Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 602: HUYNH ĐỆ GẶP MẶT


Dịch giả: Luna Wong


Nên hắn dưới cơn nóng giận, đốt Pháp Hoa tự, dưới cơn nóng giận đi ra ngoài, dưới cơn nóng giận ở Quảng Tây kéo cờ tạo phản. Nhưng hắn quá thiện lương, không tin ca ca hắn thực sự sẽ giết thân cha, cũng không có thực sự mang theo binh mã đánh giết cướp giật địa bàn.


Chỉ là chiếm giữ ở Quảng Tây, như là hồ đồ, rồi lại nội tâm hắn thương xót bất đắc dĩ phát tiết.


Mấy năm này, trong lòng Quế vương giãy dụa và thống khổ, không có người có thể lý giải và khai đạo. Khi hắn mười tám tuổi trẻ tuổi khí thịnh huyết khí phương cương nhất, hắn nhịn được.


Đây phi thường khó có được.


Để Đỗ Cửu Ngôn hầu như nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.


“Là ai nói chuyện này với ngươi, ngươi. . . Vì sao tin tưởng hắn?”


“Là một phong thư.” Quế vương nói: “Mà ta, lúc đó cũng có nghi hoặc, phụ hoàng ta qua đời quá mức đột nhiên. Phong thư này cho ta giải đáp.”


Đỗ Cửu Ngôn đi tới lui vài bước, dừng lại nhìn Quế vương, “Giết tiên đế, giết vương gia. . . Vương gia, người nói cho ngươi biết chuyện này, sẽ không phải là người giật dây này chứ?”


“Không biết.” Quế vương nói: “Màn đêm buông xuống ta đi hoàng lăng, khai quan nghiệm thi.”


Đỗ Cửu Ngôn lại là cả kinh, “Thấy được di thể của tiên đế?”


“Đúng.” Quế vương nói: “Ta không biết là độc gì, nhưng lúc đó cũng không có bất luận dấu hiệu trúng độc gì. Thế nhưng qua mấy năm sau, xương của hắn là màu tím đen.”


“Nên, ngươi càng thêm xác định?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương gật đầu.


“Lựa chọn đêm ngươi thành thân nói cho ngươi biết, thời cơ này thật là thú vị.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nhìn nàng, thở dài nói: “Nếu như ta biết lúc đó là ngươi, ta sẽ không rời đi.”


“Đáng tiếc, lúc đó không phải ta.” Đỗ Cửu Ngôn nhàn nhạt nói.


Đây không phải là nói đùa, cũng không phải từ chối, Quế vương nhìn ra nghiêm túc của Đỗ Cửu Ngôn, hắn cau mày nói: “Ý gì?”


“Chính là ý trên mặt chữ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá bây giờ không phải thời gian nói chuyện này. Chúng ta trở lại từ đầu mà nói.”


Nàng nói xong nhìn về phía Bả Tử, “Vì sao ngươi không kinh ngạc?”



Quế vương cũng nhìn Bả Tử.


Bả Tử ngồi tựa ghế, một tay khoát lên trên bàn, đang dùng ngón tay thật dài, đùa bỡn một cái chặn giấy vòng tròn trên bàn, hắn không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, nhìn hai người nói: “Ta cũng kinh ngạc, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài.”


Quế vương mị mắt nhìn hắn, “Ngươi là ai?”


“Ta là ai cùng chuyện vương gia ngươi muốn tra, không có vấn đề gì.” Bả Tử nói: “Mục đích của ta rất rõ ràng, ngay từ đầu là theo chân củ cải nhỏ, bây giờ là che chở mẫu tử bọn họ.”


“Chuyện của nàng là chuyện của ta, chuyện của người khác không có quan hệ gì với ta.”


Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt sùng bái, “Bả gia, người quá khí phách.”


Quế vương liếc Đỗ Cửu Ngôn một cái, nói: “Cùi chỏ hướng ra bên ngoài!”


“Đều là người một nhà, người nói như vậy quá khách khí.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Quế vương nhìn chằm chằm Bả Tử, “Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi trả lời ta.”


Bả Tử nhìn hắn.


“Ngươi che chở củ cải nhỏ, là bởi vì hắn là củ cải nhỏ, hay là bởi vì hắn là nhi tử ta?”


Bả Tử nói: “Bởi vì hắn là nhi tử ngươi.”


“Đã biết.” Quế vương không có tiếp tục kéo không tha, ngồi xuống đối diện trên ghế, trong phòng an tĩnh lại, Đỗ Cửu Ngôn ám muội nhìn hai người, “Hai người ngươi. . . Có cảm tình gì ta không biết sao?”


Quế vương và Bả Tử đều liếc nàng một cái.


“Thế nhưng ngươi quá giới hạn rồi.” Quế vương nhìn Bả Tử, “Ngươi bảo hộ nhi tử ta thì bảo hộ nhi tử ta, tức phụ ta ngươi không thể nhớ thương.”


Bả Tử cường điệu nói: “Nàng không phải tức phụ của ngươi.”


Đối với con người mà nói, là thân thể quan trọng hay là linh hồn quan trọng? Đương nhiên là linh hồn!


Tần Cửu Yên đã sớm chết rồi, Đỗ Cửu Ngôn trước mắt, là một người mới tinh độc lập, liên hệ duy nhất của nàng và Tần Cửu Yên, chính là mượn túi da của Tần Cửu Yên mà thôi.


Nói cách khác, nếu như có thể có biện pháp, để linh hồn của Đỗ Cửu Ngôn thoát ly, nàng là có thể tá túc ở trong bất kỳ một túi da nào.


Như vậy “Tần Cửu Yên” vẫn là Tần Cửu Yên sao?


Bookwaves.com.vn

Dĩ nhiên không phải.



“Cảm giác thế nào kỳ quái như thế, ” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Nhị vị, lúc này đây phải thay đổi ta ra ngoài dạo cho yên tĩnh một chút.”


Nàng nói chuyện, mở cửa ra ngoài, không nhanh không chậm đi bộ trong Hoài vương phủ, trong hậu viện, ba mẫu tử Hoài vương phi ở, còn có bọn nhỏ được cứu ra.


Bọn nhỏ bị kinh hách xong, lá gan rất nhỏ, để cho bọn họ không nên ra cửa, bọn họ ngay cả cửa phòng cũng không ra, suốt ngày ở trong phòng.


Đỗ Cửu Ngôn cũng không bắt buộc, đối với bọn hắn mà nói, thành lập tín nhiệm với người, mới là việc cấp bách.


Nàng tìm một địa phương ngồi xuống, ý nghĩ lại thanh minh một ít hơn so với trước đây.

Đối với người phía sau màn này, cảm giác càng thêm rõ ràng một ít.


“Đỗ tiên sinh, ” Cố Thanh Sơn từ bên ngoài tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn hắn, “Làm sao vậy? Cửu Giang vương tới?”


Cố Thanh Sơn gật đầu xác nhận, “Đỗ tiên sinh liệu sự như thần, đúng là Cửu Giang vương tới, người đã vào thành.”


“Vậy nhanh đi nói cho vương gia các ngươi biết đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Sau đó, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng nhau nghênh Cửu Giang vương. Nhà ngoại của Cửu Giang vương là Thừa Đức hầu phúc,


Quý thái phu nhân là ngoại tổ mẫu của hắn, hắn là biểu huynh muội của Quý Ngọc, nghiêm khắc mà tính, giữa Tần Cửu Yên và Cửu Giang vương, dứt bỏ quan hệ hoàng gia, từ An quốc công bên này mà tính, cũng vẫn có chút quan hệ họ hàng mang theo quan hệ thân thích.


Cửu Giang vương cưỡi ngựa tới, dẫn theo một nghìn binh mã người ở ngoài thành.


Hắn mặc một bộ trường quái bảo lam sắc, chừng ba mươi tuổi, vóc người không cao da có chút hơi đen, nhưng mũi cực đẹp, cao thẳng thẳng tắp rất có uy nghi.


“Dung mạo của Cửu Giang vương rất giống thánh thượng a.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Xem ra, ngươi là ngoại lệ trong các hài tử trong nhà của ngươi.”


Quế vương liếc nàng một cái.


“Tiên đế có phải không được tốt lắm hay không?” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.


Quế vương tốn hơi thừa lời nói: “Phụ hoàng ta rất tuấn tú.”


“Ta giống phụ hoàng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy quả nhiên là không được tốt lắm.”


Nếu không có nhiều người ở đây, Quế vương sẽ cùng nàng đánh nhau, suy nghĩ một chút nhịn xuống.



“Mặc Hề, ” Cửu Giang vương từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hai ba bước qua đây, một tay ôm Quế vương vào trong ngực, “Mặc Hề!”


Quế vương bị ôm, có vẻ rất mất tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, hô: “Nhị ca.”


“Lại cao hơn không ít.” Cửu Giang vương sờ sờ đầu của Quế vương, cao hứng nói: “Ta nhớ kỹ ta lần trước nhìn thấy ngươi, ngươi cũng không có cao như vậy.”


Đỗ Cửu Ngôn phát hiện, thanh âm của Cửu Giang vương đặc biệt êm tai, như là hợp âm gảy cầm phát ra, đánh vào đáy lòng của người, vô cùng chọc người.


“Năm ngoái ta nghe nói ngươi ở Thiệu Dương, cũng không đến chỗ ta chơi.” Cửu Giang vương đánh giá Quế vương, dáng tươi cười từ đáy mắt tràn ra.


“Có phải quá bận rộn hay không, không có rảnh?”


Quế vương nói: “Ta nào có chính sự gì.” Lại nói: “Chính là lười lười hoạt động. Huống chi, tới chỗ ngươi, cũng thêm phiền cho ngươi.”


Cửu Giang vương vỗ vỗ cánh tay của Quế vương, khẽ cười, “Mặc Hề của chúng ta trưởng thành rồi.”


Quế vương khó được đỏ mặt lên, ho khan một tiếng, chính sắc nói với hắn: “Ta giới thiệu với ngươi.”


Hắn giới thiệu Đỗ Cửu Ngôn và Mạnh Giao cùng với Bả Tử cho Cửu Giang vương nhận thức.


Cửu Giang vương và Bả Tử cùng với Mạnh Giao đều tự thi lễ đáp lễ xong, lại hàm tiếu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi chính là vị tụng sư nổi danh khắp thiên hạ Đỗ Cửu Ngôn, nghe danh không bằng gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu!”


Bookwaves.com.vn

“Vương gia khách khí, ta bất quá là theo phía sau vương gia cùng nhau làm ầm ĩ, dính ánh sáng của hắn mà thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Mặc Hề rất thông minh, ” Cửu Giang vương nói: “Trong số huynh đệ chúng ta, nếu thật phải nói ai thông minh nhất, Mặc Hề tuyệt đối là người đầu tiên.”


Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận, “Phải, Quế vương gia quả thực trí tuệ hơn người.”


“Vào trong vương phủ nói đi.” Quế vương không muốn thảo luận vấn đề này, “Ngươi đi xem Hoài vương.”


Cửu Giang vương cùng hắn sóng vai đi Hoài vương phủ, huynh đệ hai người đi thăm Hoài vương, Đỗ Cửu Ngôn không có cùng đi, cùng Bả Tử còn có Mạnh Giao đi nha môn.


“Không nói gạt ngươi, hai năm trước ta đã biết hắn đang làm những chuyện này.” Cửu Giang vương nhìn Hoài vương bởi vì dược tính phát tác, mà hỗn loạn, hối hận nói: “Ta nhắc nhở hắn, còn vì thế nháo một trận to với hắn, sau này hắn không để ý tới ta nữa.”


“Hắn cho rằng ta báo với thánh thượng. . .” Cửu Giang vương lúc nói chuyện nhìn thoáng qua Quế vương, thấy hắn không biểu tình gì, rồi nói tiếp: “Huynh đệ nhà mình, ta làm sao nỡ, đưa hắn vào chỗ chết.”


“Thật không ngờ, sự tình càng kéo càng quá phận, sớm biết thế, hai năm trước ta nên trói hắn lại, đưa về kinh thành thỉnh thánh thượng xử trí.” Cửu Giang vương nói.


Quế vương nói: “Hai năm, chẳng biết có bao nhiêu hài tử bị hại, ” hắn ngừng lại nhìn về phía Cửu Giang vương, “Nhị ca, ngươi không nên dung túng hắn.”


Cửu Giang vương thống khổ gật đầu, “Phụ hoàng trước đây từng răn dạy ta, nói ta lòng dạ phụ nhân, hành sự không đủ quả đoán.”


“Hôm nay nghĩ đến, vẫn là phụ hoàng hiểu rõ ta nhất.”


Quế vương không nói gì thêm.


Huynh đệ hai người bồi Hoài vương ngồi một buổi chiều, lại đi thăm Hoài vương phi.



Buổi tối lúc ăn cơm, mọi người ngồi ở một bàn, Cửu Giang vương hỏi: “Chuyện này, ta cũng có trách nhiệm. Hoài vương cách ta gần như vậy, ta lại không có đốc xúc hắn cho tốt. Ta cùng các ngươi hồi kinh thỉnh tội.”


“Vậy ngươi đi tấu với thánh thượng đi.” Quế vương không có phản đối.


Cửu Giang và Cát An quả thực rất gần, Cửu Giang vương thuận đường quay về giải thích, hợp tình hợp lý.


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Cửu Giang vương, “Mạo muội hỏi một câu, dưới gối người có mấy hài tử?”


Cửu Giang vương trả lời: “Ta có ba nhi hai nữ, một chính phi hai vị trắc phi.”


“Đỗ tiên sinh có gì nghi vấn?” Cửu Giang vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là như thế này, An Sơn vương và Hoài vương gia đều có một hài tử ở lúc còn rất nhỏ đã mất tích.”


“Ngươi cho rằng phương diện này có kỳ hoặc?” Cửu Giang vương hỏi nàng.


Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện.


“Ta không có, ” Cửu Giang vương đạo: “Sớm mấy năm có một nhi tử đi sớm, bất quá khi thì mới sáu tháng mà thôi, là bệnh đi, ta đích thân táng.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta chỉ hỏi một chút. Còn thỉnh vương gia thứ lỗi.”


Cửu Giang vương nói: “Ta biết ý tứ của ngươi, lúc này đây có người kích động dân biến, ngươi hoài nghi còn có người ở sau lưng trợ giúp đúng không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Ta trên đường tới đã nghĩ chuyện này, quả thực rất kỳ hoặc.” Cửu Giang vương nói: “Ngươi có thu được đầu mối gì không?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tạm thời còn không có.”


“Vương gia, ” đang nói chuyện, Hàn Đương cầm một phong thư tiến đến, đưa cho Quế vương, “Đưa gấp đến phủ nha.”


Quế vương mở ra xem, nhất thời đầu lông mày khẩn túc.


Tất cả mọi người nhìn hắn, chờ hắn nói.


“Đinh châu, Khai Phong và Quảng Bình xảy ra bạo động.” Quế vương nói.


Khai Phong ở Trung Nguyên, Đinh châu thuộc sở hữu Phúc Kiến, Quảng Bình tới gần Sơn Đông cảnh, ba địa phương gần nhau chút nào, vì sao cũng xảy ra bạo động?


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nguyên nhân gì?”


(Luna: Đột nhiên hoài nghi TD ghê. Bởi QV có thái hậu lại là em cùng mẹ cùng cha nên đc ở lại kinh thành, vậy ổng cố ý cho người tung tin tức để QV rời kinh sau đó có cớ diệt luôn vậy thì quá ghê. Chưa kể tới QV hay bị ám sát dọc đường nè, đều là một đôi nam nử đi chung, chính vì QV biết võ nên dùng võ để giết, mấy ông kia ngu nên dùng kế. Lại nói tới thu người què, bắt cóc con trai của mỗi người, Bả Tử không què sao, không theo củ cải nhỏ sao? Nhưng thái độ làm người của Bả Tử lại là bảo vệ, lại còn có nhân thủ riêng, khó nghĩ quá)


—— lời nói ngoài ——


Mấy ngày nay đau thắt lưng, hoàn toàn ngồi không yên, ta đây lão cánh tay lão chân lão thắt lưng, ha ha ha ha!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận