Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 616: TIN TỨC NGOÀI Ý


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn một thân tụng sư bào phục, chắp tay cười khanh khách đứng ở trên công đường, hành lễ với Quế vương cùng với Tiền Vũ, nàng ngày hôm nay mang theo Chu Tiếu lên dường, Chu Tiếu vừa ra đến trước cửa, bị nàng treo một túi đồ ở trên cổ, lúc này, hắn đang vẻ mặt úc tốt nhìn chằm chằm túi.

Quế vương dựa vào ghế, bắt chéo chân thần tình rất tự tại. Lại gần một hồi cảm thấy có chút buồn chán, tựu nắm một nắm mứt hoa quả ra, chậm rãi nhai uống trà.

Không phải hắn không muốn ăn hạt dưa, mà là Đỗ Cửu Ngôn hạ lệnh cưỡng chế hắn không được ăn, thanh âm quá lớn, ảnh hưởng nàng phát huy.

Cãi nhau thanh âm lớn hơn nữa, thế nào không thấy nàng bị ảnh hưởng đánh tới nói lắp.

Nàng chính là nhìn hắn nghỉ ngơi quá thoải mái, đố kị hắn.

Quế vương ăn mứt hoa quả, có mấy loại, khẩu vị không giống nhau.

Hoài vương nhìn về phía hắn, Quế vương đảo qua hắn một mắt, chỉ coi như không có thấy.

Hoài vương rũ mâu đứng thẳng, diện vô biểu tình.

“Thân tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn chào hỏi Thân Đạo Nho, “Lần thứ hai.”

Đây là nàng và Thân Đạo Nho lần thứ hai chính kinh đứng ở công đường biện tụng.

Thân Đạo Nho hoàn lễ, gật đầu: “Vọng còn có lần thứ ba.”


“Không nhất định, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dù sao tuổi của người không nhỏ nữa, một lần lên công đường sẽ ít một lần.”

Một búng máu từ phổi của Thân Đạo Nho xông lên, tức giận hắn ho khan. Tiểu nhi này miệng mồm như dao nhỏ, hắn cũng không có nói nàng, nàng cư nhiên quay đầu lại chận hắn.

Thực sự là buồn cười.

“Bắt đầu đi.” Tiền Vũ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi là tụng sư nguyên cáo, ngươi nói trước đi.”

Hắn nói chuyện, phủi Thân Đạo Nho một mắt, còn nhớ rõ chuyện lần trước Thân Đạo Nho đoạt cơ hội.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thân Đạo Nho, “Thân tiên sinh, ta đây trước?”

“Thỉnh!” Thân Đạo Nho muốn uống một ngụm trà thuận khí.

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay khắp nơi, nói: “Biết án kiện của Hoài vương gia, thật đúng là cơ duyên xảo hợp. Một người tên là Kiều Nhất Quang, ở kinh thành tản lời đồn, bị chúng ta bắt lại.”

“Kiều Nhất Quang khóc rống chảy nước mắt, mời chúng ta làm chủ cho hắn. Nguyên nhân là, nữ nhi và chất nữ của hắn, đều bị người giết.”

“Chết như thế nào nhỉ?” Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu chỉ vào các tiểu cô nương ngoài cửa, “Chặn lỗ tai, không thôi sẽ gặp ác mộng.”

Tiểu hài tử theo người nhà tới đều bị trưởng bối chặn lỗ tai.

“Thi thể tìm được ở Mậu sơn ngoài Cát An thành, tiểu cô nương tám chín tuổi, mình đầy thương tích, mà để kẻ khác trái tim băng giá nhất chính là, trước khi chết các nàng từng bị người lăng nhục, ngược đãi. Các nàng chết không phải ngoài ý muốn, mà là bị người mất đi nhân tính hành hạ đến chết.”

“Lúc ta nghe được, huyết khí xông đỉnh đầu, liền cùng Kiều Nhất Quang đi Cát An phủ. Đợi đến Cát An ta mới biết được, huyết khí của ta xông lên đỉnh đầu có chút sớm, bởi vì, còn có chuyện để ta càng huyết khí xông đỉnh đầu hơn.”

“Ở Cát An, có một tòa Minh Nguyệt phường. Căn này cũng không phải là thanh lâu kỹ viện bình thường, tầm thường không mở cửa, mỗi tháng sẽ mở chợ đêm một lần. Đêm hôm đó là rất nhiều người cuồng hoan, bọn họ cất giấu ngân lượng, mang theo một trái tim hư thối, làm hỏng hình tượng nam nhân, xuyên toa ở bên trong, làm chuyện để kẻ khác buồn nôn.”

“Buôn bán ấu nữ và thiếu nữ! Các nàng như là hàng hóa đứng trước mặt người khác, bị người cạy miệng đếm răng sữa vừa thay, bị người nắm eo, đo xương xem có cân xứng hay không, bọn họ bị người đẩy hai chân ra, lai kiểm tra xem. . .có hoàn hảo hay không.”


“Cô nương, nhỏ tám tuổi, lớn mười bảy tuổi. Các nàng sợ, sợ hãi, lạnh run. . . Giá trị của các nàng, chính là sau khi ước định những người này, bị dùng giá mười lượng hay một vạn lượng mua về, cung bản thân vui đùa, phát tiết thú tính.”

Bookwaves.com.vn

Ngoài cửa một trận tiếng động lớn xôn xao, có người mắng: “Súc sinh!”

“Càng nhiều chuyện hơn, ta đã không đành lòng nói thêm nữa, đây sẽ chỉ làm người bị hài thêm đau khổ mà thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người bị hại đau khổ sẽ theo cả đời, mà, đầu sỏ gây nên đây hết thảy, lại muốn tiêu diêu tự tại, được cung cấp nuôi dưỡng bình an sống đến chết?”

“Không nói luật, tuy là thời cổ cũng có vương tử phạm pháp cùng tội thứ dân, lại càng không đàm văn minh tiến bộ thịnh thế hoa chương trong Đại Chu.”

“Này đây, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Tiền Vũ: “Thỉnh đại nhân y theo luật, phán định Hoài vương gia trảm lập quyết!”

Lúc nói chuyện, nàng nhàn nhạt nhiên thối ở một bên.

Thân Đạo Nho nhướng mày, thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn chỉ nói vài câu như thế, điểm này cũng làm cho hắn ngoài ý muốn.

Tiền Vũ cũng là nao nao, bình thường Đỗ Cửu Ngôn đều là tự thuật án kiện từ đầu tới đuôi, tâm tình no đủ kéo người nghe theo cùng nhau kinh tâm động phách hoặc tức giận nan bình.

“Thân Đạo Nho, ” Tiền Vũ ra hiệu Thân Đạo Nho, “Ngươi nói.”

Thân Đạo Nho nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, đối phương đang cười khanh khách nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh.

“Đại nhân.” Thân Đạo Nho tiến lên một bước, từ trong tay học sinh làm trợ thủ, cầm một xấp hồ sơ đi ra, “Về các loại tội trạng của Hoài vương gia, Đỗ tiên sinh không có tinh tế trình bày, theo học sinh thấy, cũng không phải là hắn không muốn nhiều lời, mà là hắn không thể nói sâu.”

“Án kiện của Hoài vương, mặc dù học sinh không có đích thân tới Cát An kiểm chứng, nhưng Hoài vương gia và Đỗ tiên sinh làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nên tất cả hồ sơ được trình lên, mỗi một án kiện với chuyện mỗi một người phạm phải, đều tường tận liệt kê trong đó, để người vừa xem đã hiểu ngay.”

“Chúng ta trước tiên là nói về chuyện thứ nhất, ” Thân Đạo Nho đi tới trước mặt Hoài vương, hỏi: “Hoài vương gia, làm phiền hỏi người một câu, người là năm nào được phong phiên đi Cát An?”


Hoài vương trả lời: “Cuối năm Thuận Thiên năm thứ ba.”

Hoài vương tuy có tội trong người, nhưng hắn quý vi phiên vương, nên không cần quỳ thẩm ở công đường.

“Thuận Thiên năm thứ ba, đến nay đã sáu năm gần bảy rồi.” Thân Đạo Nho giơ lên phần một hồ sơ, “Một phần này, là chính tích của Hoài vương gia lúc vừa đi Cát An, hắn miễn trừ phụ thu thuế đồng ruộng, thuế trà, thuế ngư nghiệp, thuế đầu người. . . Hắn đến xây dựng hai gian thư viện, hắn tu sửa sở cứu tế của Cát An, hắn an bài nơi ở, cổ vũ hàng xóm lân cận chiếu cố giúp đỡ cho một nghìn hai trăm lão nhân bên trong ngoài Cát An thành không có con cái cơ khổ.”

“Một ít này, cũng không phải là bịa đặt, chỉ cần đi Cát An hỏi thăm một chút, chỉ cần mở Cát An chí đều có thể tra được.”

“Đương nhiên, những thứ này đều là chính tích lúc xưa hắn làm, cũng không thể láy đây để chứng minh, thuần khiết cả đời của hắn, suốt đời cũng sẽ không làm sai chuyện gì.” Thân Đạo Nho nói: “Ta muốn nói là, Hoài vương thiện tâm như vậy, tại sao phải biến thành như thế!”

Thân Đạo Nho xoay người, nhìn ngoài cửa, bách tính phía ngoài đều đang nghe hắn nói, về phần trong lòng là vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hay là mắng tổ tông của hắn đã không trọng yếu, hắn lại lấy một tờ giấy ra, trên đó viết chữ, “Thuận Thiên năm thứ năm, Hoài vương bởi vì quanh năm mệt nhọc, song chưởng nhiễm phong thấp đau. Mỗi lần hắn đều thống khổ khó nhịn, bởi vì đau đớn, hắn hàng đêm khó có thể ngủ, người tần lâm tan vỡ khó có thể chống đỡ.”

“Đúng lúc này, xuất hiện một vị đạo sĩ.” Thân Đạo Nho lấy một tờ giấy, trên giấy rất ít vài nét bút, ghi chép một đạo hiệu “Vô vi”, “Vị này chính là người phương nào, là mục đích gì hiện tại còn chưa rõ ràng lắm, thế nhưng, hắn ở trong lúc vương gia đau đớn hỗn loạn, cho hắn một kiến nghị thay đổi vận mạng cho hắn.”

“Hắn cho Hoài vương gia một bao ngũ thạch tán. Mọi người đều biết, thuốc này dù là khứ mua trong dược điếm, cũng dường như thạch tín, đều phải đăng ký tính danh công dụng, người bình thường căn bản mua không được, mà Vô Vi đạo nhân cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng hắn dẫn theo đầy đủ ngũ thạch tán, giựt giây Hoài vương lúc đó bởi vì đau đớn đã mất thần trí, dùng thuốc này. Từ đó về sau, mỗi khi Hoài vương thống khổ, sẽ dùng thuốc này, dần dần liền triệt để không rời khỏi được thuốc này nữa, ngắn ngủi hai năm, Hoài vương gia từ vương gia thanh cao cơ trí cao quý, trở thành một khôi lỗi hoàn toàn bị dược vật điều khiển.”

Bookwaves.com.vn

“Hắn không còn là chính hắn nữa.”

“Mà ở trước đây, ” Thân Đạo Nho lại lấy ra một hồ sơ, cho mọi người xem, “Hắn biết được Cát An phủ có Mẫn Nhiên Cử danh truyền không chậm, một cử nhân rơi xuống đất .”

“Hoài vương gia hầu như ba lần đến mời người này đến phủ, làm phụ tá cho hắn.”

Thân Đạo Nho nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn cũng đang nhìn hắn, trong mắt tiết lộ ra hiếu kỳ, tựa hồ đối với chuyện kế tiếp hắn muốn nói gì, cũng cảm thấy khó hiểu.

“Trên mặt nổi, là Hoài vương gia nhìn trúng năng lực của Mẫn Nhiên Cử, mà trên thực tế không phải như vậy, mà là, Mẫn Nhiên Cử đã sớm chờ Hoài vương gia đến, hắn cũng đã sớm biết, hắn nhất định sẽ đến Hoài vương phủ.”

Lời này của hắn vừa ra, Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nàng nghĩ như vậy, là bởi vì nàng gặp qua Mẫn Nhiên Cử, trực quan phán đoán người này, cảm thấy hắn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, không cầu danh lợi, mà muốn Hoài vương gia ba lần đến cửa cầu xuất sơn làm phụ tá cho Hoài vương.


Nàng cho rằng, Mẫn Nhiên Cử nhất định ở trong đó động tay động chân.

Nhưng thời gian hữu hạn, nàng cũng không có cặn kẽ điều tra. Nhưng là, Thân Đạo Nho nói ra lời này, cũng rất để cho nàng kinh ngạc.

Lẽ nào Thân Đạo Nho quen biết Mẫn Nhiên Cử?

Đỗ Cửu Ngôn mơ hồ cảm thấy, Thân Đạo Nho sẽ nói ra một đáp án nàng bách tư bất đắc kỳ giải.

“Thân tiên sinh, lời này của người không đúng đi, ” Đỗ Cửu Ngôn lựa xương, phản bác: “Mẫn Nhiên Cử đã chết, chết không có đối chứng, nói cái gì vẫn là phải nghĩ lại a.”

Thân Đạo Nho nhìn nàng, khóe miệng hơi cong, nói: “Thân mỗ chính có một việc muốn hỏi ngươi, ban đầu lúc điều tra án kiện của Kinh Nhai Trùng, đối với chuyện hắn đầu độc nhân tâm, điều khiển lòng người, ngươi có kết luận gì?”

“Án kiện, có quan hệ gì với Kinh Nhai Trùng?” Đỗ Cửu Ngôn cũng không trả lời câu hỏi của hắn.

Mọi người nghe cũng là sửng sờ, không hiểu nhìn Thân Đạo Nho. Không rõ hắn ở trong án kiện này, mang Kinh Nhai Trùng ra là có ý gì.

Thân Đạo Nho hơi có chút tự đắc, chuyện này hắn vốn không muốn nói, đời này hắn dự định cho nát ở trong bụng. Thế nhưng, hắn hiện tại nhận án kiện của Hoài vương, mặc dù điểm xuất phát không phải là vì Hoài vương, nhưng nếu đứng ở trên công đường, hắn nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

“Kinh Nhai Trùng, là lão sư của Mẫn Nhiên Cử!” Thanh âm của Thân Đạo Nho không cao, lại giống như cự thạch ném vào mặt hồ bình tĩnh.

Đỗ Cửu Ngôn cũng là ngạc nhiên, nàng nhịn không được nhìn Quế vương. Chuyện này Quế vương cũng không biết. . . Chuẩn xác mà nói, bọn họ cũng không có đi tra bối cảnh của Mẫn Nhiên Cử.

Đỗ Cửu Ngôn phát hiện, chuyện này ngay cả Hoài vương cũng sửng sốt, hiển nhiên cũng không biết tình.

Nàng bỗng nhiên minh bạch, vì sao Thân Đạo Nho nhận tụng án này, chí ít, hắn không phải hoàn toàn đến kéo quỷ.

Trong hậu nha, đầu lông mày của Triệu Dục chăm chú nhíu lại, nhìn các vị quan viên ngồi ở đầu dưới.

Trên mặt mọi người đều là kinh ngạc không che giấu được, An quốc công nói: “Việc này. . . Chưa từng có người điều tra, chúng ta, thật đúng là thật không ngờ.”

“Ân.” Triệu Dục nhíu mày, không nói gì, “Xem hắn nói như thế nào.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận