Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 598: BÌNH LOẠN DÂN OÁN

Dịch giả: Luna Wong

“Minh Nguyệt phường là sản nghiệp của Hoài vương sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Tô chưởng quỹ xác nhận, “Phải, là sản nghiệp của vương gia. Mỗi tháng mở chợ hắn cũng sẽ đến một chuyến, có đôi khi chọn mấy người chơi, có đôi khi chỉ đơn thuần đến xem.”

“Mẫn Nhiên Cử thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Tô chưởng quỹ nói: “Mẫn tiên sinh không chơi những thứ này.”

“Ngoại trừ Hoài vương, còn có ai?”

“Cũng chỉ có vương gia. Toàn bộ Cát An đều là đất phong của vương gia, hắn nói. Chúng ta phải nghe hắn.” Tô chưởng quỹ nói: “Vương gia mình thích chơi tiểu hài tử, ngay từ đầu chính là vương gia tự chơi, sau này hắn âm thầm đổi thành Minh Nguyệt phường, biến nơi này thành chợ đêm buôn bán.”

“Còn nuôi dưỡng rất nhiều người què. Trong mấy năm này, đã bắt đầu có phu thê chủ động bán hài tử vào trong Minh Nguyệt phường, bọn họ còn ký hiệp nghị, sinh hài tử nữa sẽ đưa đến cho chúng ta.” Tô chưởng quỹ nói: “Thời gian còn không lâu lắm, chừng hai năm nữa rất có thể đến người què đều không cần.”

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.

Tô chưởng quỹ nhìn nàng một cái, cười thảm nói: “Trên đời người như vậy nhiều lắm, đến cha nương của bọn họ cũng không quản, chúng ta quản cái gì.”

“Ta cũng chỉ là lăn lộn phần cơm ăn mà thôi.”

Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ Tô chưởng quỹ nói với binh của sở vệ: “Ở trong thôn này, lưu vài người trông giữ hắn được rồi, giữ lại mệnh.”

“Vâng!”

Mọi người thu thập một phen, đi cửa thành.

Quả nhiên, thành cửa đóng chặt, dưới thành tường có mấy cổ thi thể thủ vệ ngã xuống, còn có người treo nửa người ở bên ngoài.

“Bạo động!” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cửu Giang đến nơi đây mất bao lâu?”

“Ra roi thúc ngựa, chí ít ba ngày!” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, ngẩng đầu nhìn tường vây thật cao, ánh mắt trầm ngưng.

“Công thành đi.” Mạnh Giao nói: “Bất kể như thế nào, quyết không thể mặc kệ không quản.”

“Các vị nghỉ ngơi chút, việc này giao cho ta xử lý.” Mạnh Giao nói xong, xoay người lại phân phó một trận.

Mấy người Đỗ Cửu Ngôn tìm chỗ ngồi xuống. Đã là xế chiều, tối hôm qua bọn họ không có ngủ, lúc này đã có chút mệt mỏi lực tẫn, thế nhưng có chuyện trong lòng lại không buồn ngủ.

Kết quả, chính là rất táo bạo.

Đỗ Cửu Ngôn muốn vọt vào giết người, nhưng không biết giết ai.

Giết Hoài vương sao? Hoài vương khẳng đáng chết, chết một nghìn lần cũng không khó có thể dẹp loạn nộ hận.

Người dạo người mua Minh Nguyệt phường đáng chết không? Đương nhiên đáng chết.

Này phụ mẫu bán nữ nhi đáng chết không? Đương nhiên!

Nhưng là, hiện ở trong thành bạo động, đả thương giết người là bách tính, đại đa số người bọn hắn là vô tội.

Nàng tiến vào muốn giết ai?

Cho nên nàng rất táo nộ!

“Thủ vệ thủ thành đều đã chết, hiện người phía trên đều là bách tính.” Bả Tử thấp giọng nói: “Một khi Mạnh đô đốc công thành, chúng ta phải làm sao?”

Giết? Đó là bách tính.

Không giết? Bách tính sẽ giết ngươi.

“Chuẩn bị một chút trước.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, nói: “Ta đi xem Tô gia trang!”

Nàng cưỡi ngựa muốn đi, Quế vương ngưng mi muốn nói gì, Bả Tử nói: “Vương gia chỉ huy, ta che chở nàng là được.”

“Ân, cẩn thận một chút.” Quế vương nói.

Bả Tử gật đầu, cưỡi ngựa theo Đỗ Cửu Ngôn trở về Tô gia trang.

Cái thang mây, Quế vương và Mạnh Giao chỉ huy, mọi người bắt đầu leo tường thành.

Bookwaves.com.vn

Quế vương đánh trên đầu tường thành, tường thành lưu thủ mười mấy nam tử cầm côn bảng đao kiếm, mặc y phục bách tính, vừa kích động vừa sợ nhìn hắn.

“Lên!” Một người trong đó hô.

Mười mấy người vây lên, Quế vương cho mỗi người một gậy, gõ những người này hôn mê chất ở góc tường.

Ngay sau đó rất nhiều người chồng lên nhau, không lâu sau, đã quét sạch người trên tường thành. Thành cửa mở ra, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử mang theo mọi người vọt vào.

Hoài vương phủ ở một bên khác, ở đây trái lại rất an tĩnh, một đường quá căn bản nhìn không thấy người.

Lúc này Hoài vương phủ, bên cạnh cửa hông sớm đã bị đập bể, Mạc Cương để người mang tấm ván gỗ rất dày, mười mấy đại nam nhân liều mạng chống đỡ.

“Tướng quân, tiếp tục như vậy không phải cách a, bằng không chúng ta ném Hoài vương ra bên ngoài đi.”

Mạc Cương nói: “Hiện tại ném Hoài vương ra bên ngoài cũng vô ích.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Mau nghĩ biện pháp đi, các huynh đệ sắp không được rồi.”

Mạc Cương cũng không biết làm sao bây giờ, “Chỉ có chờ Mạnh đô đốc dẫn người đến chi viện.”

“Ai u, ” có người bưng đầu ngồi chồm hổm dưới đất, máu từ khe tay chảy ra, tảng đá cô lỗ lỗ đảo quanh bên chân, Mạc Cương nói: “Tất cả mọi người cẩn thận, bọn họ bắt đầu ném đá.”

Dứt lời, một cây đuốc ném tiến đến.

“Bôi dầu, thiếu cháy bọn họ.”

“Không nên cứng rắn hao tổn với bọn họ, chúng ta ra ngoài thành, Hoài vương còn một biệt viện ở mặt đông, mấy tiểu thiếp của hắn đều ở bên kia, chúng ta đi.”

Người lại chia làm hai nhóm, một nhóm ở tại chỗ này tiếp tục công vương phủ.

Một nhóm người theo người cầm đầu ra khỏi thành, đi biệt viện của Hoài vương phủ làm việc.

Mạc Cương nghe da đầu tê dại, táo mắng một câu mẹ nó, đang muốn nói, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng chiêng loảng xoảng.

Lập tức có một thanh âm hô: “Hoài vương đáng chết!”

“Lại còn xao la, thực sự là càng ngày càng không có cách nào thu tràng.” Hắn nói chuyện, đứng ở trên đầu tường, liền thấy một chiếc xe ngựa đậu sau đoàn người, trên xe ngựa treo một tấm vải đỏ dài, trên vải đỏ dùng mực viết bốn chữ to.

“Hoài vương đáng chết!”

Hắn nhìn người trên xe, người nọ mặc một bộ đạo bào màu xám, vóc người không cao, da hơi đen, khí chất rất văn nhược.

Nàng leng keng gõ chiêng, để mọi ánh mắt đều nhìn sang chỗ nàng.

“Các vị hương thân!” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên mui xe, hô: “Cho ta thời gian uống cạn một chun trà, ta nói mười câu với mọi người!”

Nàng nói chỉ có mười câu, đây đối với một người đang kích đông không có kiên nhẫn mà nói, là thêm một chút dục vọng để nghe.

“Thứ nhất, ” nàng huy động một khối vải đỏ khác trong tay, mở ra bốn chữ to Hoài vương đáng chết, “Hoài vương tội ác tày trời, bên bị thiên lôi đánh!”

Mọi người cảm thấy nàng là người một nhà, nhất thời vung tay hô to đáp lại nàng.

“Nữ nhi của ta, thi thể phát hiện ngay Mậu sơn. Chúng ta đầu cáo không cửa. Quan trong thiên hạ này đều là lòng dạ hiểm độc phổi đen tối.”

Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào người nói chuyện, nói: “Đại thúc nói không có sai, rất nhiều quan đều là lòng dạ hiểm độc phổi đen tối.”

“Thứ hai, ” nàng hô: “Nhiều quan lòng dạ hiểm độc phổi đen tối như vậy, cần ai tới giết?”

Có người hô: “Triều đình mặc kệ, tự chúng ta quản.”

“Thứ ba, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi có thể đi tất cả địa phương giết sao? Thiên hạ nhiều quan như vậy, các ngươi giết hết sao?”

Người lúc nãy nói tiếp tục nói: “Có thể! Tất cả bách tính chúng ta đoàn kết nhất trí, có thể trả thái bình cho thiên hạ.”

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử nháy mắt ra dấu, Bả Tử vô thanh vô tức đi đến chỗ người tuổi trẻ nói chuyện kia, cầm một cái chế trụ mạch môn của người kia, không đợi người kia nói nói, ở trước mắt bao người, lấy thế sét đánh chi thế ấm mạng môn của đối phương, mí mắt của người nọ vừa lộn, cổ họng cũng chưa kịp động đã té xỉu ở trên người Bả Tử.

Bả Tử đỡ hắn, nói: “Đừng kích động, chúng ta đều ở.” Lại nói với người chung quanh: “Hắn hôn mê, ta dìu hắn đi nghỉ ngơi.”

Bookwaves.com.vn

Ầm ầm, mọi người vô tâm tư quan tâm người khác, đều nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chờ nàng nói tiếp câu thứ tư.

“Thứ tư. Thiên hạ tham quan ô lại, không phải bách tính giết, mà phải là thánh thượng triều đình tới giết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta có bất bình, có oán nộ, chúng ta phải làm sao?”

Mọi người cũng không biết, cũng là bởi vì không biết, mới sẽ xuất hiện ở nơi này, phát tức giận nhiều năm như vậy.

“Chúng ta muốn cho triều đình biết, phía đông không sáng phía tây sáng, luôn sẽ có biện pháp, chủ trì cái công đạo này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi lên trên đường, giết đốt đánh cướp phát tát cơn giận của mình như vậy, các ngươi đây là bạo động.”

“Bạo động, là phải bị triều đình trấn áp.”

“Những binh kia, cầm binh khí trong tay, bọn họ nghiêm chỉnh huấn luyện, bọn họ đối với các ngươi, lấy một địch mười cũng không nói chơi. Kết quả cũng là các ngươi có hại.”

“Bạo động, là phương pháp không có hiệu quả nhất xung động nhất trong các phương pháp.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, tất cả mọi người tỉnh táo lại, đều tự về nhà, chuyện Hoài vương ngày hôm nay có thể cho các ngươi một công đạo.”

“Trước khi bầu trời tối đen, các ngươi đi trên tường bát tự của phủ nha xem bố cáo.”

“Chúng ta làm sao tin tưởng ngươi?” Có người hô: “Ngươi là ai, nói không chừng ngươi cùng phe với Hoài vương.”

Bả Tử đi tới, người nọ cũng “Hôn mê”, bị Bả Tử đỡ ra ngoài.

“Ta chính là bảo chứng!” Quế vương từ phía dưới nhảy lên, sóng vai đứng ở trên mui xe với Đỗ Cửu Ngôn. Ngay cả hắn mặc vải thô đoản quái, thế nhưng khí chất đặc thù quý giá của hắn, tuyệt nhiên bất đồng với người khác, hắn nói: “Đất phong của ta ở Quảng Tây, đương kim thánh thượng là huynh trưởng ta, Hoài vương là thứ huynh của ta!”

“Ta là Quế vương!”

“Lần này ta tới Cát An, chính là phụng hoàng mệnh đến tra giết Hoài vương, quét sạch oai phong tà khí của Cát An.”

“Vi người bị chết bình oan khuất, trả lại công đạo cho các ngươi.”

“Nên, ” Quế vương lớn tiếng nói: “Bổn vương ở nơi này chính là bảo chứng.”

Nghe bọn họ nói hồi lâu nói, tâm tình của mọi người bình tĩnh trở lại, hơn nữa người gây xích mích trong đám người bị Bả Tử giải quyết rồi, hiện không có người trở ra làm trái lại, kích động tâm tình.

“Thỉnh an vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn ở trên mui xe, quỳ một gối, “Thỉnh vương gia làm chủ cho bách tính!”

Nàng vừa quỳ, tâm tình đã nhuộm đẫm đi ra.

Trong đám người, Bả Tử cũng quỳ xuống, lập tức Mạnh Giao mang theo thủ hạ đứng ở các nơi trong đoàn người hưởng ứng.

Từng nhóm từng nhóm, mọi người quỳ xuống, cầu Quế vương làm chủ.

“Đều đứng lên đi.” Quế vương đỡ Đỗ Cửu Ngôn quỳ một chân trên đất dậy, nói với mọi người: “Chuyện này bổn vương không chỉ muốn xen vào, còn có thể quan tâm tới cùng!”

Quế vương lớn tiếng nói.

Mọi người đều xác nhận.

“Mọi người tất cả giải tán đi, chậm một chút chúng ta sẽ làm rõ sự từng, dán tại trên tường bát tự của phủ nha, các ngươi lại tới xem.”

Mạnh Giao mang người bắt đầu dỗ mọi người ly khai.

“Vậy những hài tử này làm sao bây giờ?” Có vị phụ nhân nói: “Các nàng đang ở nơi nào?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đêm nay, bọn họ sẽ ở Hoài vương phủ, mấy ngày nay sẽ giúp các nàng lục tục tìm người nhà, để người nhà của bọn họ đón bọn họ về.”

Mọi người không có nghi vấn nữa, do người của Mạnh Giao dẫn đầu, sơ tán đoàn người.

Mạc Cương đứng trên đầu cửa rất kích động nhìn bên này, hầu như muốn khóc lên.

Không có ai biết, hai canh giờ vừa nãy hắn đã trải qua cái gì.

Hắn không sợ chiến tranh, thế nhưng loại này, người có bản lãnh đi nữa cũng đánh không được.

Đây là nguy cơ lớn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui