Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 637: CỬU CA CỬU TỶ

Dịch giả: Luna Wong

Nói là người một viện tử, không chút khoa trương nào, nam nhân đứng ở một bên, nữ nhân đứng ở một bên, Tạ Hoa dẫn đám nội thị đứng ở một bên khác.

Đậu Vinh Hưng dùng một băng vải quấn đầu, bởi vì vải siết quá chặt, kéo đuôi lông mày khóe mắt của hắn treo thật cao, có vẻ rất hung ác độc địa, “Cửu. . . Ngươi, ngươi, ngươi làm sao có thể!”

“Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như thế?”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Ta, ta quấy rối ngươi ở cữ?”

“Nàng còn khi dễ ta, ” Đậu Vinh Hưng tựa ở bên người Bả Tử, “Bả huynh, người mau đi thu thập nàng một trận.”

Bả Tử lắc đầu, “Không nỡ!”

Đậu Vinh Hưng quay đầu sang chỗ khác, tức giận.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tống Cát Nghệ, chỉ thấy hắn bỉu môi, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, Tô Ngưng Nguyệt nói: “Đỗ tiên sinh, hắn nói người xấu!”

Lúc nói chuyện, đẩy Tống Cát Nghệ một cáu, ý bảo hắn hàm súc chút.

“Ân, ân.” Tống Cát Nghệ nói.

Tô Ngưng Nguyệt nói: “Hắn nói người gạt hắn gạt thật khổ, hắn đều khóc một buổi tối, tâm đều nát.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Tống Cát Nghệ, chân trái giẫm dùng sức nghiền.

Tống Cát Nghệ oa một tiếng khóc lên!

“Cửu, Cửu Ngôn, ” Sắc mặt của Tiền Đạo An trắng bệch, nhìn nàng đầu lông mày thẳng run, gắt gao nhìn chằm chằm nàng lại đánh giá váy của nàng, “Ngươi, thật là nữ tử?”

Đỗ Cửu Ngôn rất đắc ý địa dạo qua một vòng, ôm mặt nói: “Tiền tiên sinh, váy của người ta đẹp mắt không?”

“Cửu, ” Tiền Đạo An trước mắt tối sầm, ngất đi.

Thái Trác Như đỡ hắn, cười khổ nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi đàng hoàng, hù dọa hắn làm cái gì.” Lúc nói chuyện, đỡ Tiền Đạo An trở về.

“Ta làm sao hù dọa, ta xoay một vòng uyển chuyển thật đẹp, ta liền hù dọa sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các vị, nhìn mặt ta, chẳng lẽ không phải chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa?”

Chu Tiếu lấy phiến che mặt, thở dài nói: “Không đành lòng nhìn thẳng!”

Tống Cát Nghệ gật đầu.

Đây không phải là chuyện có đẹp hay không. Hảo huynh đệ chung sống hai năm, bỗng nhiên có một ngày từ nam nhân biến thành nữ nhân, còn mặc váy chạy tới kiều tích tích hỏi ngươi, nàng có đẹp hay không.

Ai có thể chịu được, lòng của bọn họ như mảnh sứ vỡ, rơi lả tả đầy đất.

Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn các cô nương đứng một vòng không lên tiếng.

“Nói đi, để bão tố tới mãnh liệt hơn một ít.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Diệp Nhu vừa quay đầu, do Bùi Doanh ôm, anh anh khóc lên, những người khác cũng là vẻ mặt u oán nhìn nàng, trong ánh mắt có không muốn, khổ sở. . .

Phảng phất như đang cáo biệt với ai, nước mắt đổ rào rào rơi.

“Tức phụ nhi, ” Quế vương ghé vào bên tai của Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Đây mới là tiếng khóc của cô nương gia.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, tốn hơi thừa lời nói: “Thích tiếng khóc cô nương gia như thế, như thế này đi ta lại khóc cho ngươi nghe thư.”

“Chớ!” Quế vương xua tay, “Ta thích hình dạng gào khan của nàng.”

Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, cười đi tới bên cô nương, Bùi Doanh nhìn nàng bất đắc dĩ nói: “Từ hôm qua bắt đầu rơi nước mắt, người. . . An ủi nàng một chút?”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, vỗ vỗ vai của Diệp Nhu, Diệp Nhu nắm bắt khăn ngẩng đầu nhìn nàng, một đôi mắt đen lúng liếng cầu nước mắt lưng tròng, lê hoa đái vũ làm cho lòng người đều theo nát, Đỗ Cửu Ngôn ôm nàng, Diệp Nhu nhào vào trong ngực nàng, “Đỗ tiên sinh, người. . . Người làm sao biến thành nữ tử.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu nói: “Nếu như ta có thể lựa chọn, ta cũng muốn làm nam tử. Ôm tiểu thư xinh đẹp như ngươi, ta cũng đau lòng và bất đắc dĩ a.”

“Đỗ tiên sinh. . . Ô ô. . .” Diệp Nhu khóc.

Đỗ Cửu Ngôn thở dài. Một bên Vương Nhụy tiến lên đây đánh giá nàng, nhìn chằm chằm mặt của nàng lại nhìn ngực của nàng một cái, “Ngươi thật là nữ tử, không phải giả bộ?”

“Gặp qua nam nhân đẹp mắt như ta chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vương Nhụy lại nhìn thoáng qua Quế vương, gật đầu, khéo léo nói: “Gặp qua.”

“Hắn là ngoại lệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không có việc gì không có việc gì, ta bất kể là nam tử hay là nữ tử, đều là không có gì sai biệt.”

“Sau này mọi người vẫn là hảo huynh đệ.”

Vương Nhụy gật đầu, “Vậy, ta sau này gọi người là gì?”

“Tùy tiện đi, thích gọi gì thì gọi nấy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vương Nhụy gật đầu đang muốn nói, Quế vương nói: “Ở vương phủ, đương nhiên phải gọi vương phi.”

“Không chút nhãn lực!”

Vương Nhụy ồ một tiếng, lui về phía sau mấy bước.

Diệp Nhu khóc xong rồi, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thương tâm nói: “Đỗ tiên sinh, vậy sau này người còn vào triều đường biện tụng không?”

Bookwaves.com.vn

Nói gọi vương phi, vừa quay đầu còn gọi tiên sinh, đáng đời khóc thương tâm như vậy, hừ!

Quế vương mất hứng, quay đầu nói với Tạ Hoa: “Thu thập xong ngọa thất của bổn vương chưa?”

“Thu, thu thập?” Tạ Hoa nói chuyện nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, “Vẫn, vẫn chưa.”

Quế vương nói: “Đi thu thập a, vương phi là vương phi của bổn vương, làm sao còn có thể ở tại tráo viện.”

Tạ Hoa ồ một tiếng đứng không dám động, hắn đang đợi Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trước đây mấy chuyên lớn nhỏ chính là Đỗ Cửu Ngôn định đoạt, hiện tại. . . càng phải nghe vương phi.

Quế vương tức giận, đang muốn mở miệng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trước đừng động, ta ở tráo viện tốt vô cùng.”

Quế vương tốn hơi thừa lời.

Tạ Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may hắn không có tự chủ trương đi thu thập gian phòng.

“Đừng khóc, ” Đỗ Cửu Ngôn lau nước mắt cho Diệp Nhu, “Còn khóc nữa, mắt sẽ có thể sưng thành trứng gà.”

Diệp Nhu gật đầu, “Ta đã biết, để người chê cười.”

“Ai cũng sẽ không chê cười ngươi, chúng ta đều có thể hiểu được.” Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của nàng, “Ngoan, sau này ta nhất định tìm một mỹ kiều nam tuyệt thế cho ngươi.”

Diệp Nhu cười khúc khích nở nụ cười, dậm chân nói: “Người xấu nhất, lúc này còn chê cười ta.”

Lúc nói chuyện, trốn đến sau đoàn người.

“Đối với giới tính mới của ta, còn có nghi vấn gì không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn các vị cô nương.

Tất cả mọi người lắc đầu.

“Ta có, ” Bùi Doanh nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Luật pháp, người là tự ngươi học sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, bởi vì thích nên đọc.”

“Người thật giỏi.” Bùi Doanh hỏi: “Sáng sớm hôm nay người triều biện, nói muốn lập pháp, đã thông qua đúng không?”

“Vậy chờ Chu luật sửa chữa ban bố, chúng ta có phải chúng ta đều có thể ra ngoài tìm việc không? Chuyện gì đều có thể sao?”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá nàng, “Đúng vậy, Bùi cô nương muốn làm cái gì?”

“Ta sao?” Sắc mặt Bùi Doanh ửng đỏ, nàng luôn luôn thanh lãnh rất ít có biểu tình ngượng ngùng như vậy, không khỏi để mọi người ngẩn ra, Bùi Doanh lại ngẩng đầu rất nhanh nhìn thoáng qua Bả Tử, thấp giọng nói: “Ngày khác rồi hãy nói chuyện này, Đỗ tiên sinh hiện tại bề bộn nhiều việc đi, chờ. . . Chờ người rảnh rồi ra nói với người.”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, đi tới bên người Tống Cát Nghệ, Tống Cát Nghệ u oán nhìn nàng, bỉu môi nước mắt đọng ở trên lỗ mũi, muốn bao nhiêu thương cảm có bấy nhiêu thương cảm.

Nàng cười khúc khích, nói: “Thế nào, bởi vì ta là nữ tử, ngươi không muốn làm huynh đệ với ta?”

“Không phải, ” Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Bởi, bởi vì, bởi vì ngươi, ngươi gạt, gạt ta.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đây nếu là không lừa ngươi, ngay từ đầu ngươi làm huynh đệ với ta sao?”

Tống Cát Nghệ sửng sốt một chút, lắc đầu.

Bởi vì nàng là nữ tử, còn đẹp mắt như vậy, hắn rất có thể sẽ thích nàng, căn bản sẽ không làm huynh đệ.”Vậy là được rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn ngữ trọng tâm trường nói: “Vì cùng các ngươi làm huynh đệ của ta cũng không rất dễ a, giả gái, gian khổ trong đó, ngươi không tưởng tượng nổi.”

“Huynh đệ tốt như vậy, ngươi còn nói ta lừa ngươi. Ngươi nên thấy may mắn mới đúng a.”

“Ngoan, ” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, “Sau này nên thế nào cứ thế đó, ta sẽ không bởi vì ta là nữ tử, khinh thường của ngươi.”

Tống Cát Nghệ trừng mắt nhìn nàng.

“Tô tiểu thư, giao cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Tô Ngưng Nguyệt: “Ngày đó hắn ở Đại Lý tự đánh người, nói rất lưu loát. Không có việc gì ngươi để hắn kích động, có thể nói càng lưu loát hơn.”

Tô Ngưng Nguyệt không biết chuyện này, “Thật, thật vậy chăng?”

“Ân.”

Bookwaves.com.vn

“Vậy phải kích động hắn thế nào, mới không nói lắp?” Tô Ngưng Nguyệt hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Thành thân a! Một khi kích động hắn sẽ không nói lắp.”

Mặt của Tô Ngưng Nguyệt đỏ lên, dậm chân nói: “Đỗ tiên sinh xấu nhất, ta không nói chuyện với người nữa.”

Nhãn tình của Tống Cát Nghệ sáng lên nhìn Đỗ Cửu Ngôn, vẻ mặt chờ mong, “Ân, ân, đúng, đúng vậy.”

“Tự nỗ lực.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, đánh giá Đậu Vinh Hưng, Đậu Vinh Hưng cũng nhìn nàng, ánh mắt doanh động, trên mặt xinh đẹp đều là mất hứng, lầu bầu nói: “Tốt xấu ngươi cũng sớm nói cho chúng ta biết một tiếng, sợ đến ta đều hôn mê.”

“Sớm nói ngươi sẽ không hôn mê?”

Đậu Vinh Hưng không phục, “Đó cũng không phải, chính là ngày hôm qua nhiều người nhìn như vậy, ta, ta ngã trên mặt đất, rất mất mặt.”

“Ta sai rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Nếu có lần sau, ta nhất định nói cho ngươi biết.”

Đậu Vinh Hưng giật mình nhìn nàng, “Còn có lần sau? Ngươi, ngươi còn có thể biến thành cái gì?”

“Không biết a, thế sự khó liệu.” Đỗ Cửu Ngôn đưa tay, “Nào ôm một cái!”

Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Không ôm, ngươi, ngươi là nữ tử!”

“Được rồi, không tiện thì không tiện.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Chu Tiếu, Đậu Vinh Hưng thoáng cái nhào lên ôm nàng, “Sau này ta gọi ngươi là gì, lẽ nào gọi Cửu tỷ sao?”

Đỗ Cửu Ngôn không cao như hắn, loại cách ôm này không để cho nàng cao hứng, nàng đang muốn đẩy hắn ra, Quế vương và Bả Tử mỗi người một bên kéo hắn ra, Thái Trác Như qua đây đỡ Đậu Vinh Hưng, lại cười nói: “Không phải đã nói rồi sao, thích gọi cái gì đều được.”

Đậu Vinh Hưng không phục nhìn thoáng qua Thái Trác Như, chỉ vào hắn nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đến Trác Nếu đều biết.”

“Đậu huynh, lời nói này của ngươi, phảng phất như tình nghĩa của ta và của nàng không bằng ngươi vậy.” Thái Trác Như nói.

“Ta và Cửu ca là huynh đệ vào sinh ra tử.” Đậu Vinh Hưng nói.

Thái Trác Như nở nụ cười.

“Chu huynh.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Chu Tiếu.

Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, “Ta không sao. Nhưng ta có một yêu cầu.”

Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hắn.

“Ta cho rằng, ngươi mặc trường bào càng đẹp mắt hơn chút.” Chu Tiếu nói: “Ít nhiều, cho chúng ta một chút thời gian giảm xóc và thích ứng.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xin lỗi, gần đây ta cảm thấy mặc váy rất mát, bốn mặt đều có gió. Ngươi chịu nhịn đi.”

Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, liếc nàng một cái.

“Ta đi xem Tiền huynh.” Đỗ Cửu Ngôn đi gian phòng của Tiền Đạo An, “Ta đây cũng là không dễ dàng a, an ủi một vòng, ai an ủi ta đây.”

Nàng còn chưa tới trong viện của Tiền Đạo An, hắn đã trở ra, đang đi ra ngoài, thấy nàng chân dừng lại, hướng về phía nàng chắp tay, không nói chuyện.

Bên trong bốn người, Tiền Đạo An là thủ chính nhất, hắn bị kích thích cũng là lớn nhất.

Đỗ Cửu Ngôn có thể hiểu được cảm thụ của hắn, cũng hướng về phía hắn chắp tay, nói: “Tiền huynh cũng dự định cắt bào đoạn nghĩa với ta sao?”

Tiền Đạo An giật giật khóe miệng, nói: “Không có!”

“Chính, chính là nhất thời khó có thể tiếp thu sự thực ngươi là một của nữ tử mà thôi.” Tiền Đạo An chắp tay nói: “Bất quá ngươi nói đúng, năng lực không phân biệt nam nữ, thể hiện rất tố ở trên người ngươit.”

Đỗ Cửu Ngôn thoải mái vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Tiền huynh đại khí, không giống một số người người khóc sướt mướt, quá hẹp hòi.”

“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng hô: “Lúc này còn xem thường chúng ta? !”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn ha hả nở nụ cười.

—— lời nói ngoài ——

Đêm nay ta muốn làm ông già Nô-en cho mỗ vị tiểu thư phái phát lễ vật, phỏng chừng các ngươi cũng đều là, hơn nửa đêm tương lễ vật phóng đầu giường, sáng ngày thứ hai đứng lên làm bộ rất kinh hỉ, oa, tiểu bằng hữu a, ngươi xem ông già Nô-en cho ngươi tặng quà, mau mở ra nhìn là cái gì.

Ha ha! Chúc các vị ông già Nô-en cũng đều có lễ vật nã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui