Q1 – CHƯƠNG 594: GẶP ĐƯỢC TRÊN ĐƯỜNG
Dịch giả: Luna Wong
“Ân?” Quế vương nhìn nàng, “Không có việc gì chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn hướng hắn kéo kéo khóe miệng, lại nhìn Cao Nhất Thông hỏi: “Đông gia của Minh Nguyệt phường là ai?”
“Chúng ta không biết.” Cao Nhất Thông nói: “Chúng ta ra ra vào vào, chưa từng có gặp qua đông gia. Minh Nguyệt phường chính là Tô chưởng quỹ và Lưu chưởng sự xử lý. Thuộc hạ của bọn họ nuôi gần trăm tay chân, dù là chúng ta đi vào cũng chỉ có thể đi nơi bọn hắn quy định đi lại, địa phương khác hết thảy không dám đi cũng không có thể đi.”
“Phủ nha và vương phủ mặc kệ?”
Cao Nhất Thông nói: “Vị công tử này, lời nói này của người rất ngoài nghề. Bọn họ ở Cát An có thể gióng trống khua chiêng như thế, vậy khẳng định là trên dưới đều đả thông quan hệ.”
“Vương gia cũng tốt, tri phủ cũng tốt nhất định là quan hệ không cạn, giao tình rất sâu. Ta nói, nói không chừng vương gia và tri phủ cũng thêm một cước, không thôi chúng ta làm sao không tra được đông gia phía sau.” Cao Nhất Thông nói.
Thuyết pháp này của hắn trái lại rất đáng tin, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng là bởi vì biết, nên các ngươi căn bản không sợ sự tình bại lộ, yên tâm lớn mật mà chơi?”
“Có, có thể nói như vậy.”
“Minh Nguyệt phường xây dựng mấy năm?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tình huống như vậy duy trì liên tục mấy năm?”
Cao Nhất Thông nhớ lại một chút, “Minh Nguyệt phường mở rất nhiều năm, ta nhớ kỹ cha ta ở lúc ta còn bé còn bình thường đi. . .” Hắn nói phân nửa, phát hiện mình lạc đề, nên chặt đứt lời này, “Bọn họ sắp bốn năm rồi.”
“Ngươi đi vào chơi mấy năm?”
Cao Nhất Thông nói: “Năm trước nữa ta muốn vào đều tìm không được phương pháp, vẫn là tháng tám năm ngoái, ta biết một huynh đệ, hắn mang ta vào.”
“Lúc đó mở rộng tầm mắt.” Cao Nhất Thông nói: “Một tháng buôn bán một lần, lần nào ta cũng đập mấy nghìn lượng vào bên trong.”
“Có một lần ta tiêu bảy nghìn lượng đoạt một cực phẩm trở về, bây giờ còn đang ở hậu viện ta làm di nương, năm nay vừa có thai, đang dưỡng thai.” Cao Nhất Thông nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi thích lớn hay là nhỏ?”
Cao Nhất Thông nói: “Ta thích lớn, nhỏ không thú vị. Hơn nữa. . .” Hắn sờ sờ mũi, “Ta cũng có hai nữ nhi, một chín tuổi, một mười hai, ta. . . Ta không hạ thủ được.”
“Ta mua bốn người đều là đại cô nương mười sáu mười bảy tuổi, hơn nữa ta cũng không có giết các nàng, hai người trong đó có ta còn thả các nàng trở về.” Cao Nhất Thông nói.
Thực tế là hai người này là đợi cơ hội sẽ tự sát, hắn cảm thấy thực sự quá xui, nên phối hai người cho người làm ở thôn trang, không nghĩ tới không được mấy ngày nữa, hai nữ nhân kết bạn trốn mất.
Đỗ Cửu Ngôn không quan tâm hắn có thả người hay không, bởi vì đây cũng không thể giảm thiểu cảm giác ác tâm của hắn.
“Biết chúng ta là ai không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Cao Nhất Thông nhìn thoáng qua hài trên chân của Quế vương, một đôi hài vải hắc sắc thông thường, nhưng là sạch sẽ, hiển nhiên là mới đổi.
Hắn cảm thấy hai người này là cố ý cải trang.
“Ngươi, các ngươi là Cửu Giang vương phủ?” Cao Nhất Thông hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, Quế vương hỏi: “Vì sao cho chúng ta là Cửu Giang vương phủ?”
“Không phải?” Cao Nhất Thông sửng sốt một chút, nói: “Bởi vì nghe nói Cửu Giang vương và Hoài vương hai năm trước cãi nhau, còn thiếu chút nữa đánh nhau. Cửu Giang vương rất có thể tra Minh Nguyệt phường, sau đó cầm việc này đi triều đình cáo trạng Hoài vương.”
Quế vương nói: “Chúng ta không phải Cửu Giang vương phủ.”
“Vậy, vậy các ngươi từ đâu tới?” Cao Nhất Thông cũng không biết, “Là không phải là hài tử của các ngươi cũng. . . ở trong Minh Nguyệt phường chứ?”
Cũng chỉ có lý do này.
“Cho ngươi thêm một cơ hội, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nghĩ biện pháp dẫn chúng ta tiến Minh Nguyệt phường.”
Cao Nhất Thông kích động muốn đứng lên, nhưng lại bị Quế vương đạp, đầu gối của hắn quỳ run, khổ ha ha nói: “Nhị vị gia, không phải ta không muốn, mà là căn bản vào không được.”
“Bọn họ một tháng chỉ mở chợ một lần, lúc nào mở đều là bọn hắn gần tới lúc mới thông báo. Bình thường chúng ta vào không được, nếu như cường xông vào, không làm được bỏ mạng bên trong, bọn họ căn bản không sợ giết người.”
“Vậy ngươi nói, có biện pháp nào.” Quế vương nói: “Không nghĩ ra được, liền giết chết ngươi.”
Cao Nhất Thông nói: “Thật, thật không có. Ta với bọn hắn mà nói chính là một buôn bán nhỏ. Người có tiền trong đó còn nhiều mà, nên ta một chút lời đều không thể nói rõ, đừng nói mặt mũi.”
Bookwaves.com.vn
“Vị Tô chưởng quỹ này đang ở nơi nào?”
Cao Nhất Thông nói: “Ta không biết hắn đang ở nơi nào. Thế nhưng có một buổi sáng, ta ở ngoài thành gặp qua hắn, mặc dù hắn đội mũ, thế nhưng hắn bước đi ta vẫn là có thể nhận ra. Nên ta đoán hắn có phải ở ngoài thành hay không.”
“Phía tây?”
Cao Nhất Thông gật đầu.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau.
Quế vương để Cao Nhất Thông đứng lên, hắn nói: “Chuyện tối nay, nếu là ngươi truyền ra ngoài, ta nhất định diệt tam tộc của ngươi.”
“Diệt, diệt tộc?” Cao Nhất Thông kinh hãi nhìn Quế vương, suy đoán thân phận của hắn, “Không, không nói, ta nhất định cái gì cũng không nói.”
Quế vương vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Nghĩ rõ. Coi như là ngươi có Hoài vương bảo bọc, hắn cũng bất quá là một phiên vương.”
“Ngươi hãy thành thật, chờ chuyện làm thành, tha người nhà ngươi không chết!”
Quế vương vỗ kiếm vào trên bàn.
Trong lòng của Cao Nhất Thông toàn bộ nhảy lên, đối phương giọng quan nói rõ ràng, mặc dù mặt là hơn năm mươi tuổi, nhưng thanh âm và dáng người lại không phải. . . Nhất là, người này nói năng rất có khí thế, khí chất cũng là quý giá hiếm thấy.
Vậy nhất định là kinh thành tới.
Kinh thành phát hiện ra chuyện của Minh Nguyệt phường?
Xong, hiện tại xem ra là giấu không được nữa.
“Không nói, khẳng định không nói.” Cao Nhất Thông nói: “Ta phát thệ, nếu như ta nói ra nửa chữ, ta không được chết tử tế.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Ta sẽ kéo ngươi đến chợ đêm bán như gia súc!”
Dứt lời, cùng Quế vương đi ra phòng, đảo mắt tiêu thất ở trong viện tử.
Cao Nhất Thông đứng ở cửa phòng, gió thổi qua hắn mới phát giác một thân y phục đều ướt đẫm, ngồi dưới đất.
“Rốt cuộc là nhóm thần tiên nào, thế nào một chút động tĩnh cũng không có?” Cao Nhất Thông ngồi thật lâu, mới mất hồn mất vía đóng cửa, ở trong thư phòng một đêm.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương trở về, Bả Tử vẫn chưa về, hai người gọi sai vặt trực đêm, gọi ba chén cơm chiên trứng tới.
Vừa mang đến Bả Tử đã trở về.
“Vừa ăn vừa nói.” Đỗ Cửu Ngôn châm trà đưa tới cho Bả Tử, hắn ực một cái cạn ngồi xuống, Quế vương đưa cho hắn một thìa, Bả Tử nói cám ơn.
Ba người đều tự vùi đầu ăn nửa chén cơm, Bả Tử nói ra chuyện hỏi hắn một lần, cùng tin tức bọn họ hỏi không sai biệt lắm, “. . . Hắn đêm nay mua một người nhỏ, ở trên xe, ta mang người ra giấu ở nhà trống bên trái của Minh Nguyệt phường.”
“Chín tuổi, người Đinh châu. Nàng nhớ kỹ nhà ở nơi nào, phụ mẫu tên gì.” Bả Tử nói: “Nàng nói nàng đi ra mua hoa cài tóc, ở trong ngõ hẻm bị người làm hôn mê, nhét vào trên xe ngựa. Chờ tỉnh nàng cũng đã ở Minh Nguyệt phường.”
“Minh Nguyệt phường cho các nàng ăn uống, cũng cho các nàng hoạt động, nhưng không để cho các nàng khóc, mặc kệ ai khóc ai nháo, sẽ rót nước sôi vào trong miệng.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, bên trong vô cùng an tĩnh, không có người nói chuyện đúng không.”
“Ân.” Bả Tử nói: “Mới đi, giết gà dọa khỉ là được rồi, những người còn lại không dám la lối nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn ăn cơm còn dư lại, nhưng ăn chẳng biết vị, nàng thả đũa, nhìn vết máu trên người Bả Tử, “Ngươi giết nam nhân kia?”
Bookwaves.com.vn
“Đánh cho một trận.” Bả Tử nhàn nhạt nói: “Lúc ta đuổi tới hắn, hắn đang ở trong xe. . . Trước khi hỏi chuyện đánh cho một trận.”
“Tô chưởng quỹ ở trong trang Tô gia ngoài thành, toàn bộ thôn trang đều là của hắn, thường ngày hắn không ra khỏi cửa, chỉ có , mới có mỗi tháng mở chợ, mới đến Minh Nguyệt phường.”
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, “Vị Tô chưởng quỹ này, chỉ phụ trách chuyện buôn bán mở chợ?”
“Ý là, lúc lừa bắt người vào rồi, vị Tô chưởng quỹ này không phụ trách?”
Bả Tử gật đầu, “Ta cho rằng là như vậy. Thế cục lớn như vậy, một mình hắn xử lý không được.”
Quế vương nói bổ sung: “Nếu có thể ra châu phủ, xem ra nanh vuốt rất nhiều.”
Như là một tấm lưới, trải rộng bốn phương, vô số người ở trong lợi ích vặn vẹo này.
Cũng không biết, Hoài vương là trung tâm của lợi ích này, hay chỉ không phải?
Ba người cũng không có tâm tình nói nữa, một lát sau trời bên ngoài sáng.
Kiều Nhất Quang gõ cửa tiến đến, có chút lo lắng hỏi: “Vương gia, Đỗ tiên sinh, ta, ngày hôm nay ta có thể trở về nhà một chuyến không?”
“Không thể.” Đỗ Cửu Ngôn và hắn nói: “Làm phiền ngươi mời tất cả mọi người tới.”
Một lát sau, Mạnh Giao và ba người Cố Thanh Sơn tiến đến. Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện đêm qua nghe được ra cho mọi người nghe, lại nói: “. . . Đều chỉ nói vậy thôi, đều tự cách nghĩ.”
“Nếu Minh Nguyệt phường có vấn đề, vậy trước tiên tra Minh Nguyệt phường.” Mạnh Giao nói: “Đêm nay phải đi tìm Tô chưởng quỹ.”
Bả Tử gật đầu, “Khách nhân ra vào không biết, nhưng làm đông gia, hắn không có khả năng không biết.” Lại nói: “Ta cho rằng phải nhanh, đêm dài lắm mộng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đợi lát nữa mọi người phân tán ra khỏi thành.”
“Được.”
Kiều Nhất Quang hỏi: “Vậy, ta đây thì sao?”
“Ngươi tạm thời không nên ly khai.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể ngày hôm nay chúng ta còn có chuyện muốn ngươi đi làm, ngươi ở nơi này chờ tin tức của chúng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn thông báo hắn vài câu.
Kiều Nhất Quang suy nghĩ một chút, gật đầu xác nhận.
Mọi người ăn xong cơm sáng, hóa trang một phen, Bả Tử gánh gánh hàng rong từ hậu môn khách sạn đi ra, Quế vương mặc y phục vải thô, dán da mặt của Lưu huyện lệnh, không nhanh không chậm đi dạo, Đỗ Cửu Ngôn giả làm sai vặt đỡ hắn.
Cố Thanh Sơn và Hàn Đương quanh năm theo Quế vương, bên người Hoài vương có chút người quen biết bọn họ.
Mạnh Giao từ đông thành đi, kéo một vòng từ nam thành tiến đến đi vòng qua tây thành ra ngoài.
“Đỡ vững một chút.” Quế vương vỗ vỗ cánh tay tay đỡ bản thân của Đỗ Cửu Ngôn, nhỏ giọng nói: “Ta tuổi già sức yếu, không nhúc nhích được.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, người không nên quá làm ra vẻ, càng thêm dễ khiến cho người khác chú ý.”
“Ta đây là chân tình lưu lộ.” Quế vương đi lại tập tễnh đi một đầu mồ hôi, hai người đi một đoạn, tìm xe lừa dừng bên đường, chuẩn bị lái ra khỏi thành. Lúc này cỗ kiệu lướt qua cạnh thân hai người, Đỗ Cửu Ngôn đang nói dừng lại quay đầu lại nhìn cỗ kiệu, người trong kiệu cũng giống như cảm giác được cái gì, hơi xốc màn kiệu lên nhìn qua bọn họ.
Đường nhìn ám trầm, mí mắt phù thũng, da vàng, cả người hiển lộ ra một loại cảm giác lỗ mảng, như là chưa tỉnh ngủ.
“Khụ khụ. . .” Quế vương mãnh liệt ho khan, Đỗ Cửu Ngôn vội đỡ hắn, “Gia gia, người thế nào, có phải lại khó chịu hay không.”
Quế vương gật đầu, ngồi xuống đầu xe, quay mặt lại, người trong kiệu quan sát hắn một mắt, cấp tốc thả mành.