Q1 – CHƯƠNG 588: HUYNH ĐỆ NGÀY XƯA
Dịch giả: Luna Wong
Hai hắc y nhân cũng không có lập tức đi bắt Kiều Nhất Quang, mà là ở lại sách vách của Kiều Nhất Quang.
Đến nửa đêm, hai người từ cửa sổ bò ra ngoài. Cửa sổ của hai gian phòng cách nhau bất qua chừng hai cánh tay, bên ngoài còn có bệ cửa sổ, chỉ cần người đưa tay linh mẫn một chút, rất dễ có thể lật qua.
Quả nhiên, hai người rất dễ đẩy cửa sổ gian phòng của Kiều Nhất Quang ra, nhảy vào.
Không đợi hai người đứng vững, cửa sổ bị người đóng, hai thanh đao đều tự gác ở trên cổ của bọn họ.
“Dỡ xuống đi.” Quế vương nhắc nhở Đỗ Cửu Ngôn.
Loại sự tình này kinh nghiệm của Đỗ Cửu Ngôn không đủ phong phú, vội đi tới mở cằm của người bị khống chế, đạp cho gối có thể người này quỳ xuống.
Kiều Nhất Quang đốt sáng đèn lên, lấy khăn che mặt của hai người xuống.
Một nam một nữ, đang lườm Quế vương, trong mắt tiết lộ ra phẫn hận.
Quế vương nhướng mày đánh giá bọn họ, nói: “Các ngươi xuất hiện, đều là một nam một nữ phối hợp?”
“Ngươi còn gặp qua?” Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nhìn hắn.
Quế vương nói: “Lần kia Quách Đình hộ tống ta hồi kinh, ở trạm dịch có một nam một nữ ám sát, lúc đó hai người là tự sát mà chết.”
Loại phối hợp này, cũng ít khi thấy.
“Chính là lần ngươi bị ta dùng lưới đánh cá vây khốn kia?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
Khóe miệng của Quế vương run lên, “Có thể đi, không nhớ rõ.” Dứt lời, nhìn về phía Kiều Nhất Quang, “Ngươi quen không?”
Bình nào không mở cầm bình đó, mất hứng.
“Không biết.” Kiều Nhất Quang trả lời: “Nhưng chính là bọn họ từ Giang Tây bắt đầu cứ theo chúng ta.”
Trói lại hai người mang về nha môn, tìm đại phu thanh lý hàm răng của hai người. Trong răng cấm của những người này, từ vừa mới bắt đầu cũng sẽ bị khoan một cái lỗ, đi ra làm việc, nhét độc dược trong lỗ đó, một khi bị bắt sẽ cắn phá viên thuốc này.
“Rất cao cấp a, ” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá răng của hai người, không giống như là khoan, lại như là thật sâu răng, nàng cầm cằm của nữ tử, hỏi: “Các ngươi là người của ai.”
Nữ tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có bản lĩnh tự đi thăm dò, chúng ta cái gì cũng không biết.”
Nữ tử mặc y phục dạ hành hắc sắc, tuổi chừng ở hai mươi lăm hai mươi sáu, các ngón tay phải còn có vết chai, là nhiều năm cầm binh khí lưu lại.
Nam tử bên người nàng, tuổi tác hơi lớn nàng chút, tình huống tương tự.
“Soát người xem.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trước mặt nữ tử soát người, Quế vương phụ trách soát nam nhân.
Nữ tử rất kích động nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, ngươi muốn làm gì.”
Đỗ Cửu Ngôn từ áo đến vai của nàng, sau đó bộ ngực và trên lưng, thần thái hèn mọn thủ pháp trực tiếp, nữ tử tức giận run, giận dữ hét: “Ngươi đồ lưu manh không biết xấu hổ, ngươi không được chết tử tế.”
Quế vương u oán nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn.
“Đây là cái gì, ” Đỗ Cửu Ngôn cởi đai lưng của nữ tử ra, đai lưng là vải rộng chừng một ngón tay dài năm thước, trung gian có hai lớp, kéo ra có thể thấy được lệnh bài làm bằng gỗ rồng chừng hai ngón tay.
Trên lệnh bài viết hai chữ “Lư lăng”.
“Đây nhất định là gia đinh của Hoài vương phủ.” Kiều Nhất Quang nói: “Trên thân người của Hoài vương phủ đều có một tấm bảng như vậy, bằng vào tấm bảng có thể ra vào vương phủ.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá tấm bảng gỗ, bên trên ra một ít điêu khắc hoa văn và hai chữ ra, mặt trái lại có một đồ án rất đặc biệt.
Nàng quay đầu lại hỏi sai dịch, “Có mực đóng dấu không?”
“Có, ta đi lấy!”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quên đi.” Nàng bắt tay của nam tử làm rách ngón tay, ở trong nghẹn họng nhìn trân trối của đối phương, nhỏ máu của hắn vào trên tấm bảng gỗ, sau đó ấn hoa văn ra trên giấy.
Chữ “Hoài”!
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vương gia, đây là cổ tự đi?”
” n, cổ tự của chữ hoài là cách viết này.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trước mặt nữ tử, nói: “Nếu ngươi nói, ta nhổ sạch răng của ngươi, nhổ từng cái từng cái.”
“Tùy ngươi, ta không sợ chết, làm sao sẽ sợ ngươi.” Nữ tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy lột hết quần áo của ngươi?”
“Ngươi, vô sỉ!” Nữ tử nói: “Ta sẽ cắn lưỡi tự sát.”
bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có phải mọi người từ đất phong của Hoài vương ra ngoài, các ngươi cũng sẽ giám thị không?”
“Sở tác sở vi của Hoài vương, các ngươi biết bao nhiêu?”
Nữ tử gắt một cái, nói: “Chúng ta cái gì cũng không biết, ngươi đừng suy nghĩ.”
“Dụng hình đi.” Quế vương chỉ vào sai dịch nói: “Chiêu thức gì đều có thể thử, chớ giết chết là được.”
Mấy sai dịch dược dược dục thí, “Vừa lúc, có mấy hình cụ chúng ta còn chưa từng dùng qua.” Lúc nói chuyện, bắt đầu mang một nam một nữ xuống.
“Đi nghỉ ngơi đi, đừng có chạy lung tung.” Đỗ Cửu Ngôn phân phó Kiều Nhất Quang.
Kiều Nhất Quang xác nhận về phòng của mình nghỉ ngơi đi.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ngồi ở trong viện tử, phía ngoài cái mõ gõ hai tiếng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngủ đi, không còn sớm.”
“Ngũ ca hắn. . . Khi còn bé đẹp, như mẫu thân của hắn Vương thái phi.” Quế vương nói: “Nương ta ở trong mấy ca ca thứ xuất, thích hắn nhất.”
Thanh âm hắn trầm thấp, tâm tình không cao.
“Lúc hắn đi Cát An, ta một đường tiễn hắn đưa đến Giang Tây, còn cùng nhau đến chỗ nhị ca bên kia chơi chừng mấy ngày.” Quế vương nói: “Sau này, ta và nhị ca cùng nhau tiễn hắn đi Cát An.”
“Chúng ta cùng nhau dạo hết đất phong của hắn. Bày mưu tính kế cho hắn, làm sao xử lý bên kia.”
Quế vương ngồi ở trên ghế, khom người tay chà xát mặt, thở dài, “Ta nói mấy năm nữa ta còn sẽ đi tìm hắn chơi, nhưng ta trở về năm thứ hai đã. . . Không còn gặp qua hắn.”
“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của Quế vương, “Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi. Bất quá bây giờ chỉ là lời nói một bên của Kiều Nhất Quang, có thể chuyện này còn có xoay ngược lại.”
“Ngươi bây giờ thương tâm, tính toán thời gian có chút sớm a.”
Quế vương ngẩng đầu nhìn nàng, mất hứng, “Thương tâm không có thể khống chế.”
“Đã biết, đã biết, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn dụ dỗ hắn, “Chờ ngày mai trở về bẩm báo thánh thượng, chúng ta đi Giang Tây.”
Quế vương theo ôm hông của nàng ghé vào trên đùi của nàng, “Ngôn Ngôn, chuyện này ta cho rằng không đơn giản.”
“Ta cũng hiểu được có kỳ hoặc.” Đỗ Cửu Ngôn cứng đờ ôm hắn, muốn đá hắn đi, nhưng lại cảm thấy lúc này hắn đang thương tâm, đá đi quá không đủ thành ý, “Mặc kệ có nội tình gì, cũng sẽ tra rõ.”
Quế vương thở dài, “Tại sao còn người phải thay đổi nhỉ.”
“Cái này. . .” Đỗ Cửu Ngôn bị hắn ôm quá chặt, không được tự nhiên vặn vẹo, ho khan nói: “Ngươi ngồi dậy trước, dù sao cái đề tài này rất trầm trọng, nếu như ta động thủ với ngươi, tựa hồ có chút không quá ổn trọng.”
Quế vương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đầy mắt u oán.
“Đã biết, đã biết. Vậy ngươi ôm thêm một hồi.” Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh trăng không biết đi nơi nào, sao trái lại rất nhiều, nàng nghĩ tới chuyện của Kiều Nhất Quang nói. . .
Nếu như là thực sự, như vậy tội nghiệt của Hoài vương không thể tha thứ.
Mà nếu quả không phải thật, như vậy Kiều Nhất Quang có mục đích gì?
Còn có, người gửi thư cho Kiều Nhất Quang là ai, mục đích của hắn là cái gì?
Người theo Kiều Nhất Quang muốn giết hắn, thật là người của Hoài vương sao?
Chuyện tống tử thang, sẽ nháo thành bộ dáng gì nữa? Cuối cùng phải xử lý thế nào?
Vô số nghi vấn, bài sơn đảo hải kéo tới chỗ của nàng, nàng nhịn không được xoa xoa trán, đau đầu muốn nứt ra.
Nàng có loại cảm giác bị người giám thị, có một độc thủ đổ dầu vào lửa ở sau lưng. . . Người lúc đó liên lạc với Kinh Nhai Trùng là ai? Chuyện bây giờ có liên quan đến người kia hay không?
bookwaves.com.vn
Nếu như có, mục đích của hắn là cái gì?
Đây là chỗ để cho nàng khó hiểu.
“Nàng đang suy nghĩ gì?” Quế vương thấy nàng bỗng nhiên không nói, không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn cũng cúi đầu nhìn hắn, chỉ thấy một đôi mắt vụ mông mông của hắn nhìn nàng, trong lòng nàng rung động, đẩy mặt của hắn ra, nói: “Đừng nhìn ta như vậy, định lực của ta rất kém cỏi.”
Quế vương vặn qua đây, tiếp tục dùng ánh mắt mới vừa rồi ngưng mắt nhìn nàng, “Kém bao nhiêu?”
Đỗ Cửu Ngôn không nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn trời, nói chuyện nàng vừa nghĩ cho hắn biết, “. . . nên, đây hết thảy chỉ có chờ biết chuyện của Hoài vương là thật hay giả xong, mới có thể có kết luận.”
“Ân.” Cảm giác và suy đoán của Quế vương tương tự Đỗ Cửu Ngôn, “Chậm rãi tra đi, có thể các nghĩ của ta nàng, chỉ là ảo giác.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, “Vương gia, người không thể trốn tránh vấn đề.”
“Từ trước đến nay ta chỉ đón cái khó.” Quế vương nói.
“Thành hôn ngày thứ hai ngươi liền rời kinh thành, chẳng lẽ không phải trốn tránh vấn đề sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vừa đi mấy năm, không phải trốn tránh, cuộc sống thật tốt ngươi không sống, đi làm động tĩnh lớn như vậy làm gì.”
Quế vương bĩu môi, “Ý tưởng của nam nhân, nàng không hiểu.”
“Sao ta không hiểu, ta cũng vậy!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Khóe miệng của Quế vương run lên, cọ cọ trong ngực nàng, ” n, đã biết. Nàng cũng là nam nhân.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Bực mình, tránh ra.”
“Ta thương tâm, nàng cũng không có một chút đồng tình tâm sao?” Quế vương nói: “Nàng nghĩ suy nhiều thiếu nữ chết đi như vậy, ngẫm lại Hoài vương là ca ca thân cận của ta, ngẫm lại tao ngộ ta, nàng sẽ đau lòng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn véo lỗ tai của hắn, “Ta vừa rồi đã biểu thị đau lòng rồi.”
Quế vương bị nàng đẩy đứng lên.
Đỗ Cửu Ngôn đi khách phòng, Quế vương theo sau lưng nàng, ba đóng cửa, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn.
“Ta sợ.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn bị tư thái nhu nhược của hắn làm cho buồn nôn, nhịn không được sợ run cả người, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Nàng giường ngủ, ta ngủ nhuyễn tháp.” Hắn nói chuyện, đi tới nhuyễn tháp nằm xuống.
Đỗ Cửu Ngôn mệt mỏi, lười rửa mặt xốc chăn nằm, lúc đang nửa tỉnh nửa ngủ, bên người sinh ra thêm một người, ôm hông của nàng cẩn thận tỉ mỉ đắp kín mền cho nhau, vỗ vỗ nàng nói: “Chớ lộn xộn, không thôi ta sẽ ngủ không được, ngủ không được ta sẽ lăn qua lăn lại.”
Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, gằn từng chữ: “Ngươi muốn chết có phải hay không?”
“Ta muốn lăn qua lăn lại.” Quế vương dán bên tai nàng thổi nhiệt khí, “Nhưng phỏng chừng nàng không chịu, vì không bị nàng đánh, ta sẽ đàng hoàng một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi còn thật hiểu chuyện a.”
“Ân.” Quế vương gật đầu, “Ngôn Ngôn phát hiện ra cái tốt của ta chưa, ta luôn luôn rất hiểu chuyện.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy ngươi lấy móng heo ra.”
“Nàng cột như thế còn bằng phẳng hơn ta, ngươi có cái gì tốt để so đo.” Quế vương ghét bỏ nói: “Mau ngủ, như nàng vậy rất ồn ào.”
Đỗ Cửu Ngôn bị tức choáng váng đầu, “Cột cũng là ngực của ta, ta có cảm giác.”
“Có sao?”
Đỗ Cửu Ngôn véo hắn một cái, “Ngươi có cảm giác không?”
“Tê!” Quế vương hít một hơi lãnh khí, nhe răng trợn mắt nói: “Cảm giác của ta nào chỉ là đau, nhiều lắm.”
Đỗ Cửu Ngôn thất bại, cam tâm tình nguyện chịu thua.
“Vương gia, ngủ đi.” Đỗ Cửu Ngôn nhắm mắt lại.
Quế vương cà cà, nhìn chằm chằm lỗ tai của nàng hôn một cái, khẽ cười nhắm mắt ngủ.