Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 629: THƯƠNG CỔ CHI BIỆN


Dịch giả: Luna Wong


Trên đại điện, Quế vương để người dời cái ghế ra, hắn và Cửu Giang vương sóng vai ngồi, đối diện còn lại là ngồi An quốc công.

Đầu dưới, từ cao xuống thấp, đứng gần trăm vị triều thần.

Các ngự sử của Đô Sát viện, tối hôm qua thức đêm chiến đấu hăng hái, sáng nay tấu chương dường như hoa tuyết, bay vào nội các đưa đến ngự thư phòng.

Triệu Dục còn chưa kịp xem, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, mở miệng nói: “Hôm nay lâm triều chỉ nghị hai chuyện, những chuyện khác ngày mai bàn lại!”

“Thứ nhất, trước khi thái tổ băng hà, lưu lại di ngôn, nếu tử tôn hậu thế sửa đổi Chu luật, phải khôi phục Chu luật như lúc ban đầu. Chữ trên phong thư trẫm đã duyệt qua, quả thực là bút ký của thái tổ.”

“Thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn, cũng chính là Quế vương phi Tần Cửu Yên, hôm qua ở công đường Đại Lý tự, nhắc tới thêm một luật pháp về tôn trọng nữ tử, cho phép nữ tử tiến học đường đọc sách làm công.”

Triệu Dục nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Về chuyện thứ nhất khôi phục Chu luật, Đỗ Cửu Ngôn ngươi từ góc độ của tụng sư nói một câu tất yếu với chư vị trước.”

“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn hắng giọng, bỗng nhiên, ở một bên Liễu ngự sử tiến lên một bước, nói: “Thánh thượng, nàng phạm vào khi quân chi tội, mạo danh thế thân, tội danh lấy thân phận nữ tử làm tụng sư, vi thần cho rằng không thể miễn trách.”

Đô Sát viện nuôi mười hai ngự sử, Liễu ngự sử không phải duy nhất, hắn là người đầu tiên nói, là bởi vì hắn đi nhanh.

“Vâng!” Trương ngự sử nói: “Tội của nàng không thể miễn.”


Loại sự tình này, chính là thời cơ tốt nhất để ngự sử biểu hiện, bọn họ không ra mặt, người phương nào có thể xuất đầu.

“Việc này, hôm qua ở Đại Lý tự đã nghị luận, nàng có cây quạt của thái tổ lưu lại, cây quạt chính là miễn tử bài của nàng.” Triệu Dục nói: “Về tội của nàng, trẫm sẽ không truy cứu nữa, đây là tôn trọng thái tổ.”

Liễu ngự sử muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn đã lớn tiếng nói: “Học sinh, đa tạ thánh thượng!”

“Học sinh nào, ngươi không thể xưng tiên sinh.” Liễu ngự sử nói.

Đỗ Cửu Ngôn đảo qua hắn một mắt, không muốn bây giờ đấu võ mồm với hắn, mà làm lỡ chánh sự. Nàng chắp tay trước ngực, nói với mọi người: “Các vị, thái tổ định Chu luật, cách nay đã gần hai trăm năm. Chu luật sơ thảo cộng bốn mươi quyển ba mươi môn, cộng một ngàn một trăm hai mươi ba điều luật, cho tới hôm nay còn đang y theo luật thi hành, còn có một ngàn một trăm hai mươi điều.”

“Cắt giảm sửa đổi ba điều, nhưng ba điều luật này lại bao hàm mười hai mục nhỏ.”

“Mười hai mục nhỏ này, trong đó bảy điều là nâng đỡ thương nhân cùng với nghề buôn bán, dư lại bốn đều là quyền lợi của nữ tử.”

“Hiện tại, khôi phục lại ba điều này như lúc ban đầu, đối với Chu luật không có cải biến.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thái tổ định Chu luật, là phi thường chu toàn và nhân tính, chúng ta làm hậu nhân, mặc dù không thể hoàn thiện bổ sung, nhưng là quyết không thể riêng tư cải biến.”

“Này đây, ta đề nghị khôi phục Chu luật !” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Triệu Dục hơi gật đầu, nhìn về phía mọi người, “Các vị ái khanh thấy thề nào, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng ghi nhớ kỹ không khắc khẩu chửi rủa!”

Ở triều đường cãi nhau đó là chuyện thường xảy ra, chớ nói cãi, đánh nhau đều cũng từng có.

Bookwaves.com.vn

“Thánh thượng, khôi phục Chu luật bản không có vấn đề, nhưng là muốn từ góc độ của một người mà nghĩ, lúc trước, là ở dưới tình huống gì, huỷ bỏ và sửa chữa mấy điều lệ này.” Liễu ngự sử tiến lên một bước, từ trong lòng ngực xuất ra văn án tối hôm qua cùng mấy người đồng liêu trắng đêm chuẩn bị xong, đọc: “Trong đó《 Chu Luật, Khóa Thuế 》, sửa chữa có một điều về thuyền bè trốn thuế, nguyên cảo đại ý, nếu xét xử thuyền bè trốn thuế, y theo mức tiền tài trốn thuế, phạt tài vật gấp đối.”

“Nhưng điều này, trong năm Hóa Thành do nội các Phó đại nhân đưa ra sửa chữa, sửa thành, nếu xét xử thuyền bè trốn thuế, y theo mức tiền tài trốn thuế, phạt gấp mười tài vật, lại trượng hung phạm tám mươi, đồ nửa năm.”


“Năm đó Phó đại nhân vì sao đề nghị sửa chữa điều luật này, lại vì sao chiếm được nhận đồng của tất cả quan viên. Theo ghi chép, là bởi vì một năm trước phương bắc mất mùa, không có thu hoạch, rất nhiều thương nhân phía nam vận đường thủy, đem mễ lương vận tới phương bắc buôn bán.”

“Nhưng nhân triều đình đã khống chế giá của mễ lương, lại gia tăng lục độ lớn của chợ đêm, những thương nhân này, suy nghĩ một đường ngang ngõ tắt khác.”

“Bọn họ dùng tấm ngăn tách buồng nhỏ ra, trên dưới tách ra trữ hàng. Trên đường đi gặp thị bạc ti tra thu nhập từ thuế, cũng chỉ nộp lên một tầng thu nhập thuế, mà chạy lậu tầng còn lại.”

“Chuyện như vậy truyền ra, rất nhiều nghề đều noi theo. Cứ thế một năm này quốc khố chỉ còn lại tám mươi sáu vạn lượng, là năm ít nhất từ lúc khai triều.”

“Nên, Phó đại nhân mới đề nghị sửa đổi điều luật này.” Liễu đại nhân nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Quế vương phi, điều lệ đầu tiên này, đổi thật tốt, từ đó về sau không có thương nhân dám làm chuyện này nữa.”

“Thái tổ khai triều, năng lực trác trứ, luật pháp cũng là nghìn năm qua hoàn thiện nhất nhân tính nhất, nhưng, chúng ta cũng phải biến báo, chỉ có biến báo mới là căn bản để thiên hạ phát triển.”

Liễu ngự sử nói xong, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, ý khiêu khích rất rõ ràng.

Hắn dứt lời, mọi người đều gật đầu, Vương đại nhân nội các gật đầu: “Lời này đúng là có lý, chỉ có biến báo mới có thể tiến bộ, mà không có thể một mặt bảo toàn đồ của lão tổ tông. Nói cách khác, thái tổ khí cũ luật của tiền triều, một lần nữa soạn sửa Chu luật, cũng là thể hiện biến thông.”

“Vương đại nhân nói có đạo lý, quả thực là như vậy.”

“Mỗi một điều luật pháp sửa chữa, đều có nguyên nhân lập tức và ước nguyện ban đầu sửa chữa, hiện tại một mặt nói muốn khôi phục luật pháp như cũ, đây chẳng phải là lui về phía sau hai trăm năm sao.”

Nhâm Duyên Huy nhìn về phía Lỗ các lão, thấp giọng nói: “Lúc trước, quan hệ của Lỗ các lão và An quốc công cũng không xem như thân cận, sau mấy năm trái lại càng phát ra ở chung hòa thuận. Hiện tại xem ra, là bởi vì nhị vị thương nghị phương pháp cho ra Đỗ Cửu Ngôn?”

“Cho tôn nữ các ngươi nữ giả nam trang, làm tụng sư. Chẳng biết nhị vị là dự định làm cái gì? Sửa chữa điển pháp đó là dao động căn bản của quốc gia, nhị vị dã tâm sáng tỏ a.”

Lỗ Chương Chi chỉ chỉ tia nắng ban mai hiện lên trắng ở phía ngoài, “Canh giờ như vậy, nói vậy ở trong mắt Nhâm các lão, vẫn là đêm tối đi?”


“Nhưng ở trong mắt ta, đã là ban ngày.”

“Ngươi dùng con mắt gì xem sự vật, sự vật sẽ hiện lên hình thái của dạng đó. Nếu muốn người khác chính, phải tự chính trước!”

Lỗ các lão dứt lời, không khỏi nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Hắn nghĩ Đỗ Cửu Ngôn là bọn hắn thiết lập kế, như vậy, hắn cũng có thể đắc ý một phen, bồi dưỡng được ngoại tôn nữ xuất sắc như vậy. Đáng tiếc không phải, ngoại thôn nữ này, cũng không thân cận với hắn, thậm chí còn, hắn đối với chuyện vì sao nàng đột nhiên có cải biến như vậy, hoàn toàn chẳng biết.

Hắn rất áy náy.

“Trọng điển trị quốc!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Vương đại nhân, đường nhìn lại rơi vào nét mặt của Liễu ngự sử, “Liễu đại nhân mới vừa nói, nhìn như rất có đạo lý, đáng tiếc, nếu lúc đầu ta ở tại triều đường, ta cần phải khuyên can sửa chữa luật lệ này.”

“Khuyên can? Nếu không sửa chữa, quốc khố vô ngân, do ngươi tới bổ khuyết?”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, chắp tay đi hai bước, làn váy di động nét mặt nàng tươi cười như hoa, “Kho ngân là phạt mà được sao?”

“Cũng không phải!” Nàng nói: “Thương nhân muốn độn hàng, không xa trăm dặm đường thủy hơn tháng đến kinh thành, thành phẩm của đoạn đường này, ngay lúc đó Phó đại nhân có từng tính toán qua chưa?”

Bookwaves.com.vn

“Một đấu gạo sáu trăm văn, phí vận chuyển đường thủy, hắn vận đến phương bắc lại gặp phải triều đình quy định giá gạo, một ngày đấu gạo sáu trăm lẻ mười văn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một thuyền bao nhiêu gao, giao bao nhiêu thuế, tương đương sau thành phẩm, nếu án giá thị trường của triều đình quy định mà buôn bán, hắn chính là thiệt.”

“Thương nhân quan trọng lời mà thôi! Quốc gia tai nạn phía trước, bọn họ còn nói lợi ích, thật sự là khinh thường!” Liễu ngự sử nói.

“Người không trọng lợi, không bằng lấy tiền của người lấy ra cứu tế bách tính cùng khổ ngoài thành?” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc nói.

“Ta không phải thương nhân, bổng lộc lấy được bất quá chín trâu mất sợi lông của bọn hắn, nuôi sống người một nhà đều khó khăn, nói thế nào tới cứu bách tính cùng khổ.” Liễu đại nhân nói: “Quốc nạn trước mặt, tất nhiên là dốc hết toàn lực, đều tự phát huy sở trường.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sở trường của Liễu đại nhân, chính là đứng ở chỗ này lý luận suông đi?”


“Ngươi, ” Liễu ngự sử cả giận nói: “Thánh thượng nói, nghị luận chuyện chớ công kích người khác, nếu ngươi như vậy, cũng không cần bàn nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Xin lỗi xin lỗi, ngày hôm qua ở Đại Lý tự cãi nhau với Nhâm các lão, bây giờ bị hắn ảnh hưởng, vừa mở miệng ta liền không muốn nói đạo lý, mà là trực tiếp mắng lên.”

“Đỗ Cửu Ngôn!” Nhâm Duyên Huy giận dữ.

“Gọi tức phụ ta làm gì?” Quế vương nhướng mày nhìn hắn.

Nhâm Duyên Huy tốn hơi thừa lời, phất tay áo quay đầu đi.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, chắp tay từng hướng, nói: “Trở lại chuyện chính!” Nàng ngừng lại nói: “Thương nhân trọng lãi, đây là phải. Đây là giống người đọc sách trọng danh, mọi người đều có tố cầu riêng, không tổn thương người đoạt lợi tình ngoài pháp trong. Bọn họ một thuyền người, từ phụ mẫu ấu tử trong nhà thương nhân, một nhà cả đám hỏa kế trong thuyền, ngươi để cho bọn họ không xa trăm dặm, đến tặng ấm áp chỉ vì trừ thiên tai, đây là ép buộc.”

“Tặng hay không, đây là quyền lực của bọn họ, bọn họ có thể lượng sức mà làm, nhưng là chỉ buôn bán.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng, mặc dù bọn họ không cứu tế, có thể phủ nhận, chuyện bọn họ làm chỉ vì tiền tài sao? Nói cách khác, nếu như không có bọn họ vận chuyển mễ lương trăm dặm mà đến, bách tính ở phương bắc, mặc dù ngân lượng rủng rỉnh, cũng chỉ có thể ra khỏi thành ăn vỏ cây!”

Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện hơi dừng lại một chút, “Cái khác, Liễu đại nhân chỉ nói trọng phạt trốn thuế, lại không có nhắc tới Hóa Thành năm thứ mười bốn bởi vì nạn đói người chết vô số. Chỉ bốn phủ phương bắc đã chết tròn một vạn sáu nghìn người!”

“Rất nhiều phủ to không thiếu tiền, cư nhiên cũng có người đói chết.”

“Đây là vì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là hậu quả sau trọng điển. Thuế có thể không ai trốn, nhưng dưới cường ngạnh trọng điển, là không có thương nhân chịu khổ chịu khó, vận chuyển mễ lương!”

“Nên, đây là mục đích lúc tổ sư gia sửa soạn luật pháp, phạt, nhất định phải phạt, nhưng không thể phạt người táng gia bại sản. Chó gấp tất nhiên cắn người, trốn thuế so sánh với mạng người, thục khinh thục trọng?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trương thỉ hữu độ, đây là mục đích của tổ sư gia.”

“Ép người khác không đường có thể đi, kết quả chính là, tất cả mọi người không có đường đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Liễu ngự sử muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là luật lệ nâng đỡ thương nhân, về phần thôi động và ảnh hưởng của thương mậu phát đạt đối với tiến bộ đương đại, ta nhớ kỹ hai trăm năm trước, tổ sư gia từng nói qua, người có lòng còn chuyên môn ghi lại thành sách, các vị có thể đi lật xem một cái, ta sẽ không Ban môn lộng phủ.”

“Nên, luật này vô luận là nạn đói lúc đó, hay là thái bình hôm nay, cũng không thể sửa!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vương đại nhân nói: “Ngươi có biết, nếu như không trọng phạt, sẽ có bao nhiêu hậu quả không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận