Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 651: AI SỢ AI NHA


Dịch giả: Luna Wong


Hoài vương thỉnh tụng sư kỳ quái, mà đối với Yến kinh tụng hành và Thân Đạo Nho mà nói, nhận loại tụng án này, cũng không xem như kỳ quái.

Ấn tượng của Yến kinh tụng hành cho bách tính, cho tới bây giờ đều là án kiện không thế nào xoi mói.

Dễ biện thì cho tay mới lịch lãm, khó biện tụng, tìm tụng sư năng lực nhiều làm chủ tụng.

Nhưng lúc này đây, chuyện Thân Đạo Nho nhận án của Hoài vương biện tụng cho hắn, sau khi lan truyền khỏi đây, tất cả mọi người là thất kinh, khiếp sợ không thôi.

Bất quá một ngày công phu, một truyền mười mười truyền một trăm, tin tức liền đã đến Quảng Bình.

Bách tính nghe nói xong, tâm tình càng thêm kích động.

“Làm sao có thể để Hoài vương thỉnh tụng sư được, đây quá hoang đường, lẽ nào hắn còn có cọ rửa sạch sẽ một thân tội, đứng ở trước mặt thế nhân, nói mình vô tội sao?” Có bách tính nói.

“Đây thật đúng là không nhất định, nhưng ta nghe nói, biện tụng cho hắn chính là Yến kinh Thân Đạo Nho, đây chính là người dẫn đầu trong tụng sư.”

“Không sợ, Đại Lý tự nhất định sẽ thỉnh Đỗ Cửu Ngôn lên. Vụ án này là hắn và Quế vương gia điều tra, hiện tại nếu Hoài vương thỉnh tụng sư, Đại Lý tự nhất định sẽ thỉnh hắn.”

“Vậy có để xem.”

“Không bằng, chúng ta đi kinh thành xem? Chuyện khi nào?”

“Đúng, có thể đi kinh thành. Nếu như Đỗ tiên sinh biện thua, chúng ta tự giết Hoài vương.” Có người đội mũ, xui khiến nói.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, ngày đêm không ngừng bước đi cũng phải hai ngày, tới kịp sao?”

“Tới kịp, chúng ta đi nhanh lên một chút, đây chính là đại sự.”

“Đi, đi! Hiện tại đã đi, ta về nhà lấy ít tiền, chúng ta thuê xe đi, ta bỏ tiền.”

“Vậy mang theo cả bọn buôn người luôn đi.”


Hò hét ầm ỉ, có người bỏ tiền có người ra xe, hai canh giờ sau, bảy tám chiếc xe xuất phát từ Quảng Bình, đi phương hướng kinh thành.

Đào Hồng cùng mười mấy tiểu cô nương vây bắt Đỗ Cửu Ngôn, tiểu tâm dực dực nhìn nàng, hỏi: “Tiên sinh, thật sự có tụng sư phải giúp Hoài vương gia đánh quan ti sao?”

“Đúng vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn uống canh Đào Hồng nấu cho nàng, “Vị đạo rất tốt.”

Ngọc Tử lớn tiếng hỏi: “Người xấu này cũng sẽ được thả ra sao?”

“Tại sao phải được thả ra?” Đỗ Cửu Ngôn ực một cái cạn, đặt chén sang một bên.

Ngọc Tử nói: “Bởi vì có tụng sư a. Tụng sư sẽ giúp hắn, có thể rửa sạch hết tội của hắn, tựa như giặt quần áo vậy.”

“Sẽ không, ” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Bởi vì, ta cũng rất lợi hại.”

“Có ta ở đây, Hoài vương gia dù là ba đầu sáu tay, cũng vô ích.”

Ngọc Tử nở nụ cười, “Thật vậy chăng?”

“Ân, thực sự.” Đỗ Cửu Ngôn đưa chén cho nàng, “Cho nên, cho ta một chén nữa, uống xong ta trở về chuẩn bị, Ngày mai lên đường cho tốt.”

“Tiên sinh, ” Đào Hồng nhìn nàng, “Chúng ta, chúng ta sợ.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không sợ, có ta ở đây!”

“Huống chi, các ngươi nhiều người như vậy cùng một chỗ, cái gì đều không cần phải nói, chỉ cần đứng thẳng, cũng đã cũng đủ thanh thế lớn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không tiếng động thắng có tiếng, vậy là đủ rồi.”

Đào Hồng do dự mà gật đầu, “Vậy, chúng ta đây nghe người.”

“Ân, nghe lời của ta có thịt ăn.”

Mọi người đều bị lời của nàng chọc cười.

. . .

Hoài vương nhìn Thân Đạo Nho, hỏi: “Ngươi muốn biết, bổn vương đều nói cho ngươi biết, ngươi có mấy phần nắm chặt, có thể bảo trụ mạng của bổn vương?”

“Năm phần đi, ” Thân Đạo Nho nói: “Người cũng biết, có sự tình căn bản không cần chứng cứ, chỉ cần Đỗ Cửu Ngôn mang tới các cô nương tới, chỉ cần đứng trên đường, không xử nặng người đều khó bình phẫn.”


“Năm phần? Nếu như ngươi thật có năm phần, cũng được rồi.” Hoài vương nhắm mắt lại, nói: “Ngươi biện cho tốt đi, đây đối với ngươi mà nói cũng là cơ hội. Chỉ cần ngươi thắng, thế nhân sẽ biết, tụng sư trên đời này, không ai bằng Thân Đạo Nho ngươi.”

Thân Đạo Nho bất tại hồ những thứ này, nhưng vẫn là cười nói: “Nếu có thể như vậy, cũng đáng giá.”

bookwaves.com.vn

Hoài vương gật đầu: “Ngươi đi đi, bổn vương đi nghỉ ngơi.”

Hắn nói chuyện chỉnh chỉnh y phục đi.

Thân Đạo Nho hành lễ, từ Tông Nhân phủ lui ra ngoài, quẹo đường đến phủ của Nhâm Duyên Huy.

Nhâm Duyên Huy ở trong nha môn vẫn chưa về, hắn ở phủ của Nhâm Duyên Huy chờ hơn một canh giờ, mới đợi được buổi trưa hắn trở về.

Nhâm Duyên Huy thấy hắn không nói gì, chắp tay vào thư phòng, hỏi: “. . . Ngươi nhận án tử của Hoài vương, là có nguyên nhân khác?”

“Vâng.” Thân Đạo Nho chắp tay trả lời: “Học sinh hôm nay tới, chính là vì chuyện này.”

Nhâm Duyên Huy nhìn hắn.

“Đại nhân mời người xem, ” Thân Đạo Nho đưa hồ sơ mang theo bên người cho hắn xem, đầu lông mày của Nhâm Duyên Huy nhướng lên thật cao, lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Những thứ này, là thật?”

Thân Đạo Nho khom người trả lời: “Quả thực là thật.”

“Lúc đầu học sinh thấy cũng là kinh ngạc không thôi, nên khiển người tra rõ, quả thực là thật.”

Nhâm Duyên Huy ném hồ sơ, cả giận nói: “Quả thực vô liêm sỉ, con mắt vô vương pháp!”

Một lòng của Thân Đạo Nho rơi xuống. Chuyện này bằng một mình hắn, tuy rằng có thể, nhưng nếu có Nhâm Duyên Huy hỗ trợ và thôi động, vậy sau cùng hiệu quả, tất nhiên sẽ rất tốt.

“Việc này bổn quan đã biết.” Nhâm Duyên Huy cũng ngồi không yên, đứng lên nói: “Ngươi chuyên tâm làm việc theo thủ pháp của ngươi đi, chuyện kế tiếp, bổn quan phải suy nghĩ kỹ một chút.”

Thân Đạo Nho xác nhận, cước bộ thoải mái mà ly khai Nhâm phủ, tâm tình của hắn rất tốt mang theo Trường An bước chậm ở trên đường, hai người bất tri bất giác đi tới ngoài cửa Thái ký, Thân Đạo Nho suy nghĩ một chút xoay người muốn đi, bỗng nhiên đoàn người từ bên trong vừa nói vừa cười đi ra, trong đó hai người hắn nhìn rất lạ mặt.

Một vị thiếu niên cao lớn thô kệch, một vị khác còn lại là một thân cao ốm, mà những người khác còn lại là người quen cũ.

“Ai nha nha, Thân tiên sinh!” Đỗ Cửu Ngôn chống nạnh ngăn ở trước mặt Thân Đạo Nho, vung lên cằm nhìn đối phương, “Ăn cơm chưa?”


Đây quá vô lễ, Thân Đạo Nho tức giận nói: “Còn chưa ăn. Đỗ tiên sinh đây là ăn no, đi ra tiêu thực?”

“Đúng vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ một đám huynh đệ phía sau, bao quát Quế vương ở bên trong, “Cùng các huynh đệ hát đi uống rượu, đang định trở về.”

Giọng điệu này của nàng, hoạt thoát thoát chính là một lưu manh phố phường, Thân Đạo Nho nghĩ đến chuyện của nàng. . . Nhất thời sắc mặt cổ quái, nửa câu đều không muốn nói với nàng, “Cáo từ.”

“Chớ đi a, ” Đỗ Cửu Ngôn như trước chống nạnh, “Án kiện của Hoài vương biện không có ý nghĩa, người nhận tụng án mệt mỏi không được cám ơn a, cũng không phải thánh thượng sai khiến, người uổng phí công phu này làm gì.”

“Rảnh rỗi, còn không bằng xem thêm mấy cuốn sách.”

Thân Đạo Nho nói: “Vì sao ta nhận án tử của Hoài vương, Đỗ tiên sinh không biết sao?”

Án tử khác, hắn nhận thuần túy là bởi vì hắn là tụng sư, Yến kinh tụng hành từ trước đến nay sẽ không có thể nhận án tử không có chỗ tốt. Thế nhưng lúc này đây, hắn biện tụng cho Hoài vương, chí không ở chỗ này.

“Không biết, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không bằng ngươi nói cho ta biết đi.”

Thân Đạo Nho phất tay áo nói: “Nếu như thế, chúng ta vẫn là công đường gặp đi.”

Lúc nói chuyện liền muốn đi.

Đỗ Cửu Ngôn nhiều người, nhiều tới trình độ nào? Nhiều đến bọn họ song song đứng, có thể ngăn chặn đường phố rộng rãi.

bookwaves.com.vn

Nếu người không biết không lý giải, còn tưởng rằng đám này ăn chơi trác táng đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng bên đường. Hoàn toàn chính là tư thế cường đoạt dân nữ.

“Ngươi!” Thân Đạo Nho lớn tuổi, tức giận trước mắt biến thành màu đen, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn vung tay nói: “Lão phu không phí khâut thiệt với ngươi.”

Lúc nói chuyện, mang theo Trường An quay đầu đi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn bóng lưng của Thân Đạo Nho cười hắc hắc.

“Nhiều người lực lượng lớn!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dựa theo tình huống này, chúng ta có thẻ ở kinh thành xông pha.”

Quế vương liếc nàng một cái, kéo khóe miệng nói: “Ta thấy qua vài ngày nữa ngươi phải bò mà đi.”

“Điềm xấu.” Đỗ Cửu Ngôn hít mũi một cái, nói: “Buồn người. Sự tình làm sao biến thành như vậy nhỉ.”

. . .

Thuận Thiên năm thứ mười, hai mươi sáu tháng tư, khí trời sáng sủa, gió thổi ở trên mặt người cũng không nóng cũng không lạnh, chính là thời gian thoải mái nhất lúc giữa năm.

Oanh động toàn quốc án Hoài vương lừa bán, hành hạ ấu nữ đến chết, khai đường ở Đại Lý tự.


Quá trình và chi tiết của án kiện, dân chúng đã truyền miệng, hầu như sắp diễn biến thành Hoài vương là một yêu quái chuyên ăn ấu nữ. Nên, các tiểu cô nương trong kinh, đều rất sợ Hoài vương, cho là hắn chỉ cần há miệng, là có thể nuốt mình vào.

Điều này làm cho các tiểu cô nương ở trong một đoạn thời gian rất dài, không dám đơn độc xuất môn.

Ngày này, rất nhiều các tiểu cô nương nháo, muốn đi cửa Đại Lý tự nghe tụng biện tụng, các nàng cho rằng ngày hôm nay Hoài vương có thể bị chém đầu. Yêu quái bị chém đầu, các nàng sẽ không cần sợ hãi nữa, có thể bình thường ra phố.

Triệu Dục một thân minh hoàng, từ bên trong ngự thư phòng đi ra, vừa đến cửa Khôn Ninh cung, thái hậu đang đỡ Tiền ma ma đi ra, hắn ngẩn ra hành lễ nói: “Mẫu hậu là muốn đi tản bộ sao?”

“Ân.” Thái hậu vẫy tay, “Ngươi bận ngươi cứ đi đi, ai gia đi tản bộ.”

Triệu Dục nói: “Trẫm đi tìm Lỗ các lão nói mấy câu.”

Thái hậu ở cửa Khôn Ninh cung đợi chờ, thấy Triệu Dục đi xa, đỡ tay của Tiền ma ma đi ra ngoài cửa cung.

Nửa khắc đồng hồ sau, thái hậu và Triệu Dục gặp nhau ở hậu nha Đại Lý tự, mẫu tử hai người đều ngẩn ra, Triệu Dục chắp tay nói: “Sớm biết mẫu hậu muốn tới, nhi tử liền bồi người cùng đi.”

“Không ngại, cũng cách không xa.” Thái hậu chỉ chỉ phía trước, “Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”

Triệu Dục và thái hậu đến cũng không có thông tri người khác, thế cho nên bọn họ đi vào, chợt phát hiện Lỗ các lão, Nhâm các lão trong nội các cùng với bọn người An quốc công ở.

Quan lớn nửa triều đình, tề tụ ở trong hậu nha của Đại Lý tự.

Cách một bức tường, thanh âm bên ngoài nghe phi thường rõ ràng. Tất cả mọi người không có dự định chính thức lên đường bàng thính, cho nên mới không hẹn mà cùng ngồi ở chỗ này.

“Không nên lộ ra, miễn cho bọn họ khẩn trương.” Triệu Dục phất phất tay, nói: “Đều ngồi đi, ngồi.”

Triệu Dục đỡ thái hậu ngồi xuống, thái hậu nhìn hai bên một chút, hỏi Lỗ Chương Chi, “. . . Không phát hiện Quế vương?”

“Vương gia ở công đường bàng thính.” Lỗ Chương Chi nói.

Khóe miệng của thái hậu run lên, tất cả mọi người ở hậu nha nghe, là hắn đường hoàng nhất, đại thứ thứ tiến lên đường bàng thính.

“Sắp bắt đầu chưa?” Thái hậu nhìn thoáng qua lậu khắc, Nhâm Duyên Huy trả lời: “Giờ mẹo canh ba. Đây sắp bắt đầu rồi.”

Quả nhiên, thoại âm rơi xuống, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng kinh đường mộc ba một cái, Tiền Vũ nói: “Thăng đường!”

“Mang thủ phạm chính Hoài vương lên đường!”

Hoài vương là thủ phạm chính, thẩm thủ phạm chính trước, lại y theo luật xử tòng phạm chịu tội, về phần Hoài vương phi cùng các nữ quyến liên can, là giết hay là lưu xem hoàng quyền là đặc xá hay là tội liên đới, nghiêm chỉnh mà nói, cái này cũng không quy định trong vòng luật pháp, nên Hoài vương phi không thẩm tra xử lí ở trong bản án tòng phạm.

Bên ngoài vang lên một trận tiếng động lớn xôn xao có tiếng, có người nói: “Tụng sư ra sân rồi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận