Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 600: SAI VẶT CUNG KHAI


Dịch giả: Luna Wong


“Vì sao ngươi nói có người dẫn đạo?” Hoài vương lao lực suy tính, “Nên vừa nãy ngươi hỏi Mẫn Nhiên Cử là ai dẫn tiến trước?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Ngươi cho rằng, ta thay đổi bất kham như thế, hoàn toàn thay đổi, là bởi vì Mẫn Nhiên Cử tạo thành?”


Thời khắc này Hoài vương tựa hồ có một ít cái bóng của dĩ vãng, trầm ổn cơ trí, một chút đã thấu.


Đỗ Cửu Ngôn như trước gật đầu, “Một người tính tình đại biến luôn luôn có nguyên do, người từ thanh cao kiêu ngạo như người biến thành như vậy, ngươi sẽ không có nghĩ tới, nguyên do từng bước đi, cùng với lực lượng thôi động ngươi đi về phía trước?”


“Cũng không có người, ” Hoài vương như có điều suy nghĩ lắc đầu, “Mẫn Nhiên Cử là ta mời tới, lúc đầu hắn hoàn toàn không muốn đến.”


“Ngũ thạch tán cũng là thỉnh thoảng lấy được. Mẫn tiên sinh cũng ngăn không cho ta ăn, nhưng đánh không lại kiên trì của ta.” Hoài vương nói: “Nếu như hắn có tâm tư khác, hẳn là mỗi ngày dụ dỗ ta ăn mới đúng.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đạo sĩ thì sao? Còn có thể tìm được không, đạo hiệu là cái gì?”


“Đạo hiệu?” Hoài vương trả lời: “Vô Vi đạo nhân!”


“Ngươi cho rằng đạo sĩ có vấn đề, hắn cố ý để ta ăn ngũ thạch tán?” Hoài vương nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, đang nhớ lại tất cả quá khứ, sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt giãy dụa giữa thanh minh cùng hỗn độn, “Ta không biết.”


“Ta không có cảm giác như vậy.” Hoài vương nói: “Mẫn Nhiên Cử thì sao, các ngươi giết hắn sao? Các ngươi có thể thẩm vấn hắn.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn tự sát.”


Người như Mẫn Nhiên Cử vậy, lại như Kinh Nhai Trùng, hỏi là không có khả năng hỏi ra cái gì.


Ở trong lòng bọn họ, có một phen muốn thành tựu vì đại nghiệp và mục tiêu. Tín niệm nữu khúc lại kiên định, không có bất kỳ nhân tố bên ngoài nào có thể lay động.


Hoài vương nhất thời vành mắt đỏ lên, thấp giọng rù rì nói: “Mẫn tiên sinh là vì ta. . .”


Hắn thương tâm không phải giả bộ.


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, nói: “Ngươi biết vừa rồi bên ngoài phát sinh bạo động chứ? Toàn bộ dân chúng trong Cát An thành đều muốn vào giết ngươi.”



“Tiếng ồn ào vừa rồi ở phía ngoài chính là cái này?” Sắc mặt của Hoài vương lần thứ hai trầm xuống, người lại thanh minh một ít, hắn nói: “Những người dân này hiểu quá ít, bị người kích động tâm tình xong, sẽ làm chuyện ngu xuẩn.”


“Các ngươi có trấn áp hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng không có, ta khuyên bọn họ đi.”


“Không nên như vậy.” Hoài vương thở dài, “Bất quá, chỉ cần tình thế bình tĩnh lại, là được rồi


Đỗ Cửu Ngôn cùng Quế vương liếc nhau, hai người cùng đi ra ngoài, Hoài vương hô: “Mặc Hề, ngươi nhất định phải cứu ta, ta không muốn chết.”


“Đầu óc của hắn không xong.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngũ thạch tán ăn nhiều, sẽ như vậy.”


Quế vương không nói gì, bỗng nhiên xoay người ôm nàng, tựa đầu đặt ở bả vai của nàng, thấp giọng nói: “Cho ta ôm một chút.”


“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, vỗ nhẹ nhẹ hắn, nói: “Chuyện bò không uống nước lại cường đè, rất khó phát sinh.”


Huống chi, phía sau chuyện này rốt cuộc có người hay không, bọn họ hiện nay chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh, có người này tồn tại.


“Hắn không oan uổng.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.


Quế vương buông nàng ra, nói: “Nếu như ca ca ngươi, ngươi, sẽ như thế nào?”


“Ca ca ta?” Đỗ Cửu Ngôn cau mày nói: “Nên khóc sẽ khóc, chuyện nên làm vẫn là phải làm. Tư tình và công lý tận lực tách nhau ra.”


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Trời giáng nhiệm vụ to lớn cho ngươi, nhất định làm lòng của ngươi đau trước a.”


Tâm tình của Quế vương tốt chút, nhìn nàng nói: “Vậy nếu là ta thì sao?”


“Ta đây phải suy nghĩ một chút, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi ở phía trước, lại dừng lại nhìn hắn, “Xử lý ngươi xong, sau đó nói cho ngươi biết ở trên cầu nại hà chờ trăm năm, chúng ta tiếp tục làm hảo huynh đệ.”


Quế vương phi một cái, “Không lương tâm.”


“Ta là sứ giả chính nghĩa, ta không thể có tư tình a.” Đỗ Cửu Ngôn theo Quế vương.


Bookwaves.com.vn


Mạnh Giao sửa sang lại phủ nha, thu thập ra hai mươi mấy cổ thi thể, đều là sai dịch và bộ khoái làm việc trong nha môn, còn có một vị bách tính bị bộ khoái giết chết, người nhà của hắn đang bắt thi thể khóc.


Nghe nói tâm tình của dân chúng vốn có không có kích động như vậy, thế nhưng một bộ khoái trong đó rút đao ra, mọi người nhất thời cùng xông lên.


Người nhiều như vậy, đạp cũng có thể giết chết bọn họ.


Thu thập xong phủ nha đi ra, Mạnh Giao mời tiên sinh viết rõ sự kiện, dán tại trên tường bát tự, rất nhiều bách tính vây quanh ở bên tường xem.


Bả Tử để đám người Tô chưởng quỹ của Minh Nguyệt phường viết hết tên của tên khách nhân ra, trước sau dùng ba ngày, đem đám khách nhân từng mua ấu nữ của Minh Nguyệt phường trong ba năm hơn này, toàn bộ bắt lại giam giữ trong phủ nha, tổng cộng hoàn toàn mười ba người.


Cứu và tìm được tổng cộng một trăm ba mươi mốt hài tử bị bán, nhưng còn có rất nhiều hài tử, sau khi thẩm tra đối chiếu và tra tìm, đã không rõ tung tích.


Lại thêm thiếu nữ được cứu ra trong Hoài vương phủ và thiếu nữ Bả Tử an trí ba ngày, tổng cộng một trăm tám mươi bốn vị.


Những người này, vô luận là khách nhân mua bán hay là hài tử thụ hại, cũng không phải toàn bộ là của bổn địa, phạm vi cực lớn, xa nhất thậm chí có từ Giang Nam lừa bán tới.


“Đều có thể nói ra lai lịch sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Mạc Cương.


Mạc Cương trả lời: “Có thật nhiều người nói không rõ, nói là bị lừa tới chỉ có năm sáu tuổi.”


“Chỉ có thể thỉnh quan phủ địa phương hiệp trợ tra tìm.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Khổ cực ngươi.”


“Không khổ cực, ” Mạc Cương nói: “Đỗ tiên sinh, nếu như tìm không được người nhà, phải mang hết bọn họ trở về kinh thành sao?”


Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Phân khu vực đi, trước đưa hết mấy người gần đây đi đã, còn lại xa một chút, thì đưa bọn họ trở về.” Nàng dừng một chút lại nói: “Còn có một bộ phận hài tử. . . Cũng không phải lừa bán.”


“Đây, hài tử như vậy, làm sao bây giờ?” Mạc Cương nói.


Đỗ Cửu Ngôn trầm mặc một chút, nói: “Chờ triều đình có ý kiến phúc đáp xong, nếu như thánh thượng đồng ý đề nghị của ta, ta sẽ nói với mọi người. Nếu như không đồng ý, chúng ta nghĩ tiếp biện pháp khác.”


“Vâng.” Mạc Cương nói xong, có người lai hô: “Đỗ tiên sinh, tướng quân, ăn cơm.”


Bốn ngày, bọn họ ở trong Hoài vương phủ.



Hoài vương phi một mực ở nội viện cũng không có đi ra, hai hài tử của nàng Đỗ Cửu Ngôn gặp qua vài lần. Nhưng tình huống của Hoài vương không tốt lắm, một mực ở gian phòng la to lăn lốc cầu xin, cầu Quế vương cho hắn thuốc uống.


Quế vương không để ý tới hắn, để người bịt miệng của Hoài vương, cố định thời gian cho nước uống nhét đồ ăn.


Bốn người ở trong phòng, Bả Tử tiến đến, Quế vương nhìn hỏi hắn, “Ba tiểu sai vặt kích động bạo động, đã lên tiếng chưa?”


“Đang muốn nói chuyện này, có một người chịu không nổi đánh, muốn cung khai.” Bả Tử nhìn mọi người, “Có muốn đi nghe một chút hay không?”


Quế vương gật đầu, “Được, khó có được đánh một trận đã chịu nói.”


Tất cả mọi người theo đứng lên, mỗi người lấy một cái màn thầu, vừa đi vừa ăn theo Bả Tử đi viện tử giam giữ sai vặt.


Hai người trong đó bị đánh hôn mê, đang nằm ở sát vách, người mở miệng muốn khai thì bị mang đi một gian khác, đẩy cửa ra mấy binh trông nom của vệ sở hành lễ với mọi người, Mạnh Giao nói: “Chúng ta ở chỗ này, cho các ngươi một khắc đồng hồ đi ăn cơm.”


Vài người đi, mọi người ngồi xuống.


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá sai vặt bị treo ở trên xà ngang, trần thân trên cả người là vết roi, tóc hắn rũ, khóe môi rạn nứt sắc mặt tái nhợt.


Bookwaves.com.vn

Nghe được tiếng nói chuyện hắn mở mắt ra nhìn thoáng qua mọi người, thấp giọng nói: “Ta muốn uống nước.”


Hàn Đương rót nước đút cho hắn, thả người xuống, sai vặt té trên mặt đất rúc một đoàn thở phì phò, “Các ngươi, các ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, chờ ta nói xong, liền thả ta.”


“Ân.” Quế vương hỏi: “Chủ tử của ngươi là ai?”


Sai vặt trả lời: “Ta, ta không biết. Chủ tử liên lạc với chúng ta, đều là để người đặt thư ở một chỗ hỏng trong tường viện bên trái của Minh Nguyệt phường.”


“Chúng ta mỗi ngày đều sẽ đi xem một mắt, nhưng chủ tử không phải mỗi ngày đều có thư, có đôi khi mấy tháng thậm chí nửa năm cũng không có nhiệm vụ, chỉ biết bỏ tiền lương của ba người chúng ta ở bên trong.” Sai vặt ho khan nói.


Quế vương hỏi: “Tổng cộng đã làm bao nhiêu chuyện cho chủ tử này?”


“Hai chuyện. Một chuyện là ném thi thể của các tiểu cô nương đã chết trong Minh Nguyệt phường, tới Mậu sơn.”


“Một chuyện khác, chính là hai ngày trước phát động bách tính bạo động.”


Sai vặt nói: “Chủ tử nói, chúng ta người nhỏ, lời nhẹ không làm được đại sự, nhưng là chúng ta có thể làm một ít chuyện đủ khả năng. Ném thi thể của thiếu nữ này ra bên ngoài, để bách tính phát hiện, lâu ngày dân chúng sẽ phấn khởi phản kháng, như vậy, triều đình sẽ biết, chúng ta cũng sẽ chờ giải cứu những hài tử thụ hại này.”


Mọi người nghe lời của hắn, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, chủ tử của hắn cư nhiên đội lý do đường hoàng như vậy.


Quế vương hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi tới Minh Nguyệt phường là thụ mệnh của chủ tử ngươi, hay tới rồi mới biết chủ tử?”



“Trước khi tới đã biết chủ tử. Từ khi ta bắt đầu biết chuyện, liền ở cùng một chỗ với các sư huynh đệ, theo sư phụ học võ công và đọc sách học chữ.”


“Sư phụ nói chúng ta đều là cô nhi, mệnh là chủ tử cho, nên phải bán mạng cho chủ tử.”


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn nhìn nhau một mắt, hai người đều có chút kinh ngạc. Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ở địa phương nào?”


“Nhắc tới, các ngươi có thể không tin.” Sai vặt cười thảm một tiếng, “Ta chỉ biết là chúng ta ở một ngọn núi, hàng năm đều có mấy tiểu sư đệ sư muội tiến đến, nhưng cũng có người ra ngoài.”


“Chúng ta ở nơi đó, chỉ có khi nhận được nhiệm vụ, mới có thể để chúng ta đi ra, dựa theo chủ tử phân phó, mà làm việc.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngọn núi có xây nhà?”


Sai vặt lắc đầu nói: “Một mộ, mộ thất rất lớn, mọi người chúng ta đều ở bên trong.”


“Là cổ mộ sao? Cơ cấu gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có thể vẽ ra hay không?”


Sai vặt rất kinh ngạc mở mắt ra nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Vẽ ra mộ thất, ngươi có thể tìm được nơi đó sao?”


“Thử xem đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chỉ cần cái chỗ này là thật tồn tại, một ngày nào đó cũng có thể tìm được.”


“Ta đây thử xem.” Sai vặt ngồi xuống, nhìn nàng, “Ta vẽ xong, ngươi có thể thả ta chứ?”


Hàn Đương đi lấy văn chương.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi cảm thấy ngươi từ nơi này ra ngoài, còn mới có thể sống sao?”


“Có.” Sai vặt nói: “Chủ tử chưa bao giờ giết chúng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đưa văn chương cho hắn, sai vặt run rẩy dựa vào ký ức vẽ cơ cấu và nội tạo của mộ thất, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Khắc hoa văn gì? Trong mộ đều trống sao?”


“Phải, đều trống.” Sai vặt nhớ lại, “Nhưng ở cửa bày hai thạch sư, cái này có tính không?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi vẽ ra ta xem một chút.”


Sai vặt vẽ ra.


“Nếu ở trong núi, chung quanh có cây cối gì?”


“Sư phụ nói, đó là gỗ sam và mã mao tùng, đi lên một chút nữa, chính là mao bì hoa.” Sai vặt nói: “Còn có thật nhiều cây khác, ta không biết. Mấy loại đó tương đối nhiều.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đã biết.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận