Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 624: KINH PHONG THƯ SẢNG

Dịch giả: Luna Wong

“Thánh thượng!” Nhâm Duyên Huy nói: “Việc này không phải chuyện đùa, người không thể khinh địch đáp ứng như vậy.”

“Đây là hiếp bức!”

Triệu Dục xua tay, nói: “Đỗ Cửu Ngôn nói có đạo lý. Không thảo luận phồn vinh thịnh thế, chỉ nói chuyện trước mắt. Chỉ có giải quyết xong quyền sinh tồn của nữ tính, để cho các nàng có thể có được một ít tôn trọng, mới có thể chân chính giải quyết vấn đề từ căn nguyên.”

“Bất quá, chuyện này cũng không phải một hai ngày, một đôi lời có thể nói rõ ràng.” Triệu Dục đi tới, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi mang theo mọi người đứng lên trước, ngày mai lâm triều ngươi đến, chúng ta lại nghị luận chi tiết.”

Đỗ Cửu Ngôn dập đầu, hô to nói: “Thánh thượng thánh minh!”

Đứng ở Đại Lý tự lý là quyết định không được chuyện này, hơn nữa, dù là Triệu Dục đáp ứng cũng vô ích, việc này tất nhiên yếu phải qua bách quan.

“Thánh thượng thánh minh!” Phía sau nàng, là vô số giọng của nữ nhân, tất cả mọi người kích động theo nàng hô. Đây là quyền lợi thuộc về của nữ tử, Đỗ tiên sinh đứng ở trên mũi đao, đang giúp mọi người tranh thủ.

Nếu như có thể có luật pháp như vậy, từ nay về sau, các nàng nữ nhân có thể ra ngoài tìm việc làm, các nữ hài tử có thể đọc sách, dù là không thể thi công danh như nam nhân, nhưng là biết thêm mấy chữ, cũng tốt hơn dốt đặc cán mai, dù là kiếm ít hơn nam nhân, cũng không đến mức chết đói.

Nếu như có những thứ này, trong lòng các nàng có khuyến khích, các nàng không cần sợ hãi không chỗ có thể đi.

“Nhị vị ái khanh cũng đứng lên đi.” Triệu Dục minh bạch, giá Lỗ Chương Chi và An quốc công, bất kể là thật tình tán thành, hay là xuất phát từ bảo vệ, đều đã không trọng yếu.

Chuyện này lấy tình thế bây giờ, nhất định phải phải chân chính để ý.

“Vâng!” Lỗ Chương Chi và An quốc công cũng theo đó đứng dậy.

Triệu Dục nhìn bọn nữ tử sau lưng Đỗ Cửu Ngôn, “Các ngươi cũng cực khổ, đều trở về đi.”

“Đỗ tiên sinh của chúng ta, ” tất cả cô nương và phụ nhân đồng nói: “Đỗ tiên sinh đi, chúng ta mới đi.”

Các nàng không thể bỏ lại Đỗ tiên sinh.

Triệu Dục lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Để cho các nàng ra ngoài, các nàng cũng là đứng ở cửa nghe, chen chen nhốn nháo, còn không bằng ở tại chỗ này, đúng không!” Đỗ Cửu Ngôn cười hì hì nói.

Triệu Dục lắc đầu, lại nhìn Quế vương, thấp giọng nói: “Một hồi tìm ngươi tính sổ.”

Quế vương sờ sờ mũi, thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Lại không có quan hệ gì với ta, vì sao không tìm nàng tính sổ?”

“Bởi vì nhìn diện mục của ngươi đáng ghét.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện làm ra thủ thế thỉnh, “Vương gia thỉnh!”

Quế vương phất tay áo, đi.

An quốc công và Lỗ các lão cũng liền vào nha đường.

“Thánh thượng, ” Nhâm Duyên Huy nói: “Chuyện to lớn như thế, người làm sao có thể. . . Làm sao có thể khinh địch đáp ứng như vậy.”

“Thiên hạ này, từ xưa đến nay đều là thiên hạ của nam nhân, nếu người ứng, đây không phải là tiền lệ khai sáng, mà là phạm sơ suất to lớn của thiên hạ a.”

“Quyết không thể như vậy.” Hắn nói.

Thân Đạo Nho cũng hành lễ nói: “Thánh thượng, Chu luật là thái tổ biên soạn, bên trong điều điều liệt liệt, không có một cái nào nói nữ nhân có lợi ích.”

“Tam tòng tứ đức của tiền triều, mới là luật của các nàng.”

“Nếu đơn độc liệt ra mục này, đây. . . Chu luật chẳng phải là cùng cấp với trò đùa sao, uy nghiêm để ở đâu?”

Triệu Dục đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên nhướng mày nhìn Thân Đạo Nho, nói: “Thân tiên sinh không đề cập tới, ta đã quên một việc!”

Nàng đưa tay đến trước mặt Chu Tiếu.

Chu Tiếu đánh giá nàng, người luôn luôn trấn định, đẩu đẩu tác tác lấy thứ nàng cần ra, đặt ở trong tay của nàng.

Ba!

Đỗ Cửu Ngôn mở cây quạt ra, một cây quạt rất thông thường, mặt quạt viết một bài thơ.

Có rất ít người thấy qua, nhưng thể chữ này, mọi người lại không xa lạ gì!

“Cây quạt!” Thân Đạo Nho trợn tròn cặp mắt, “Đỗ Cửu Ngôn, quả nhiên ở chỗ của ngươi!”

Mọi người mạc danh kỳ diệu, nhìn đồ trong tay nàng, không giải thích được!

“Một cây quạt!” Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy quạt mát, sợi tóc khẽ động, mặt nàng lộ mỉm cười bao quát mọi người, “Một cây quạt tầm thường, nhưng lại vừa không tầm thường!”

“Phổ thông chỗ ở chỗ, nó là một cây quạt.”

“Đặc biệt ở chỗ, nó là di vật của thái tổ bổn triều!”

Nàng nhẹ nhàng phe phẩy, ngữ điệu không nhanh không chậm.

“Cửu Ngôn, ” Triệu Dục nói: “Cây quạt này, trẫm nhớ kỹ trong di vật không có, ngươi, từ chỗ nào có được?”

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Lúc ở Thiệu Dương, cho một vị hàng xóm họ Lộ tìm người, hắn thân vô trường vật, liền đưa đồ gia truyền nhà hắn tặng cho ta.”

“Ta chỉ cho là di vật của tổ sư gia, cẩn thận bảo tồn. Nhưng ngay trước đó vài ngày, Thân Đạo Nho uy hiếp ta, bảo ta đưa cây quạt cho hắn, bằng không, hắn sẽ công bố chuyện ta là bạch đinh, là nữ nhân, ra thiên hạ!”

Bookwaves.com.vn

“Ta mới biết được, cây quạt ngoại trừ bảo tồn, có thể còn có giá trị khác.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thân Đạo Nho, quạt cho hắn hai cái, “Thân Đạo Nho, gió của cây quạt này quạt ra, sảng khoái không?”

Cặp mắt của Thân Đạo Nho đỏ lên, quát dẹp đường: “Ngươi một nữ nhân, cầm nó có tác dụng gì?”

“Ngươi uy hiếp một nữ nhân như ta, ngươi có tác dụng gì?” Đỗ Cửu Ngôn xuy cười một tiếng, “Nhất phó đức hạnh cao cao tại thượng, ngươi lại làm chút chuyện cao cao tại thượng!”

“Xếp vào nhân thủ vào Tây Nam trộm, uy hiếp hội trưởng Tây Nam Lưu tiên sinh, lại tới tìm nhược điểm của ta, uy hiếp ta.” Đỗ Cửu Ngôn thu cây quạt lại, gõ vai của Thân Đạo Nho, “Thân tiên sinh, người minh bạch một đời, lúc này lại hồ đồ.”

“Cây quạt nếu ta có thật, làm sao có thể cho ngươi.”

Thân Đạo Nho nói: “Ngươi muốn, vô ích.”

“Hữu dụng a, hiện tại đây không phải dùng tới sao.” Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy cây quạt, gió mát mẻ.

Thân Đạo Nho tức giận run.

Bên ngoài có phụ nhân mắng: “Lão già không biết xấu hổ kia, ngươi lại còn uy hiếp người!”

“Ngươi khinh thường nữ nhân, nhưng ngươi cũng bại tướng dưới tay Đỗ tiên sinh, ngươi có mặt mũi gì!”

“Phi!”

“Không biết xấu hổ!” Mọi người đồng nói, không biết là ai ném một cái trứng thối, huân mọi người buồn nôn.

Thân Đạo Nho lắc lư, học sinh của hắn vội lên đỡ hắn.

“Lấy di vật của thái tổ làm bia?” Nhâm Duyên Huy cả giận nói.

Cây quạt này chính là mục đích cuối cùng của Thân Đạo Nho ngày hôm nay ? Có ích lợi gì? Nhâm Duyên Huy không giải thích được.

“Thật đúng là làm bia!” Đỗ Cửu Ngôn khép cây quạt lại, gõ cốt phiến trên bàn trước mặt của Tiền Vũ một cái, tiện tay bẻ, liền thấy cốt phiền đầu tiên thành hai đoạn.

Sau khi mở ra, bên trong có một tấm da dê, trên đó viết chữ.

“Thỉnh thánh thượng xem qua!” Đỗ Cửu Ngôn ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, đưa da dê cho Triệu Dục, Triệu Dục nhận lấy xem qua, nao nao, “Chữ của thái tổ!”

Chữ của thái tổ tự rất dễ nhận ra.

Đỗ Cửu Ngôn hoài nghi hắn không học vấn không nghề nghiệp, căn bản không có học thể chữ của Đại Chu, nên chỉ cần có cơ hội, liền viết chữ giản thể.

Triệu Dục cho mọi người truyền đọc, mọi người nhìn đều mặt lộ vẻ kinh dị.

“Nếu tôn tử bất hiếu của trẫm sửa Chu luật trẫm định, người được phiến này cầm phiến này lấy danh nghĩa của trẫm, khôi phục Chu luật. Nếu Chu luật chưa từng cải biến, lấy phiến này làm kim bài miễn tử, vô luận là tội danh gì, đều có thể đặc xá.”

Mọi người kinh ngạc không thôi, sắc mặt của Nhâm Duyên Huy cực kỳ xấu xí.

Thế nào còn có vật như vậy, thái tổ cũng quá thảo suất, tùy tùy tiện tiện lưu vậy trong một cây quạt như vậy.

Còn miễn tử, Đây nếu như bị người có lòng phát hiện, lấy đó lợi dụng làm sao bây giờ.

“Lại có vật như vậy, ” An quốc công đưa da dê cho Lỗ các lão, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Ngươi tình cờ lấy được?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng là ngẫu nhiên, nhưng là duyên phận.”

Bí mật của cây quạt này, viết trong phong thư tiếng Anh của tổ sư gia, hắn tổng cộng lưu lại mấy thứ đồ, mỗi món là cái gì, công năng là cái gì.

Cây quạt làm sao mở, tổ sư gia cũng dương dương tự đắc nói.

“Trong cây quạt có một da dê, trên da dê có chữ! Ngươi nghĩ biện pháp tìm được, đến lúc đó ngươi có thể xme như kim bài miễn tử, nhưng chớ khoe khoang, không uổng phí đoạn thời gian tốt ngươi tới nơi này.”

“Chúc ngươi nhiều may mắn!”

Đây là tổ sư gia viết trong thư, lúc Đỗ Cửu Ngôn thấy, đơn giản là cười nhạt.

Ấu trĩ!

Bookwaves.com.vn

“Thánh thượng!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Triệu Dục, “Luật pháp bị sửa chữa, tổ sư gia yêu cầu đổi lại, người xem chưa?”

Triệu Dục cầm da dê cau mày nói: “Việc này, lưu lại ngày mai lâm triều, cùng nhau thương thảo!”

“Thánh thượng, ” Nhâm Duyên Huy hỏi: “Vậy tội danh của nàng?”

Hắn nói xong, Đỗ Cửu Ngôn biểu diễn cho hắn xem cây quạt của mình, quạt gió, “Nhâm các lão, gió kim bài miễn tử quạt cảm giác thế nào?”

“Đã miễn tử, như vậy mang vạ không thể miễn!” Nhâm Duyên Huy nói: “Hơn nữa, vì sao ngươi làm như thế, ai sai sử ngươi?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhâm các lão, người cũng không thể để ta tự biện tử tội chứ, nếu biện thật ta cũng có thể, nhưng không đây cần thiết, nhảy cho qua là được rồi.”

“Ngày mai lâm triều, nghị luận hai chuyện.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quyền lợi của nữ tử chi và khôi phục Chu luật!”

Nhâm Duyên Huy híp mắt, tức giận mũi thở kích động, nói không ra lời.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Thân Đạo Nho, “Thân tiên sinh, vì sao người muốn cây quạt này?”

“Người muốn làm kim bài miễn tử, hay là khôi phục Chu luật?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Người phạm tội?”

Thân Đạo Nho phất tay áo, không trả lời.

“Thánh thượng!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Thân Đạo Nho, cáo trạng, “Làm tụng sư, hắn tri pháp phạm pháp, trộm đạo, xảo trá, uy hiếp nhân thân. . . Học sinh yêu cầu trừng phạt hắn nghiêm khắc!”

Thân Đạo Nho giận dữ, quát dẹp đường: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi nữ giả nam trang, mạo danh thế thân, khi quân võng thượng. Ngươi lại còn dám đến nói xấu ta?”

“Ta có cái này.” Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy cây quạt, “Hơn nữa, ta vẫn chưa phạm tội!”

Thân Đạo Nho tức giận á khẩu không trả lời được.

Triệu Dục nhìn về phía Thân Đạo Nho, đầu lông mày khẩn túc. Lúc này đây hắn rất bất mãn với Thân Đạo Nho, nhân tiện nói: “Tiền Vũ, chuyện Đỗ Cửu Ngôn nói, ngươi tự mình đốc tra, nếu tất cả là thật, tước chức hội trưởng của Thân Đạo Nho.”

Tiền Vũ xuống, chắp tay xác nhận.

Thân Đạo Nho đứng không vững, khí huyết xông não tựa ở trên vai học sinh của mình.

“Cửu Ngôn, ngươi xử lý chuyện nơi đây một chút xong, vào trong cung.” Triệu Dục nói xong, nhìn về phía đám người An quốc công, “Đều theo trẫm!”

Lúc nói chuyện, phất tay áo đi.

Triệu Dục mang theo mọi người ly khai, Thân Đạo Nho do học sinh đỡ ra ngoài, Chu Nham vừa thấy thế không đúng, lập tức chạy, Tống Cát Xương theo hắn, hai người từ cửa hông ly khai, thúc thúc thẩm thẩm của Cố Gia Kỷ, không có người quản, tiểu tâm dực dực đứng tựa góc tường.

Trong đại đường đùng một cái trống rỗng, củ cải nhỏ từ phía sau chạy ra, “Cha a!”

Đỗ Cửu Ngôn khom lưng ôm hắn, củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Cha, có phải ngươi không sao rồi hay không?”

“Còn chưa biết, sáng sớm ngày mai lâm triều, sẽ biết.”

Củ cải nhỏ nói: “Còn phải chém đầu?”

“Không phải, ” Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Muốn xem hai chuyện cha ngươi ngày hôm nay cầu, có thể hoàn thành hay không.”

“Khôi phục Chu luật, và tăng thêm một luật pháp về quyền lợi nữ tử sao?” Củ cải nhỏ hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu có thể thành, cha ngươi công đức viên mãn!”

“Nhất định thành!” Củ cải nhỏ thấp giọng nói xong, thái hậu theo đi ra, “Củ cải nhỏ, cùng ai gia hồi cung.”

Củ cải nhỏ đáp lời, “Tới tới.”

“Cửu Ngôn, ” thái hậu âm sâm sâm nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Một hồi ngươi đi Khôn Ninh cung, ai gia có chuyện nói với ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía thái hậu cười.

Thái hậu lại nhìn nhi tử mình, “Ngươi đi cùng!”

Quế vương bĩu môi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn theo các nàng ly khai, phía sau bài sơn đảo hải có người hô: “Đỗ tiên sinh!”

“Đỗ tiên sinh!”

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại, dân chúng ngoài cửa còn chưa có ly khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui