Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 597: BẠO ĐỘNG CỦA NGƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


“Tình huống gì?” Bảo trưởng của con đường này lao tới, nhìn bọn nhỏ hỏi: “Các ngươi từ nơi nào đi ra ngoài, đều là con cái nhà ai?”


Nữ tử dẫn đầu nói: “Chúng ta từ Minh Nguyệt phường trốn ra, van cầu mọi người cứu cứu chúng ta. Chúng ta đều là hài tử trong sạch, chúng ta là bị bọn họ lừa tới.”


“Bọn họ coi chúng ta là gia súc để buôn bán.”


Bảo trưởng ngơ ngẩn đối diện với tất cả các hàng xóm lân cận, đột nhiên có người hô: “Đều là thật, thật sự có chuyện buôn bán nữ hài.”


“Quyên nhi nhà ta nắm đó mất tích, ta đã nói với các ngươi.” Có người hô.


“Quyên nhi nhà ta cũng thế. Quyên nhi nhà ta mới bảy tuổi a.” Có một phụ nhân gào khóc, cởi áo khoác của mình, khoác trên người hài tử lân cận, ngồi xổm bọn nhỏ bên người khóc tê tâm liệt phế.


Nữ tử dẫn đầu nói: “Đều là thật. Đều là Hoài vương làm, Minh Nguyệt phường là của hắn.”


“Chỉ có thể là Hoài vương, ở Cát An, ngoại trừ Hoài vương còn có thể là ai.”


“Tên súc sinh này!”


Vẫn đứng ở sau đoàn người ba tiểu sai vắt xuất hiện lần nữa, bọn họ mỗi người thay đổi một kiện hạt y, phân tán đứng ở trong đám người hô: “Hoài vương chính là một súc sinh, chúng ta tuyệt không thể bỏ qua cho hắn.”


“Các hương thân, triều đình mặc kệ hắn không giết hắn, chúng ta đi giết hắn.”


“Chúng ta thiên đao vạn quả hắn, thay hài tử của chúng ta báo thù.”


“Đúng, triều đình không nỡ giết hắn, tự chúng ta động thủ. Nếu như chúng ta còn bao che hắn, chính là có lỗi với những hài tử này, có lỗi với những hài tử đã chết đi kia.”


“Không thể đợi thêm nữa, chờ đợi thêm nữa chúng ta còn có bao nhiêu hài tử chết ở trong tay của hắn/”


Quần chúng phẫn nộ, cái thanh âm này được vô số người đáp lại.


“Xét nhà, ” có người hô: “Chúng ta đi vương phủ, giết cẩu tặc kia.”


“Lấy thủ cấp của Hoài vương, trả thái bình cho Cát An!”


Tất cả mọi người chạy về nhà, có người cầm dao chặt thịt có người gánh thiết xoa, nhiều loại “Vũ khí” ở trên tay, ở trong những người này, số lượng nữ nhân còn nhiều hơn nam nhân.



Người đã mất hài tử, khó nhất thống khổ nhất chính là bọn hắn, thấy những hài tử này bị tội, tức giận nhất cũng là bọn hắn.


Bọn họ một đường hô khẩu hiệu, đi đến Hoài vương phủ trong thành.


Bọn nhỏ từ Minh Nguyệt phường đi ra ngoài, được người cầm y phục cũ ra, cho bọn hắn mặc thêm, để cho bọn họ đi theo phía sau đội ngũ, bất kể là ai thấy, đều muốn đi theo mắng Hoài vương, sau đó tức giận thêm vào đội ngũ.


Dọc theo đường đi, vô số người biết được ngọn nguồn, gia nhập với bọn họ.


Lúc này, tướng quân du kích Mạc Cương vừa phong, lần này là hắn phụng lệnh của Mạnh Giao mang thủ thủ hạ tiến Cát An bắt Hoài vương.


Bọn họ bắt đầu từ chiều hôm qua, trước sau từ các cửa thành vào trăm hai mươi người, ngay vừa rồi, bọn họ chiếm được đông thành môn, thả ba trăm người ngoài thành tiến đến.


Lúc này, Hoài vương phủ đã bị bọn họ vây bắt, bọn họ phá khai cửa đang muốn vọt vào, bỗng nhiên từ phía tây truyền đến hàng loạt tiếng reo hò, lập tức, liền thấy vô số dân chúng cầm dao nĩa côn bảng chạy tới chỗ vương phủ.


“Mạc tướng quân, là bách tính!”


Sắc mặt của Mạc Cương đại biến, nói: “Mau, đóng cửa!”


“Là bách tính bạo động.”


Mọi người cấp tốc chạy vào vương phủ, đều đóng cửa lại.


Bách tính bạo động từ cổ chí kim đều không phải là việc nhỏ. Chỉ cần bọn họ đánh không phải lấy danh tạo phản, vô luận là trấn áp hay là trấn an cũng không dễ dàng.


Nhất là trấn áp, là giết hay là trảo? Nếu như giết, những người này đều là bách tính vô tội, nêý là bắt, bọn họ không chỉ sẽ không thúc thủ chịu trói ngược lại sẽ liều mạng phản kháng, cuối cùng sự tình càng nháo càng lớn, khó có thể xong việc.


Cát An có mấy châu huyện thành, nhưng phủ thành là lớn nhất, tổng cộng có người sáu vạn bốn nghìn người.


Lúc này, cả con đường từ đầu tới đuôi đông nghịt một mảnh, từ đầu nhìn không thấy đuôi.


Mà, đoạn đường này bọn họ quyết định ra sách lược, chia ra bốn đường.


Hai đội nhân mã chiếm hai cửa thành, một đường đi phủ nha, mọi người còn dư lại, trào đến nơi này.


Mạc Cương để thủ hạ hiện khống chế mọi người trong vương phủ, thủ hạ của hắn báo lại, “Hoài vương đang ngủ, lúc ta bắt được, hắn còn không rõ trạng huống, ta nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ sợ là ăn loại đồ vật này.”


“Đã sớm nghe nói Hoài vương ăn ngũ thạch tán, không ngạc nhiên. Người đã trói lại chưa?”


Thủ hạ trả lời: “Trói lại rồi.”



“Trước mặc kệ những người này, ” Mạc Cương nhảy lên đầu tường, nhìn bách tính tấp nập tức giận, “Hiện tại những người này mới là đại phiền toái.”


Bookwaves.com.vn

Phanh!


Dân chúng bắt đầu đụng cửa vương phủ, Mạc Cương nói: “Tìm đồ chặn cửa, mau!”


“Bên kia có người bò tường.” Có người hô.


Mạc Cương nói: “Con mẹ nó, dùng gậy gộc đâm xuống.”


“Nhớ kỹ, không được giết người.” Hắn hô.


Tất cả mọi người xác nhận, đều tự phân tán đi đâm người bò trên tường.


“Các hương thân, ” Mạc Cương đứng ở trên đầu cửa, hướng về phía đoàn người hô: “Chúng ta là binh của vệ sở, chúng ta ngày hôm nay phụng mệnh của đại đô đốc Mạnh Giao tới bắt Hoài vương.”


“Hoài vương đã bị chúng ta bắt được, ít ngày nữa sẽ áp giải hồi kinh thụ thẩm. Các ngươi lãnh tĩnh một chút, không cần loạn, để tránh khỏi gây thành sai lầm lớn.”


Bách tính quần thể có người hô: “Không nên nghe hắn, hắn chính là binh của Hoài vương. Đô đốc? Cái gì đô đốc, chúng ta đều chưa từng nghe qua.”


“Các ngươi và Hoài vương rắn chuột một ổ, đều không phải là người tốt.”


“Đúng, đều không phải là người tốt.”


Có người hướng về phía Mạc Cương ném một cục đá.


“Mở rộng cửa, mở rộng cửa!” Có người hô khẩu hiệu.


“Yên tĩnh một chút.” Mạc Cương nói: “Mọi người không nên như vậy, chúng ta là vệ sở không phải Cát An, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với Hoài vương.”


“Chúng ta thật là tới bắt Hoài vương.” Mạc Cương nói: “Không tin các ngươi nhìn Hoài vương, hắn thực sự bị chúng ta trói rồi.”


Có người trả lời: “Các ngươi chính là diễn trò lừa gạt chúng ta, đám lừa gạt các ngươi. Các ngươi đều là súc sinh.”


“Súc sinh!”



“Súc sinh!”


Mạc Cương bị tức đầu ông ông hưởng, hắn vốn chính là võ tướng, nhiều lời nhiễu đầu óc hơn nữa hắn cũng không nói ra được, chỉ có thể gấp giậm chân, nói: “Chúng ta không cần phải lừa các ngươi, các ngươi lãnh tĩnh một chút.”


“Xông a, ” có người hô: “Không nên nói lời vô ích với bọn họ. Chạy vào vương phủ, bầm thây vạn đoạn Hoài vương, báo thù cho các hài tử đã chết đi.”


“Đúng, báo thù!”


“Báo thù cho bọn nhỏ!”


Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ dần dần không có lý trí, bị người đẩy đi phía trước.


Một bên khác trong phủ nha, Tiêu tri phủ bị bách tính đánh hấp hối, người có chức trong toàn bộ nha môn, ngoại trừ mấy sư gia và bộ khoái Cát An bổn địa, tất cả người từ phần đất bên ngoài tới, toàn bộ bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, có mấy người đã nuốt khí.


Ngoại trừ ở đây, Minh Nguyệt phường nổi lên hỏa hoạn đằng đằng, hỏa thế lan tràn, toàn bộ bầu trời trong thành, tràn ngập yên vụ, mông lung đè người, để người thở không được.


Tâm tình của tất cả mọi người, giống như thế lửa này. . .


. . .


Động tác của Đỗ Cửu Ngôn ngừng lại, nhìn lại phương hướng trong thành, hô: “Vương gia, ngươi xem bên kia.”


Quế vương một cước đá văng một người, quay đầu nhìn lại, ngưng mi nói: “Cháy rồi?”


“Ta có loại cảm giác xấu.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, hai người liếc nhau, “Mẫn Nhiên Cử!”


Hai người đi tìm Mẫn Nhiên Cử, liền thấy hắn đang được gia đinh của Hoài vương phủ che chở muốn đột phá vòng vây.


Ba vệ sở phía tây, tới năm sáu trăm người, lúc này gia đinh của Hoài vương phủ đã hiện ra bại thế, nên bọn họ mới phải che chở Mẫn Nhiên Cử đào tẩu.


Bookwaves.com.vn

“Giết!” Quế vương cả giận nói: “Một người đều không lưu!”


Quế vương xé rơi da mặt, có tướng sĩ nhận ra hắn là Quế vương, vội hô: “Là Quế vương gia, Quế vương gia tới.”


“Là bổn vương.” Quế vương cả giận nói: “Không nên thủ hạ lưu tình, những người này giữ lại chính là lãng phí lương thực.”


Tâm tình của mọi người nhất thời được khích lệ đứng lên.


Mẫn Nhiên Cử quay đầu lại nhìn phương hướng trong thành, khóe miệng nhẹ nhàng câu dẫn ra một tia tiếu ý, chắp tay lạy về phía bắc một cái, hồi lâu sau hắn đứng dậy, nhìn người đàn đánh đánh giết giết, kiên quyết cười.


“Không nên!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Mẫn Nhiên Cử, nhưng bên cạnh hắn còn có mười mấy người che chở hắn, muốn tiến lên nói dễ vậy sao.


Nàng dứt lời, Mẫn Nhiên Cử dĩ đưa đao ở gác trên cổ, hô một tiếng với mọi người, “Các vị hảo hán, lão phu đi trước một bước, kiếp sau tái kiến!”


Hắn nói xong, rạch cổ một cái, tiên huyết văng khắp nơi.



Người đứng bên cạnh hắn nhìn mục trừng khẩu ngốc, thật không ngờ Mẫn Nhiên Cử sẽ tự sát.


“Súc sinh!” Đỗ Cửu Ngôn một cước đá văng gia đinh vương phủ gần nhất, cả giận nói: “Mẫn Nhiên Cử tự sát, các ngươi còn muốn chống lại sao?”


Tranh đấu dừng lại.


Tất cả gia đinh đều nhìn Mẫn Nhiên Cử ngã vào trong vũng máu còn đang co quắp phiên trừng mắt.


Bọn họ bỏ đao trong tay, giơ tay ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.


Mạnh Giao người người vây mười mấy còn dư lại trói kéo đi sang một bên.


Mẫn Nhiên Cử triệt để tắt thở.


“Lão tặc!” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, hướng về phía Mẫn Nhiên Cử dùng sức đá mấy đá, “Ngươi không xứng để chết, ngươi nên bị thiên đao vạn quả.”


Quế vương ôm nàng, vỗ vỗ nói: “Chớ để tính toán với súc sinh.”


“Ta tức giận!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giận đến đau phổi.”


Bọn họ nghĩ tới trường hợp như vậy rất có thể gặp phải, nên sớm chuẩn bị kỹ càng. Nhưng là lại thật không ngờ Mẫn Nhiên Cử sẽ tự sát.


Lão tặc không biết xấu hổ này.


Đỗ Cửu Ngôn hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn bên trong Cát An thành, cau mày nói: “Chúng ta hiện tại sợ rằng vào không được thành.”


“Sẽ không, Mạc Cương bọn họ. . .” Mạnh Giao nói phân nửa, Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Mẫn Nhiên Cử tự sát chính là chứng minh tốt nhất.”


Từ lúc đối phương mượn miệng của Kiều Nhất Quang, công bố ra chuyện tống tử thang, đến bọn họ tìm hiểu nguồn gốc đến Cát An, đến bọn họ tra được Minh Nguyệt phường, đến tràng diện thời khắc này, đều đang nằm trong kế hoạch của đối phương.


“Tô chưởng quỹ, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tô chưởng quỹ nửa chết nửa sống, hỏi: “Ngươi có nhi tử và tôn tử không?”


Tô chưởng quỹ bỗng nhiên cả kinh, hoảng sợ nhìn Đỗ Cửu Ngôn

.

“Chúng ta bây giờ đều rất táo bạo, ngươi hãy thành thật nói cũng chỉ giết một mình ngươi, không vấn trách người nhà. Nếu như ngươi còn vịt chết mạnh miệng, cái gì cũng không nói, hiện tại ta giết sạch toàn bộ tôn tử nhi tử ngươi.”


“Ngươi, ngươi không thể như vậy.”


“Nàng không thể, bổn vương có thể!” Quế vương đạp hắn một cước.


Tô chưởng quỹ sợ nước mắt nước mũi đều chảy ra, khóc nói: “Ta, ta nói, ta cái gì đều nói.”


(Luna: Lạy về phía bắc, chắc là nghi đúng Triệu Dục rồi. Hoặc nếu Cửu Giang vương ở phía bắc cũng có thể ám chỉ ổng. Mà câu thu dưỡng người què tự nhiên ko hiểu sao ta lại hoài nghi luôn Bả Tử T_T)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận