Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 628: CHÊ CƯỜI CỦA AI


Dịch giả: Luna Wong


Buổi tối, người chờ ở cửa cung, không có một chờ được Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.

Một đêm này, người nửa kinh thành không có ngủ.

Đỗ Cửu Ngôn ở trong Khôn Ninh cung, nhìn người không biết xấu hổ nằm bên người đang mục quang sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, cả giận nói: “Lúc ta giải thích, vì sao ngươi không nói lời nào?”

“Ta lại không ngốc, tại sao phải nói, ” Quế vương nhích tới ôm hông của nàng, “Nương ta thật tốt, chỉnh tề giường chiếu cho chúng ta như thế.”

Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn một cái, xoay người quay bên trong giường.

Quế vương cà cà, thấp giọng nói: “Quế vương phi, ngày hôm nay lúc nàng đứng ở trên công đường nói chuyện, soái trước nay chưa có!”

“Ta trước đây không soái sao?”

Quế vương hôn ót của nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay đặc biệt soái.”

Đỗ Cửu Ngôn bật cười.

“Quế vương phi, ” Quế vương hô: “Nàng cho rằng, nàng cách lý tưởng của nàng có còn xa lắm không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Rất xa!”

“Thêm ta nữa?”

“Xa hơn một chút nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương dán tại cổ nàng, trên người nàng có mùi sữa thơm nhàn nhạt, hắn kỳ quái nói: “Vì sao có mùi sữa thơm?”

“Tâm lý học cho thấy, khi ngươi rất yêu một người, sẽ ngửi thấy được trên người đối phương có mùi sữa thơm, dường như ngươi lúc trẻ con không muốn xa rời mẫu thân vậy.” Đỗ Cửu Ngôn giải thích.

Quế vương di một tiếng, “Cái gì là tâm lý học? Còn rất đáng tín.”

“Là đại phu sao, vị đại phu nào nói?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Đỗ đại phu!”

“Tự biên tự diễn.” Quế vương nói chuyện, lại tiến tới ngửi, Đỗ Cửu Ngôn bị hắn làm cho rất ngứa, lại không muốn cùng hắn đùa giỡn, cách một điện chính là thái hậu nương nương và củ cải nhỏ, huống hồ, bên ngoài còn có Vương Bảo Ứng mang theo người gác đêm.

“Ngừng a, ta nhịn ngươi rất lâu rồi.”

Quế vương nói: “Khổ cực nàng, mời nàng nhịn thêm chín mươi bảy năm nữa.”


“Có bệnh!” Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, nhắm mắt lại ép buộc bản thân ngủ.

Quế vương gật đầu, “Ta có bệnh, đều là bệnh muốn ngủ với nàng!”

“Triệu Đỉnh!” Đỗ Cửu Ngôn ngồi dậy, véo hông của hắn, “Ngươi muốn đánh nhau tiểu gia phụng bồi!”

Quế vương tê tê hít hơi, lôi kéo nàng nằm xuống, “Còn không cho phép ta nói cảm thụ chân thực.”

“Hơn nữa, ta chỉ nói một chút mà thôi, lại không có động thủ thật.”

“Không được, nếu ta không đánh ngươi, ác khí trong lòng ta khó tiêu trừ.” Nàng nhào tới, bóp cổ của Quế vương, “Ta bóp chết đồ lưu manh như ngươi.”

Quế vương bị nàng bóp vừa muốn cười lại muốn ho khan, liền dùng lực ôm thắt lưng của nàng, kéo nàng nằm lên trên người mình, Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu, tách hô hấp gần quá với hắn ra, “Buông ra!”

“Nàng hôn ta một cái, ta liền buông ra.” Quế vương nói: “Không thôi ta liền ôm một đêm.”

“Tùy nàng véo đánh như thế nào, ta cũng không buông tay.”

“Đánh chết ta cũng không buông.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn phun mặt hắn, Quế vương ngẩng đầu lau mặt ở ngực nàng, “Không nên ác tâm, ta muốn hôn hôn.”

“Không hôn!”

“Chỉ một cái, ” Quế vương làm nũng, “Ngôn Ngôn, chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận, hơn nữa, nhi tử đều lớn như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ai là nhi tử của ngươi, bỏ đi.”

“Hôn.”

“Không hôn.”

“Hôn!”

“Hôn một cái liền buông ra?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương gật đầu bất điệt, “Liền buông ra.”

Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Nhắm mắt lại, tiểu gia tới.”

Quế vương nhắm mắt lại chu mỏ ra, “Nào!”

Đỗ Cửu Ngôn con gà con mổ thóc, mổ hắn một cái, Quế vương nói: “Thứ đồ chơi gì, cái này gọi là hôn? Cái này gọi là đâm!”

“Ta lại không râu mép, đâm cái gì.” Đỗ Cửu Ngôn cả giận nói: “Được rồi a.”

Bookwaves.com.vn


Quế vương nói: “Xạo cả một ngày, đến hôn cũng không biết, mất mặt!” Lúc nói chuyện, nghiêng người đặt nàng ở dưới thân, “Bổn vương dạy nàng.”

Đỗ Cửu Ngôn bị hắn hôn đầy mặt đỏ bừng, hơn nửa ngày mới được hắn buông ra, nàng thở phì phò trừng hắn, “Vương gia, ta đây bán đứng nhan sắc đủ nhiều rồi, lại còn lằng nhằn nữa, liền đạp ranh giới cuối cùng của ta a.”

“Đã biết, đã biết.” Quế vương xoay người xuống, nằm ở một bên chỏng vó nhìn nóc nhà, như là phát tiết, phát sinh một chuỗi thán thanh, “Mục tiêu của ta, cũng rất xa!”

Đỗ Cửu Ngôn cười không để ý tới hắn, xoay người ngủ.

Quế vương yên lặng đứng lên đánh quyền ở trong viện tử, thái hậu khoác y phục đẩy cửa sổ ra, hướng về phía phía ngoài nói: “Hơn nửa đêm đánh quyền, thổi gió mát sẽ thụ hàn.”

“Người ngủ phần người, thân thể ta thật là không có việc gì.” Quế vương nói.

“Nháo giấc ngủ của củ cải nhỏ.” Thái hậu nói: “Người nào thích quản ngươi.”

Lúc nói chuyện đóng cửa sổ lại đi ngủ.

Quế vương hừ một tiếng, hướng về phía căn phòng của thái hậu lầu bầu vài câu, Tiền ma ma từ gian phòng của mình đi ra, “Vương gia, người đây là thế nào, ngủ không được sao?”

“Ân.” Quế vương rầu rĩ không vui.

Cũng không để ý đến hắn, nương hắn ghét bỏ tức phụ nhi ghét bỏ, mất hứng.

“Vậy đến chỗ ma ma, ma ma đang thêu thùa may vá, ngươi ở một bên xem sách, chờ mệt nhọc lại đi ngủ.” Tiền ma ma nói.

Quế vương nói: “Người đã trễ thế này còn thêu thùa may vá gì nữa, y phục của ta đủ mặc.”

“Ta sửa cái váy cho vương phi, vải vóc trên người nàng không tốt. Một đêm không kịp làm mới, ta tìm được bên thái hậu nương nương còn có mấy cái váy chưa từng mặc nên sửa lại cho nàng.”

Quế vương ồ một tiếng, phất tay nói: “Người sớm làm xong nghỉ ngơi, ta cũng đi ngủ, Ngôn Ngôn còn đang chờ ta.”

Lúc nói chuyện đi trở về.

Tiền ma ma che mặt cười, thấp giọng nói với Cung đại cô cô cùng đi ra ngoài: “Đoán chừng là vương phi nương nương không để hắn chạm, hắn lúc này tâm hoả lớn.”

“Đều là phu thê, vương phi nương nương đây là. . . thảo nào nửa đêm vương gia chúng ta ngủ không được.”

Tiền ma ma nói: “Vương phi nương nương bất đồng nữ tử khác, chuyện của hai người bọn họ, sau này chúng ta chớ dính vào.”

Cung đại cô cô xác nhận.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiền ma ma cầm một bộ mới tinh quần áo cho Đỗ Cửu Ngôn mặc thử.

Một kiện bối tử nhũ đỏ bạc sắc trang đoạn hoa, phía dưới là váy mã diện xanh nhạt, chải một phi thiên kế cho nàng, buộc một quan bạc khảm đá mắt mèo, một thân lưu loát sạch sẽ, có vài phần tiêu sái của nam tử, lại có nhu nhược kiều mị của nữ tử.

Đơn giản là lượng thân định chế cho Đỗ Cửu Ngôn.


“Ma ma, tay nghề của người thật khéo, ” Đỗ Cửu Ngôn dạo qua một vòng, rất thích một thân trang phục này, “Gọn gàng.”

Tiền ma ma cười nói: “Liền biết người sẽ thích.” Dứt lời, vỗ một chút phấn cho nàn, “Mau đi đi, vừa có tiếng roi rồi.”

“Ân, vậy chúng ta đi.” Đỗ Cửu Ngôn hành lễ cho thái hậu, cùng Quế vương đi đại điện.

Quế vương mặc mãng bào phi hồng, đi ở bên phải nàng, hai người dừng ở bên điện, Quế vương quay đầu lại nhìn nàng sửa lại tóc mai cho nàng một chút, thấp giọng nói: “Muốn nói cái gì nói cái đó, có ta ở đây!”

“Có thể mắng chửi người không?” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.

Quế vương ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Mắng văn nhã chút, tốt xấu cũng là Kim Loan điện.”

“Đã biết, ta khắc chế một chút.”

Quế vương gật đầu, “Thực sự muốn mắng, ta giúp nàng mắng!”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, hai người đứng ở trắc điện chờ tuyên.

Bên trong có người đang nói, ngữ khí rất cao, không quá không lâu sau, chợt nghe được bên trong liên tiếp cãi nhau.

Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng.

“Vương gia, ” Vương Bảo Ứng đuổi qua đây, thấp giọng nói: “Kim thủy hà bên kia tới rất nhiều người.”

“Người nào?” Quế vương hỏi.

Vương Bảo Ứng lại nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, lại thật nhanh cúi thấp đầu, vô pháp thích ứng chuyện nàng là Quế vương phi, hắn hoài nghi là Đỗ Cửu Ngôn giả dạng làm nữ nhân, “Đều là đến ủng hộ Đỗ tiên sinh.”

Bookwaves.com.vn

“Còn lôi kéo băng rôn.” Vương Bảo Ứng nói.

Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, thấp giọng nói: “Đó khẳng định là Bả gia ra chủ ý.”

Kéo băng rôn là chuyện nàng làm ở Cát An, biết điều này cũng chỉ có Bả Tử.

“Tuyên, Quế vương, Quế vương phi lên điện!”

Quế vương nhéo nhéo tay của Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đi!”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hai người từ trắc điện đi vào, Quế vương bên phải Đỗ Cửu Ngôn bên trái, hai người đi không nhanh không chậm.

Nhất thời, trong đại điện, gần trăm ánh mắt, đồng loạt rơi vào trên người bọn họ.

“Đây là Đỗ Cửu Ngôn.”

“Quả nhiên là Quế vương phi. Nữ giả nam trang thì thôi, lại còn làm tụng sư, đơn giản là sai lầm.”

Trên triều đình, vang lên tiếng nghị luận hò hét ầm ỉ.

Có người xem thường, có người khiếp sợ, có người còn lại là đầy mặt hờ hững đợi chế giễu, chờ một hồi tiểu nữ tử này, tại Kim Loan điện, bị nước bọt dìm chết, bị văn võ cả triều “Xé nát”.

“Đỗ Cửu Ngôn, khấu kiến thánh thượng!”


Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, Triệu Dục lo âu nhìn nàng, nói: “Đứng lên đi!”

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận đứng dậy, nhìn về phía Triệu Dục.

Nàng lý giải hắn khó xử. Tất cả mọi người cảm thấy Triệu Dục thân là cửu ngũ chí tôn, chuyện gì chỉ cần hắn vỗ bàn một cái là có thể định ra, trên thực tế cũng không phải, chuyện hắn muốn làm, có đôi khi thậm chí còn khó hơn so với người bình thường.

Bởi vì mặc kệ hắn muốn làm gì, đều nhất định sẽ có người nhảy ra phản đối.

Mà chuyện hắn nói ra, có thể làm được, mười món bên trong có thể có phân nửa, đã là xác xuất thành công cực cao.

Đỗ Cửu Ngôn còn nhớ rõ năm đó học lịch sử, Thanh triều một nhiệm kỳ hoàng đế nào đó bởi vì muốn ăn một loại mì tước bằng đao, mà bị ngự thiện phòng oán hận, đến cuối cùng, hoàng đế cũng không có ăn được.

Nhìn như một chén mì, chỉ khi nào dính tới lợi ích của người khác, như vậy thì không phải chuyện một chén mì nữa.

Bầu không khí trong điện, nhìn như bình tĩnh, nhưng trên thực tế cũng rất áp lực, như là nấu nước sôi mà đậy nắp nồi vậy, mở nắp nồi ra, có thể thấy sôi trào bọt nước từ lâu.

So sánh với thời khắc này, ở ngoài cửa điện, ngoài kim thủy hà sớm đã sôi trào.

Một cái băng rôn kéo từ phải sang trái, trên băng rôn viết: Tụng sư Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn!

Tụng sư, Đỗ Cửu Ngôn.

Ngay cả là nữ nhân, nàng vẫn là tụng sư Đỗ Cửu Ngôn.

Đội ngũ ngoài hơn một trăm vị nữ tử, là rất nhiều nam tử trẻ tuổi, bọn họ vẫn chưa tiến lên, nhưng đối với chuyện ngày hôm nay sắp phát sinh, cảm thấy hiếu kỳ.

“Quyền lợi của nữ nhân, ” có vị học sinh xuy cười một tiếng, nói: “Có công phu này không bằng suy nghĩ thêm mấy cái quốc sách, viết thêm mấy cái biện luận, ở chỗ này lãng phí thời gian.”

“Hạ An huynh, tẩu trong gia tộc các ngươi có phải ở phía trước hay không?”

“A! Để cho nàng nháo đi, Hoài Nhu Hạ trấn nàng là không có khả năng quay về được. Còn nữ quyền, cười đến rụng răng.”

Hạ An nói xong, phát hiện một vị nam tử mặc tụng sư bào đứng bên người, hỏi: “Tụng sư các ngươi, đều ủng hộ Đỗ Cửu Ngôn sao?”

“Không quan hệ với Yến kinh tụng hành.” Tụng sư nói.

Hạ An nở nụ cười, “Đỗ Cửu Ngôn quả nhiên là lấy lòng mọi người!”

“Nữ nhân thật tốt không làm, cứ phải làm ầm ĩ những thứ này, sẽ phải trở thành trò cười thiên cổ!”

“Nghe nói có người đang viết kịch nam cho nàng, thỉnh đệ đệ Đỗ Huỳnh của nàng hát, phản chính người một nhà!” Có người phụ họa hắn.

“Tên gọi là, bất nam bất nữ!”

“Suỵt!” Có người nói: “Nàng là Quế vương phi, còn là ngoại tôn nữ của Lỗ các lão, thân tôn nữ của An quốc công, cẩn thận cái đầu của ngươi.”

“Lỗ các lão và An quốc công cũng phải bị nàng tức chết, còn xuất đầu cho nữ nhân, cho là mình rất giỏi.”

Mười mấy học sinh tụ chúng cùng một chỗ, nở nụ cười.

—— lời nói ngoài ——

Ngày mai mới là triêu biện, o(╯□╰)o, toán thác chương và tiết.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận