Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 617: NGỐC TỬ CHI LUẬN


Dịch giả: Luna Wong


Thân Đạo Nho rất hài lòng hiệu quả như vậy, hắn ngắm nhìn bốn phía, nhìn mọi người nói: “Mẫn Nhiên Cử là cử nhân Thiên Hóa năm thứ mười tám, Thiên Hóa năm thứ mười chín hắn nhập kinh thi xuân, nhưng rớt.”

“Sau này, hắn bái môn hạ của Kinh Nhai Trùng.”

“Nếu muốn hỏi vì sao ta rõ ràng việc này, bởi vì ta cũng là vào lúc đó, biết Mẫn Nhiên Cử!”

“Thái độ làm người của hắn mặc dù thông minh, nhưng mỗi khi cuộc thi đều khó cao trúng, nguyên nhân không do hắn, mà là bởi vì hắn chỉ có thông minh tài trí nhưng thủy chung không được bát cổ chi đạo, văn chương cũng viết rất bình thường.”

“Hắn lần đầu tiên thi rớt xong, ở Tập Hiền thư viện nửa năm, nếu tra hỏi kỹ, có người quen biết hắn.”

Thân Đạo Nho thấy được kinh ngạc trong mắt của Đỗ Cửu Ngôn, hắn rất hài lòng, nói tiếp: “Đỗ tiên sinh, nên ta mới vừa rồi hỏi ngươi, đối với án kiện của Kinh Nhai Trùng, ngươi định nghĩa như thế nào.”

“Ngươi không trả lời, như vậy hiện tại ta đáp ngươi. Là dẫn đạo tư tưởng!”

“Đây là năng lực của Kinh Nhai Trùng, người quen biết hắn, không người có thể không định năng lực của hắn. Mà Mẫn Nhiên Cử cũng không ngoại lệ.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ý của Thân tiên sinh là, Mẫn Nhiên Cử là thụ dẫn đạo của Kinh Nhai Trùng, mà làm chuyện giống với hắn vậy?”

Thân Đạo Nho rất khẳng định gật đầu, chuyện này hắn không nói không đề cập tới, Đỗ Cửu Ngôn chắc chắn sẽ không đi thăm dò, hơn nữa, thời gian nàng ở Cát An quá ngắn, Mẫn Nhiên Cử lại chết, chỉ cần có thể chứng minh tội của Hoài vương là được rồi, nên hắn có thể xác định Đỗ Cửu Ngôn sẽ không tra đường về và bối cảnh của Mẫn Nhiên Cử.

Cái điểm này, đối với án kiện của Hoài vương mà nói, là một đột phá khẩu rất tốt.


Hơn nữa, Đỗ Cửu Ngôn không thể phủ nhận chuyện Kinh Nhai Trùng điều khiển người khác, bởi vì, án kiện của Kinh Nhai Trùng, là nàng xử lý, thậm chí, trước đây nàng chính là dùng điểm này, kích động dân chúng đánh chết Kinh Nhai Trùng.

Nàng phủ nhận, chẳng khác nào tự phá.

“Điều khiển!” Thân Đạo Nho đi vòng nhìn về phía Hoài vương, đến trước mặt hắn hỏi: “Hoài vương gia, người hồi ức một chút, Mẫn Nhiên Cử đối với người có từng dẫn đạo như vậy không? Rất nhiều chuyện, tuy là người quyết định, nhưng ngay từ đầu cũng không phải là ý nguyện và cách nghĩ của người?”

Hoài vương như có điều suy nghĩ, ngừng một chút nói: “Ngươi nói như vậy, bổn vương suy nghĩ lại, quả thực như vậy.”

“Lúc đó, lần đầu tiên đi Minh Nguyệt phường, là ngẫu nhiên đi ngang qua, Mẫn Nhiên Cử vừa lúc có vị cùng khoa ở bên trong uống rượu, chúng ta liền đi. Trên tịch, đông gia của Minh Nguyệt phường đến mời rượu, nói hắn không có con cái để dưỡng lão, nên dự định bán Minh Nguyệt phường.”

“Mẫn Nhiên Cử nói ta không thể làm thế. Cá tính của ta, người khác càng nói không được, ta càng là muốn đi ngược lại, nên, ngày thứ hai ta đánh nhịp, muốn mua Minh Nguyệt phường.”

Hoài vương nói xong, nhìn Thân Đạo Nho, “Mọi việc là như thế, tinh tế vừa nghĩ quả thực rất nhiều.”

“Vậy được rồi, ” Thân Đạo Nho nhìn Tiền Vũ, nói: “Vô Vi đạo nhân còn chưa có điều tra đường về, vì sao hắn trùng hợp xuất hiện như vậy, hôm nay cũng không được biết.”

“Nhưng trái phải bất quá là thủ đoạn của Mẫn Nhiên Cử mà thôi. Ngay từ đầu hắn giống như Kinh Nhai Trùng dẫn đạo An Sơn vương, dẫn đạo Hoài vương gia. Hai sư đồ bọn họ, muốn làm một phen đại nghiệp, đại nghiệp này ta không rõ ràng lắm, nhưng là có thể khẳng định là, bọn họ làm xong rồi.”

“Hoài vương gia tính cách kiên nghị, nếu không có ngũ thạch tán ở trước, phá hủy ý chí của hắn, hắn không có khả năng nghe theo Mẫn Nhiên Cử dẫn đạo.”

Thân Đạo Nho nói xong nhìn chung quanh một vòng, chắp tay kết từ với Tiền Vũ, “Như trên, chúng ta không phủ nhận chuyện Hoài vương làm, nhưng hắn bị người dẫn đạo và điều khiển, cũng không có thể phủ nhận. Đối với một người tinh thần và ý chí đã bị phá hủy như vậy, sở tác sở vi từ lâu vi phạm nguyên tắc và bản tính của hắn. Hành vi của hắn đã không thể đánh đồng với hắn, nên, mong rằng đại nhân ở lúc cân nhắc mức hình phạt, có thể xử nhẹ, cho Hoài vương một cơ hội hối cải để làm người mới, một lần nữa làm người.”

Thân Đạo Nho nói xong, hành lễ lui xuống.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, Quế vương cũng đang nhìn nàng, hai người đối diện, đều tự trong lòng đang suy nghĩ gì, từ lâu thông thấu.

Thân Đạo Nho nói những lời này chỉ là vì biện tụng? Hắn liên hệ Mẫn Nhiên Cử và Kinh Nhai Trùng với nhau, hắn chấm dứt chuyện hai vị vương gia bị người dẫn đạo, ở trên người của Kinh Nhai Trùng và Mẫn Nhiên Cử.

Hai người đã chết!


Là trùng hợp hay cố ý? Nếu như là trùng hợp, tất nhiên là không cần nhiều lời, nếu như là cố ý. . . Vậy có phải biểu thị, hắn và Kinh Nhai Trùng cùng với Mẫn Nhiên Cử, đều là cùng bọn hay không.

Thân Đạo Nho biện vụ án này, nhìn như là biện tụng vì Hoài vương, kì thực thì sao? Lại là đang nói cho bọn hắn biết, thôi thủ phía sau màn cùng với bàn tay khổng lồ muốn giết hết các vương gia căn bản không tồn tại, vậy chẳng qua là đại nghiệp và hành vi của hai người Kinh Nhai Trùng và Mẫn Nhiên Cử thôi.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Thân Đạo Nho, ánh mắt không tự chủ được, lộ ra một tia quan sát.

Lúc này, ngoài nha môn vang lên tiếng nghị luận ông ông, có người thấp giọng nói: “Ý của Thân tiên sinh, là có người điều khiển tư tưởng của hai vị vương gia, hướng dẫn bọn họ phạm tội?”

“Là Kinh Nhai Trùng a! Nếu như là Kinh Nhai Trùng thì không kỳ quái, hắn thật lợi hại.”

“Nguyên lai làm vương gia cũng không an toàn a, lại còn có người mưu hại vương gia.”

“An Sơn vương lúc đó cũng kêu oan. Đáng thương, đã chết như vậy, nếu như còn sống, lúc này còn có thể đi ra nói hai câu.”

“Nếu quả như Hoài vương thật bị người điều khiển, cũng là đáng thương. Hiện tại Mẫn Nhiên Cử đã chết, tất cả tội cũng đều là Hoài vương chịu.”

Mọi người nghị luận ầm ỉ, ngược lại cũng không đồng tình Hoài vương, nhưng bởi vì Thân Đạo Nho nói, nghĩ tới Kinh Nhai Trùng, sinh ra cảm động lây.

(Luna: Thật là thì lúc đầu ta cũng nghĩ theo hướng suy luận của TĐN, HV không có chủ ý còn dùng thuốc nữa nhưng tội đích thật có, hậu quả cũng lớn, cảm thấy không xử không được)

Trong hậu nha, thái hậu bưng trà thần sắc lạnh lùng, thấp giọng hỏi Triệu Dục, “Hoài vương, quả thực như vậy?”

“Vâng, ” Triệu Dục nói: “Hắn dùng ngũ thạch tán đã mấy năm.”

Thái hậu hơi gật đầu, không nói gì thêm.


“Đỗ Cửu Ngôn, ” Tiền Vũ hô: “Ngươi còn có lời gì để nói.”

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, tiến lên chắp tay nói: “Học sinh còn có lời.”

“Học sinh nghĩ đương nhiên, cho rằng án kiện của Hoài vương, căn bản không cận biện, dù sao sự tình rõ ràng minh bạch, án kiện trật tự rõ ràng, người bị hại và hung thủ cũng đều ở.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Thân Đạo Nho, “Thật không ngờ, Thân tiên sinh từ góc độ mới lạ, biện tụng cho Hoài vương gia.”

“Khả năng của Thân tiên sinh, để Đỗ mỗ người bội phục.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay bước đi thong thả vài bước, nói: “Bất quá, lời mới vừa Thân tiên sinh nói, nếu cảm thấy quan trọng, vậy đúng là rất quan trọng, dù sao tư tưởng bị người điều khiển, giống như là khôi lỗi, đây thật là làm người cảm thấy tiếc hận và thương hại.”

“Nhưng, nếu như cảm thấy không quan trọng, lại thật sự là một đống lời vô ích.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Thân Đạo Nho, cười khanh khách nói: “Dù sao, Hoài vương đã tuổi gần ba mươi, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, tiểu tình tiểu lý không luận nữa, trái phải rõ ràng đây là năng lực của người ở cái tuổi này, nhất định cụ bị.”

“Hiển nhiên, ở trong ví dụ ban đầu Thân tiên sinh nêu, Hoài vương yêu dân như con thế nào, thiện lương thế nào có tài năng ra sao, thống trị đất phong phát triển không ngừng, bách tính sinh hoạt an khang giàu có.”

“Người như vậy, vô luận hắn có bị người phá hủy ý chí, bị người điều khiển thần trí hay không, đều đã không quan trọng.”

Bookwaves.com.vn

“Bởi vì, hắn phải vì những chuyện mình đã làm, gánh vác trách nhiệm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tỷ như, tiểu hài tử đánh người, bồi lễ chính là phụ mẫu, bởi vì hắn không biết chuyện, hắn không có năng lực gánh chịu hậu quả đánh người, mặc dù là thường tiền, đó cũng là tiền của phụ mẫu.”

Thân Đạo Nho không kinh ngạc lời nói này của Đỗ Cửu Ngôn, đây ở trong dự liệu của hắn, nên hắn an tĩnh nghe.

“Cho nên, nên phán hình thế nào, thì vẫn phải xử thế nấy, đúng không, Thân tiên sinh!”

Thân Đạo Nho đi ra, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh nói, đơn độc chọn ra đương nhiên là không có vấn đề, nhưng để ở chỗ này, thì có vấn đề.”

“Hắn ăn ngũ thạch tán, đã không có năng lực tự chủ, tư tưởng và ý chí của hắn đã hoàn toàn tan vỡ, giống như là một kẻ ngu si. Một kẻ ngu si bị người nắm mũi dẫn đi, làm chuyện tổn thương người khác, cũng phải gánh trách nhiệm sao?”

“Lẽ nào, không phải nên truy cứu, người dẫn đạo kẻ ngu này làm chuyện ác sao, bởi vì người kia mới thật sự là hung thủ!” Thân Đạo Nho nói.

“A!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thân tiên sinh ý của người, trong vòng mấy năm này, Hoài vương đều là một kẻ ngu si?”

Thân Đạo Nho nói: “Giống như là một kẻ ngu si không có tự chủ, phán đoán thị phi.”


“Kẻ ngu si, ” Đỗ Cửu Ngôn tự lẩm bẩm, lặp lại mấy lần, “Không biết, ngươi có hỏi qua kẻ ngu si, bọn họ có nguyện ý làm chuyện Hoài vương làm hay không?”

Nàng lại sắp bắt đầu cãi chày cãi cối, Thân Đạo Nho lập tức nói: “Chúng ta đang nói Hoài vương gia.”

“Đúng vậy, ta vẫn như cũ nói Hoài vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kẻ ngu si ta đã thấy rất nhiều, có ngốc không tiếp thu cha nương, có ngốc đến ăn phân, có ngốc đến vô cảm chẳng biết đói bụng lạnh! Hoài vương ngốc, là một trường phái riêng, thanh kỳ đặc biệt, hắn không chỉ ngốc đến có thể trị lý đất phong, còn có thể ngốc đến tàn hại cưỡng gian ấu nữ!”

“Dù là theo lời của người nói, Hoài vương là một kẻ ngu si, như vậy, hắn cũng là một kẻ ngu si đáng chết!”

Thân Đạo Nho nói: “Chúng ta đang thảo luận năng lực trách nhiệm, hắn bị ngũ thạch tán phá hủy ý chí, sở tác sở vi của hắn cũng không phải là bản ý, ngay cả có tội, cũng nên xét cân nhắc mức hình phạt, không cần chết.”

“Như vậy a, vậy vẫn nên trò chuyện kẻ ngu si là được.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Hoài vương bị phá hủy ý chí và bị người điều khiển tới trình độ nào?”

Thân Đạo Nho nói: “Hắn làm ác, đều không phải bản ý.”

“Chỉ có làm ác sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ý chí phá hủy, người không có tư tưởng, có phân biệt được tốt xấu không?”

Thân Đạo Nho nói: “Không!”

Nói xong, hắn có chút hối hận, cảm thấy lời này không nghiêm cẩn.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

“Như vậy, tất cả hành vi của hắn, đều là bị điều khiển?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trước khi khai đường, ta từng cầu thánh thượng lật xem, bảy năm qua, tấu chương Cát An phủ từng tháng trình cho thánh thượng, từ phong đầu tiên của Hoài vương, chính là tự mình viết, cho đến một phong tấu chương cuối cùng.”

“Từ phong đầu tiên, đến một phong cuối cùng, toàn bộ ý nghĩ rõ ràng, chữ viết tinh tế, đây, tại sao không có bị điều khiển mà mất đi nhỉ?”

“Trong những tấu chương này, mỗi một phong không chỉ nói trạng huống tháng này của Cát An, còn hồi ức từng tí chuyện tuổi nhỏ của Hoài vương và thánh thượng, việc này là trong trí nhớ của hắn, hắn viết trình tự rõ ràng, tự tự ẩn tình. Đây, tại sao không có bị điều khiển mà mất đi nhỉ?”

“Nên, Thân tiên sinh người không cần vì biện tụng, mà mạnh mẽ tìm ra một điểm như vậy, bởi vì ngay cả Hoài vương bị điều khiển, cũng vô pháp để kẻ khác đồng tình, vô pháp miễn trách.”

“Hắn không chết, làm sao không phụ lòng những vong hồn đã chết đi, làm sao không phụ lòng, những sinh mệnh trẻ tuổi?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận