Q1 – CHƯƠNG 606: HỒ ĐIỆP CÙNG HOA
Dịch giả: Luna Wong
Bả Tử đưa thư cho nàng, “Ngươi xem một chút, liên quan đến ngươi.”
“Có phải về chuyện bạo động hay không, các huynh đệ của ngươi tra được chân tướng?” Nàng nhận lấy mở thư ra xem.
Bả Tử nói: “Là chuyện của ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, đầu tiên là đọc nhanh như gió đảo qua một mắt, tùy tiện nói: “Di, ác như vậy a.” Nàng nói chuyện, lại từ đầu đọc một lần, thu thư nhìn Bả Tử, “Xong, ngày lành của ta đây là chấm dứt.”
Bả Tử liếc nàng một cái.
“Cái gì ngày lành chấm dứt?” Quế vương tiến lên đây, nhìn thư trong tay nàng, “Từ thư đâu tới?”
Đỗ Cửu Ngôn đưa cho hắn.
Quế vương nhìn xong, ánh mắt hơi ngưng, “Việc này là thật?”
“Ân.” Bả Tử nói.
Quế vương vo thư thành một đoàn, cười lạnh nói: “Nếu như thế, vậy diệt khẩu đi.” Hắn nói chuyện nhìn về phía Bả Tử, “Ngươi không phải có huynh đệ sao, giết hết những người này đi.”
Bả Tử không phản đối, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ý của ngươi thế nào?”
“Ý của ta?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Để ta nghĩ xem, phản chính tùy thời đều có thể giết đúng không?”
Bả Tử nói: “Phải, tùy thời đều có thể giết.”
Đỗ Cửu Ngôn cọ xát tốn hơi thừa lời, nói: “Vậy để cho bọn họ sống vài ngày.” Dứt lời, nàng ngưng mi nói: “Tống Cát Xương ở địa phương nào tìm được?”
(Luna: T_T thật sự là anh Tống sao, đau lòng quá mà)
“Ở Sơn Đông Thanh Châu tìm được.” Bả Tử nói.
“Chu Nham thì sao?”
“Ở kinh thành. Sau khi đám người Trình Công Phục rời đi, hắn một mực ở kinh thành, cũng không có ly khai.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thực sự là làm khó người tìm bọn họ tới. Đâm thân phận của ta, với hắn mà nói, có chỗ tốt gì?”
“Nếu như là Thân Đạo Nho, vậy cũng có thể vẫn là vì di vật của tổ sư gia.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Trở về trước rồi hãy nói.”
Quá Tế Nam, thu được tin tức của Quảng Bình và Khai Phong, bạo động vẫn tồn tại như cũ, mỗi ngày bách tính ở trên đường phố du hành hô khẩu hiệu, sức mạnh càng ngày càng tăng.
Đây để cho bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc.
Loại chuyện tổ chức bình thường này, rất ít có thể kiên trì ba năm ngày trở lên, chớ đừng nói chi là dùng hết gần nửa tháng.
Rất thú vị.
Bởi vì mang theo đám người Hoài vương, bọn họ không có đi Quảng Bình, mà là qua Tế Nam thẳng đến kinh thành.
. . .
Thân Đạo Nho nghe xong hồi bẩm của Trường An, nhướng mày liếc hắn một cái, nói: “Xác định ngày mai vào kinh?”
“Vâng, người đã ở trên đường. Hoài vương bị áp ở trong xe ngựa. Tuy rằng bọn họ không có lớn tiếng tạo thế, nhưng dọc theo đường đi vẫn là bị vây nhiều lần, nếu không phải có hộ vệ mang binh khí, sợ là trực tiếp ở trên đường, Hoài vương đã bị bách tính giết.”
“Lúc này đây thực sự là động nhiều người tức giận.” Thân Đạo Nho nói: “Đỗ Cửu Ngôn không có động tác khác sao?”
Trường An lắc đầu, “Nhìn bộ dáng của hắn chắc là không có, vẫn đi theo, không có rời khỏi.” Trường An nói.
Thân Đạo Nho gật đầu.
“Tiên sinh, ” Mục Diễm ở bên ngoài gõ cửa, Trường An mở cửa, thêm trà cho Mục Diễm liền lui ra. Mục Diễm nói: “Mới vừa rồi nhận được một án kiện đặc biệt, đây đã là án kiện thứ hai trong tháng này rồi.”
“Án trượng phu sát thê.”
Thân Đạo Nho nhíu mày hỏi: “Liên quan đến tống tử thang?”
“Vâng.” Mục Diễm nói: “Ta điều tra rồi, ba án kiện đều là bởi vì tống tử thang.”
“Án kiện ngày hôm nay tương đối án liệt, trượng phu không chỉ giết thê tử, còn muốn siết chết luôn nữ nhi.”
Thân Đạo Nho như có điều suy nghĩ, không nói gì.
“Hội trưởng, ” Thiệu Bồi Hoài gõ cửa tiến đến, Thân Đạo Nho nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Thiệu Bồi Hoài cầm một hồ sơ cho hắn, “Mới vừa rồi ta có vị cùng trường ngày xưa tới tìm ta, mời ta giúp hắn đánh quan ti trong nhà, việc này có chút đặc biệt, cố ý tới hỏi qua ý kiến của người.”
“Lại liên quan đến tống tử thang?”
Thiệu Bồi Hoài gật đầu, “Hài tử này là độc tử đích tôn, mặc dù năm nay mới mười bốn tuổi, nhưng rất có tài văn chương, năm ngoái thi đậu công danh, tương lai, sản nghiệp trong nhà tất do hắn kế thừa.”
“Hiện tại, đến cáo là thúc thúc của hắn, cũng chính là cùng trường của ta.”
“Hắn đột nhiên biết được chuyện của tống tử thang, nên, hoài nghi hài tử này căn bản không phải cốt nhục của huynh trưởng hắn.”
“Nếu là như thế này, vậy hài tử này đương nhiên không thể kế thừa sản nghiệp trong tộc.”
Bookwaves.com.vn
Thân Đạo Nho hơi gật đầu, suy tư một hồi, nhìn hắn nói: “Loại án này không dễ biện, là hài tử của ai, ai cũng nói không rõ.”
“Trừ phi có chứng cứ đầy đủ, hay có thể chứng minh hài tử không phải của huynh trưởng hắn, bằng không, quan ti khó đoạn.” Thân Đạo Nho nói.
Thiệu Bồi Hoài có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Thân Đạo Nho, cảm thấy thái độ của hắn hôm nay có chút kỳ quái.
Trước đây, loại án kiện này mặc dù không dễ dàng biện tụng, nhưng hắn như trước sẽ để tụng sư trẻ tuổi đi lịch lãm, mặc dù thua cũng không sao.
Nhưng hôm nay hắn lại phủ định hoàn toàn.
“Ta đây đi cự tuyệt.” Thiệu Bồi Hoài hành lễ đi.
Thân Đạo Nho bưng trà như có điều suy nghĩ, Mục Diễm hỏi: “Tiên sinh, người. . . Có phải có tính toán khác hay không?”
“Sứt đầu mẻ trán.” Thân Đạo Nho nhìn về phía Mục Diễm, “Đỗ Cửu Ngôn trở lại kinh thành, phát hiện có nhiều chuyện đang đợi lời của hắn như vậy, hắn sẽ như thế nào?”
Thiệu Bồi Hoài không nhận quan ti này, đối phương nhất định sẽ đi Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn tất nhiên sẽ đoán được liên quan đến tống tử thang.
Ba cọc án kiện, mặc dù không phải đều là án kiện trong kinh thành, nhưng thật thật tại tại đã xảy ra.
Tống tử thang. . . Bạo động. . . Thân phận của mình. . .
Bài sơn đảo hải.
Nếu như, nếu hắn nguyện ý giao cây quạt ra đây hay nói cho hắn biết hạ lạc của cây quạt, hắn có thể giúp nàng giải quyết hậu hoạn của tống tử thang, đè chuyện thân phận xuống.
“Tất nhiên khó có thể chống đỡ.” Mục Diễm nói: “Tiên sinh dự định tiên tìm hắn nói một chút sao?”
Thân Đạo Nho gật đầu, “Tiên lễ hậu binh.”
. . .
Trong Quế vương phủ, củ cải nhỏ lo lắng lo lắng nói với Lỗ Niệm Tông: “Cha ta bọn họ ngày mai mới về sao?”
Lỗ Niệm Tông đang quỳ rạp trên mặt đất vẽ vẽ, nghe vậy ngẩng đầu nhìn củ cải nhỏ một mắt, nói: “Có thể, không phải nói cước trình ngày mai sao?”
“Cha ta sẽ gặp nguy hiểm sao?” Củ cải nhỏ nói.
Lỗ Niệm Tông lắc đầu, “Sẽ không, anh hùng sẽ sống thật lâu. Ngôn Ngôn là anh hùng, cho nên hắn sẽ trường mệnh bách tuế.” Lúc nói chuyện, đưa bức tranh bản thân vừa vẽ xong, đứng lên giũ cho củ cải nhỏ xem, “Ta lần đầu tiên vẽ mỹ nhân, ngươi cảm thấy đẹp mắt không?”
Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên, “Mỹ nhân này thật xinh đẹp a.” Mỹ nhân đứng ở trong bụi hoa, màu trên hoa, cánh hoa đỏ lá cây xanh, vô cùng xinh đẹp kiều diễm. Nhưng những nhan sắc và diễm lệ này, xa thua mỹ nhân trong bức tranh.
“Ngươi vẽ là ai?” Củ cải nhỏ cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng người nào cũng đều không giống.
Lỗ Niệm Tông một lần nữa trải lại bức tranh này trên mặt đất, giải thích cho hắn, “Đây là ánh mắt của Nhụy di di, thật to sinh động, đây là mũi của Tạ di di, miệng của Nguyệt di di, ngực này. . .” lại thấp giọng nói: “Là ngực của Kiều di di, có phải rất lớn hay không?”
Củ cải nhỏ nhìn chằm chằm, tán thán nói: “Lớn!”
“Vì sao ngươi vẽ bức tranh như thế?” Củ cải nhỏ hỏi.
“Bởi vì ta thích những chỗ này của các nàng, nên đặt chúng ở chung với nhau, có phải có một đại mỹ nhân chân chính hay không?” Lỗ Niệm Tông hỏi.
Củ cải nhỏ gật đầu đang muốn nói, Miêu Bội Kỳ đứng ở cửa, cười nói: “Nhị vị công tử, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ân, đã biết.” Lỗ Niệm Tông gật đầu, giơ hai tay bẩn thỉu, hướng về phía Miêu Bội Kỳ hô: “Miêu di di, ta muốn rửa tay.”
Miêu Bội Kỳ gật đầu: “Trong phòng khách có chỗ rửa tay.”
“Ân.” Lỗ Niệm Tông và củ cải nhỏ cùng đi phòng khách, các nữ hài tử đều ở, củ cải nhỏ đi vào đã bị Tạ Oánh ôm, hôn một cái trên má của hắn, “Buổi sáng đã làm gì?”
Diệp Nhu cũng cầm khăn qua đưa cho hắn lau tay lau mặt.
“Ta cũng muốn, ” Lỗ Niệm Tông tiến tới, đưa mặt đặt ở trước mặt của Tạ Oánh, “Ta cũng muốn hôn hôn, không thôi ngươi bất công.”
Đây đã không phải lần đầu tiên, Tạ Oánh cười nói: “Vậy ngươi nhắm mắt lại.”
Lỗ Niệm Tông nhắm lại, ngón trỏ của Tạ Oánh thật nhanh đụng một cái ở trên mặt hắn.
“Hì hì.” Lỗ Niệm Tông thật cao hứng, vươn mặt ra từng người một, chờ mọi người hôn hắn.
Bookwaves.com.vn
Nữ hài tử đều hi hi ha ha nở nụ cười, củ cải nhỏ che miệng ở một bên cười trộm.
“Lỗ công tử như vậy, quá phận a.” Kiều Mặc đứng ở cửa, gương mặt đố kị.
Hắn cũng muốn “Hôn hôn” .
“Răng trắng lớn là tiểu hài tử, ” củ cải nhỏ nói với Kiều Mặc: “Kiều thúc thúc người không phải tiểu hài tử.”
Kiều Mặc cắn vỡ môi, nhìn một phòng nữ hài tử không nói lời nào. Củ cải nhỏ nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng hỏi: “Kiều thúc thúc, người thích vị di di nào a?”
“Ta đều thích, ” Kiều Mặc lầu bầu nói: “Nhưng ta thích cũng vô ích, các nàng cũng không có người thích ta.”
Củ cải nhỏ nói: “Người nghĩ như vậy quá bi quan, người xem Tống thúc thúc và Đậu thúc thúc thật lợi hại.”
Kiều Mặc nói: “Bọn họ không giống với ta.”
Lúc nói chuyện, cúi thấp đầu ủ rũ đi.
“Củ cải nhỏ củ cải nhỏ, ” Lỗ Niệm Tông đang cầm mặt mình, chạy tới, “Ngày hôm nay ta được hôn tám lần.”
Hắn bắt đầu xòe ngón tay tính toán, “Chỉ có Cầm di di, Bùi di di còn có Nguyệt di di không có hôn.”
Nguyên nhân Tô Ngưng Nguyệt không có “hôn”, là bởi vì Tống Cát Nghệ không cho phép.
“Ân ân, vậy ngươi hôm nay là không phải thỏa mãn rồi sao?” Củ cải nhỏ hỏi.
Lỗ Niệm Tông gật đầu, “Đặc biệt thỏa mãn, ta thích được các di di hôn hôn.”
Mọi người ngồi xuống ăn cơm, Vương Nhụy ở tiệm ăn của Thái Trác Như làm trù tử, nên buổi trưa mọi người ăn cơm, đều là trù tử của vương phủ làm.
Cũng không phải là không ngon, chỉ là không có đa dạng như Vương Nhụy làm thôi.
Ăn cơm xong, củ cải nhỏ và Lỗ Niệm Tông đi trong viện chơi bàn đu dây, Lỗ Niệm Tông muốn dạy hắn hôm nay bài học ngày hôm nay. Miêu Bội Kỳ bưng mâm đựng trái cây qua đây, cười nói: “Quả đào này rất tươi, là bọn hắn vừa mua về.”
Lỗ Niệm Tông ăn một khối, gật đầu, “Ân, ăn thật ngon.”
Miêu Bội Kỳ đánh giá Lỗ Niệm Tông, cười nói: “Trong thư phòng, là mỹ nhân đồ ngươi vẽ sao?”
“Ân, đúng vậy.”
“Vậy, có thể tặng cho ta không?” Miêu Bội Kỳ nói: “Ta cảm thấy đặc biệt đẹp, muốn treo ở trong phòng.”
Lỗ Niệm Tông vẽ có đẹp hay không, đã không phải là rất ít người tán dương, mà là mọi người thấy đều sẽ cảm thấy đẹp.
Về phần có thể thưởng thức hay không, hay xưng là đại tác phẩm hay không, thì tùy người.
“Nhưng là không phải vẽ ngươi, ” Lỗ Niệm Tông nói: “Nếu ngươi muốn một bức họa, ta đợi lát nữa ta vẽ cho ngươi.”
Nhãn tình của Miêu Bội Kỳ sáng lên, “Thật vậy chăng, vậy cám ơn ngươi.”
Lỗ Niệm Tông nhìn nàng cười.
Nhưng buổi chiều lại không cười được, toàn bộ buổi chiều cái mông không được dịch chuyển, vẽ chân chung cho tất cả các ‘di di’ trong viện, mãi cho đến trời sắp tối rồi, hắn cũng liền vẽ xong ba bức, không khỏi mệt ghé vào trên bàn, nhìn mọi người mí mắt đánh nhau, “Xin lỗi a, ta vẽ không xong.”
“Ta phải về nhà ngủ.”
Hắn nói chuyện, nửa híp mắt, đỡ sai vặt của mình lảo đảo lên xe ngựa, ngồi trên xe dùng hai cái tay canh mí mắt ra, thật vất vả ngâm về đến nhà, ngã vào trên giường mình, liền ngủ.
“. . . Vẽ cho mọi người?” Lỗ phu nhân dở khóc dở cười, sai vặt gật đầu, “Buổi chiều vẽ ba bức, ngày mai phải tới sớm chút, tiếp tục vẽ tranh.”
Lỗ phu nhân lau mặt cho nhi tử, bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày chiếm tiện nghi của tiểu cô nương người ta, ngày hôm nay cũng nên mệt hắn một chút.”
“Như vậy, ngày mai ta đi cùng hắn.”
Sai vặt sửng sốt.