Q1 – CHƯƠNG 595: NGOÀI THÀNH BẮT NGƯỜI
Dịch giả: Luna Wong
Hai người kéo một vòng ngoài khách sạn, một lát sau Kiều Nhất Quang ra khỏi thành.
Trong xe lừa, Quế vương ngồi xếp bằng, hơi xốc mành nhìn thoáng qua phía sau.
Không gần không xa, có một nam một nữ theo xe của bọn họ.
“Là Hoài vương?” Đỗ Cửu Ngôn hồi ức dung mạo của nam tử vừa rồi bên trong kiệu, Quế vương gật đầu thấp giọng nói: “Là hắn.”
“Hắn chắc là nhìn bóng lưng của ta hoài nghi ta.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Xem ra, tốc độ của chúng ta phải nhanh hơn chút mới được.”
Huynh đệ bao nhiêu năm, dù là chỉ là xem bóng lưng cũng là có thể nhận ra. Giống như Quế vương tuy chỉ là dư quang đảo qua đối phương, cũng có thể nhận ra là Hoài vương.
“Tám chín phần mười.” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Hắn sai người đến theo ta, mà không phải là xuống xác nhận là ta.”
Đỗ Cửu Ngôn không giải thích được.
“Ta hồ đồ hắn là hiểu rõ, dựa theo trước đây, dù là hắn thấy ta cải trang xuất hiện ở nơi này, bình thường hắn tất nhiên biết hoài nghi ta tới tìm hắn tống tiền đùa giỡn.”
“Nhưng hắn không tới xác nhận, mà là trực tiếp phái người theo ta, nếu không có chột dạ, hắn không cần làm như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua phía ngoài, giục người đánh xe, “Chúng ta ra khỏi thành.” Nàng dứt lời, lại vén rèm lên, liền thấy Cố Thanh Sơn và Hàn Đương đội mũ, đang ở cách đó không xa, nàng gõ xe, “Dừng một chút.”
Người đánh xe quay đầu lại nhìn nàng một cái, Đỗ Cửu Ngôn nhướng đầu lông mày, tùy tiện nói: “Chúng ta gặp phải bằng hữu.”
Người đánh xe xác nhận, xe dừng lại lai, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương cùng lên xe.
“Ra khỏi thành trước đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, thả mành nháy mắt với mọi người, chỉ chỉ người đánh xe, “Chúng ta bị lừa rồi.”
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: “Ngoài xe cũng có người theo chúng ta.”
“Trong cái thành này, từng địa phương đều có người của Hoài vương.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Nói không chừng, sở tác sở vi tối hôm qua của chúng ta, đều đã ở trong tầm mắt của hắn.”
Tất cả mọi người không nói gì.
Xe lừa đi không hài lòng, xuyên toa trên đường phố, không nhanh không chậm ra tây thành, đi hướng ngoài thành.
Người đánh xe hỏi: “Khách quan, các ngươi muốn đi đâu?”
“cứ thả chúng ta ở ven đường phía trước.”
Càng là thời điểm nguy hiểm, mọi người lại càng phải cùng một chỗ.
Người đánh xe người lên tiếng, dừng xe ở ven đường.
Mọi người xuống xe, xe không nhanh không chậm trở về thành, vài người quẹo đường đi phương hướng thôn trang của Tô chưởng quỹ chỗ ở.
Bả Tử và Mạnh Giao cũng không có ở lộ khẩu chờ bọn hắn, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chắc là không có đợi được chúng ta, nên sớm đi.”
“Chúng ta đây đi nhanh chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Bốn người xuyên toa ở đường mòn, cuối cùng là chạy, bốn phía rất an tĩnh, trong ruộng đồng có nông dân đang gieo giống, đều khom người cười cười nói nói nhất phái hòa khí.
Bọn họ chạy, cấp tốc tiêu thất trong rừng cây nhỏ ở cửa thôn.
Người nông dân trong ruộng thấy bọn họ đi rồi, bỗng nhiên đều dừng lại động tác trong tay, nhìn nhau, mắt lộ ra sát khí.
. . .
Trong thành Hoài vương phủ, Hoài vương từ bên trong kiệu xuống, vừa đi vừa nói: “Mời Mẫn tiên sinh tới.”
Mẫn tiên sinh năm nay năm mươi bốn tuổi, biểu tự Nhiên Cử, nhân sĩ Cát An, cử nhân Thiên Hóa năm thứ mười tám, sau đó thi mấy lần không trúng, liền hồi hương xây dựng tư thục. Thiên Thiên năm thứ sáu vào Hoài vương phủ làm phụ tá của Hoài vương, sâu được Hoài vương coi trọng.
Mẫn Nhiên Cử mặc một bộ trường quái thâm lam sắc, vóc người không cao nhưng rất gầy, râu dài hai bên hoa râm, dưới gối hắn vốn có hai tử, nhưng mười năm trước thứ tử của hắn bất hạnh chết bệnh, không quá hai năm thê tử cũng qua đời đi, hôm nay chỉ có một trưởng tử, nhưng quan hệ cũng không thân cận với hắn, thành thân xong liền dẫn thê nhi ly khai Cát An, hôm nay tung tích không rõ.
Mẫn Nhiên Cử không nhanh không chậm đến thư phòng, tiện tay đóng cửa, “Vương gia tìm lão phu, có chuyện gì phân phó?”
“Ta thấy Mặc Hề.” Hoài vương nói xong, lại bổ sung một câu giải thích, “Ta thấy Quế vương, tiên sinh, người nói làm sao bây giờ?”
Bookwaves.com.vn
Quế vương mặc dù mang da mặt, nhưng đó là huynh đệ của hắn, chớ nói thấy bóng lưng hắn gần như vậy, coi như là xa xa chỉ quét một mắt, hắn cũng có thể nhận ra.
Huống chi, là cái đầu kia của hắn, cũng không có mấy người có thể bằng được.
Nên, hắn rất khẳng định đó là Quế vương.
Đầu lông mày của Mẫn Nhiên Cử vặn lại, “Quả nhiên là Quế vương tới?”
“Vậy. . . Vậy ngày hôm qua người ở ngoài Minh Nguyệt phường lén lút tìm hiểu, ban đêm theo khách nhân ly khai, chính là người của Quế vương.”
Hoài vương gật đầu, “Phải. Hôm nay ta xuất môn liền nghe nói Lưu quan nhân tối hôm qua té lộn mèo một cái, hôm nay còn ở nhà dưỡng thương.”
“Không phải dưỡng thương, ” Mẫn Nhiên Cử nói: “Sợ là bị người hiếp bức ép hỏi, đả thương.”
“Nói như thế, trước đó vài ngày vương gia người phái người theo dõi đã thất thủ, để vậy mấy tiểu thương vào kinh đưa lá trà bẩm báo đến trước mặt Quế vương, nên hắn tựu lập tức đến Cát An.”
Hoài vương gật đầu, “Ta nghĩ giống tiên sinh người, nhưng vấn đề là làm sao bây giờ.”
“Hắn nhất định là phụng mệnh tới, nếu như tra được ta làm sao bây giờ?”
Mẫn Nhiên Cử nói: “Vương gia chớ hoảng sợ. Sự tình đến một bước này, người coi như là lo lắng sợ cũng không làm nên chuyện gì.”
Hoài vương lo nghĩ qua lại ở trong phòng, lại dừng lại nhìn Mẫn Nhiên Cử, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Hoặc là không làm, ” Mẫn Nhiên Cử nói: “Bắt ba ba trong hủ, bắt đoàn người của Quế vương.”
Hoài vương sửng sốt một chút, nhìn Mẫn Nhiên Cử.
“Vương gia người có bao giờ nghĩ tới, việc người làm mấy năm này, một khi để Quế vương tra được, hắn sẽ như thế nào không?” Mẫn Nhiên Cử nói: “Lúc hắn giết người, cũng sẽ không lộ ra biểu tình kinh ngạc như người đâu.”
Hoài vương chắp tay, vô cùng phiền táo, “Đây, đây, đây phải bắt thế nào?”
“Nếu như lão phu không có đoán sai, bọn họ hiện tại tất nhiên ở Tô gia trang tìm Tô chưởng quỹ.” Mẫn Nhiên Cử nói: “Nếu hắn muốn điều tra Minh Nguyệt phường, bắt được chứng cứ lại định tội cho người, Tô chưởng quỹ bây giờ là đối tượng duy nhất bọn họ có thểt hạ thủ.”
“Ngay Tô gia trang, bắn chết mọi người bọn họ.” Lại nói: “Lão phu nay cũng sớm đã phân phó, để mọi người đề phòng, hiện tại bắn giết bọn hắn, dễ dàng.”
Ánh mắt của Hoài vương lóe ra, đánh mấy cái ngáp, Mẫn Nhiên Cử nói: “Vương gia người mệt mỏi, việc này cứ giao cho lão phu đi làm đi.”
“Được rồi, ” Trong lòng của Hoài vương như là bị mèo cào khó chịu, hắn đã không có biện pháp suy tư tiếp nữa, vỗ bàn hô: “Lấy thuốc của bổn vương đến.”
Sai vặt đưa thuốc của hắn tới, Hoài vương nuốt một viên, dùng nước nuốt, dựa vào ghế đầu óc thanh tỉnh một chút, dặn dò: “Tiên sinh, giết Quế vương xong thì sao?”
“Đưa đi Cửu Giang đi.” Hoài vương nói: “Nhị ca vẫn chờ xem trò hay của ta, ta không thể nuốt một mình, lôi kéo hắn cùng nhau mới đủ tình huynh đệ.”
Cửu Giang tiếp giáp Huy châu, vô luận phương diện nào đều tốt hơn chỗ của hắn. Nhiều năm như vậy mọi người vẫn lấy hắn và Cửu Giang vương ra so sánh.
Trước đây quan hệ của huynh đệ bọn họ cũng không tệ lắm, mấy năm này Cửu Giang vương nơi chốn lấy cái giá huynh trưởng ra quản hắn.
Đều là vương gia, hắn mới sẽ không sợ hắn.
Mẫn Nhiên Cử cười nói: “Vương gia nói có lý, đưa người đi Cửu Giang.” Thấp giọng nói: “Đến lúc đó để triều đình tìm Cửu Giang vương thanh toán.”
Hoài vương nhắm mắt lại nở nụ cười một chút, nói: “Tiên sinh cầm thủ bài của bổn vương, đi làm đi.”
Bookwaves.com.vn
“Mang mọi người đi, chỉ có thể thành công tuyệt không không thể thất bại.”
Mẫn Nhiên Cử xác nhận, lấy thủ bài của Hoài vương mang người đi.
Mi mắt phù thũng của Hoài vương giật giật, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái.
Bả Tử và Mạnh Giao đợi một hồi, cũng không có đợi được Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đến. Bả Tử nói: “Hẳn là gặp phải chuyện. Mạnh đô đốc, chúng ta khống chế Tô chưởng quỹ lại trước.”
“Được.”
Bả Tử y theo lộ tuyến người tối hôm qua cung khai, thẳng đến Tô gia trang.
Ở ngay giữa thôn, chính là nhà của Tô chưởng quỹ, hai người dừng lại cánh rừng ở bên ngoài viện. Cửa viện tử mở ra, có hai bà tử ra ra vào vào làm việc, ở trên cửa sổ ngọa thất phía đông, có thể thấy nam tử đang viết chữ, tuổi chừng hơn bốn mươi, ăn mặc đều rất mộc mạc.
Mạnh Giao hỏi: “Có thể xác định người này chính là Tô chưởng quỹ sao?”
“Không có nhìn thấy người, nhưng nhìn tuổi chắc là phải.” Bả Tử nói
“Đi!” Bả Tử nắm chặt kiếm trong tay, đang muốn nhích người, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai người ẩn nấp quan sát, liền thấy bốn người Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn chạy tới bên này, hắn nói: “Cửu Ngôn.”
Sáu người chạm trán, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta bị người phát hiện.” Nàng cấp tốc nói một lần chuyện vừa rồi, “Lúc tới, cửa thôn rất nhiều nông người đang làm việc, những người đó mặc dù mặc mộc mạc, nhưng trùng hợp là tất cả mọi người rất tuổi còn trẻ.”
“Nếu như ta không có suy đoán sai, những người này rất có thể chính là một bộ phận binh mã Hoài vương nuôi ở ngoài thành.”
“Toàn bộ thôn này đều không đơn giản.”
Mọi người liếc nhau, Quế vương nói: “Không do dự, động thủ trước.”
“Nếu như Tô chưởng quỹ là giả thì sao?” Mạnh Giao hỏi.
Quế vương nói: “Mặc kệ hắn là Tô chưởng quỹ hay là một đầu heo, người bắt lại trước mới nói.”
Hắn nói chuyện, ngắm nhìn bốn phía, “Nếu như bọn họ quả nhiên giương lưới chờ chúng ta, vậy chúng ta bây giờ cũng đã ở trong lưới rồi.”
Về phần cuồi cùng lưới của người nào càng chu toàn, vậy chỉ có so qua mới biết được.
“Các huynh đệ, ” Đỗ Cửu Ngôn vung chủy thủ của mình, “Xông!”
Mọi người đều cười lên.
Cửa viện của Tô gia mở ra, bọn họ đi vào rất dễ, hai bà tử bị sáu người đột nhiên xông vào sợ muốn hô, không đợi thanh âm ra cổ họng, Bả Tử sử dụng chuôi kiếm vỗ từng người một hôn mê.
“Người nào?” Tô chưởng quỹ hướng ra ngoài thăm dò hét lớn một tiếng, lại phản ứng kịp, cấp tốc đóng cửa phòng.
Quế vương nhặt xẻng góc tường lên, rầm một tiếng nện ở trên cửa sổ.
Cửa sổ bất quá là gỗ, trước sau phiến lá có thể hoạt động thông gió, bị hắn vỗ nhất thời rơi xuống.
Xẻng cắm xuống đất, Quế vương đã vào phòng.
Tô chưởng quỹ còn chưa có đẩy cửa ra, kiếm của Quế vương đã gác ở trên cổ của hắn.
“Các ngươi chết chắc rồi.” Tô chưởng quỹ không có cầu xin tha thứ, trái lại cười ha hả, “Mẫn tiên sinh đã sớm biết các ngươi muốn tới, nên toàn bộ Tô gia trang đều là người của chúng ta.”
“Nghe!” Tô chưởng quỹ nói: “Tiếng bước chân. Ngày hôm nay các ngươi có chạy đằng trời.”
(Luna: Không lẽ ông Mẫn là người qua lại với ông Kinh sao? Còn Hoài vương là bị chuốc thuốc rồi)