Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 610: DI VẬT THÁI TỔ


Dịch giả: Luna Wong


“Một người trong đó từng đến Tam Xích đường hỏi qua.” Tiền Đạo An nói: “Bất quá ngươi không ở, bọn họ nói nói mấy câu liền đi.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là bên giết người thỉnh tụng, hay là người bị hại?”


“Bên giết người thỉnh tụng.” Tiền Đạo An nói: “Hai án kiện, đều là bên giết người.”


Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, “Yến kinh bên kia nhận?”


“Bọn họ bình thường cũng sẽ nhận, thật nhiều án kiện, để tụng sư mới lịch lãm.” Tiền Đạo An nói: “Bất quá, có án đặc biệt mặc dù không phải giết vợ, nhưng là liên quan với tống tử thang.”


Phải là án kiện tranh đoạt gia sản Lỗ phu nhân nói với nàng, “Dạng án kiện gì, ngươi tinh tế nói một chút.”


“Là như thế này.” Tiền Đạo An nói vụ án này với mọi người, “Hàn gia ở Hoài Nhu là một hàng loạt tộc, huynh đệ quang ngũ phục có bảy tám chục người. Bên kia Hàn gia trấn, người toàn trấn, đều họ Hàn!”


“Tông tộc đích xuất đích trưởng kế nhiệm tộc trưởng của bọn họ, tộc trưởng có quyền lực xử lý quản lý tất cả mua bán trong tộc.” Tiền Đạo An nói: “Nửa năm trước, trước một đời tộc trưởng của bọn họ bệnh chết, do độc tử mười bốn tuổi của hắn kế nhiệm.”


“Vốn không gì đáng trách. Nhưng hết lần này tới lần khác có người ở trong tộc lan truyền, chuyện tống tử thang của Chung Sơn tự.”


“Nói bọn họ tộc trưởng đương nhiệm, căn bản không phải cốt nhục của Hàn thị, mà là hòa thượng của trong Chung Sơn tự.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Nên, bọn họ tìm người đánh quan ti, muốn đá vị tân nhậm tộc trưởng này ra khỏi cục?”


“Phải.” Tiền Đạo An nói: “Yến kinh không có nhận vụ án này, đoán chừng là bởi vì không dễ biện tụng, cũng không có thể chứng minh. Bọn họ tìm đến Tam Xích đường.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta thấy bọn hắn không phải ngại không dễ chứng minh, bọn họ là muốn đem phiền phức đẩy cho chúng ta.”


“Chúng ta đây nhận hay không nhận?” Tiền Đạo An hỏi: “Dù sao cũng liên quan đến tống tử thang, nên ta muốn chờ ngươi trở về, thương lượng qua xong lại nói.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại đều đang bận rộn chuyện án tử của Hoài vương, phủ nha hiện tại cũng không có chỗ trống để ý án kiện của bọn họ. Dù là báo, cũng phải cần xếp hàng chờ.”


“Ngươi trả lời bọn họ, chờ một chút hãy nói.”


Chu Tiếu nói: “Hàn gia không ít người, lại là về tống tử thang. Chỉ sợ sau khi nháo ra ngoài, thực sự triệt để không đè ép được.”



“Đau đầu, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem tình thế hiện tại, sợ rằng đã là không đè ép được.”


Nam nhân đối với loại sự tình này, vô cùng mẫn cảm và không có tự tin, một khi có người nghi vấn, dù cho lúc đó bọn họ phủ nhận, nhưng trong lòng cũng sẽ tồn hạ hoài nghi.


“Ăn cơm, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sự tình quá nhiều, chúng ta ăn no lại nói.”


Quế vương từ bên ngoài tiến đến, thấy người cả phòng, hỏi: “Làm gì?”


Mọi người ăn cơm xong, Quế vương mới từ trong cung trở về, vừa ăn cơm xong, Đỗ Cửu Ngôn lặng yên không một tiếng động tiến đến, hắn quét nàng một mắt, hỏi: “Làm gì, quỷ quỷ túy túy.”


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bây giờ còn có thể vào trong cung không?”


Quế vương nhìn nàng, “Đã xảy ra chuyện gì, nàng muốn vào cung.”


“Lúc xế chiều, Thân Đạo Nho tìm ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói ra mục đích của Thân Đạo Nho một lần, Quế vương ngưng mi nói: “Chính là cây quạt trong lúc vô tình nàng lấy được kia, ta thấy là một cây quạt thông thường, có cái gì đặc biệt?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng là bởi vì không có phát hiện, nên ta mới muốn vào trong cung một chuyến. Ta nghe nói đồ tổ sư gia lưu lại, trong cung còn giữ một ít, ta có thể đi xem hay không?”


“Hiện tại đi?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Dù sao Thân Đạo Nho chỉ cho ta năm ngày. Ta phải nắm chặc thời gian mới được.”


“Vì sao không để Bả Tử giết người đang trên đường tới?”


Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn, thấp giọng nói: “Ta có một cách nghĩ rất to gan, bất quá, chờ ta xác định ý nghĩ của ta đúng hay sai, rồi quyết định có nên giải quyết người trên đường hay không.”


“Đi thôi, vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn đứng lên, “Lúc này, là thời gian người thể hiện giá trị của mình.”


“Bổn vương như thế còn cần thể hiện giá trị?” Quế vương hừ một tiếng, nhưng vẫn là bị Đỗ Cửu Ngôn kéo ra ngoài, hắn trở tay dắt tay nàng, “Lúc này cửa cung không nhất định có thể mở, nếu là không vào được, sáng sớm ngày mai đi.”


“Cho nên nói, thể hiện ngươi giá trị a.” Đỗ Cửu Ngôn rút tay của mình ra, Quế vương tự tiếu phi tiếu nói: “Nàng đang cầu ta làm việc, thái độ nhất định phải có.”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta cho tới bây giờ đều là bán nghệ không bán thân, vương gia, người đây là để ta bán đứng nhan sắc a.”


“Ta hiếm lạ nhan sắc của nàng, ngươi khác bán, ta cũng không cần.”



Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, trái lại bị hắn kéo tay đi ra.


Ngón tay của hắn thon dài, nắm mềm, cũng không có chai, xúc cảm rất tốt.


Người khác bảo mở cửa cung đương nhiên không dễ dàng, thế nhưng Quế vương lại không có trở ngại, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy.


Vào cửa, hai người thẳng đến ngự thư phòng.


“Phải đi chào hỏi thánh thượng?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quế vương gật đầu, “Không chào hỏi không được, bởi vì là đồ của tổ sư gia, ngay trắc điện của hắn.”


“Tổ sư gia qua đời giao phó, vật của hắn, ai cũng không cho phép dời đi. Không thôi hắn nguyền rủa người đó làm không nổi hoàng đế!” Quế vương nói.


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Tổ sư gia, rất có cá tính a.”


“Không có cá tính, có thể từ một tụng sư bất nhập lưu viết trạng chỉ, mở mang bờ cõi thay đổi triều đại sao?” Quế vương nhìn nàng một cái, “Nàng cũng không như tổ sư gia.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Phải. Ta cũng không thể sinh ra được hậu đại làm người đau đầu như ngươi.”


“Nàng lặp lại lần nữa?” Quế vương quay đầu lại trừng nàng, “Nói nữa, ta muốn thù lao, không phải là dắt tay đơn giản như vậy.”


Đỗ Cửu Ngôn cung kính làm ra thế thỉnh, “Tiểu nhân đã sai, vương gia người thỉnh.”


“Coi như nàng thức thời.” Hai người đến ngoài cửa ngự thư phòng, tiểu nội thị thấy bọn họ đến, vội đẩy cửa đi vào hồi bẩm, lập tức xoay người đi ra thỉnh bọn họ đi vào.


Triệu Dục ở trên long án phê chữa tấu chương, hai tròng mắt ửng đỏ lộ ra uể oải.


“Khấu kiến thánh thượng.” Đỗ Cửu Ngôn hành lễ.


Triệu Dục thả bút, nhìn hai người, nói: “Trễ như thế tìm đến trẫm, là đã xảy ra chuyện gì sao?”


“Ta muốn xem đồ thái tổ lưu lại một chút.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.



Triệu Dục kỳ quái nói: “Thế nào đột nhiên muốn xem đồ của thái tổ?” Hắn vừa nói vừa nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Là Cửu Ngôn muốn xem?”


“Vâng.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Ta gần đây gặp một ít hoang mang, có thể xem qua đồ của tổ sư gia xong, có thể tìm được đáp án ta mong muốn.”


Triệu Dục gật đầu, “Cũng không có bao nhiêu đồ, đều ở bên trong. Trẫm cùng các ngươi đi.”


Hắn nói chuyện đứng lên, bỗng nhiên trước mắt đen một chút, người cũng theo lung lay một cái, Quế vương hai ba bước qua đỡ hắn, cau mày nói: “Buổi tối ngươi không có ăn cơm?”


“Không có việc gì, không có việc gì.” Triệu Dục đỡ tay của Quế vương, “Trẫm chính là ngồi quá lâu, không thể đứng dậy quá mạnh.”


Quế vương nói: “Thái y xem qua chưa, nói như thế nào?”


“Nhìn rồi, nói mệt nhọc quá độ, muốn trẫm nghỉ ngơi.” Triệu Dục nói: “Bọn họ cũng là đứng nói không đau thắt lưng, nếu có rảnh rỗi nghỉ ngơi, trẫm đương nhiên sẽ nghỉ ngơi.”


Quế vương nhìn thoáng qua đống tấu chương trên bàn, ngưng mi nói: “Ngày hôm nay coi như xong, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút.”


“Dù là lý tưởng cùng mục tiêu cao tới đâu, không có thân thể, cũng là uổng công.”


Triệu Dục vui mừng nhìn Quế vương, nhéo nhéo mặt của hắn, “Mặc Hề của chúng ta, thực sự trưởng thành rồi.”


“Xả đi đâu rồi.” Quế vương đẩy tay của Triệu Dục ra, Triệu Dục bật cười.


Người chính là đối lập, thường ngày xem Quế vương không chút đàng hoàng, một hồi rời nhà trốn đi, một hồi rời bến, một hồi ở Quảng Tây tạo phản, sau này gặp phải Đỗ Cửu Ngôn hắn cũng không tạo phản nữa, mỗi ngày theo nàng tra án, lại làm huyện lệnh lại làm bộ khoái.


Thế nhưng, chỉ cần đối lập, sẽ phát hiện, mặc kệ Quế vương làm ầm ĩ thế nào, hắn đều là lăn qua lăn lại trong điểm mấu chốt, điểm này, để hắn vô cùng vui mừng.


“Đi, trẫm cùng các ngươi đi.” Triệu Dục nói xong, Tiết Án dẫn theo một ngọn đèn, bồi bọn họ từ ngự thư phòng ra ngoài, đến hậu viện.


Một ít đồ tương đối trọng yếu, cũng sẽ đặt trong viện này.


Đồ của tổ sư gia, trước khi hắn qua đời, tìm được cái chỗ này.


Mở cửa, là một tường ngăn không lớn, đồ trong nơi này vẫn duy trì khô ráo, đồ từng tháng cũng sẽ lấy ra thông gió phơi nắng, nên, tổ sư gia lưu lại vô luận là thư tịch hay là y phục, còn đều hoàn hảo.


“Đều ở nơi này.” Triệu Dục chỉ vào bên trong, “Trẫm chỉ nhìn qua danh sách, không có tiến đến nhìn kỹ.”


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, bên trong để từng giá sách cao, trên giá sách bày đặt rất nhiều sách, đủ loại kiểu dáng đại khái là tổ sư gia sinh tiền tương đối thích đọc.


Ở đối diện giá sách, là một kháng nhỏ, trên kháng bày một cái rương làm bằng gỗ, cái rương không có khóa lại, lẳng lặng đặt ở trên kháng.


Trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn có chút kích động, nàng quay đầu nhìn thánh thượng.

“Xem đi, tay chân nhẹ chút, làm hư thái tổ sẽ trách ta.”


Dù sao, hắn để lại di ngôn, ai làm mất hay làm hư đồ trong gương của hắn, hắn nguyền rủa người đó không làm được hoàng đế.



Có lời này phía trước, hắn là chạm cũng không dám chạm.


Hiện tại đều là tụng sư Đỗ Cửu Ngôn muốn xem, hắn tiện đường cũng nhìn một cái, thái tổ rốt cuộc để lại bí mật gì cho người hữu duyên.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương mở rương không lớn ra, một hương vị gỗ nhàn nhạt truyền đến, nàng đánh giáđồ trong rương, phía trên nhất là một quyển bản chép tay, nàng mở bản chép tay ra, nhất thời ở trong lòng nở nụ cười.


Bản ngang, từ trái sang phải, tất cả đều là chữ giản thể.


Chữ vẫn là rất đẹp.


“Ngươi biết những chữ này?” Triệu Dục thăm dò qua đây đánh giá, chen cùng một chỗ thì cũng thôi, then chốt có chữ lại phân nửa có chữ lại vài nét bút, vừa đọc vừa đoán, túm không chuẩn ý nghĩa.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Biết một ít.”


Triệu Dục có chút kỳ quái nhìn về phía Quế vương, “Mặc Hề, ngươi biết?”


“Không biết.” Quế vương khi còn bé bởi vì hiếu kỳ nên từng len lén tiến đến, nhưng sau khi xem lại không có nội dung gì, nên không có tới nữa.


Huynh đệ hai người đứng ở phía sau Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn đọc nhanh như gió quét nhìn bản chép tay, nếu không phải có Triệu Dục ở chỗ này, nàng muốn vỗ bàn cười to.


Trong bản chép tay này, không có một câu nói đàng hoàng, tất cả đều là tổ sư gia đang mắng chửi người.


“Ta thiết nội các, lão bất tử Hạ thừa tướng kia, lại còn phản đối.”


“Phản đối cái rắm, ai con mẹ nó là hoàng đế, ta, ta là hoàng đế!”


“Ta khổ cực tranh đấu giành thiên hạ, chính là vì hưởng thụ, ngươi lại còn làm trái ý ta, để ta làm việc nhiều. Cái thứ gì, ta mệt chết đi được ngươi còn tạo phản?”


Phía dưới mấy câu nói đó , còn có một câu tiếng Anh, vẫn là mắng chửi người.


(Luna: haha)


—— lời nói ngoài ——


Hợp với hai ngày mất ngủ, đang ngủ cũng là cạn giấc ngủ liên tục nằm mơ, sở dĩ cả ngày hôm qua trạng thái cũng không tốt. Ngồi một ngày băng ghế tựu viết từng chút tự.

Ngày hôm nay chỉ có hai canh.

Ngày mai nỗ lực, tất cả bình thường!

Sao sao đát mọi người, cuối tuần khoái trá.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận