Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 591: XUẤT HÀNH RỜI KINH


Dịch giả: Luna Wong


“Có nữ nhân cũng không tệ lắm.” Quế vương vỗ vỗ bao phục không lớn không nhỏ, bên trong đựng vớ và quần áo để thay.


Trước đây xuất môn, rất ít mang mấy thứ này.


“Bả Tử, ” Quế vương nhìn Bả Tử, cười rất ám muội, “Bao phục của ngươi lại ai thu thập?”


Bả Tử cũng không biết, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, lại hủy bỏ suy đoán của mình, Đỗ Cửu Ngôn ngay cả đồ của bản thân đều lười thu thập.


“Không phải ta, ” Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Hành lý của ta là Diệp tiểu thư thu thập.”


“Vương gia hành lý là Tạ tiểu thư thu thập.”


Bả Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua đoàn người phi thường khổng lồ đi ra tiễn bọn họ. Mười mấy cô nương lưu luyến không rời hướng về phía bọn họ phất tay, trái lại che mất Thái Trác Như và bốn vị Tam Xích đường.


“Không biết.” Hắn đảo qua một mắt, khoát bao phục lên trên lưng ngựa, “Mặc kệ ai thu thập, cũng không sao cả.”


Quế vương lắc đầu, “Người phải biết cảm ơn, tỷ như ngươi ở tại vương phủ, ngươi phải biết ơn. Tỷ như vị cô nương này thu thập hành lý cho ngươi, ngươi cũng phải cảm ơn.”


“Cảm ơn thế nào?” Bả Tử hỏi.


“Lấy thân báo đáp!” Quế vương nói.


Bả Tử cười lạnh một tiếng, “Nói như thế, ta phải báo đáp cho vương gia trước mới được.”


“Bổn vương chướng mắt ngươi. Bất quá không chịu nổi có người mắt mù, khó có được có người mắt mù, ngươi tiếp cận thử đi.” Quế vương nói.


“Phải, vương gia người cũng nên cảm ơn, Tạ tiểu thư rất tốt.” Bả Tử nói.


“Nàng đến vương phủ chính là hầu hạ ta, muốn cảm ơn, nàng chịu nổi sao.” Quế vương kéo kéo khóe miệng, “Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi.”


Lúc nói chuyện, dắt ngựa của Đỗ Cửu Ngôn đi về phía trước.


“Ngươi đi thì đi, dắt ngựa của ta làm gì.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay hắn, quay đầu lại cáo biệt mọi người, “Đều ngoan một chút a, chờ chúng ta trở về.”


Hai gò má của Diệp Nhu hồng hồng, “Đỗ tiên sinh, người trên đường cẩn thận a.”


“Ta sẽ giúp người chiếu cố củ cải nhỏ.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói tạ ơn, lại nhìn nhi tử của mình, củ cải nhỏ phất tay nói: “Cha a, đi sớm về sớm, ta sẽ chiếu cố tốt các di di.”



“Hài nhi của ta lợi hại.” Đỗ Cửu Ngôn không mắt nhìn nam nhân lưu lại, giục ngựa đi.


Đậu Vinh Hưng hình dạng thần thương, đi theo phía sau Bùi Doanh, Tiền Đạo An ngưng mi nói: “Cửu Ngôn lúc này đây đi rất nguy hiểm, ngươi đều không quan tâm một chút?”


“Ta quan tâm, tối hôm qua ta hàn huyên thật lâu với Cửu ca.” Đậu Vinh Hưng nói.


Tiền Đạo An nói: “Cái dạng này của ngươi, là lo lắng cho hắn sao?”


“Phân nửa, ” Đậu Vinh Hưng thấp giọng nói với Tiền Đạo An: “Hành lý của Bả huynh, là Bùi Doanh thu dọn.”


Tiền Đạo An sửng sốt.


“Quên đi, loại sự tình này không dễ nói.” Đậu Vinh Hưng yên đầu đạp não trở về, Lưu Kiều đi theo phía sau hắn, cười híp mắt nói: “Đậu tiên sinh, có phải người lo lắng cho Đỗ tiên sinh hay không?”


Đậu Vinh Hưng quét nàng một mắt, vóc dáng của Lưu Kiều không cao, nhưng là phi thường phong mãn, cười rộ lên rất kiều mị, hắn không thích như vậy, “Ân, ta lo lắng cho Cửu ca ta.” Lúc nói chuyện, lại nói: “Ta quay về thu thập một chút, ngày hôm nay phải bắt đầu làm việc.”


Lưu Kiều gật đầu, “Đậu tiên sinh cực khổ, buổi trưa ta đi đưa cơm cho các ngươi.”


Đậu Vinh Hưng đang muốn cự tuyệt, Lưu Kiều đã cười hì hì theo các nữ hài tử khác cùng đi.


Đậu Vinh Hưng thở dài, “Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a!”


“Tình yêu nam nữ, thật để cho người thần thương.”


Tống Cát Nghệ làm bộ trùng hợp, đụng phải tay của Tô Ngưng Nguyệt, tim hắn hắn nhảy thình thịch!


Tay của nữ tử thật mềm mại a.


Không biết nàng mặc yếm màu gì. . . Hắn còn nhớ rõ cái yếm Mẫu Đơn cô nương nhét vào trên người Đỗ Cửu Ngôn. . .


Mũi của Tống Cát Nghệ phát nhiệt, che mũi nói: “Ta, ta, ta trở về, một chút.”


Lúc nói chuyện, túm mũi chạy, chờ chạy về trong viện, đóng cửa phòng lại, máu mũi chảy một đường ra.


“Mất, mất mặt.” Tống Cát Nghệ yên lặng lau máu mũi, thu thập sạch sẽ vết máu trên đất.


Vương Nhụy nháy con mắt, nhìn Chu Tiếu, “Chu tiên sinh, ta vừa làm cá, là dùng ớt của Đỗ tiên sinh làm, nghe nói là đồng hương ở Bảo Khánh mang tới. Ta băm chưng cùng với cá.”


“Người có thể, giúp ta thử xem được không, xem thử có ngon không.”


Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, ngưng mi nói: “Ta hẹn khách nhân một hồi gặp mặt rồi.”

Vương Nhụy có chút thất vọng.



“Bất quá thời gian ăn thử vẫn là có thể tiêu, nếu thật đi muộn, giải thích một chút với đối phương là được.” Chu Tiếu nói: “Đi thôi.”

Bookwaves.com.vn – Luna: Đi cưa người ta trước mà xạo xạo


Vương Nhụy cao hứng vỗ tay, “Tốt, vậy chúng ta đi trù phòng.”


Hai người đi trù phòng, Vương Nhụy lấy con cá chưng xong ra.


Đáy mắt của Chu Tiếu xẹt qua kinh hoảng, một còn cá điệp rất lớ, căn bản nhìn không thấy cá, tất cả đều là ớt hồng thông thông.


“Chu tiên sinh, người thử xem.” Vương Nhụy đưa đũa cho hắn.


Chu Tiếu kiên trì đẩy lớp ớt đỏ dày ra, tìm được thịt cá ăn một khối, nhất thời, một cổ lửa từ trong miệng hắn xông thẳng ót, mồ hôi chảy ra, “Đây, là ngon, nhưng lần tới ớt có thể bỏ ít chút.”


“Kinh thành bên này, ước chừng là ăn không quen cay như vậy.”


Vương Nhụy nhìn hắn một đầu mồ hôi, “Rất cay sao?” Nàng lấy khăn cho Chu Tiếu lau mồ hôi, “Xin lỗi a, người mau uống nước.”


Nàng rót nước qua đây cho Chu Tiếu.


Cho rằng Chu Tiếu sẽ nhận.


Không nghĩ tới hắn uống tại trên tay nàng, Vương Nhụy sửng sốt một chút, lại cảm thấy không có gì, hổ thẹn nhìn hắn, “Có hay không tốt một chút?”


“Miệng rất cay.” Chu Tiếu nói.


Vương Nhụy nói: “Xin lỗi nga, ta giúp người thổi một chút.”


Nói xong, nàng ai nha một tiếng, phát hiện mình nói sai, vội nói: “Ta rót nước lạnh cho người.”


“Vậy nàng giúp ta thổi một chút.” Chu Tiếu nói.


Lúc nói chuyện, khom lưng đưa mặt đến trước mặt của Vương Nhụy.


Vương Nhụy nhìn mặt tuấn tiếu của Chu Tiếu, nhất thời chẳng biết làm thế nào cho phải, “Thật, thật muốn thổi a.”


“Ân, thổi đi.” Chu Tiếu nói.


Vương Nhụy ồ một tiếng, thật không tim không phổi thổi môi cho hắn.


Chu Tiếu đánh giá tiểu cô nương, ánh mắt trong trẻo hàm chứa tình ý. Vương Nhụy căn bản xem không hiểu hàm nghĩa của hắn, chỉ cảm thấy cảm giác này có chút. . . Dị dạng.



“Cảm tạ, ” Chu Tiếu thấy tốt liền thu, “Ta ra ngoài làm việc.”


Vương Nhụy gật đầu xác nhận tiễn Chu Tiếu ra ngoài.


Củ cải nhỏ chạy chạy nhảy nhảy tiến đến, “Chu thúc thúc, người ra ngoài a.”


“Ân, ” Chu Tiếu gật đầu không nhanh không chậm đi tới, củ cải nhỏ lôi kéo Vương Nhụy nói: “Nhị di di, Chu thúc thúc làm cái gì?”


Vương Nhụy nói: “Mới vừa rồi Chu thúc thúc bị ớt làm cay.”


Củ cải nhỏ sửng sốt, “Ngươi gọi hắn là Chu thúc thúc?”


“Nghe nói hắn hai mươi lăm.” Vương Nhụy thấp giọng nói: “Lớn hơn ta chín tuổi, ta nhất định phải gọi thúc thúc a.”


Củ cải nhỏ toét miệng, không biết nói cái gì, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Tiếu đang đứng ở phía sau hai người, sắc mặt cổ quái lại cứng ngắc. Củ cải nhỏ ha hả cười, “Chu thúc thúc ngươi là quên đồ sao?”


“Ân.” Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, nhìn Vương Nhụy, “Có một nhà làm cá rất ngon, buổi trưa ta dẫn nàng đi ăn.”


Nhãn tình của Vương Nhụy sáng lên, gật đầu nói: “Được, được!”


“Buổi trưa ta trở lại đón ngươi.” Chu Tiếu nói chuyện liền đi.


Chu thúc thúc? Hắn có già như thế sao?


Bookwaves.com.vn

. . .


Giao giới của Giang Tây và Hồ Quảng, từ Cát An quay về Thiệu Dương, cưỡi ngựa ba ngày đều không dùng được.


“Chờ làm xong việc này, ta phải về Bảo Khánh một chuyến, thăm Trần tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Nàng thực sự là nhớ Thiệu Dương a, thứ nhất là ở chỗ đó, đối với nàng mà nói, đó chính là quê quán của nàng.


“Ngươi không biết là, lúc này đây nếu như đi đường bộ chúng ta sẽ đi ngang qua Giang Nam.” Quế vương liếc nàng một mắt.


Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, “Kim Lăng, Dương Châu?”


“Ân.” Quế vương nói: “Chúng ta có thể một đường du ngoạn.”


Kiều Nhất Quang vừa học được cưỡi ngựa, đi theo phía sau bọn họ, rất lo nghĩ nhìn bọn họ. Bọn họ sẽ không thực sự du ngoạn đến Cát An chứ?


Đây phải đi đến ngày tháng năm nào?


“Cái chủ ý này không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, Mạnh Giao hỏi: “Cửu Ngôn chưa từng đi Giang Nam?”


Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Xem, xem như đi qua đi.”


Trước đây chạy toàn quốc, đại đa số địa phương nàng đều đi qua, nhưng bây giờ niên đại bất đồng, nàng cũng không tính là đi qua.


Huống chi, phân chia phạm vi châu phủ cũng không giống nhau.



Bả Tử nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Có thể đi Kim Lăng đi một chút, bên kia có thánh nhân miếu.”


Đỗ Cửu Ngôn cười.


“Các vị gia, ” Kiều Nhất Quang nói: “Ta, đồng hương của ta lúc nào đến?”


Hắn Thông châu còn chưa tới, mấy vị này vẫn trò chuyện đùa giỡn. Hắn phải nhắc nhở một chút.


“Ở Sơn Đông chờ chúng ta.” Quế vương nói.


Kiều Nhất Quang ngẩn ra, lẽ nào bọn họ còn muốn đi đường vòng đến Giang Tây?


Chờ đến tối hắn liền biết, những người này nói muốn đi nhanh, căn bản không nói nghỉ ngơi, hắn ở trên lưng ngựa đều sắp rã rời, nhóm sáu người căn bản không có dự định nghỉ ngơi.


Không phải nói muốn du ngoạn sao?


Thế nào bỗng nhiên lại đi gấp.


Màn trời chiếu đất như thế đón ba vị đồng bạn của hắn, lại đi hai ngày, đến cạnh biển, Kiều Nhất Quang nhìn thuyền ngừng ở cạnh biển mới thật sự hiểu, mấy ngày hôm trước bọn họ thuần túy là nói chơi.


“Đi đường biển?” Hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Ân, đi đường biển gần hơn rất nhiều, chờ lúc trở lại, chúng ta lại đi kênh đào, một đường du lịch thưởng ngoạn mỹ cảnh Giang Nam.”


Mọi người đưa ngựa lên buồng nhỏ trên tàu, dàn xếp chuẩn bị một ngày, Mạnh Giao can thiệp dặn dò một phen, thuyền rời bến tàu, đi về phía nam.


Gió thổi trên biển mặn sáp, Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, chân gác ở trên lan can híp mắt ngủ gật, Quế vương cũng học nàng, theo tiết tấu lung lay lắc lư, hắn cũng buồn ngủ, không biết qua bao lâu, Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng hỏi: “Vương gia, người có từng hoài nghi thánh thượng hay không?”


“Ân?” Quế vương nghiêng đầu nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn cũng xoay mặt qua đây đối diện với nàng, Quế vương lắc đầu, “Không có.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Kỳ thực, thời điểm An Sơn vương chết, ta hoài nghi thánh thượng. Nếu có ai muốn để An Sơn vương chết thật thể diện thần chẳng biết quỷ không hay, như vậy thì chỉ có thánh thượng.”


Cũng không sẽ kinh động các phiên vương khác, để cho bọn họ sinh ra cảm giác thỏ chết cáo bi, có thể bỏ họa An Sơn vương trong đầu.


“Còn có ta.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, “Vương gia, người không có bản sự này.”


“Coi thường ta?” Quế vương bất mãn nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vương gia người hiểu lầm, ta chỉ là. . .” Nàng tìm không được từ, “Quên đi, thật là coi thường người.”


“Thư đáo dụng thời phương hận thiếu.” Cửu Ngôn xấu hổ.


Chân dài to của Quế vương vừa chuyển, đá qua chỗ nàng, Đỗ Cửu Ngôn nhấc chân cản, hai cái ghế ở boong tàu mài lên âm thanh, đạp đối phương.


“Chỉ bằng cái chân ngăn của nàng, không phải là đối thủ của ta.” Quế vương dào dạt đắc ý.


Đỗ Cửu Ngôn giận dữ, ném cái ghế qua, Quế vương một cước đá văng ra, cái ghế đánh nứt làm hai, rơi xuống biển.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận