Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 604: HẬU ĐÀI THÁI PHI


Dịch giả: Luna Wong


Lòng của Triệu Dục hàn, phẫn nộ lớn hơn.


An Sơn vương, Hoài vương!


Còn có ai? Còn có huynh đệ này, khi hắn một lòng muốn khai sáng thịnh thế, cản trở hắn?


Hắn nghĩ đến rất nhiều năm trước, lúc tiên đế còn ở, từng chút chung đụng giữa huynh đệ bọn họ. Giữa bọn họ, chưa từng có tranh đấu gay gắt như đồn đãi của hoàng thất, tất cả mọi người an thủ bản phận, mặc dù không phải người người hòa mục, nhưng coi như là huynh đệ đồng lòng.


“Tiết Án.” Triệu Dục mệt chết đi, dựa vào ghế nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Ngươi nói, Hoài vương hắn, vì sao biến thành như vậy.”


“Trẫm nhớ kỹ, nữ nhi của hắn cũng là bảy tám tuổi đi?”


“Hắn làm sao hạ thủ được, làm sao có thể táng tận thiên lương như vậy!”


Tiết Án nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho Triệu Dục, thấp giọng nói: “Quế vương gia không phải nói, hắn bởi vì cánh tay đau đớn, bắt đầu ăn ngũ thạch tán, cho nên thành nghiện sao!”


“Loại thuốc kia nô tài biết đến, ăn nhiều, người sẽ thay đổi phiền táo, uể oải không phấn chấn, vụng về tàn nhẫn.”


“Đến nước này, người không phải người nữa.”


Triệu Dục mở mắt ra, thở dài một hơi, nói: “Trẫm quá thất vọng rồi.”


“Thánh thượng tức giận thì xả ra, nghìn vạn lần không nên giấu ở trong lòng.” Tiết Án thấp giọng nói: “Làm bị thương long thể, tư sự thể đại!”


Triệu Dục nói: “Quế vương nói đưa những thiếu nữ còn dư lại đi Tân Hóa, Cửu Ngôn ở bên kia có một mỏ Diêm sơn, bên trong có thể an trí những hài tử kia.” Triệu Dục nói: “Trẫm cảm thấy không tệ, làm theo ý của hắn đi.”


“Mỗi năm mỗi người phân hai mươi lượng bạc, việc này giao cho huyện lệnh Tân Hóa chứng thực.”


Dàn xếp xong những hài tử này, trong lòng hắn cũng có thể hơi trấn an một ít.



“Thánh thượng nhân hậu, người an bài như vậy, các nàng biết nhất định sẽ cao hứng.” Tiết Án nói.


Triệu Dục gật đầu, “Trẫm nói, ngươi chấp bút, tốc tốc hồi âm cho bọn hắn.”


“Sự tình xong xuôi, chờ giải đám người kia đến kinh thành.” Triệu Dục nói.


Tiết Án xác nhận, ở một bên mài mực, trải giấy, đang muốn viết, ngoài cửa có một vị tiểu công công tiến đến, thấp giọng trả lời: “Thánh thượng, bộ binh Sử đại nhân cầu kiến.”


Sử Thiên là binh bộ thượng thư.


“Tuyên!”


Sử Thiên vội vã mà đến, trong tay cầm hai phong tấu chương, hắn trình lên, vội vã nói: “Thánh thượng, mấy ngày trước bách tính Cát An bạo động xong, ngay sau đó bách tính Đinh châu, Quảng Bình và Khai Phong cũng bạo động.”


“Huyện lệnh và tri phủ ba nơi này viết tấu chương đến, thỉnh thánh thượng xem xét quyết định, xử lý như thế nào.”


Triệu Dục nhìn hắn một cái, “Là lý do gì?” Hắn nói chuyện mở tấu chương ra, đọc nhanh như gió.


“Là bởi vì chuyện Cát An lừa bán ấu nữ, yêu cầu thánh thượng giết Hoài vương, cùng với tất cả nhân viên liên can đến án.” Sử Thiên nói.


Triệu Dục khép tấu chương lại, trầm giọng nói: “Truyền lệnh xuống, để các nơi không nên động võ, nói cho bọn hắn biết, một khi đám người liên quan đến án của Hoài vương áp giải đến kinh, trẫm nhất định sẽ nghiêm gia trừng trị, tuyệt sẽ không để cho bất kỳ người nào chạy trốn chế tài, cũng sẽ không khinh tha bất luận kẻ nào.”


Sử Thiên nói: “Lời này, đều đã nói qua, thế nhưng oán than nan bình.” Sử thiên nói: “Vi thần cho rằng việc cấp bách, không bằng tại chỗ trảm thủ Hoài vương. Như vậy, cũng có thể tốc tốc dẹp loạn tức giận của nhiều người.”


Triệu Dục nhíu mày, nói: “Sự tình vẫn đang tra, nguyên do bạo động còn chưa tra rõ. Nếu như trẫm theo bọn họ, lập tức chém người ngay tại chỗ, tương lai, chẳng phải là vừa có chuyện bọn họ liền phát sinh bạo động, lấy đó để áp chế trẫm sao?”


Sử Thiên ngẫm lại cũng đúng, đại sự của triều đình há có thể là bách tính cưỡng bức một phen liền thối nhượng.


Ngay cả bọn họ là đúng, nhưng cũng không có thể dưỡng thành thói quen như vậy cho bọn họ. Huống chi, ba nơi bạo động này, có nguyên nhân khác hay không, thôi thủ phía sau màn còn chưa rõ ràng lắm.


“Vậy làm sao bây giờ?” Sử Thiên hỏi.


Triệu Dục nói: “Tận lực dẹp loạn trước. Trẫm hạ lệnh lần nữa, để Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn tốc tốc dẫn người hồi kinh.”



“Thẩm tra xử lí rõ ràng bản án, chiêu cáo thiên hạ. Là trảm thủ hay là căn cứ luật pháp mà hành sự.”


Cũng chỉ có thể như vậy, Sử Thiên xác nhận, lui ra ngoài.


Bookwaves.com.vn

Triệu Dục rất tâm phiền, để Tiết Án thảo thủ dụ, tốc tốc để chuyển phát nhanh đưa đi.

Hắn lại khởi hành đi Khôn Ninh cung.


Vương thái phi khó gặp ngồi ở trong Khôn Ninh cung, thấy hắn tiến đến đứng dậy hành lễ, Triệu Dục hơi gật đầu, an vị ở một bên uống trà.


“Chuyện của Hoài Ngọc, ta cũng nghe nói.” Vương thái phi nhìn Triệu Dục, nói: “Nếu sự tình thật là hắn làm, nên giết thì giết đi.”


“Hắn thân là vương gia, chẳng những không có thống trị tốt đất phong, còn đi đầu tác loạn, thêm phiền cho thánh thượng ngươi. Hành vi ác liệt, đáng chết!” Vương thái phi thở dài, “Thánh thượng cũng không cần khổ sở, nhớ tình huynh đệ, người đời này, đều là đã định trước. Vận mệnh của hắn đã như vậy, không đáng để bất luận kẻ nào khổ sở vì hắn.”


Triệu Dục ấn tượng với Vương thái phi, tốt hơn so với Chu thái phi. Hắn cũng thở dài, nói: “Nếu sự tình là thật, trẫm quả thực không thể lưu hắn nữa.”


“Mới vừa rồi, ba nơi đưa cấp tấu tới. Bởi vì chuyện của hắn, đã xảy ra dân chúng du hành bạo động, nếu xử lý không tốt, kết quả khó có thể khống chế.” Triệu Dục nói: “Không giết hắn, khó có thể bình dân phẫn.”


Vương thái phi cũng kinh ngạc một chút, áy náy nói: “Nghiệp chướng này, thêm ưu cho thánh thượng.”


“Ngươi cũng không cần nói như vậy, ” thái hậu nói với Vương thái phi: “Chờ hắn tới, hỏi rõ lại nói.”


“Hắn cũng là ai gia nhìn lớn lên, tính tình của hắn vì sao đột nhiên đại biến, phía sau có còn nguyên nhân khác hay không, chúng ta cũng phải biết rõ ràng.” Thái hậu nói: “Ngay cả cái chết khó tránh khỏi, nhưng làm thân nhân, chúng ta phải cho hắn tín nhiệm trước mới tốt.”


Vương thái phi đứng dậy hành lễ cho thái hậu, “Lòng của người đối với hắn còn tốt hơn nương thân sinh như ta, thần thiếp thay nghiệt tử kia, cảm tạ thái hậu nương nương.”


“Không nói nữa, ” thái hậu nói: “Chờ hắn đến rồi hãy nói.”


Lúc nói chuyện, xoa trán, thở dài.


Vương thái phi do ma ma đỡ ra ngoài, lại không có quay về Xuân Hoa cung của mình, mà là đến Dực Khôn cung.



Trong Dực Khôn cung của Chu thái phi chỉ chừa bốn cung nhân chiếu cố, bởi vì nàng điên rồi, các cung nhân sẽ không tận tâm như trước đây, có cơ hội thì len lén đi ra ngoài đánh bài uống rượu.


Cửa không ai, một mình Chu thái phi ngồi trên ghế ở trong viện, trước mặt bày đặt một con chim, con chim này là năm kia An Sơn vương đưa trở về, nói là tự mình bắt được, cũng không biết là giống gì, thế nhưng kêu, thanh âm đặc biệt thanh thúy dễ nghe.


Chu thái phi đầu đầy tóc bạc, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm con chim, chợt nghe chim trong lồng nhảy về phía trước kêu to, bản thân nàng một chút thanh âm cũng không có.


“Chu tỷ tỷ, ” Vương thái phi ngồi xuống ở bên tay trái của Chu thái phi, thấp giọng nói: “Hoài vương đã xảy ra chuyện rồi.”


Nàng không nhanh không chậm nói một lần chuyện ở Cát An, dùng cái xiên nhỏ trên ghế đút đồ ăn cho chim, thanh âm êm dịu, “. . . Không mấy ngày nữa sẽ áp giải trở về, lần này chỉ có đường chết.”


“Ta lý giải tâm tình của ngươi lúc đó quỳ gối ngoài cửa Khôn Ninh cung.” Vương thái phi khẽ cười một câu, “Thật không ngờ, chúng ta biết điều cả đời, không tranh không đoạt an an phận phận, cũng không có thể trước sau vẹn toàn.”


Chu thái phi cũng không có động, thủy chung nhìn chằm chằm lồng chim, nhìn không chuyển mắt.


“Ngày đó. . . Ngươi đã đi đâu, gặp ai?” Vương thái phi nhìn Chu thái phi, “Đã biết cái gì, cho ngươi một đêm đầu bạc?”


Chu thái phi tự nhiên không trả lời.


Vương thái phi thở dài, “Quên đi, ta hà tất tới hỏi ngươi. Trước đây ngươi cũng sẽ không nói chuyện với ta, huống chi hiện tại thế nào.”


Nàng nói chuyện đứng dậy đi ra ngoài, Hàn thái phi mang người tiến đến.


Hàn thái phi là trắc phi lúc tiên đế đang làm thái tử thì thú, sau này Hiếu Đoan hoàng hậu qua đời, nàng sinh hạ Ninh vương, cuối năm, đương kim thái hậu nương nương vào cung, đầu năm thứ hai Quý quý phi sinh hạ Cửu Giang vương. Lại cách một năm rưỡi thái hậu có thai mới sinh hạ thánh thượng.


Bookwaves.com.vn

Nên, nếu bàn về tình phân đương nhiên là nàng và tiên đế càng thêm hậu một ít, huống chi, Ninh vương là nhi tử đầu tiên của tiên đế.


Nàng còn nhớ rõ lúc tiên đế ôm Ninh vương thì dáng vẻ cao hứng, nói béo đôn đôn như một quả cầu thịt nhỏ.


Vóc dáng của Hàn thái phi thấp hơn Vương thái phi chút, Ninh vương cũng giống vóc người của nàng, trung niên bắt đầu mập ra. Trước đây lúc tiên đế còn sống nàng còn có thể khắc chế, nhưng tiên đế sau khi qua đời mấy năm này, nàng sẽ không để ý thân hình nữa.


So sánh với Vương thái phi mảnh khánh, nàng càng có vẻ ục ịch.


“Chuyện của Hoài vương là thật sao?” Hàn thái phi hỏi.


Vương thái phi gật đầu, “Là thật.”


“Thánh thượng nói như thế nào?” Hàn thái phi có loại cảm giác bi thương thỏ chết hồ bi, loại cảm giác này ở lúc An Sơn vương gặp chuyện không may thì không có, “Giết? Hay là nhốt Tông Nhân phủ?”


Vương thái phi nói: “Làm nhiều việc ác, tất nhiên là phải giết!”



Hàn thái phi nói: “Nhưng hắn là phiên vương, là huynh đệ của hắn a, hắn làm sao có thể nói giết thì giết!” Lúc nói chuyện ngừng lại, cả giận nói: “Ngươi không có khóc nháo sao?”


Nàng chỉ vào Chu thái phi, “Lúc đó nàng không phải là khóc náo loạn một phen, cuối cùng thánh thượng tha An Sơn vương không chết, nhốt hắn vào Tông Nhân phủ.”


“Ngươi cũng đi khóc nháo. Hiện tại không phải thời gian cho ngươi thanh cao, đây chính là thịt lấy từ trên người ngươi xuống a.”


Vương thái phi lắc đầu, “Đừng cho thánh thượng khó xử, hắn cũng không dễ dàng.”


“Coi như hết, ” Vương thái phi nói: “Một người có một mệnh, giữ lại mạng của hắn, có thể như thế nào đây, bất quá sống ỷ lại, sống không bằng chết mà thôi.”


Lúc nói chuyện, liền đi.


“Không đúng, ” Hàn thái phi lôi kéo nàng, ra hiệu người phục vụ bên cạnh mình ra ngoài giữ cửa, nàng thấp giọng nói: “Ta thế nào cảm giác việc này không đúng? Không phải là thánh thượng cố tình tước phiên, mà lại không dám gióng trống khua chiêng, nên dùng thủ đoạn của chứ?”


Nếu như là như vậy, vậy Ninh vương chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?


“Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, ” Kỳ thực Vương thái phi cũng nghĩ như vậy, cho nên nàng mới đến Dực Khôn cung hỏi Chu thái phi, biết rõ đối phương cái gì cũng sẽ không nói, nhưng vẫn phải tới, “Thánh thượng không phải là người như thế.”


Có phải người như thế hay không, nàng cũng không biết, giống như Hoài vương, trước đây nhu thuận hiểu chuyện như vậy, hiện tại cũng không phải đã biến thành như vậy sao?


Mọi người sẽ thay đổi.


“Lúc nào đến kinh?” Hàn thái phi hỏi.


“Đoán chừng còn có nửa tháng.” Vương thái phi nói: “Nếu là ngươi không yên tâm, viết phong thư cho Ninh vương hỏi một câu. Để hắn tự tra một phen.”


Hàn thái phi cười khổ một tiếng, “Nếu thực sự phải. . .” Nàng chỉ chỉ phương hướng của ngự thư phòng, “Tra có thể giữ được tánh mạng sao?”


“Chớ suy nghĩ lung tung, Ninh vương từ trước đến nay thông minh, không làm chuyện hồ đồ.” Vương thái phi nói chuyện, thở dài, “Ta mệt mỏi, đi trở về.”


Lúc nói chuyện liền đi.


Hàn thái phi nhìn Chu thái phi điên rồi và con chim huyên náo kia, cả giận nói: “Giả ngây giả dại, nhi tử cũng không còn, ngươi sống có ích lợi gì.”


Lúc nói chuyện, phất tay áo đi.


Tóc hoa râm của Chu thái phi rũ xuống, che lại mặt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận