Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 609: UY BỨC LỢI DỤ


Dịch giả: Luna Wong


Một mình Đỗ Cửu Ngôn lắc lư ra ngoài, đi bộ ở trên đường, mọi người xem thấy nàng trở về, đều vây qua đây hỏi nàng chuyện của Hoài vương.


Có thể nói nàng đã nói, không thể nói, dĩ nhiên là pha trò dẫn đi.


Thật vất vả đột phá vòng vây, nàng dọc phố mua điểm ăn vặt và hoa quả dẫn theo, đi Tam Xích đường. Vừa tới ngõ, liền thấy một nam tử ba mươi mấy tuổi đi về phía nàng, thật xa đã chắp tay, nói: “Đỗ tiên sinh, tiểu nhân Trường An, là thường tùy của Thân tiên sinh. Tiên sinh của chúng ta muốn mời người uống trà, chẳng biết hiện tại người có rảnh không.”


Đã tới rồi? Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, Trường An chỉ vào đối diện, nói: “Sẽ ở quán trà bên đó, lầu hai vị trí sát cửa sổ, sẽ không làm lỡ người lâu.”


“Được rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn ôm hoa quả và ăn vặt, lại không nhanh không chậm đi đối diện.


Thân Đạo Nho ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn ngâm trà, nước trà trong chung trà đã không có nhiệt khí, chắc là đợi một hồi, nàng ngồi xuống ở đối diện, cũng không hành lễ, “Thân tiên sinh, ăn quýt a.”


Lúc nói chuyện, đưa một quả cho Thân Đạo Nho, “Trời thu lưu lại, hiện tại tay nghề của con người càng ngày càng tốt, mấy tháng đều không hư.”


“Lạnh một chút, tồn hạ đến giờ vẫn là có thể.” Thân Đạo Nho cười, cũng không tính ăn quýt, “Đỗ tiên sinh, mới đến kinh thành?”


Đỗ Cửu Ngôn lột vỏ quýt, lâu lâu ngẩng đầu liếc hắn một cái, gật đầu: “Đúng vậy. Thân tiên sinh mới biết được?”


“Đó cũng không phải, ” Thân Đạo Nho đã thích ứng loại thái độ cà lơ phất phơ này của Đỗ Cửu Ngôn, đổi thành trước đây hắn sẽ tức giận, nhưng bây giờ cũng sẽ không, thanh niên nhân này chính là như vậy, ngươi muốn tức giận với nàng, sợ rằng tức chết bản thân, nàng còn có thể ác nhân cáo trạng trước, nói ngươi hẹp hòi, “Ngươi trở lại một cái ta đã biết, bằng không cũng không ở chỗ này chờ ngươi nửa canh giờ.”


Đỗ Cửu Ngôn rồn rột ăn quýt, độ ngọt trầm xuống, cực ngọt, nàng ăn xong một quả lại lột thêm một quả, “Làm phiền người chờ, người tìm ta có chuyện gì?”


“Đỗ tiên sinh có nghe nói mấy thứ bảo bối tổ sư gia lưu cho hậu nhân không?” Thân Đạo Nho hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Không phải có cái gì bản chép tay, còn có luật pháp sơ thảo các loại. . . Còn có bảo bối khác sao?”


“Có, ” Thân Đạo Nho nói: “Kỳ thực cũng không tính là bảo bối, bởi vì vật này đối với người khác mà nói không dùng được.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đối với người hữu dụng?”


“Không phải đối với ta, là đối với Yến kinh.” Thân Đạo Nho nói: “Nếu như Đỗ tiên sinh biết vật này, lấy tới cho ta, chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, trở thành vong niên chi giao.”


“Sau này, ta ngươi cộng đồng dắt tay, đẩy ngành nghề tụng sư của Đại Chu, lên một tầm cao mới.”



Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta cũng không biết bảo bối gì, người nói ta rất không thú vị.”


“Muốn ta lấy ra, ta lấy không ra. Nhưng ta không lấy ra, người nói thành khẩn như thế, ta mất mặt mũi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người nói thẳng, là cái gì?”


Thân Đạo Nho bưng trà uống một ngụm, phát hiện là lạnh, lại buông xuống, nhàn nhạt nói: “Một thanh chiết phiến phi thường thông thường, trên đó viết một bài thơ!”


“Cây quạt, thơ?” Đỗ Cửu Ngôn bỏ quả cuối cùng vào trong miệng, “Thơ gì?”


“Ta đã thấy rất nhiều cây quạt, trên cây quạt đều đề thơ, người đây không nói rõ ràng, ta thật đúng là không biết.”


Thân Đạo Nho nói: “Nội dung bào thơ, ước chừng là cáo biệt một địa phương, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có một điểm phi thường không giống người thường.”


“Thể chữ trên cây quạt, khác với những cái chúng ta thường thấy.”


Hắn nói chuyện, lấy luật pháp sơ thảo của tổ sư gia ra, trải ở trước mặt của Đỗ Cửu Ngôn, “Thể chữ như vậy, ngươi nhất định gặp qua chứ?”


“Gặp qua, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trên bản chép tay của tổ sư gia rất nhiều chữ như vậy, bất quá ta không biết.”


Đầu lông mày của Thân Đạo Nho gạt gạt, người này quá tinh, hắn nói: “Ngươi không biết, làm sao biết viết?”


Quả nhiên, lúc đó ở Chung Sơn tự làm bí thư cho Điếu Đại, nàng viết một chữ “Thi”, lúc đó cử bút quên chữ, viết xong thật lâu bản thân nàng cũng không có chú ý tới vấn đề này.


Lão hồ ly này cư nhiên phát hiện.


Bookwaves.com.vn

“Cái này đều bị ngươi phát hiện, Thân tiên sinh thực sự là cẩn thận tỉ mỉ.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Trên thực tế, ta cũng chỉ biết viết một chữ này, bởi vì giản đơn, nên nhớ kỹ.”


Thân Đạo Nho không tin.


“Đỗ tiên sinh, từng thấy cây quạt chưa?” Thân Đạo Nho đánh giá Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Chưa từng thấy qua.”


“Như vậy a, ” Thân Đạo Nho muốn uống trà, nhưng trà trong chung là lạnh, hắn lại buông ra, cau mày nói: “Vậy Đỗ tiên sinh giúp lão phu tìm một chút đi.”



“Giúp ngươi, cũng là giúp ta.” Thân Đạo Nho nói.


Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nhìn hắn.


“Cho ngươi năm ngày, Đỗ tiên sinh hỗ trợ tìm một chút, thứ này không ở Tây Nam, lại không ở trên người của ngươi, như vậy. . . Có thể ở trong cung hay không?” Thân Đạo Nho nói: “Lấy giao tình của Đỗ tiên sinh và Quế vương gia, tiến cung tìm một chút đồ của tổ sư gia, nói vậy rất dễ.”


“Tìm được cây quạt, ngươi lấy màn tới cho ta là được rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi hắn vì sao cuồng như thế, bởi vì hỏi chính là cho hắn cơ hội uy hiếp bản thân, nàng đứng lên, nói: “Được, nếu Thân tiên sinh cầu ta, ta đây giúp người tìm một chút.”


“Năm ngày đúng không, ta đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn thu hồi trái quýt cho hắn lúc nãy cho lại vào trong túi, oán trách trừng hắn một mắt, “Ngươi cũng thực sự là, mời người làm việc, còn ngạnh khí như thế.”


“Nếu không nể tình dung mạo người thanh tú, ta nhất định sẽ tức giận.”


“Đi, đi.”


Lúc nói chuyện, nàng thi thi nhiên đi.


Thân Đạo Nho mục trừng khẩu ngốc, tức giận ngực đau. Hắn đã rất nỗ lực rất khắc chế, nhưng vẫn là bị nàng chọc giận đến.


Hắn cũng không tin, nàng không biết ngữ khí ngạnh khí của hắn tồn tại? Lại còn sảng khoái đáp ứng hắn giúp hắn tìm đồ.


Lời này nhận, hắn đến uy hiếp kế tiếp đều nói không nên lời.


Người ta tốt bụng hỗ trợ tìm, hắn lại vội vã muốn uy hiếp, đây. . .


Thân Đạo Nho tức giận vỗ bàn, trong cổ họng như có con ruồi bay vào vậy buồn nôn.


“Tiểu tử này, nhiều lời nói mấy câu với hắn, ta phải sống ít mấy năm.” Thân Đạo Nho phất tay áo, xuống lầu đi.


Không muốn biết, giả ngu với hắn.


Vậy cứ chờ thân bại danh liệt đi!


Đỗ Cửu Ngôn ôm quýt không có đi Tam Xích đường, mà là trực chuyển trở về vương phủ.



“Đỗ tiên sinh, người đã trở về a.” Tạ Hoa đang muốn đi ra ngoài, nửa đường gặp phải Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, nói: “Đã trở về.”


Dứt lời, kín đáo đưa hoa quả cho hắn, “Cầm đi phân chia cho mọi người.”


Nàng nói chuyện, chạy đi liền chạt vào trong phòng của mình.


“Cha ta làm sao vậy?” Củ cải nhỏ và Bả Tử xa xa thấy Đỗ Cửu Ngôn như một trận gió vậy chạy về, hai người liếc nhau, cũng theo chạy.


Vừa vào cửa phòng, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn đang cầm cây quạt của tổ sư gia ngửa mặt lên trời cười to.


“Cha a, người làm sao vậy?” Củ cải nhỏ ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Người chuẩn bị ngụy trang truyền nhân của tổ sư gia tạo phản sao?”


Đỗ Cửu Ngôn vỗ bàn một cái, giũ cây quạt ra, nói với hai người: “Nhị vị gia, chúng ta đây là sắp phát tài rồi.”


Bả Tử và củ cải nhỏ mạc danh kỳ diệu.


Bookwaves.com.vn

“Một cây quạt, có chỗ cho ngươi phát tài sao?” Bả Tử nhận lấy, quay ánh sáng soi soi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngay vừa rồi, Thân Đạo Nho mời ta đi uống trà. . .” Nàng nói cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi một lần, “Chính là cây quạt này, các ngươi trùng hợp hay không?”


“Ngươi dự định bán cho hắn?” Củ cải nhỏ hỏi: “Vậy phải ra giá cao chút mới được.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, chăm chú tự hỏi.


“Hắn đang uy hiếp ngươi, làm sao có thể nói giá với hắn.” Bả Tử không nói nhìn mẫu tử hai người, “Vẫn là biết rõ ràng, giá trị của cây quạt này trước đi.”


Hắn đã xem qua nhiều lần, cây quạt này chính là chiết phiến thông thường, cũng không tồn tại có tầng trong dán vật gì.


“Cây quạt này, ta nhớ kỹ là Lộ lão tứ đưa cho ngươi?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Lúc đó Quế Hương tẩu tử mất tích, hắn mời ta đi hỗ trợ tìm người, nhưng lại không có tiễn, nên từng tặng cây quạt này cho ta.”


“May thiện lương, lấy cây quạt.”


Củ cải nhỏ nói: “Tại sao là thiện lương?”


“Nếu ta không thiện lương, sẽ không quản hắn, càng không thể nào lấy một cây quạt làm tụng phí.” Đỗ Cửu Ngôn dào dạt đắc ý, “Nhắc tới, vẫn là ta và cây quạt này có duyên phận.”


Bả Tử thực sự nghe không nổi nữa, dùng cây quạt gõ đầu của nàng, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi thanh tỉnh một chút.”



“Trong cây quạt này không có bản đồ bảo tàng, cũng không có di ngôn của tổ sư gia, không có gì cả.”


Đỗ Cửu Ngôn xoa đầu, gật đầu: “Ta biết không, ta đã nghiên cứu qua rất nhiều lần, đến thơ giấu đầu thơ giấu đuôi đều suy tính qua.” Nàng ngồi xuống, châm trà uống, “Đánh giá cao tổ sư gia.”


Bả Tử bật cười, “Cẩn thận tổ sư gia của các ngươi nghe được, quở trách ngươi.”


“Nếu không có gì cả, như vậy Thân Đạo Nho muốn cái này làm cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy cây quạt, “Ta trước hết nghĩ nghĩ, thực sự nghĩ không ra thì đi hỏi Thân Đạo Nho.”


Bả Tử không có nói chuyện này nữa, “Vậy người trên đường, giết hay không?”


“Do dự, ” Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, Chu Tiếu bọn họ vào viện tử, Vương Nhụy thật xa hô: “Đỗ tiên sinh, ta làm điểm tâm cho người.”


Bốn người Tam Xích đường, lại thêm Thái Trác Như và Vương Nhụy, thoáng cái chất đầy gian phòng.


“Cửu Ngôn, đoạn đường này vẫn thuận lợi chứ?” Thái Trác Như đánh giá nàng, thấy nàng gầy một ít, đầu lông mày cau lại, “Thế nào gầy nhiều như vậy.”


Dứt lời, còn nhìn thoáng qua Bả Tử, phảng phất đang nói, ngươi và vương gia xảy ra chuyện gì, để cho nàng gầy nhiều như vậy.


“Đồ trên đường quá khó ăn, đặc biệt tưởng nhớ niệm tay nghề của Vương Nhụy, ” Đỗ Cửu Ngôn ăn điểm tâm, “Buổi tối chút đồ ăn ngon đi.”


Vương Nhụy cười gật đầu, “Ta đây sẽ đi ngay bây giờ.” Lúc nói chuyện, quay người lại đụng một đầy cõi lòng, nhào vào trong lòng của Chu Tiếu, nàng che mũi nước mắt lả chả hô: “Đau quá.”


“Là ta quá sơ ý, ” Chu Tiếu khom lưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xoa mũi cho nàng, “Đợi lát nữa dùng nước lạnh đắp lên, miễn cho sẽ sưng.”


“Nàng đừng nấu cơm, đi về nghỉ đi.” Chu Tiếu nói.


Hắn dứt lời, biểu tình của mọi người như ngậm trứng gà nhìn hắn.


“Không có việc gì không có việc gì, hiện tại không đau.” Vương Nhụy phất tay, “Ta đi làm cơm cho Đỗ tiên sinh, hắn thì ăn cái gì ta cũng biết.”


Lúc nói chuyện, dẫn theo váy đặng đặng chạy đi.


Chu Tiếu nhìn theo nàng ly khai, vừa quay đầu phát hiện từng đôi mắt mập mờ, hắn cười, phe phẩy cây quạt quạt gió mát từ từ, “Tiểu cô nương đụng đau, ta đây là đầu sỏ gây nên phải có thái độ nhận sai.”


“Nga, hiểu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên ngươi kéo Đạo An ra, tự đứng phía sau nàng, liền vì để có cơ hội nhận sai này.”


Mọi người cười ha ha, Chu Tiếu cũng không tức giận, càng không có xấu hổ, “Mượn lời của ngươi. Nhìn thấu không nói thấu, mới là hảo huynh đệ.”


“Ta cũng không xấu xa như ngươi, tàn hại tiểu cô nương người ta.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh bọn họ ngồi, “Ta nghe nói bởi vì chuyện của tống tử thang, lại ra hai cọc án kiện?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận