Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 625: CHÚNG TA CÙNG NHAU


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn đi tới, đứng ở cửa viện.

Trên đường phố, từ trái đến sau là đếm không hết số người, từng đôi mắt đánh giá nàng.

“Đỗ tiên sinh.” Sài thái thái giơ lược, “Ta giúp người chải đầu đi!”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía nàng cười, nói: “Sài thái thái nói đến lòng ta rồi, ta đây tóc tai bù xù thực sự là không được tự nhiên.”

Nàng nói chuyện, ngồi xuống ngưỡng cửa.

Sài thái thái cầm lược qua đây, có một người bán hàng rong hô: “Ta có đầu hoa còn có dây buộc tóc!”

“Mang tới a, rề rà.” Sài thái thái hô.

Mọi người tránh ra, người bán hàng rong gánh đòn gánh trách tiến đến, cười ha hả nói: “Đỗ tiên sinh, người thích bộ dáng gì, tùy người chọn!”

“Tùy tiện một cái, ta không hiểu những thứ này.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

“Ta đến giúp Đỗ tiên sinh thiêu.” Tô thị tiến lên, nói: “Ta không có sinh nữ nhi, nhưng từ trước đến nay thích những thứ này.”

Mắt nàng hàm nhiệt lệ, giúp Đỗ Cửu Ngôn chọn một đóa quyên hoa nộn nộn đào phấn, còn có một cây trâm làm bằng gỗ, đều không phải là thứ quý giá, nhưng khéo léo vẫn có.

“Ta có, ta trở về lấy cây trâm.” Lão bản nương của hàng bạc hô: “Đỗ tiên sinh người chờ ta một chút, ta trở về lấy cây trâm đến.”

Lúc nói chuyện dẫn theo váy chạy về nhanh, “Tránh ra, đều nhường đường!”

“Đỗ tiên sinh, hài này của ngươi không dễ nhìn, chỗ ta có hài thêu, dễ nhìn.” Lúc nói chuyện, một vị lão bản nương cửa hàng may ngồi xổm trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, “Ta trở về so kích cỡ, lấy hài đến cho người.”

Nàng nói chuyện, cởi một chiếc hài của Đỗ Cửu Ngôn, chạy về nhà, “Đều nhường đường, ta lấy hài cho Đỗ tiên sinh.”

Tất cả mọi người tránh ra nhường cho nàng, có người hô: “Phải xinh đẹp đó!”

“Ngươi đây không phải là nói lời vô ích sao, cho Đỗ tiên sinh ta còn có thể lấy đồ xấu sao?” Lão bản nương vừa nói vừa quay về cửa hàng.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở ngưỡng cửa, nhìn mọi người cười.

Tô thị nửa ngồi xổm trước mặt nàng, nâng cổ tay của nàng, mang một vòng ngọc của mình cho nàng, “Đây là nương ta cho ta, người tốt với chúng ta, chúng ta không thể vi báo, đây là tâm ý của ta, người nghìn vạn lần chớ ghét bỏ, mang một ngày phối y phục trước!”


Nàng nói chuyện, nước mắt rớt xuống.

Hàn Sùng Anh mang theo người của bộ tộc, nói nàng thủy tính dương hoa, muốn đem nàng ngâm heo lung, còn muốn trói nhi tử của nàng, nhốt tại sài phòng.

Là Đỗ Cửu Ngôn cứu nàng.

Hôm nay, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên công đường vì thiên hạ nữ tử nói vậy, để cho nàng rất cảm động.

Mấy trăm gần nghìn năm, chưa từng có người đứng ở trên công đường, vì thiên hạ nữ tử nói chuyện. Khổ của nữ tử, từ vừa sinh ra đã quyết định, nhiều bất công như vậy, chỉ có thể bị động tiếp thu và thừa thụ.

Hiện tại, bởi vì có Đỗ Cửu Ngôn, cục diện sắp sửa cải thiện.

Ngày hôm nay, nhất định sẽ bị tái nhập sử sách! Bởi vì Đỗ Cửu Ngôn!

“Tốt, ” Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Tô thái thái, vòng tay này phối váy của ta thật là đẹp mắt, cảm tạ!”

Tô thị nở nụ cười, gật đầu nói: “Người thích là tốt rồi, cũng không phải đồ tốt, không xứng với người.”

“Xứng, tay của ta đây vẫn là lần đầu mang đồ tốt như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Đỗ tiên sinh, ” Sài thái thái cầm cái gương của người bán hàng rong cho Đỗ Cửu Ngôn soi, “Người xem xem, búi tóc này người thích không?”

Là một thùy liễu kế, tiếu sanh sanh trụy ở bên trái, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Đẹp, đơn giản là hóa mục nát thành thần kỳ.”

“Đỗ tiên vốn là đẹp.” Sài thái thái nói: “Mặc kệ búi tóc gì, cũng chỉ là làm đẹp mà thôi.”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả.

“Tới rồi, tới rồi.” Lão bản nương cửa hàng bạc chạy trở về, hoa lạp lạp mở bao phục của mình, bên trong kim, ngân, ngọc chứa đầy một bao phục, “Người tùy tiện chọn.”

Mọi người đều cười lên, nói: “Người lúc này thật đúng là không hẹp hòi.”

“Không keo kiệt, sau này các ngươi đến điếm mua đồ, chỉ cần ta ở, nhất định tính rẻ cho các ngươi một chút.”

“Đây còn làm ăn nữa.”

Bọn nữ tử vây quanh ở cửa, cùng nhau cười ha ha.

Tô thị giúp Đỗ Cửu Ngôn chọn một cây trâm ngân đồ đồng tráng men, còn có một đôi khuyên tai, nàng cười nói: “Đỗ tiên sinh không có xỏ lỗ!”

“Phải không, ta không có phát hiện.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ lỗ tai, “Vậy không đeo.”

Hài mang tới, là một đôi hài thêu toái hoa đáy cạn phấn, phối váy nguyệt sắc, rất đẹp.


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, dạo qua một vòng cho mọi người xem, “Thế nào, đẹp mắt không?”

“Đẹp!”

Bookwaves.com.vn

Tất cả mọi người theo gật đầu, “Đỗ tiên sinh, người là xinh đẹp nhất trên đời này.”

“Khen đến ta lâng lâng.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

“Đỗ tiên sinh, ” có người hô: “Người vĩnh viễn là Đỗ tiên sinh của chúng ta!”

Mặc dù không có công danh, mặc dù không phải tụng sư, mặc dù là nữ tử, cũng vĩnh viễn là Đỗ tiên sinh!

Là Đỗ tiên sinh của các nàng.

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn cười, hướng về phía mọi người chắp tay, “Nhận được chiếu cố của các vị tỷ tỷ muội muội, Đỗ mỗ đa tạ!”

Nàng nói xong, mọi người đồng loạt đến đối diện nàng, hướng về phía nàng hành lễ, nói: “Đa tạ Đỗ tiên sinh!”

Lúc nói chuyện, mọi người nhìn nhau, đều cười lên.

Bỗng nhiên, bên ngoài có người hô: “Án tử thẩm xong chưa? Chúng ta từ Quảng Bình tới, án tử của Hoài vương xử chưa a?”

“Xử rồi, có Đỗ tiên sinh ở, vụ án gì cũng không thể qua loa được.”

Những người đó hô: “Là Đỗ tiên sinh a, Đỗ tiên sinh đi rồi chưa?”

“Ở đây.”

Những người đó liền thấy trước mặt nhất, ngưỡng cửa Đại Lý tự, một nữ tử vị dung mạo tiếu lệ đứng đó, bọn họ sửng sốt, hỏi: “Đâu, không nhìn thấy Đỗ tiên sinh?”

“Chính là ta a, ” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Đã tới kinh thành thì du lịch một phen đi, không thể uổng công đi một chuyến a.”

Người nói chuyện kinh rơi cằm, kinh ngạc kinh hô lên, “Đỗ tiên sinh. . . Là nữ tử?”

“Nữ tử thì sao?” Mọi người cùng hô lên: “Nữ tử chúng ta không kém hơn ai!”

Một tiếng này, vừa chỉnh tề vừa vang dội, kinh đến mấy người phần đất bên ngoài dự định nháo sự người xem náo nhiệt thiếu chút nữa ngã, “Đây là thế nào? Chúng ta bỏ lỡ cái gì?”

“Không có bỏ lỡ, các ngươi tới vừa vặn.”


“Bởi vì ngày mai, các ngươi sẽ tận mắt thấy, thời kỳ mới đến!” Có người hô.

Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Ta vào trong cung, mọi người ngày mai tụ tiếp!” Nàng nói chuyện, dẫn theo váy của mình ra bên ngoài, tất cả mọi người nhường cho nàng một lối đo.

Các nam nhân bị chen ở bên ngoài, nhìn xa xa, mỗi người đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Ai cũng không nghĩ ra, nữ tử lúc này đi ở chỗ này, mặc váy dung mạo tươi đẹp, chính là tụng sư oanh động thiên hạ Đỗ Cửu Ngôn.

Tụng sư Đỗ Cửu Ngôn, là một nữ tử a!

Các đời lịch đại, cũng không có nữ tử như vậy.

Bọn họ tránh ra đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn.

Đỗ Cửu Ngôn từ trong đám người đi ra, phất tay với mọi người, “Đều trở về đi, quay về đi.”

Mọi người nhìn theo nàng đi xa, mới từng người một lưu luyến không rời tản.

Ở trong viện tử các tiểu cô nương do Bả Tử và Tiêu Tam hộ tống trở về, đám phụ nhân Tô thị cũng đều tự tản, mọi người hẹn, “Sáng mai, chúng ta ở ngoài kim thủy hà chờ!”

“Được!”

“Sáng sớm ngày mai, không gặp không về!”

Bookwaves.com.vn

Mọi người hẹn thời gian, đều tự về nhà.

Cửa Đại Lý tự hơi bình tĩnh, nhưng toàn bộ kinh thành, lại giống như nước sôi trào.

Quán trà, tiệm cơm, thanh lâu, Thành Hoàng miếu. . . Phàm là chỗ có người ở, chính là tiếng nghị luận ông ông, và tiếng kinh hô.

“Quế vương phi?”

“Nữ nhân?”

“Ông trời của ta, không thể nào?”

“Đỗ tiên sinh là nữ nhân?”

“Đỗ tiên sinh đều mặc váy rồi, bản thân nàng thừa nhận nàng là Quế vương phi!”

“Đỗ tiên sinh thật là lợi hại a, lại là nữ nhân!”

“Vậy khẳng định, Đỗ tiên sinh nói, nữ tử cũng không kém nam tử. Nàng còn muốn lập pháp, để nữ nhân cũng có thể đến học đường đọc sách, nữ nhân cũng có thể đi ra tìm việc làm.”

Có người hô: “Đây. . . đây được sao? Nữ nhân rốt cuộc là nữ nhân a.” Hắn dứt lời, chợt nghe tức phụ nhà mình hét lớn một tiếng nói: “Làm sao, ngươi còn coi thường nữ nhân? Lão nương mỗi ngày ở nhà làm nhiều chuyện như vậy, ngươi làm cái gì? Mỗi ngày hô kiếm tiền, tiền đâu?”

“Hét năm uống sáu, sau này lão nương ra ngoài làm việc, ngươi ở nhà nấu cơm nuôi hài tử.”


Nói chuyện nam nhân chỉ vào tức phụ nhà mình, cả giận nói: “Ngươi muốn lật trời phải không.”

“Ta lật cho ngươi coi.” Nữ nhân nói: “Đỗ tiên sinh nói, chúng ta tự mình cố gắng tự lập, người trên đời này có một nửa là nữ nhân, chúng ta dựa vào cái gì sợ các ngươi.”

Nam nhân tép tép miệng, thấp giọng nói: “Rất, rất giỏi sao? !”

Trong quán trà, tiên sinh kể chuyện vỗ bàn một cái, nói: “Nói, một tiếng sét qua đi, Đỗ tiên sinh liền tỉnh. Tỉnh xong Đỗ tiên sinh, đã không phải Tần Cửu Yên lúc đầu nữa, nàng là cửu thiên tiên nữ hạ phàm!”

“Nàng thấy thế nhân chịu khổ, tới cứu người chịu khổ!”

“Nếu nói, Đỗ Cửu Ngôn tỉnh lại, lập tức gặp được một chuyện phiền toái, trong ngôi miếu đổ nát sau lưng nàng, đang có một đại hồ tử nói xấu một đám khất cái trộm vàng của hắn!”

“Đỗ tiên sinh một thân chính khí, hét lớn một tiếng, ya!” Ngừng một chút nói: “Chỉ thấy nàng tay cầm trường côn, như thiên thần đứng ở trong đám người, quanh thân hiện lên kim quang, liếc mắt một liền thấy phá vỡ một bố cục . . .” Tiên sinh sinh động như thật kể chuyện, mọi người nghe tập trung tinh thần.

Trong phòng giam, Phó Hoài Cẩn chân đang cầm chén mẻ uống nước, chợt nghe hai ngục tốt đang nói chuyện, “Đỗ tiên sinh tại chỗ đã cởi tụng sư phục, nhận nàng là Quế vương phi!”

“Thật đúng là lợi hại, không hoảng hốt không sợ hãi. Không chỉ chận Thân Đạo Nho và Nhâm các lão không có lời, còn dựa thế cầu thánh thượng lập pháp.”

“Lập pháp a!” Ngục tốt nói: “Đại Chu gần hai trăm năm, tụng sư yêu cầu lập pháp, nàng là người đầu tiên.”

“Nàng còn là nữ tụng sư đầu tiên nữa.”

“Ngươi nói, sau này nàng còn có thể làm tụng sư hay không?”

“Cái này thật không biết. Bất quá nàng không làm tụng sư nàng cũng là Quế vương phi a!”

Chén trong tay Phó Hoài Cẩn lạch cạch rơi trên mặt đất, hắn bỗng nhiên đứng lên, hỏi: “Đỗ Cửu Ngôn. . . Là nữ tử?”

“Đúng nga, ngươi quen biết nàng đúng không. Ngươi cũng đủ vốn rồi, bị vị nữ tụng sư đầu tiên của Đại Chu đánh bại, tương lai cũng có thể thiên cổ lưu danh.”

Nữ tử? Phó Hoài Cẩn nắm thật chặc lan can, đầy mặt khiếp sợ.

Đỗ Cửu Ngôn là nữ tử? Đây, điều này sao có thể.

“Không chỉ như thế, nàng còn muốn lập pháp, tranh thủ quyền lợi cho nữ tử thiên hạ nữa.” Ngục tốt nói.

Cả người Phó Hoài Cẩn run, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi!”

“Chiếc thuyền tụng sư này, sắp thuyền chìm người vong!”

Hai trăm năm trước tụng sư bất quá là một chức nghiệp hạ cửu lưu, phát triển đến hôm nay, trong đó bao hàm bao nhiêu tâm huyết của tiền bối.

Hiện tại, cũng bị một nữ nhân hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Phó Hoài Cẩn ngửa mặt lên trời thở dài, “Tổ sư gia, người tĩnh mở mắt a!”

—— lời nói ngoài ——

Kim Loan điện thượng tái biện nhất bát! Chờ, ta gõ chữ khứ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận