Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 612: SẼ KHÔNG ĐI CHẾT


Dịch giả: Luna Wong


Khai Phong, trời sáng choang, bách tính rửa mặt ăn cơm, dàn xếp xong chuyện trong nhà, giờ thìn canh ba liền tụ tập ở trên đường, hô khẩu hiệu.


“Trừng phạt Hoài vương nghiêm khắc, thiên đao vạn quả!”


Cảnh nội Khai Phong bắt được sáu bọn buôn người, ở hơn mười ngày trước đã bị treo ở chợ bán thức, gió thổi phơi nắng đã chết hai người, kinh qua mấy ngày nay phơi nắng, đã bắt đầu hư thối, phát ra tanh tưởi.


Còn dư lại vài người, mọi người bắt đầu mỗi ngày cho bọn hắn uống nước, thả ra cho người trông giữ nghỉ ngơi một đêm, ban ngày tiếp tục treo ở bên ngoài.


“Hoài vương đã đến kinh thành, vì sao thánh thượng còn chưa khai đường thẩm xử, chẳng lẽ lại phải giống như An Sơn vương vậy, qua loa liền xong việc sao?”


“Muốn qua loa bách tính chúng ta, đã chết nhiều hài tử như vậy, thịt không cắt ở trên người bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không quản.”


“Quyết không thể cứ tính như vậy, nhất định phải giết bọn họ.”


“Chúng ta cách xa như vậy, thánh thượng cũng không có khả năng nghe được a.”


“Vậy. . . Vậy liền bắt tri phủ lại, nhìn thánh thượng xem có quản hay không!”


Mọi người trò chuyệnchói tai nhất thiết, có người vung tay hô to, “Đi, chúng ta đi phủ nha, cho bọn hắn xem một chút nhan sắc.”


“Dân chúng chúng ta cũng không phải dễ khi dễ.”


“Đi!”


Hò hét ầm ỉ mấy trăm người phóng đi nha môn tri phủ. Người trong nha môn không kịp đề phòng, thoáng cái đã bị xông thất linh bát lạc, sau đó, trên từ tri phủ hạ đến bộ khoái, toàn bộ bị giam trói lại.


Quảng Bình so với Khai Phong thì gần kinh thành hơn một chút, trưa hôm nay, năm sáu trăm người, không chỉ xông hỏng phủ nha, thậm chí còn đánh chết hai sư gia của phủ nha.


Kịch liệt tám trăm dặm, xuất phát từ Khai Phong và Quảng Bình.



Binh chuyển phát nhanh của Khai Phong một đường ra roi thúc ngựa. Bỗng nhiên, có hai con ngựa từ sau đuổi theo, hắn sợ hết hồn, bởi vì cực ít có người liều mạng chạy đi như bọn.


“Các ngươi người nào?” Binh chuyển phát nhanh quát lớn, cho rằng đối phương tâm hoài bất quỹ.


Một người trong đó cười ha ha một tiếng, từ trong lòng ngực cầm tấm bảng hướng về phía đối phương, nói: “Người một nhà, gấp lên đường.”


Dứt lời, hai con ngựa thoáng cái vượt qua hắn, chạy ở phía trước.


Binh chuyển phát nhanh sửng sốt một chút, mắng: “Cư nhiên còn gấp hơn so với ta?” Lúc nói chuyện, đánh ngựa đuổi theo, trung gian thay đổi một lần ngựa, đến kinh thành thì hai người kia đã không thấy bóng dáng, chính hắn cũng mệt mỏi nằm trên mặt đất.

Triệu Dục đọc công văn, quăng ngã chung trà trên bàn, “Buồn cười, trẫm lúc nào nói không thẩm xử Hoài vương?”


“Bọn họ cư nhiên vọt nha môn, xem ra, vị hoàng đế này như trẫm là thường ngày tính tình thật quá tốt.”


Triệu Dục đi tới đi lui, Tiết Án sợ không nhẹ, nháy mắt ra dấu cho tiểu nội thị ngoài cửa, để hắn đi thỉnh Lỗ các lão và An quốc công cùng với Nhâm Duyên Huy đến.


Một lát sau, Lỗ các lão và An quốc công tiến đến, Nhâm Duyên Huy chạy một đầu một hôi theo ở phía sau.


Triệu Dục cho bọn hắn xem tấu chương, “Các ngươi nhìn, đây là con dân của trẫm, bọn họ hiện tại đều học được thủ đoạn bức bách trẫm.”


“Xông nha môn, giam quan viên, còn giết người!”


“Bọn họ muốn làm gì, là muốn tạo phản sao?”


An quốc công nhìn tấu chương, Nhâm Duyên Huy tiến lên một bước, nói: “Thánh thượng xin bớt giận, những người dân này đều là dốt đặc cán mai, một chút quy củ cũng đều không hiểu, bọn họ nào hiểu quốc gia đại sự, nào minh bạch cách nghĩ của người.”


“Án tử ở chỗ này, trẫm đã để Đại Lý tự đi thăm dò xử lý.”


“Bọn họ còn muốn thế nào, lẽ nào bắt được Hoài vương liền chém sao?” Triệu Dục nói: “Thực sự là buồn cười.”


Nhâm Duyên Huy xác nhận, nhặt đồ trên đất lên, lại tự mình châm trà cho Triệu Dục, “Người xin bớt giận, long thể quan trọng hơn.”


“Trẫm thật sự là trái tim băng giá.” Triệu Dục vô tâm tình uống trà, loại cảm giác này, dường như ngươi móc tim móc phổi vì đối phương, nhưng đối phương trở tay cho ngươi một bạt tai.


Lỗ các lão nói: “Thánh thượng, hiện đang tức giận chỉ sẽ làm tổn thương thân thể của chính mình, giải quyết vấn đề mới là hàng đầu.”



Bookwaves.com.vn

“Trước đó vài ngày, bọn họ làm ầm ĩ, không có gặp chuyện không may cũng liền giao cho nha môn các nơi đi làm, nhưng bây giờ gây ra chuyện, y theo cựu thần thấy, vẫn là mau chóng xử lý án kiện của Hoài vương.”


“Có đáp án, sự tình cũng liền giải quyết.”


Triệu Dục nói: “Lỗ ái khanh không cảm thấy, nếu như bây giờ trẫm xử lý, để người cảm thấy trẫm là bị hiếp bức sao?”


“Tương lai, có chút việc bọn họ không hài lòng, liền bạo động kháng nghị. Sau này, trẫm còn làm quyết sách như thế nào?”


Lỗ các lão nói: “Đại Lý tự điều tra, là có trình tự và lưu trình, nếu nước chảy đi hết, án tử đã điều tra xong, khai đường thẩm tra xử lí cũng hợp tình hợp lý.” Lỗ các lão nói: “Thánh thượng người không cần câu nệ ở đây.”


“Cựu thần tán thành, ” An quốc công nói: “Nếu thánh thượng cảm thấy không thể để cho đại chúng cảm thấy là hiếp bức, không bằng đem toàn quyền việc này giao cho Đại Lý tự làm.”


“Như vậy, Khi nào làm thế nào, ở trong mắt người ngoài, cũng đều là chuyện của Đại Lý tự.”


Triệu Dục mới vừa rồi là khí lên đầu, hiện tại tỉnh táo lại, cũng biết tâm tình mình vô cùng kích động, hắn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy theo ý của hai vị ái khanh mà làm đi.”


“Tiết Án, phác thảo thánh chỉ, nói cho Đại Lý tự, toàn quyền xử lý án của Hoài vương, nhanh chóng khai đường thẩm xử.” Triệu Dục nói xong, lại thông báo một câu, “Trước gọi Tiền Vũ đến.”


Tiết Án xác nhận, phân phó tiểu nội thị đi thỉnh Tiền Vũ.


Tiền Vũ ở trên đường tới đã đoán được mục đích của Triệu Dục thỉnh hắn, quả nhiên vừa tiến đến Triệu Dục lại hỏi: “Chân tướng của án tử, Đỗ Cửu Ngôn ở Cát An đã điều tra rõ ràng, giao hồ sơ cho ngươi, ngươi bây giờ bất quá chỉnh lý, làm sao còn chưa chỉnh lý rõ ràng?”


“Hồi bẩm thánh thượng, đã chỉnh lý rõ ràng, nếu là thánh thượng muốn nhanh một chút, từ giờ trở đi có thể khai đường thẩm xử.” Tiền Vũ trả lời.


Triệu Dục gật đầu, “Nhanh lên đi.”


Tiền Vũ xác nhận.


. . .



Vương thái phi hạ cỗ kiệu, đứng ở cửa Tông Nhân phủ, nàng đã rất nhiều năm không có rời hoàng cung.


Hoài vương phi từ bên trong nghênh đến bên trong cánh cửa, hành lễ cho nàng.


“Đứng lên đi, ” Vương thái phi nói: “Lúc này, cấp bậc lễ nghĩa gì đều đã không còn trọng yếu.”


Hoài vương phi ứng vâng theo chân Vương thái phi đi vào.


“Hai hài tử đâu, cũng khỏe chứ?”


Hoài vương phi xác nhận, “Ở trong phòng chơi. Mẫu phi, nghe nói ngày mai Đại Lý tự khai đường thẩm lý, ta và vương gia khẳng định khó thoát khỏi cái chết. Hai hài tử, người có thể nhận tiến cung lý nuôi ở dưới gối hay không?”


“Bổn cung thử xem.” Vương thái phi nói: “Đi cầu thái hậu, nàng sẽ đồng ý.”


Hoài vương phi xác nhận, “Đa tạ mẫu phi.”


Bookwaves.com.vn

“Bổn cung đi thăm hắn một chút, ” Vương thái phi đẩy cửa phòng của Hoài vương ra, liền thấy hắn đang nằm ở trên giường, dáng dấp ốm hầu như mất hình dạng, một trời một vực với nhi tử thanh tuyển trong trí nhớ của nàng, “Hoài Ngọc!”


Hoài vương mở mắt ra, thấy rõ người tới rồi lăn lông lốc đứng lên, “Mẫu phi.”


Lúc nói chuyện, quỳ xuống.


Hoài vương phi ở một bên hầu hạ.


“Đứng lên đi, ” Vương thái phi đỡ Hoài vương dậy, đánh giá hắn, “Nếu phụ hoàng ngươi còn ở, sợ rằng ở Cát An đã chém ngươi rồi.”


“Ngươi không nên làm những chuyện kia.”


Hoài vương đứng dậy, rũ một đôi tay, “Mẫu phi, hài nhi biết sai rồi.”


“Sai rồi cũng vô ích.” Vương thái phi sửa lại tóc cho nhi tử một chút, thấp giọng nói: “Đến trước khi chết, ngươi còn có chuyện muốn làm?”


Hoài vương nhìn Vương thái phi, muốn cầu nàng bảo trụ tính mạng của hắn, nhưng hắn lại hiểu rất rõ Vương thái phi, nhất miệng lời nói không nên lời. Vương thái phi nói: “Ngươi từ nhỏ, ta đã từng dạy ngươi, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với chuyện của mình làm.”


“Ngươi là thế, An Sơn vương là thế, tất cả mọi người cũng thế.” Vương thái phi nghĩ tới Triệu Dục.


Hắn muốn tước phiên, lại không quang minh lỗi lạc, mà là dùng loại thủ đoạn không gặp được người này.


Thua thiệt hắn phục bút lâu như thế, làm nhiều an bài như vậy.



Không có vương gia, nàng muốn xem xem, một mình hắn dự định làm sao khai sáng thịnh thế.


“Mẫu phi mang đồ tới cho ngươi, ” Vương thái phi cho hắn một bao thuốc, “Đêm nay, phu thê các ngươi ra đi đi. Hài tử bổn cung sẽ chiếu khán, chờ bọn hắn lớn, ta sẽ tới tìm các ngươi.”


“Có người, một sơi dây kiên trì dùng mười năm, ta cũng có thể!” Vương thái phi sờ sờ đầu của hắn, “Ngươi yên tâm, mối thù của ngươi mẫu phi sẽ báo cho.”


Hoài vương quỳ xuống, khóc nói: “Mẫu phi ta không muốn chết.” Hắn ném gói thuốc trong tay ra bên ngoài, lắc đầu, “Ta không muốn ăn, cũng không ăn.”


Hoài vương phi nhặt thuốc lên, túm trong tay, mặt không thay đổi nói: “Vương gia, người muốn hiện tại chết thể diện, hay là ngày sau đầu người phân ly?”


“Thần thiếp muốn chết thể diện một chút.” Hoài vương phi ngồi xổm trước mặt Hoài vương, nhìn hắn, ôn nhu nói: “Chúng ta cùng đi đi, trên đường có ta cùng ngươi, không sợ.”


Hoài vương nhìn mẫu thân của mình, nhìn thê tử của chính mình, đầy mắt tuyệt vọng.


“Thế nhân đều nói nhất triều hoàng gia ấm áp, không có lục đục với nhau tranh quyền đoạt lợi. Bây giờ nghĩ lại, vẫn là ta quá ngây thơ rồi, ta tưởng thực sự, lại bất quá là lừa mình dối người.”


“Hài nhi của ta, ” Vương thái phi sờ sờ đầu của nhi tử, ôm hắn vào trong ngực, “Mẫu phi cũng đau lòng, nhưng sự tình đã như vậy rồi, ngươi không đường quay đầu lại.”


Hoài vương ôm Vương thái phi, gào khóc.


“Bên ngoài nhiềuthanh âm muốn ngươi chết như vậy.” Vương thái phi quyết tuyệt nói, “Hắn đạt được mục đích, vẫn còn có thể ống tay áo gió mát, hai tay sạch sẽ, chúng ta đều xem thường hắn.”


Hoài vương phi lau nước mắt, thấp giọng nói: “Mẫu phi, Cửu Giang vương bên kia có tra được cái gì?”


“Không có nghe nói.” Vương thái phi nói: “Cửu Giang vương luôn luôn cẩn thận, sẽ không dễ dàng nghe lời của của người nào. Chỉ có Hoài Ngọc kẻ ngu này, bị người dẫn lên tử lộ, lại hồn nhiên không hay.”


Hoài vương phi nói: “Cũng trách ta, nhiều năm như vậy chỉ lo trái tim băng giá, lại chưa bao giờ nghĩ tới nguyên do trong đó.”


“Nếu ta có thể sớm ngày phát hiện, cũng sẽ không đi tới bước đường hôm nay.”


Vương thái phi lắc đầu, “Vô ích. Ngươi phát hiện thì đã sao, quân là quân, thần là thần, biện pháp này hắn không thể thực hiện được, tự nhiên sẽ thay một biện pháp.”


“Cửu Giang vương cũng tốt, Ninh vương cũng tốt, bất quá là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”


Hoài vương lắc đầu, “Ta không muốn chết, các ngươi không nên ép ta.”


Hắn bỗng nhiên đứng dậy đi mấy bước, quyết tuyệt nhìn các nàng, “Ta sẽ không dễ dàng đi tìm chết như vậy!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận