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi ra ngoài, nàng không có nói chuyện chuyện Chung Sơn tự, chuyện này hiện tại không có cách nào nói.


Phản ứng của Khâu Hổ, đã coi như là đè nén bảo thủ, thí dụ như án ngày hôm qua thất thủ giết vợ. . .


Xem ra, chút nữa nàng phải đi vào ngục một chuyến.


Hai phu thê Khâu Hổ theo Đỗ Cửu Ngôn xuất môn, Khâu Hổ hổ thẹn nhìn cánh tay của Nguyễn thị, thấp giọng nói: “Cánh tay của nàng đau sao lại không nói với ta?”


“Ta không dám nói. Ta cũng không biết vì sao ngươi như vậy.” Nguyễn thị không có nghe được chuyện vừa rồi hai người nói đến Chung Sơn tự, nên như trước nghi hoặc, “Tướng công, ngươi đừng nghe nghe người khác, chúng ta sống thật tốt có được không?”


“Ta là tính cách gì, ngươi còn không biết sao?”



Khâu Hổ đương nhiên biết, dù là Khâu Văn là của đám hòa thượng kia, Nguyễn thị cũng không biết tình, nàng bị đối phương kê đơn. . . Nhưng là, biết là một chuyện, lý giải và làm lại là một chuyện khác.


Thê tử bị người vũ nhục, hài tử không phải là của mình, mình không phải là nam nhân. . .


Đả kích nặng nề, để hắn tan vỡ.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn đến khách sạn Khâu Hổ nói, không ngoài sở liệu, thương nhân phần đất bên ngoài kia sáng sớm hôm nay đã đi rồi, Khâu Hổ cho rằng Đỗ Cửu Ngôn không tin hắn, vội vã giải thích: “Người kia nói khẩu âm của phần đất bên ngoài, vóc dáng không cao, bên lỗ mũi trên có một nốt ruồi.”


“Hỏa kế, cái kia bên trái bên lỗ mũi có phải có nốt ruồi hay không?” Khâu Hổ hỏi khách sạn sai vặt.


Sai vặt gật đầu xác nhận, “Là, có một nốt rồi, nói khẩu âm Giang Tây.”


Khẩu âm Giang Tây? Đỗ Cửu Ngôn gật đầu tạ ơn, “Làm phiền ngươi, mặc kệ ở nơi nào, nếu như thấy người này, nếu tiện thỉnh lập tức cho ta biết, thâm tạ!”


Sai vặt cười nói: “Đỗ tiên sinh người khách khí, nếu như thấy được ta nhất định sẽ nói với người.”


Sau khi Đỗ Cửu Ngôn nói cám ơn đi ra, nói với Khâu Hổ: “Ta tra đường về và mục đích của người này một chút.”


“Ngươi sống cho tốt, chỉ thân thể này của ngươi, ngươi đánh chết Nguyễn thị, tái thú một tức phụ, nói không chừng thật đội nón xanh cho ngươi, ngươi nên cảm tạ nàng mới đúng.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Khâu Hổ, “Nghĩ sang chiều hướng tốt, cuốc sống mới có thể tiếp tục!”


Chuyện của Khâu Hổ, đổi thành bất kỳ một nam nhân nào, có thể cũng sẽ tan vỡ. Nhưng tan vỡ và đánh người cũng không thể thành lập quan hệ nhân quả.


“Ta, ta đã biết, ” Khâu Hổ nói: “Đỗ tiên sinh, người. . . Người muốn đi tra rõ chuyện này sao?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta còn có thể lại tìm ngươi.”


Dứt lời, liền đi.


“Tướng công, ” Nguyễn thị thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cái gì Chung Sơn tự? Những hòa thượng đó không phải là bị chém đầu rồi sao?”


Khâu Hổ nhìn Nguyễn thị, trong lòng ngũ vị tạp trần, đỡ nàng nói: “Không nói, ta cùng nàng đi tìm đại phu.”


Đỗ Cửu Ngôn đi phủ nha, Bả Tử nghe nói nàng tới, liền tới nghênh nàng, “Là tìm ta có việc, hay là đến nha môn làm việc?”



Hắn mặc bào tử bộ đầu phủ nha lục sắc, tóc buộc thật cao, ngũ quan lập thể mà thâm thúy, cao ngất quang minh không giận mà uy, Đỗ Cửu Ngôn tán thán nói: “Y phục này, có khí thế.”


Bả Tử không thích bị người quan sát, nhưng thích được nàng tán dương, không khỏi cười nói: “Vậy sau này ta mặc nhiều chút.”


“Vừa đi vừa nói, ” Đỗ Cửu Ngôn đi lao phòng bên kia, “Ngày hôm qua ngươi nói cái người sát thê kia, ngươi dẫn ta đi xem.”


Bả Tử nói: “Làm sao vậy?”


Nàng đem chuyện của Nguyễn thị và Khâu Hổ chuyện nói cho Bả Tử nghe, “Ta hiện tại rất bất an, việc này bất đồng với chuyện khác, năng lực của ta hữu hạn, không đè ép được a.”


“Cái đó không quan hệ với năng lực, chính là thánh thượng cũng không đè ép được.” Bả Tử nói: “Ta cùng đi với ngươi.”


Hai người vào trong phòng giam, nam nhân giết vợ tên Thiệu Vũ, hơn mười tuổi liền theo mã thương đi Tây Vực buôn bán, ở một lần nửa đêm, thương đội của bọn họ gặp giặc cướp, hắn bị thương rất nặng, cả người bị đâm rất nhiều đao, cửu tử nhất sinh bảo vệ một cái mạng.


Hiện tại hắn không dám đi nữa, chỉ ở nhà mở một cửa hàng nhỏ, chuyên môn bán một ít đồ Tây Vực, ngày trôi qua cũng không tệ lắm.


Tức phụ hắn là sau khi hắn bị thương mới trở về thú, nhỏ hơn hắn bốn tuổi, là cô nương nông thôn Đại Hưng, không tính là đẹp, nhưng phi thường có khả năng cũng có thể chịu được cực khổ.


“Nhi tử ngươi không là của ngươi, ngươi xác định?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Thiệu Vũ.


Thiệu Vũ đầy mặt tiều tụy, ba mươi mấy tuổi người đã là tóc hoa râm, như một lão ông sáu mươi tuổi.


Hắn cười thảm một tiếng, “Đỗ tiên sinh muốn vì tức phụ ta đánh quan ti sao? Ta nhận tội, ta cái gì cũng nhận, ngóng trông nha môn xử ta chết tội, đời này ta sống cũng đủ rồi.”


Bookwaves.com.vn – Luna: câu này để ta nhớ đến một ông lão của Ấn Độ nhường giường cho người trẻ tuổi và nói ông sống đủ rồi. Một người con quỳ xuống xin oxy cho cha mẹ, một người vợ hô hấp thay chồng vì thiếu oxy, một đống xác chết bị thiêu tập thể, Ấn Độ thật đáng thương. Hy vọng dịch bệnh này mau qua đi, cho nhân loại một đường sống


“Án tử không ai trả tụng phí, ta sẽ không nhận, ta cũng không phải rảnh rỗi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi trả lời vấn đề của ta.”


Thiệu Vũ nhìn Đỗ Cửu Ngôn rất kỳ quái, “Phải, nhi tử ta không phải của ta, đại phu nói lúc trước sau khi ta bị thương, mệnh căn cũng bị thương theo, căn bản không sinh được hài tử.”


Đỗ Cửu Ngôn bắt đầu hoài nghi những đại phu này, thế nào y thuật cao như vậy. Vì sao người trước đây phu thê hai người cùng đi xem bệnh, đại phu nghĩ không ra nhắc nhở trượng phu cùng nhau kiểm tra. Quá đáng ghét!


“Bả gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử nói: “Ta bỗng nhiên có một ý tưởng.”


Bả Tử nhướng mày nhìn nàng.


“Bắt hết tất cả đại phu chung quanh này lại, dặn dò bọn họ không cho phép xem cho bất kỳ nam nhân nào không dựng không dục.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dù là xem, cũng phải nói láo.”


Nhãn tình của Bả Tử sáng lên, gật đầu nói: “Phương pháp này của ngươi rất tốt, có thể.”


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, hỏi Thiệu Vũ tiếp, “Nhi tử ngươi năm nay mười một tuổi, ngươi mới bắt đầu hoài nghi, như vậy, là nguyên nhân gì để ngươi hoài nghi?”


“Chuyện này ngươi còn có mặt mũi hỏi ta?” Thiệu Vũ nhìn Đỗ Cửu Ngôn.



Đỗ Cửu Ngôn cười nhạt, “Thế nào, nhi tử ngươi là của ta?”


“Ngươi, ngươi nói lời gì thế, ngươi có phải là tụng sư không!” Thiệu Vũ đứng lên, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn.


“Nếu ta không phải tụng sư, ta đã tiến đến quất chết ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu ngươi không nói, ta có biện pháp để ngươi nói.”


“Ngươi!” Thiệu Vũ bị nàng chọc tức, lại không dám động thủ, cũng không dám mắng, cả giận nói: “Án tử của Chung Sơn tựlà ngươi tra, ngươi có thể không biết ta vì sao tức giận sao?”


“Ai nói cho ngươi biết chuyện của Chung Sơn tự?”


Thiệu Vũ nói: “Thiên hạ không có tường nào không lọt được gió, ngươi không giấu được.”


“Ngươi là dùng cái mông tự hỏi vấn đề sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Đầu óc ngươi mọc ở trên cổ, chỉ vì tăng cao, ta thấy ngươi cũng không cao a, nam nhân không có dáng nam nhân, hô ba hát bốn buộc người là cóp thể giả bản thân là một nam nhân?”


Thiệu Vũ bị tức cứng họng, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có phải một nam nhân có nốt ruồi trên mũi nói cho ngươi biết hay không?”


“Ngươi không biết sao, còn hỏi ta.” Thiệu Vũ nói: “Dù thế nào, các ngươi không đè ép được chuyện này, đây là muốn giết hoặc nhốt hết người nói sự thật ra sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có phải bị bệnh hay không, nhi tử của ai không phải thân sinh của ai. Có quan hệ gì với ta sao?”


“Ngươi nói chuyện thế nào vậy, ngươi cố ý có phải hay không, ngươi còn có phải là người hay không?”


“Ta sẽ không bởi vì mình không được, mà đánh chết tức phụ của mình, nên, ngươi đoán chúng ta ai mới không phải người.” Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Ngươi hãy thành thật chờ chết đi.”


Nàng thực sự là miệng hạ lưu tình, lời càng khó nghe cũng không có nói.


Nên, người đáng ghét đều có chỗ tương tự, nói mấy câu đã để nàng muốn trực tiếp dùng bạo lực giải quyết đối phương.


“Ngươi không cần để ý đến hắn, hắn chính là hận đời, cho là mọi người trong thiên hạ đều nọ hắn.” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu ra lao phòng, “Bả gia, xem ra có người ở phía sau trợ giúp a.”


“Làm sao bây giờ?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa mi tâm, “Có chút đau đầu, nên ta muốn vào cung hồi bẩm thánh thượng chuyện này.”


Không thể để một mình nàng phiền não được.


“Ta đi nói với đại nhân, toàn thành lùng bắt nam tử khẩu âm Giang Tây trên mũi có nốt ruồi này.” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ, lên tiếng chào Ngô Điển Dần, về nhà gọi Quế vương, cùng nhau tiến cung tìm Triệu Dục.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận