Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 586: TRUYỀN BÁ ÁC Ý

Dịch giả: Luna Wong

“Có người ở phía sau trợ giúp?” Triệu Dục rất giật mình, “Mục đích của đối phương là gì?”

Hắn nghĩ không ra mục đích của người đổ dầu vào lửa này là cái gì.

“Mục đích hiện tại còn không biết, nhưng, sẽ không ẩn dấu lâu lắm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thánh thượng, mấu chốt của vấn đề hiện tại là, phải làm sao giải quyết tốt hậu quả.”

Chuyện này cố ý bất lương hiền lành, cũng không thể cùng cấp.

Dù cho chém nhiều đầu người hơn nữa, cũng vô pháp vết rách và đau đớn cả đời của người bị hại cùng với nhà bọn họ đình.

“Các ngươi cho là thế nào?” Triệu Dục cũng không có cách nào.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nhìn Quế vương.

“Khống chế lại tất cả đại phu chung quanh, ” Quế vương nói: “Phàm là nam nhân đến khám bệnh, đều không được phép nói.”

Cư nhiên giống suy nghĩ của nàng, Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.

“Vậy phần đất bên ngoài thì sao?” Triệu Dục phản bác Quế vương.

Quế vương nói: “Có thể khống chế một chút thì là một chút, mười lăm năm, cũng không có thể có bao nhiêu gia đình, nào có người không thể sinh hài tử nhiều như vậy.”

“Ngươi, ngươi cái này cũng là biện pháp.” Triệu Dục lại đau đầu, lại cảm thấy dở khóc dở cười, “Suy nghĩ lại một chút, còn có biện pháp gì tốt?”

Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Vậy cũng chỉ có thể để Cửu Ngôn ra ngựa, mở một khóa tẩy não cho tất cả người bị hại.”

Triệu Dục nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Tẩy não chỉ là nhất thời, cũng không có hiệu quả đáng kể.” Đỗ Cửu Ngôn muốn đá Quế vương, nghĩ chủ ý tầm bậy gì, “Thánh thượng, không bằng người an bài người ngăn chặn miệng của đại phu trong ngoài kinh thành trước đi.”

Triệu Dục gật đầu, “Trẫm phân phó ngay.”

Luận tầm quan trọng của sau tấm màn che, đây là cảm giác của Đỗ Cửu Ngôn thời khắc này , nàng và Quế vương đi ra, thở dài nói: “Vương gia, so sánh một chút ta cảm thấy người vẫn là rất tốt.”

“Không có so sánh nàng cũng không biết ta ưu tú cỡ nà.” Quế vương nói: “Trên đời này quá nhiều nam nhân chỉ là bề ngoài vàng ngọc, tốt giống ta vậy, không thấy nhiều.”

“Nàng đừng nhìn Bả Tử, nếu hắn gặp phải loại sự tình này, khẳng định còn còn đáng sợ hơn những người này.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Người nói xấu hắn như vậy, sẽ không chột dạ sao?”

“Hắn câu dẫn tức phụ ta cũng không có chột dạ, ta nói xấu hắn hai câu thì phải chột dạ sao? Ta hận không thể nói ngay mặt.”

Đỗ Cửu Ngôn không phản ứng hắn, hai người ra cửa cung, Cố Thanh Sơn xông tới mặt.

Gần đây đều là Cố Thanh Sơn theo bọn họ, Kiều Mặc và Hàn Đương bận chuyện quan hệ hai giới cùng chung thân đại sự, không có rảnh theo Quế vương.

“Vương gia, Chung Sơn tự cháy. Đứng ở cửa thành có thể thấy bên kia khói đặc cuồn cuộn.” Cố Thanh Sơn nói.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đối diện nhau, trở về lấy ngựa ra khỏi thành.

Quả nhiên ra khỏi cửa thành liền thấy khói đặc cuồn cuộn, che nửa bầu trời chướng khí mù mịt, trong không khí cũng tràn ngập mùi khét.

Cửa thành rất nhiều người tụ tập xem náo nhiệt bên kia, nghị luận suy đoán vì sao Chung Sơn tự lại cháy.

“Đỗ tiên sinh, người cùng vương gia muốn đi Chung Sơn tự sao?” Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, có người thấy nàng, hỏi thăm nói.

“Ân, nói không chừng còn có thể cứu giúp một chút.”

Chờ Đỗ Cửu Ngôn đến ngoài cửa miếu, liền phát hiện lời mới rồi hoàn toàn không đáng tin cậy. Toàn bộ bảo điện đã sập xuống, phía sau thiện phòng và tất cả viện tử, hầu như trở thành một tòa phế tích.

Ngay cả viện tử độc lập của Huyền Ngô ở lúc đó, cũng bị thiêu thành tro tàn.

“Đều là làm bằng gỗ, nếu như bị người hất chút dầu, cũng chỉ có thể chờ đốt xong tự diệt.” Quế vương nói.

Bả Tử mang theo người của phủ nha chạy tới.

“Bốn phía tìm xem có người khả nghi hay không.” Bả Tử phân phó sai dịch và bộ khoái của phủ nha, đi tới đứng ở bên người Đỗ Cửu Ngôn, “Lửa lớn như vậy, tất nhiên là có người cố ý phóng hỏa.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Xem ra, có thể là một nam nhân như Khâu Hổ và Thiệu Vũ phát tiết tức giận.”

“Đốt miếu!” Quế vương nói: “Miếu đốt xong, phẫn nộ còn dư lại phải phát tiết thế nào?”

Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, người và người không giống nhau, rất khó đoán trước.

“Có tra thương nhân có nốt ruồi ở mũi Giang Tây vân du bốn phương hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Bả Tử.

Bả Tử nói: “Ta điều tra đăng ký vào thành môn, lật mười lăm ngày trước, từ Giang Tây đến kinh thành tổng cộng sáu mươi tám người, trong đó thương nhân vân du bốn phương có bốn mươi bốn người. Mang theo hàng giao thuế ngân có ba mươi người, những người còn lại đều là tới mua đồ.”

bookwaves.com.vn

Kinh thành có chín cửa, các cửa đều có công năng và quy củ riêng, người của binh mã ti chuyên bố trí binh ở cửa đăng ký văn điệp và thân phận nhân khẩu ra vào, vào ở khách sạn rồi khách sạn cũng phải đăng ký văn điệp.

Nếu như là thương nhân, mang hàng đến bán phải ở cửa thành gọi tên hàng hóa và giao thuế số lượng.

“Đối lập tuổi một chút, cùng với tập đăng ký ở khách sạn, có một người tương đối khả nghi.” Bả Tử nói: “Người Giang Tây Cát An, tên Kiều Nhất Quang, năm nay 31, thường ngày buôn bán lá trà, lúc này đây đến hai xe trà. Sáng sớm hôm nay rời kinh, đi nơi nào hiện tại còn không biết.”

“Thế nhưng ta tra xét tiệm thu lá trà của hắn, đối phương xác nhận là người Cát An, bọn họ lui tới buôn bán đã có hơn ba năm, hàng năm đầu mùa xuân trà mới đưa ra thị trường, Kiều Nhất Quang cũng sẽ đưa một xe lá trà, ở kinh thành mười ngày, ngày hôm nay kết toán ngân lượng trở về.”

“Sáng sớm đi, ngồi xe ngựa đi Giang Tây.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn xa xa, “Đi bên nào?”

Quế vương nói: “Nam diện, nàng muốn đuổi theo?”

“Đuổi theo!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử: “Ngươi tra người phóng hỏa, ta và vương gia đuổi theo Kiều Nhất Quang này.”

“Một chiếc xe ngựa mà thôi, tối hôm nay có thể đuổi tới.”

Bả Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi cẩn thận một chút.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn lên ngựa, cùng Quế vương hai người đi về phía nam, đi Thông châu.

Bình thường xe ngựa đi một ngày, đều là nghỉ ngơi một đêm ở Thông châu, huống chi đối phương tới từ địa phương xa như Giang Tây, không phải ba năm ngày là có thể đến, vội vã chạy đi ngựa sẽ chịu không nổi.

Sai nha, bầu trời tối đen, bọn họ đến Thông châu.

Quế vương tìm nha môn, lộ thân phận, “Khách sạn cả thành, lục soát người này!”

Nha môn Thông châu vội phân phó ra ngoài, cả thành lục soát người này.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ở ven đường tùy tiện tìm một tiệm mỳ, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm mấy khách sạn đối diện.

“Lão bản, lên cái cái trứng kho, ”

Đỗ Cửu Ngôn lột vỏ trứng đưa cho Quế vương một cái, nói: “Trứng của ngươi!”

“Ân.” Khóe miệng của Quế vương run lên, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Nàng xác nhận không phải đang đùa giỡn ta?”

Đỗ Cửu Ngôn cắn nửa, uống một ngụm nước canh nóng, “Người thô tục nghe gì cũng cảm thấy thô tục.”

“Vương gia, người nên đề tỉnh lại mình một chút.”

Quế vương bĩu môi, hắn cho rằng Đỗ Cửu Ngôn vừa rồi nhất định rắp tâm bất lương đùa giỡn hắn.

“Lần sau mời nàng trực bạch thêm chút.” Quế vương thiêu mi nói.

Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, Quế vương thấp giọng nói: “Có thấy trong ngõ hẻm sau lưng ta, có hai người hay không?”

“Thấy được, quỷ quỷ túy túy như là đang theo dõi.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Vương gia, phía sau người có mọc mắt?”

Quế vương nói: “Cao thủ đều là cảm thụ hơi thở.”

“Rất có thể cùng mục đích của chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn đảo qua đối phương một mắt, “Vương gia, chúng ta giải quyết hai người theo dõi này trước đi.”

Quế vương gật đầu đang muốn đứng dậy, bộ khoái nha môn Thông châu vội vã tới rồi, “Vương gia, tìm được người rồi, đang ở khách điếm ngủ, xe ngựa và xa phu của hắn cũng đều ở.”

Hai người ở đầu hẻm tiêu thất.

“Hỏi tên chưa?” Quế vương không có đuổi theo, hai người kia còn có thể còn xuất hiện.

Bộ khoái trả lời: “Hỏi rồi, Kiều Nhất Quang, người Giang Tây Cát An.”

“Người lẫn xe cùng nhau mang về!” Quế vương trả tiền, cùng Đỗ Cửu Ngôn đi nha môn trước.

bookwaves.com.vn

Ở hậu viện nha môn, Đỗ Cửu Ngôn gặp được Kiều Nhất Quang, da đen, người cao gầy, mũi bên trái có một nuốt ruồi cỡ móng tay, vô cùng dễ thấy được dễ nhận ra.

Hắn bị trói tay sau lưng, nói nhao nhao ầm ỷ, một ngụm phương ngôn nghe không hiểu.

Sai dịch gạt ngã hắn quỳ trên mặt đất.

“Nói tiếng phổ thông!” Quế vương nói.

Kiều Nhất Quang la hét nói: “Vì sao các ngươi bắt ta, ta cũng không có làm gì.”

“Tiếng quan thoại nói không tệ a!” Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Nói tốt như vậy, vì sao ở kinh thành còn nói giọng quê hương.”

Người này vừa nhìn chính là ở bên ngoài đi lại rất nhiều năm, một ngụm tiếng phổ thông rõ ràng, không hề có khẩu âm.

Nhưng Khâu Hổ và Thiệu Vũ nói, khẩu âm của người này phi thường nặng, hầu như lập tức có thể nghe được ra hắn là người Giang Tây.

“Ta thích nói cái gì thì nói cái đó, các ngươi quản sao?” Kiều Nhất Quang mắng.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, thấp giọng hỏi: “Chuyện ngươi đi lòng vòng tung tin của Chung Sơn tự, là ai sai sử ngươi?”

“Cái gì gọi là lòng vòng tung tin. Việc này cũng không phải bí mật, ta thuận miệng nói một chút. Thế nào, nói cũng phạm pháp?” Kiều Nhất Quang trừng Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Thứ nhất, chuyện của Chung Sơn tự là bí mật, chẳng bao giờ truyền ra ngoài. Thứ hai, người nào đi Chung Sơn tự cầu tử uống qua thang, ngay cả ta cũng không biết. Ngươi thuận miệng nói một chút, cư nhiên may mắn đụng phải Khâu Hổ cùng với Thiệu Vũ?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thuận miệng này của ngươi, đủ thâm độc a.”

“Cái gì không có công bố ra ngoài, ta là nghe người khác nói cho ta nghe.” Kiều Nhất Quang nói phân nửa, Đỗ Cửu Ngôn nói với sai dịch: “Đánh trước rút hai cái răng cửa của hắn, để miệng đầy mê sảng của hắn hắn đều ngại mở miệng.”

“Ngươi, ngươi dựa vào cái gì?” Kiều Nhất Quang nói.

Sai dịch tìm cái kìm đến, nắm răng cửa của Kiều Nhất Quang, làm bộ muốn nhổ.

“Nhổ, nhổ thật?” Kiều Nhất Quang kêu: “Ta, ta nói.”

Nước bọt của hắn chảy ròng, rất ác tâm.

Sai dịch nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thấy nàng xua tay, thu cái kìm đi xuống.

“Còn không thành thật, thì nhổ hết hai hàm của ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương đầy mặt thưởng thức nhìn nàng.

Nữ nhân của hắn có tính tình còn có khí phách lưu loát.

“Ta cố ý nói như vậy.” Kiều Nhất Quang nói: “Không chỉ là ta, cùng chúng ta còn có mấy người, bọn họ một người đi Sơn Đông một người đi Khai Phong.”

“Chúng ta hạ quyết tâm, phải nói chuyện này với mọi người.”

Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, kết quả này là nàng không có nghĩ tới.

Mặc dù vẫn là chủ mưu, nhưng động cơ này quá bất ngờ.

“Lý do?” Quế vương hỏi.

Kiều Nhất Quang nhìn Quế vương, lộ ra biểu tình bất úy sinh tử, “Ngươi chính là Quế vương gia đi?”

Quế vương nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.

“Ta biết ngươi là Quế vương gia, vị này chính là Đỗ tiên sinh.” Kiều Nhất Quang nói: “Ta nghĩ đến các ngươi phải qua một thời gian ngắn mới có thể tìm được ta, không nghĩ tới nhanh như vậy.”

“Xem ra, đồn đãi phía ngoài không nói sai, hai người ngươi quả thật có thể lực bất phàm.”

Quế vương cau mày nói: “Bớt ở chỗ này cố lộng huyền hư, mau nói!”

Kiều Nhất Quang cúi thấp đầu cười khổ một cái, nói: “Những người như các ngươi, là vĩnh viễn sẽ không hiểu dân chúng chúng ta khổ. Không làm như vậy, các ngươi làm sao có thể quan tâm chúng ta đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui