Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 619: BẠN CŨ NGÀY XƯA

Dịch giả: Luna Wong

Tiền Vũ gật đầu, nói vậy việc này là Thân Đạo Nho cố ý như vậy, vẻ mặt này của Đỗ Cửu Ngôn liền biểu thị nàng định liệu trước, biểu thị phương diện này còn có càn khôn.

“Cố Chính, chính là thúc thúc của Cố Gia Kỷ.” Thân Đạo Nho hỏi: “Cố Chính, chất nhi của ngươi Cố Gia Kỷ đâu?”

Cố Chính trả lời: “Đầu năm Thuận Thiên năm thứ tám rời nhà, đã tròn hai năm, hoàn toàn không có tin tức.”

“Tốt.” Thân Đạo Nho lại nói: “Đại nhân, ta muốn truyền chứng nhân.”

Tiền Vũ đồng ý.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn trước cửa, lập tức thấy một khuôn mặt quen thuộc, nàng nhướng mày hướng về phía đối phương cười, Giang thư lại run rẩy tiến đến, cũng nhìn thấy nàng, hướng về phía nàng chắp tay, nói: “Lão phu bảo mệnh, tự cầu đa phúc a.”

“Đúng vậy, tự cầu đa phúc a!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người yêu tài như vậy, chạy đường xa như vậy, có có lấy thêm chút bạc hay không.”

Giang thư lại nói: “Không dám lấy, mệnh quan trọng!”

“Vậy người thua thiệt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Mệnh trong tay người khác, thua thiệt cũng không có biện pháp.” Giang thư lại ha hả cười quỳ xuống lai, “Tiểu nhân tạp lại quản hồ sơ trong Thiệu Dương huyện nha Giang Bách khấu kiến đại nhân.”

Tiền Vũ gật đầu.

“Giang thư lại, ngươi có biết hắn không?” Thân Đạo Nho chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn.

Giang thư lại trả lời: “Biết, lúc hắn ở Thiệu Dương, bình thường chạy đến chỗ ta xem hồ sơ, đuổi cũng đuổi không đi.”

“Ta hỏi ngươi, tháng năm Thuận Thiên năm thứ tám, có phải hắn mang theo nhi tử của hắn, ở chỗ ngươi đăng ký tạo hộ tịch hay không?”

Giang thư lại trả lời: “Phải! Hắn cầm một văn điệp đến, khóc ta cầu ta hỗ trợ, ta nhất thời nhẹ dạ đã giúp hắn.” Hắn cũng không có lấy tiền.

Hắn còn phải đi về làm thư lại.

“Như vậy, thân phận văn điệp lúc đó hắn mang tới, là nơi nào, ngươi có nhớ?” Thân Đạo Nho hỏi.

“Nhớ kỹ.” Giang thư lại trả lời: “Trấn Viễn phủ Thanh Khê huyện thành Cố gia thôn Cố Gia Kỷ.” Giang thư lại nói.

Thân Đạo Nho lấy văn điệp Đỗ Cửu Ngôn đăng ký đã chép lại, lại lấy của Cố Gia Kỷ ra, “Thay đổi, có phải hai cái này hay không? Tiêu trừ Cố Gia Kỷ, sau đó thay đổi thành Đỗ Cửu Ngôn?”

“Vâng!” Giang thư lại gật đầu.

Thân Đạo Nho lại đi tới trước mặt của Cố Chính, “Cố Chính, ngươi có biết vị này không, hắn đổi tên văn điệp của Cố Gia Kỷ đổi thành Đỗ Cửu Ngôn, như vậy, hắn là chất nhi của ngươi Cố Gia Kỷ sao?”

Cố Chính đương nhiên không biết Đỗ Cửu Ngôn, nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, lắc đầu nói: “Ta không biết hắn, hắn không phải chất nhi nhà ta.”

“Đổi văn điệp thân phận của Cố Gia Kỷ thành Đỗ Cửu Ngôn, ở Thiệu Dương huyện thành Kê Mao hạng, mà hắn cũng không phải Cố Gia Kỷ.” Thân Đạo Nho nói với Tiền Vũ: “Đại nhân, bởi vậy có thể kết luận, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở chỗ này, căn bản không phải sinh đồ Thuận Thiên năm thứ tư, cũng không phải người của Trấn Viễn phủ Thanh Khê huyện thành. Hết thảy tất cả của hắn đều là giả.”

“Hắn!” Thân Đạo Nho hô: “Căn bản là một bạch đinh không rõ lai lịch!”

Tứ diện tĩnh mịch, mọi người như là đột nhiên bị nhốt ở địa phương nào, chỗ đó không có thanh âm, chỉ còn lại có hình ảnh trên công đường. . . Sau đó, trong đầu bắt đầu quanh quẩn, Thân Đạo Nho nói, “Hắn là một bạch đinh không rõ lai lịch, căn bản không có hộ tịch.”

Mọi người đều biết, muốn làm tụng sư ít nhất là thân phận tú tài trở lên. Nếu Đỗ Cửu Ngôn không phải tú tài, như vậy tụng sư bài chứng hắn từng thi cũng không thể tính.

Không có công danh, không có tụng sư bài chứng Đỗ Cửu Ngôn vẫn là tụng sư sao?

Dĩ nhiên không phải.

Trong hậu nha, chung trà trong tay thái hậu rơi trên mặt đất, nàng đầy mặt kinh ngạc, không dám tin tưởng.

Điều này sao có thể.

“Tiền ma ma, ” thái hậu nói: “Đi gọi Quế vương tiến đến!”

Tiền ma ma đã sớm gấp vành mắt đỏ lên, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng, Đỗ Cửu Ngôn là một tên lừa gạt triệt đầu triệt đuôi.

Vậy vương gia của bọn họ làm sao bây giờ?

Nàng lảo đảo nghiêng ngã ra ngoài, đầu tiên là đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, liền phát hiện nàng đỡ một vị nam tử bên người, đang ở nhẹ giọng an ủi nam tử kia. Biểu tình của nam tử kia đầy mặt chấn kinh khó có thể thừa nhận.

Nhưng bản thân Đỗ Cửu Ngôn, lại không hề kinh hoảng, giống bình thường, khóe mắt mang cười, thanh tú lại đòi hỉ.

Tiền ma ma thở dài đi tìm Quế vương, Quế vương đang dựa vào ghế uống trà, nếu nói biểu tình, hắn giống như Đỗ Cửu Ngôn, thần sắc cực kỳ trấn định, phảng phất đang xem hí.

“Vương gia.” Tiền ma ma nói: “Nương nương gọi người đi vào.”

Quế vương thấp giọng nói với Tiền ma ma: “Người đi đỡ nương ta, tất cả nghi vấn đợi lát nữa sẽ có đáp án, không vội.”

Tiền ma ma nhìn Quế vương.

Bookwaves.com.vn

“Đi đi.” Quế vương phất phất tay.

Tiền ma ma từ trước đến nay đều nghe Quế vương, nghe vậy lại trở về.

Ngoài cửa, Đậu Vinh Hưng, Tống Cát Nghệ, Tiền Đạo An trợn tròn cặp mắt, nhìn chằm chằm trong nha đường, cứng họng môi run, còn thêm bách tính xem náo nhiệt chung quanh, luống cuống không rảnh nhường.

“Tình huống gì?” Đậu Vinh Hưng nhìn củ cải nhỏ.

Củ cải nhỏ lau nước mắt, đồng tình nhìn bọn họ.

“Khụ khụ. . .” Tiền Vũ nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Việc này, ngươi có lời?”

Đỗ Cửu Ngôn buông Chu Tiếu ra, thấp giọng nói: “Đứng vững chưa.”

“Đứng không rồi a, ” Chu Tiếu bất đắc dĩ nhìn nàng, “Cuộc đời này bị chuyện lớn nhất lực lớn nhất đánh vào, lòng của Chu mỗ, chịu không nổi.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiến lên một bước chắp tay nói: “Đại nhân, học sinh không lời nào để nói, Thân tiên sinh nói là sự thật.”

“Tại hạ, đúng là bạch đinh không rõ lai lịch!”

Nàng nói vừa xong, Tiền Vũ rất thất thố trừng hai mắt, “Sự thực?”

“Sự thực!” Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nói.

Trong trong ngoài ngoài ông ông hưởng, để người lần đầu tiên cảm thụ được, thanh âm quá nhiều để nhân tâm vô cùng khiếp sợ, nóc nhà đều có thể rung động!

“Tại sao có thể như vậy, Đỗ tiên sinh có bản lĩnh như thế, thế nào lại là bạch đinh?”

“Không đúng a, hắn thi tụng sư là tự thi a, không phải giả a.”

“Thi tụng sư là thật thì thế nào, hắn không có công danh trong người. Hắn không chỉ lừa gạt chúng ta, hắn còn có khi quân chi tội a!”

Thanh âm dần dần nhỏ xuống tới, mọi người ánh mắt phức tạp nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Sau khi hết khiếp sợ, chính là đau lòng và lo lắng.

Khi quân chi tội không có phải việc nhỏ.

“Đỗ Cửu Ngôn!” Thân Đạo Nho nhìn nàng, hỏi: “Ngươi vì thế thân Cố Gia Kỷ, có phải giết chết hắn hay không?”

“Bằng không, Cố Gia Kỷ thực sự đâu?”

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Án kiện của Cố Gia Kỷ ngay lúc đó, ở Thiệu Dương huyện nha môn, có huyện thành đương quyền lúc đó là Phó Thao Phó đại nhân xử lý, là do lưu dân Lại Tứ sát hại.”

“Án kiện đã kết án.”

Thân Đạo Nho nói: “Lại Tứ đã chết, cũng không thể đối chứng, ai nào biết, có phải ngươi giá họa Lại Tứ hay không?”

“Ta có nhân chứng.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói với Tiền Vũ: “Đại nhân, ta có chứng nhân, có thể chứng minh ta có được văn điệp thân phận của Cố Gia Kỷ, chỉ do ngẫu nhiên.”

Ánh mắt của Tiền Vũ phức tạp gật đầu.

Ngoài cửa, Tiêu Tam đi đến.

“Bộ đầu Thiệu Dương huyện nha Tiêu Tam khấu kiến đại nhân.” Tiêu Tam dập đầu nói.

Thân Đạo Nho rất kinh ngạc Tiêu Tam cư nhiên tới, lẽ nào Đỗ Cửu Ngôn đã sớm biết ngày hôm nay hắn muốn làm gì?

Bằng không Tiêu Tam làm sao sẽ đến?

“Ngươi nói.” Tiền Vũ nói.

Tiêu Tam nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, hắn lúc đó nói chuyện Giang thư lại mất tích cho Trần Lãng xong, Trần Lãng để hắn và Ngân Thủ ra roi thúc ngựa đến kinh thành làm chứng.

Bookwaves.com.vn

Trần Lãng nói, nếu có người muốn lấy thân phận của Đỗ Cửu Ngôn làm văn, như vậy rất có là người trong nhà của Cố Gia Kỷ. Bọn họ đến, nhất định là cáo Đỗ Cửu Ngôn giết người mạo danh thế thân. Trần Lãng để hắn đến làm chứng, từ đầu đến cuối án kiện của Cố Gia Kỷ lúc đó.

Nên hắn và Ngân Thủ ra roi thúc ngựa tới, ở trên đường còn gặp gặp được binh chuyển phát nhanh từ Quảng Bình đến nữa.

“Tiểu nhân lúc đó còn không biết Đỗ Cửu Ngôn, lúc phát hiện thi thể của Cố Gia Kỷ, bởi vì trên người hắn không có thân phận văn điệp,nên điều tra rõ án kiện xong, đã chôn hắn ở ngoài Thiệu Dương thành.” Tiêu Tam nói: “Ở ngày thứ hai chộp được hung thủ sát hại Cố Gia Kỷ Lại Tứ.”

“Hung thủ Lại Tứ dĩ ấn vân tay đồng ý, Phó đại nhân theo luật phán hình, hình bộ cũng đã xét duyệt chứng thực.”

“Tất cả quá trình của án kiện, đều là tiểu nhân xử lý. Tiểu nhân có thể lấy tính mệnh làm chứng, Cố Gia Kỷ tử và Đỗ Cửu Ngôn không có vấn đề gì.”

Tiền Vũ hơi gật đầu.

“Sau khi Cố Gia Kỷ chết bị đặt ở nghĩa trang, lúc đó ta nhu cầu cấp bách cần thân phận văn điệp, liền đi nghĩa trang sưu tầm, cơ duyên xảo hợp tìm được văn điệp của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Những thứ này đúng là vừa khớp, trong quá trình, cũng không giết người.”

Tiêu Tam ứng, “Vâng, tiểu nhân có thể làm chứng.”

Tiền Vũ nói: “Như vậy, nói như thế thân phận của ngươi đúng là giả?”

“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thân phận của ta đúng là giả.”

Tiền Vũ tức giận, cắn răng hỏi: “Ngươi có biết, ngươi phạm tội danh gì không? Ngươi là tụng sư, đọc thuộc luật pháp, ngươi có thể nào làm ra việc hồ đồ như vậy!”

“Học sinh sai rồi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.

Tiếng nghị luận vẫn không có ngừng, trong hậu đường, sắc mặt của thái hậu phức tạp, nàng không biết mình là tức giận hay là đau lòng.

Nói chung, hận không thể lập tức ra ngoài, túm lấy Đỗ Cửu Ngôn chất vấn một phen.

Triệu Dục cũng là khó có thể tin.

“Buồn cười.” Nhâm Duyên Huy đặt chung trà lên bàn, “Cư nhiên mạo danh thế thân!”

“Đây là khi quân chi tội!”

Đầu lông mày của Lỗ Chương Chi tụ lại, không nói gì.

“Không có giết Cố Gia Kỷ không, tạm thời bất luận.” Thân Đạo Nho nói: “Nhưng ngươi cướp giật Tam Xích đường, các loại lừa gạt ngươi lại giải thích như thế nào?”

Tiền Vũ lại kinh ngạc một chút.

Chu Tiếu lau mồ hôi, bật thốt lên: “Làm sao lừa gạt Tam Xích đường? Ta còn ở, không cho là hắn có hành vi lừa gạt.”

“Có!” Ngoài cửa, Tống Cát Xương xuất hiện, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, chỉ nàng nói: “Lúc đó hắn đứng ở ngoài cửa Tây Nam tụng hành, cưỡng bức lợi dụ đến Tam Xích đường, lúc đó hắn cái gì đều không phải.”

“Chúng ta tiếp nhận hắn rồi, nhưng hắn lại lấy oán trả ơn, xa lánh ta, buộc ta ly khai Tam Xích đường.”

“Tam Xích đường là bốn huynh đệ chúng ta cùng mở. Hắn là một người đến công danh cũng không có, có tư cách gì ở lại Tam Xích đường.”

Đỗ Cửu Ngôn quan sát Tống Cát Xương một mắt, so với trước đây đen gầy không ít, người nhìn qua sắc bén một ít, rất tốt, có ít nhất chút tiến bộ.

“Ca, ” Tống Cát Nghệ đẩy đoàn người ra, chỉ vào Tống Cát Xương nói: “Ngươi lăn ra đây cho ta.”

“Không cho ngươi quấy rối.”

Tống Cát Nghệ đẩy sai dịch ngăn hắn ra, vọt vào, không đợi Tống Cát Xương phản ứng. . .

Rầm một tiếng, Tống Cát Xương đã bị Tống Cát Nghệ ôm lấy, áp ở trên mặt đất, lập tức cổ bị bóp, “Ca, ngươi đi ra cho ta!”

“Ngươi không nên phạm ngu xuẩn, ta đã sớm nói hắn không phải người tốt, ngươi lại còn khăng khăng một mực tin tưởng hắn.” Tống Cát Xương nói: “Các ngươi tất cả mọi người bị hắn lừa, cho đến ngày nay ngươi còn muốn khăng khăng một mực sao?”

Tống Cát Nghệ gắt gao bóp cổ của Tống Cát Xương, mắng: “Hắn không có gạt ta, là ngươi ngu xuẩn!”

“Ta muốn đánh chết ngươi.”

“Bất kể hắn có phải là bạch đinh hay không đều là Cửu ca của ta, không cho phép ngươi dính vào chỗ này!”

Tống Cát Xương bị bóp mắt trợn trắng.

—— lời nói ngoài ——

Không nuôi văn đều là hảo hài tử, nhượng lão Lý cho các ngươi sao sao đát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui