Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 592: SINH Ý NỬA ĐÊM


Dịch giả: Luna Wong


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi không phải ngươi ở trên biển phiêu lưu đã nhiều năm sao?”


“Bây giờ là lúc thể hiện kỹ thuật của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương phủi nàng một mắt, cong khóe miệng, “Thể hiện bảy mươi hai thức sao?”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, dư quang phủi hắn một mắt, “Lý luận suông, ngươi khoác lác đi.”


“Có phải xạo hay không, nàng thử một lần xem?”


Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, không để ý tới hắn, nhìn phía sau boong tàu rất sạch sẽ, nàng đơn giản nằm xuống, nhìn trời xanh mây trắng, gió biển thổi, nếu có thể có một bộ áo tắm thì tốt rồi.


Quế vương cũng nằm xuống.


“Vương gia, chúng ta phải đi bao nhiêu ngày?” Đỗ Cửu Ngôn ngáp một cái.


“Xem hướng gió này, sáu bảy ngày.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, nửa híp mắt buồn ngủ, Quế vương xem nàng ngủ, xê dịch sang bên người nàng, chân dài gác thật cao cũng ngủ.


Bả Tử tựa ở một bên, ánh mắt nhạt nhẽo, hồi lâu sau hắn quay đầu trở lại, lấy chăn cho Đỗ Cửu Ngôn đắp trên người, hắn lại ngồi xuống cách nàng không xa, nhìn nàng dần dần thả lỏng, nhìn về phía xa xa.


Mạnh Giao dẫn theo trà ấm từ bên trong khoang thuyền đi ra, nháy mắt liền thấy hình ảnh cái kẹp này thì nao nao.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương song song chân gác ở trên lan can, đầu của hai người tụm vào nhau nằm song song, tựa hồ đang ngủ, mà ở bên cạnh thân Đỗ Cửu Ngôn, Bả Tử gấp một chân ra sau, mặt không thay đổi đánh giá bọn họ.


Gió thổi trên biển quất vào mặt, bốn phía rất sạch sẽ, chỉ có sóng vỗ đáy thuyền phát ra thanh âm.


Mạnh Giao lui về phía sau mấy bước, một lần nữa lộn trở lại buồng nhỏ trên tàu.


“Mặt trời lặn rồi, ” Bả Tử dùng chân đụng chân của Đỗ Cửu Ngôn một cá, “Có muốn xem hay không.”


Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra nhìn Bả Tử, “Mặt trời lặn rồi?” Nàng lăn lông lốc ngồi dạy, liền thấy thái dương như là một cái trứng chần nước sôi, đang dán dưới trời xanh ngoài khơi.



“Đẹp!” Đỗ Cửu Ngôn tấm tắc kinh ngạc.


Quế vương nói: “Có cái gì để ngạc nhiên, nếu như nàng xem một tháng, sẽ phát hiện đó chính là một cái trứng chần nước sôi.”


Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn một cái.


“Vì sao nàng có chăn?” Quế vương run cả người, “Lạnh quá!”


Bả Tử nói: “Ta lấy.”


Quế vương hừ một tiếng, chạy về lấy chăn đắp cho mình.


“Buổi tối chúng ta đánh mã điếu đi.” Đỗ Cửu Ngôn say sưa nhìn mỹ cảnh mặt trời lặn, Quế vương gật đầu, “Có mã điếu sao?”


Bả Tử nói: “Có!”


“Đi!” Đỗ Cửu Ngôn gọi hai người, “Mời Mạnh đô đốc!”


Buổi tối ăn cơm xong, trong tầm mắt lo nghĩ của Kiều Nhất Quang, bốn người bắt đầu đánh mã điếu, mãi cho đến đêm khuya hắn còn có thể nghe được thanh âm của ba người vỗ bàn quỵt nợ.


Như vậy, tranh cãi ầm ĩ sáu buổi tối, ngày thứ bảy sáng sớm thuyền cặp bờ.


Hắn cho là bọn họ ít nhất phải ở Chiết Giang rời thuyền nghỉ ngơi bù một chút, nhưng bọn họ chẳng những không có rời thuyền, đến một chút dấu hiệu du ngoạn đi dạo cũng không có.


“Đỗ tiên sinh, ” Kiều Nhất Quang dẫn ngựa đeo bao phục cho Đỗ Cửu Ngôn, “Không phải người nói muốn đi Chiết Giang chơi sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Kiều Nhất Quang, “Thế nào đầy đầu đều là chơi thế, chúng ta phải đi làm việc.”


Kiều Nhất Quang sửng sốt, khóe miệng cấp tốc run run, “Ha hả, phải nga.”


Rời thuyền cặp bờ, mọi người không có nghỉ ngơi, một đội người cưỡi ngựa chạy đi, năm ngày sau thấy cửa thành Cát An ở xa xa.


Mọi người tìm một gian khách sạn ven đường ở lại.


“Kế tiếp làm sao bây giờ?” Mạnh Giao hỏi Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn xuất ra địa đồ của Cát An, nhìn Kiều Nhất Quang và đồng bạn của hắn, “Ngươi nói một chút, tình huống bên trong thành.”


“Vâng!” Kiều Nhất Quang chỉ vào vị trí trong thành, “Đây là Hoài vương phủ, ta chưa có đi vào, nhưng vòng quanh vương phủ đi một vòng, bên trong rất lớn, còn có rất nhiều lính phòng giữ.”



“Thế nhưng Hoài vương không có nuôi quân, ta nghe nói là dựa theo yêu cầu của triều đình, chỉ nuôi một nghìn người. Nhưng thủ vệ trong vương phủ không có nhiều người như vậy, đại đa số đều đang đóng ở thành tây.” Hắn chỉ vào một khối đất trống ngoài tây thành, “Chính là chỗ này.”


“Những binh này tự mãn tự cấp, bình thường cũng trồng trọt nuôi gà, rất thủ quy củ, chưa bao giờ giao tiếp với bách tính quanh thân.”


Bookwaves.com.vn

Điều này làm cho Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, thật không ngờ chuyện Hoài vương ở nuôi quân, cẩn thận như thế.


“Hắn mang thiếu nữ trở về, gây án ở nơi nào?” Mạnh Giao hỏi: “Hoài vương phi đâu?”


Chỉ cần là phu thê bình thường, cũng không thể làm như không thấy.


“Ta không biết.” Kiều Nhất Quang nói: “Ta quan sát thật lâu, không có phát hiện bất luận địa phương khả nghi gì, nhưng là các ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối cũng không nói dối.”


Mạnh Giao nhíu mày.


“Thi thể, phát hiện ở địa phương nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Kiều Nhất Quang chỉ vào phía tây của nơi đóng quân, “Nơi này có tòa nùi tốt, ở trong núi này. Nữ nhi và chất nữ của ta đều là. . . Nhưng không phải tất cả thi thể của thiếu nữ mất tích đều có thể tìm được, có chính là tin tức hoàn toàn không có.”


“Ý của ngươi là, có người mất tích xong, vẫn không có hạ lạc?”


Kiều Nhất Quang gật đầu.


“Vậy ngươi vì sao xác định là Hoài vương?”


“Bởi vì có người nhìn thấy qua thủ vệ của Hoài vương phủ lái xe ngựa ra khỏi thành vứt bỏ thi thể. Tất cả bách tính Cát An đều biết, nhưng là chúng ta giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dấu nữ nhi nhà mình ở nhà.” Kiều Nhất Quang nói.


Quế vương ngưng mi nói: “Trừ cái này bên ngoài, không có chứng cứ?”


“Quế vương gia, tròn bốn năm, án báo mất tích trong nha môn chồng chất như núi, nhưng là bọn hắn lại chưa bao giờ tra. Thậm chí sau này có người đi báo, bọn họ còn đánh đại bản người đi báo, sau này dù là thất tung, cũng không có ai dám đi báo.”


“Hai năm trước, Cát An còn có một tụng hành dám hỗ trợ tìm người, sau này vậy tụng sư trong tụng hành trong một đêm đều mất tích, tiếp sau này, Cát An không còn tụng sư dám đến nữa.”


“Dân chúng chúng ta có thể làm cái gì, ngoại trừ trông giữ tốt nữ nhi, cái gì đều không làm được.” Kiều Nhất Quang siết nắm tay, cả người đều đang phát run.



Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, trấn an nói: “Hiện tại Quế vương gia ở, hắn sẽ làm chủ cho ngươi.”


“Vâng, vâng!” Kiều Nhất Quang cho Quế vương dập đầu, “Cầu vương gia nhất định phải làm chủ cho chúng ta a.”


Quế vương nói: “Đứng lên mà nói.” Dứt lời, hắn cầm địa đồ nhìn, gõ Hoài vương phủ một cái, “Đi dò đường trước.”


“Cứ đi như vậy, nhất định sẽ đả thảo kinh xà. Kiều Nhất Quang quan sát lâu như vậy, cũng không có phát hiện Hoài vương gây án ở nơi nào. Chúng ta đi cứ như vậy, hắn nhất định sẽ ẩn núp rất tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cải trang vào thành trước, kiến cơ hành sự nghĩ biện pháp khác.”


“Được.” Quế vương lấy da mặt ra, là của Lưu huyện lệnh, lại nhìn Mạnh Giao, “Hắn quen biết ngươi, ngươi sửa mặt lại đi.”


Mạnh Giao xác nhận, sờ soạng moi ra một râu mép, “Vương gia, hạ quan dẫn theo cái này.”


Lúc nói chuyện, dám râu quai nón lên trên mặt.


Mọi người đều nhìn Bả Tử.


“Hắn không biết ta, ” Bả Tử nói: “Ta không có vấn đề.”


Mọi người đều tự chuẩn bị một chút, lúc xế chiều cùng nhau vào thành.


Văn điệp trước khi lên thuyền đã chuẩn bị xong, bởi vì văn điệp của kinh thành quá dễ sở hở, nên bọn họ lấy đều là Sơn Đông.


Vào thành rất thuận lợi.


Bên trong thành nhất phái hài hòa, trên đường thanh âm của người bán hàng rong rao hàng, tiếng kể chuyện trong quán trà, cùng với chẳng biết từ nơi nào truyền tới thanh âm của cô nương hát tiểu khúc cùng với tiếng gọi ầm ĩ trầm trồ khen ngợi của người nghe.


Đây là một thành nhỏ thông thường, không khác nơi khác.


Bookwaves.com.vn

Kiều Nhất Quang bọc đỉnh đầu, mặt bôi đen như mực, trên đường gặp người quen cũng không có nhận ra hắn, hắn yên tâm, dẫn đoàn người bọn họ tìm một gian khách sạn.


Thu thập xong, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương lên phố.


Quế vương mặc quái tử nửa cũ, khom người đỡ Đỗ Cửu Ngôn, nhìn xa xa như một lão đầu tử hơn năm mươi tuổi. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, lúc đó nếu như người phẫn Lưu huyện lệnh như thế, không thể bị người phát hiện nhanh như vậy.”


“Như vậy không có khí thế, ” Thắt lưng của Quế vương rất nhức, hắn không khỏi phù xanh chỉ vào tiệm cơm đối diện xéo, Hoài vương phủ “Đi vào ngồi chút trước, quá mệt mỏi.”


Hai người ngồi xuống ở cạnh cửa sổ, chọn bốn món ăn, vừa quan sát đối diện, vừa ăn cơm.


Một bữa cơm ăn xong, uống hai chén trà, cửa chính của vương phủ chưa từng mở, chớ nói Hoài vương, đến một sai vặt cũng không có nhìn thấy.


“Xem ra, chúng ta cần chút thủ đoạn phi thường mới được.” Đỗ Cửu Ngôn thêm trà cho Quế vương.


“Thủ đoạn gì?”



“Loại sự tình này không phải nghề của ta, vương gia, người nghĩ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương liếc nàng một cái.


Hai người vào trong ngõ hẻm, tìm người bán hàng rong bán tạp hóa nhận gánh, cho hắn mười lượng bạc, “Gánh này cho chúng ta, bản thân ngươi tự làm một cái mới đi.”


Người bán hàng rong như nhìn kẻ ngu si mà nhìn bọn họ, lại sợ bọn họ đổi ý, quay đầu tiêu thất ở trong ngõ hẻm.


“Nàng gánh đi bán đi.” Quế vương nói: “Ta nghĩ biện pháp đi phủ nha một chuyến.”


Đỗ Cửu Ngôn gánh gánh đi bán hàng rong, lung lay lắc lư trên đường phố, đi dạo hai con đường nàng phát hiện, quả nhiên dường như Kiều Nhất Quang nói, trên đường hầu như không có thiếu nữ ra vào.


“Tiểu ca bán hàng rong, ” bỗng nhiên, sâu trong ngõ nhỏ có một cánh cửa mở một cái kẽ, lộ ra một gương mặt của tiểu cô nương, tiểu tâm dực dực nói: “Chỗ ngươi có bán ngân tuyến hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn không biết cái gì là ngân tuyến, ha hả cười, “Ta bán thay cha ta, không bằng tự ngươi tìm đi?”


Cửa rầm một tiếng đóng lại, Đỗ Cửu Ngôn chợt nghe bên trong cánh cửa truyền đến tiếng nói chuyện, “Không phải bảo ngươi không nên mở rộng cửa sao, ai biết người bán đồ kia là ai.”


“Nương, ta đã biết.” Tiểu cô nương nhỏ giọng đáp.


Đỗ Cửu Ngôn đứng một hồi, phát hiện cửa không có mở nữa, nàng thở dài lại đi.


Sắc trời dần dần tối lại, cửa của từng nhà treo đăng lung, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở mặt đường gặm bánh nướng, đánh giá người đi đường qua lại.


“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, ” một chiếc xe ngựa đi ngang qua trước mặt nàng, trong xe có người thúc giục, “Một hồi đến muộn, đồ tốt sẽ bị người mua hết.”


Xa phu xác nhận, vừa hướng về phía trên đường quất roi thét to, vừa thúc giục ngựa, chỉ chốc lát sau xe ngựa đã quẹo tiêu thất ở góc đường.


“Đã trễ thế này, địa phương nào bắt đầu buôn bán?” Đỗ Cửu Ngôn gánh cái gánh đặt ở trước cửa của một hố bán dầu lương thực, chạy bước nhỏ theo xe ngựa, chạy hai con đường, liền thấy xe ngựa vừa nãy dừng ở phía trước một tiểu lâu.


Trên lâu dưới lâu đều treo đăng lung nửa sáng nửa tối, trong lâu truyền đến tiếng cười bừa bộn, nàng nhướng mày nhìn bảng hiệu, trên đó viết: Minh Nguyệt phường


“Dạo thanh lâu, gấp gáp như vậy sao?” Đỗ Cửu Ngôn đi một vòng bên ngoài, phát hiện Minh Nguyệt phường này đặc biệt to, phía trước hai lầu thì thôi, phía sau còn kéo một viện tử lớn vô cùng, phỏng chừng, ít nhất là một viện tử tam tiến.


Nàng đi tới của hông phía sau thì dừng lại, bỗng nhiên, trong bóng tối có người từ đầu tường vươn một đầu và đao sáng loáng, mắng: “Lén lút, ngươi đang làm gì?”


“Ta lạc đường, làm phiền cho hỏi Miên Hoa hạng đi đường nào?”


Nam tử đánh giá nàng, chỉ vào một bên khác, “Đi bên kia. Cút nhanh lên, lại để cho ta thấy ngươi chuyển động, chớ có trách ta không khách khí.” Lúc nói chuyện người đã tiêu thất ở đầu tường.


“Một thanh lâu lợi hại như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn kéo một vòng, lại đi tới phía trước, ngồi xổm nơi bóng tối nhìn chằm chằm đại môn.


Tròn nửa canh giờ, ngừng năm sáu chiếc xe, nam nhân từ bên trong xuống xe mọi người là cẩm y hoa phục, từ xuống xe đến đẩy cửa ra đi vào, bọn chúng đều là quen việc dễ làm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận