Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 648: MỘT CỌC ÁN TỬ


Dịch giả: Luna Wong


Hai hàng xóm, bên trái bởi vì ít cách thêm một cái ngõ nhỏ, phu thê hai người chợt nghe tối hôm qua Đàm thị hô cứu mạng, cùng với động tĩnh ở trong ngõ hẻm.

Sau này an tĩnh lại, bọn họ không có nghe được gì cả.

Hàng xóm bên trái tối hôm qua còn ở trong hẻm nói chuyện, không những nghe được cũng nhìn thấy được, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi họ Vương? Một mình ngươi ở nhà sao?”

“Không phải, ta và lão bà nhà ta đều ở nhà, nàng ngủ như chết, tối hôm qua nếu không phải ta gọi nàng, nàng không có nghe được gì cả.” Vương Dũng nói: “Ngay từ đầu ta đi ra, các ngươi đều biết. Sau này các ngươi đi, ta cũng trở về nhà ngủ.”

“Sau nửa đêm đang ngủ, thanh âm gì ta đều không có nghe được.”

“Sáng sớm thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Vương Dũng lắc đầu, “Sáng sớm ta cũng không có nghe được thanh âm gì, ngày hôm nay ta không việc gì làm, buổi sáng thức dậy tương đối muộn.” Hắn nói chuyện, chỉ chỉ sát vách, “Lão phà ta dậy sớm, ta gọi nàng tới hỏi.”

Hắn hướng về phía đầu tường sát vách hét lên một tiếng.

Một hồi tức phụ của Vương Dũng Ngô thị tới rồi, tuổi tác không kém Đàm thị bao nhiêu, da rất trắng béo đôn đôn, nhìn qua tính tình không tệ, nàng cười ha hả nói: “Sáng sớm giờ dần ta thức dậy đi mao xí, mỗi ngày thời gian đều cố định như thế, sau khi thức dậy ta liền làm chuyện trong nhà, không ngủ được.”

“Ngày hôm nay ta cũng là lúc này, nhưng không có nghe được thanh âm gì. Bất quá mao xí của nhà ta ở bên kia, cho dù có thanh âm, ta ở mao xí cũng nghe không được.”

Đỗ Cửu Ngôn sẽ không có hỏi nhiều nữa, nói lời cảm tạ với hai phu thê Vương Dũng cùng với hàng xóm bên trái.

“Đỗ, Đỗ tiên sinh, ” Đàm thị nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ta, ta có thể đi bảo chướng đường ở thêm vài ngày không, ta, ta ở nhà một mình sợ.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Sài thái thái, Sài thái thái nói: “Có thể, đương nhiên có thể.”

“Chuyện của bảo chướng đường không phải ta phụ trách, Sài thái thái đồng ý là được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, cùng Bả Tử đi ra ngoài.

Bả Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Đàm thị, “Ngươi không hỏi nàng vì sao Viên Nghĩa hô muốn giết nàng?”

“Nàng nói nàng không biết, có đã mấy ngày.” Đỗ Cửu Ngôn đi bên phải, thê tử Vương Dũng Ngô thị đang đứng ở cửa ăn quả đào, hướng về phía nàng cười, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vương tẩu tử, trong ngày thường Viên Nghĩa là tính tình gì?”


“Viên Nghĩa ở bên ngoài xây nhà cho người ta, lão lão thật thật kiếm tiền, không cờ bạc gái gú, ta cảm thấy tốt vô cùng.” Ngô thị nói chuyện tìm mấy hàng xóm xem náo nhiệt trong hẻm để xác nhận, “Không tin người hỏi mọi người một chút.”

Tất cả mọi người theo gật đầu, thất chủy bát thiệt nói: “Viên Nghĩa dọn tới nơi này ở tuy chỉ có hơn hai năm, nhưng là ấn tượng của chúng ta đối với hắn đều rất tốt, hắn cũng không gây gổ với người khác, nhà ai có việc gọi hắn hỗ trợ, gọi một cái liền ứng.”

“Phu thê bọn họ hai người đều là người tốt.”

“Ân, tính tình của Đàm muội tử cũng tốt, gặp người ba phần cười. Trong nhà mua kẹo gặp phải còn cho hài tử nhà ta ăn.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy chuyện mấy ngày nay, Viên Nghĩa vẫn uống rượu, trở về đánh Đàm thị, các ngươi có nghe được động tĩnh không?”

“Nghe được.” Ngô thị nói: “Phỏng chừng có ba bốn ngày rồi, mỗi ngày nửa đêm trở về sẽ nháo một trận.”

“Ngày thứ hai thấy hắn, hắn lại như không có sao, giơ bài tử ra ngoài tìm việc làm.” Ngô thị lắc đầu, than thở: “Không hiểu được xảy ra chuyện gì, các ngươi biết không?”

Tất cả mọi người lắc đầu, “Ngày hôm trước ta thấy hắn, còn hỏi hắn, hắn nói không có chuyện đó, uống nhiều mà thôi.”

“Hắn nói mình uống nhiều?”

“Đúng vậy. Phản chính cổ cổ quái quái. Đỗ tiên sinh người không hỏi Đàm tẩu tử sao, nàng cũng không biết?”

Đàm thị từ bên trong đi ra, đứng ở cửa nhà mình, trả lời: “Ta cũng không biết. Hai ngày trước trở về ban đêm cãi nhau với ta, lại là vỗ bàn, lại là mắng to, còn đánh ta một bạt tai, sau lưng ta còn bị hắn ném băng ghế đập phải, đoán chừng bây giờ còn xanh tím.”

“Vừa trở về thì khỏi nói, nếu không phải ta bị tiếng mở cửa của hắn làm tỉnh, ta khẳng định sẽ chết ở trong phòng. Hắn dẫn theo một cây đao, thét xông vào, ta chạy còn té lộn mèo một cái, bây giờ suy nghĩ một chút chân đều nhũn ra.”

Đỗ Cửu Ngôn từ trong đường hẻm đi ra, cùng Bả Tử trở về phủ nha.

Điếu Đại từ trong tù đi ra, cùng ngỗ tác tới từ phần đất bên ngoài tra nghiệm thi thể của Viên Nghĩa.

“Thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Điếu Đại.

Điếu Đại trả lời: “Xem bộ dáng là uống nhiều rượu, khiến tâm mạch bế tắc mà chết.”

Não ngạnh hay tâm ngạnh cũng có thể, nhưng lấy tuổi của Viên Nghĩa, nguyên nhân cái chết như vậy rất hiếm thấy. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn không nát rượu.”

Bookwaves.com.vn

“Cái này đúng vậy, hiện tại từ các loại dấu hiệu đến xem, đúng là nguyên nhân cái chết này. Về phần trước kia hắn có phải nát rượu hay không, không có trực tiếp liên hệ đến tâm mạch bế tắc của hắn lúc này.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn về phía Bả Tử.

Bả Tử phân phó bộ khoái, “Đi xác nhận một chút, ngày hôm qua Viên Nghĩa cùng ai uống rượu, lại tra đạo tặc đoạn đường này.”

Tiểu bộ khoái xác nhận đi.

“Ngươi gần đây có khỏe không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Điếu Đại.

Điếu Đại cười khổ, chắp tay nói: “Mặc dù không thể đi động, nhưng các huynh đệ rất chiếu cố ta, ăn dùng cũng không tệ, năm sáu ngày còn có thể đi ra tắm một lần.”

Đây đã là đãi ngộ cấp bậc cao nhất của người ngồi tù rồi.

“Xin lỗi, gấp tìm đồ đệ cho ngươi, còn không có đến.”

Điếu Đại nói: “Loại sự tình thu đồ đệ này phải xem duyên phận, không thể cưỡng cầu.”

“Hy vọng có thể đại xá đi, miễn tội của ngươi thì tốt nhất.”

Điếu Đại cười lên, “Mượn chúc lành của Đỗ tiên sinh.”

Đỗ Cửu Ngôn đi trong phòng Ngô Điển Dần uống trà, thảo luận án tình với Ngô Điển Dần, Ngô Điển Dần nói: “Nghe vào, trái lại ngoài ý muốn.”

“Nếu như là ngoài ý muốn, vậy người vào trộm đồ, vẫn phải tra.”

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, liền thấy Bả Tử từ đi vào cửa, nàng hỏi: “Thế nào?”

“Ngày hôm qua người uống rượu cùng hắn, là một gia đình tìm hắn làm việc, hai người nguyên bản không biết nhau, nóc nhà nhà hắn dột, ở trên đường tìm người làm việc, trùng hợp thấy Viên Nghĩa, nên đi mời hắn.”

“Làm xong, cho Viên Nghĩa tám mươi văn tiền công. Viên Nghĩa trước khi đi, hai người nói chueyẹn, mới biết được hai người là đồng hương, cũng là bạn cùng nghề, người kia lưu Viên Nghĩa uống rượu. Uống không nhiều lắm, Viên Nghĩa nói hắn nhiều lắm hai chén rượu, nửa cân không được.”

“Viên Nghĩa rời đi còn thanh tỉnh chứ?”

“Hắn nói là có vẻ say rượu, nhưng cái khác đều thật tốt, bước đi đều nghe rõ.” Bả Tử nói: “Mới vừa rồi đang nói tượng bùn, ta nghĩ đến ta ngày hôm qua ở ven đường thấy qua Viên Nghĩa.”


Hắn nói tình cảnh ngày hôm qua ăn mì thấy Viên Nghĩa một lần, “Hai người nói đúng là không biết, vừa hỏi giá, vừa rời đi.”

“Ngày hôm qua ngươi đi ăn mì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Bả Tử sửng sốt, “Ta chưa ăn cơm trưa, nên tùy tiện tìm một tiệm ăn.”

“Nga.” Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, không hề nói chuyện hắn ăn mì, “Các ngươi tra tiếp đi, có gì cần ta giúp một tay, cứ đi tìm ta.”

“Tra tiếp một chút mấy ngày hôm trước hắn uống rượu với ai.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta rất hiếu kỳ, vì sao hắn thay đổi tính tình, động thủ với Đàm thị.”

Bả Tử gật đầu, “Ngươi phải đi về?”

“Ân.” Nàng vừa nói chuyện, liền đi.

Trở lại vương phủ, Tống Cát Nghệ công nhiên lười biếng cùng Tô Ngưng Nguyệt ở viện tử chơi bàn đu dây khanh khanh ta ta. Tống Cát Nghệ đầy mặt hèn mọn nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng quét hắn một mắt lại một mắt.

Đỗ Cửu Ngôn như rất không thấy được huýt sáo một cái, “Nhị vị, hẹn hò?”

Bookwaves.com.vn

“Đỗ tiên sinh, ” Tô Ngưng Nguyệt giậm chân, “Người, người quá xấu rồi.”

Lúc nói chuyện, mặt càng đỏ hơn.

“Ta lại không cầm lấy tay nhỏ bé của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, cầm lấy tay nhỏ bé của Tô Ngưng Nguyệt sờ sờ.

Tống Cát Nghệ vỗ tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Bỉ, bỉ ổi!”

“Tô muội muội cam tâm tình nguyện, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tô Ngưng Nguyệt, “Cam tâm tình nguyện không?”

Tô Ngưng Nguyệt cười khúc khích, đẩy Đỗ Cửu Ngôn một cái, nói: “Không nói với các ngươi nữa, không chút hình dạng đàng hoàng!”

Lúc nói chuyện chạy đi.

“Cửu ca!” Tống Cát Nghệ lên án nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ta, ta, ta vừa rồi, thiếu, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, hôn hôn được rồi.”

“Còn chưa hôn? Cũng đã lâu rồi, ta còn cho rằng các ngươi có thể thành thân nữa.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ nói.

“Vậy, vậy ngươi, và, và, và vương gia, gia thì sao.” Tống Cát Nghệ không phục, “Còn, không, không biết xấu hổ, nói, nói, nói ta!”

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi, ngươi và vương gia, còn, cũng, cũng, như, như vậy, ta, ta, ta so, với vương, vương gia, tốt, hơn.” Tống Cát Nghệ nói.


Đỗ Cửu Ngôn đạp ngón chân của hắn, nghiền một cái, “Tiểu mập mạp, muốn chết thì nói sớm, ta mang theo đao tới.”

“Đau.” Tống Cát Nghệ ngao ô kêu thảm thiết, ôm bàn đu dây vẻ mặt khổ ha ha nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được bật cười.

“Có muốn hôn không? Ta giúp ngươi một cái.” Nàng ngồi ở trên bàn đu dây, ra hiệu Tống Cát Nghệ đẩy nàng, Tống Cát Nghệ ngoan ngoãn đẩy, nói: “Làm, sao, sao hôn?”

Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Đêm nay trăng tròn, hẹn nàng đi hậu viện ngắm trăng. Một hồi, ngươi đi mua hai xiên mứt quả, vừa ngắm trăng vừa ăn.”

Tống Cát Nghệ không hiểu, “Hôn, hôn, hôn cùng ăn, ăn, ăn, mứt quả, có, có, quan hệ gì?”

Đỗ Cửu Ngôn ngoắc ngoắc tay, Tống Cát Nghệ đưa lỗ tai qua, nàng thấp giọng nói: “Thời tiết này, ăn mứt quả tất nhiên làm cho miệng cũng đầy mặt đều dính.”

“Chờ nàng ăn dính trên mặt, ngươi nhìn nàng chằm chằm, sau đó nhào tới.”

Tống Cát Nghệ trực câu câu nhìn nàng, mặt tròn trịa kiểm một cái đỏ lên, “Lợi, lợi hại a!”

“Đi đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không hôn được, ngươi nhảy sông tự vẫn làm bộ không biết bơi, để cho nàng cứu ngươi.”

Tống Cát Nghệ nói: “Ta, ta quả, quả thực, thực, không biết.”

“Nước kia rất cạn, nàng không biết ngươi liền kéo nàng xuống, dưới đáy nước. . .” Nàng nói, cười hắc hắc một chút.

Tống Cát Nghệ ôm quyền chắp tay, trường bái không dậy nổi, “Không phụ, phụ, kỳ vọng, của, Cửu ca.”

“Đi đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Làm xong việc này, ngày mai ngươi đi đẩy Tống Cát Xương ra ngoài đánh một trận, sau đó kéo hắn đến vương phủ. Nếu hắn nháo thì cột lại, không nháo thì chúng ta tâm sự.”

Tống Cát Nghệ gật đầu, chịu chết ra ngoài mua mứt quả.

Đỗ Cửu Ngôn chậm rãi không chế bàn đu dây ở đồ vừa, trong đầu nghĩ cái chết của Viên Nghĩa, bỗng nhiên dư quang liền thấy trong bụi hoa có người đứng, nàng sửng sốt, nói: “Vương gia, người trở về lúc nào?”

Quế vương hướng về phía nàng nhướng mi, dáng tươi cười lỗ mảng, “Ăn mứt quả ngắm trăng không?”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, mắng: “Thứ đồ chơi lừa tiểu cô nương, cút!”

—— lời nói ngoài ——

Mười giờ đoạt lâu, 1, 51, 101, 151, 201, 251, 301, 351, 401, 451. Quy củ cũ!

Mười giờ chỉnh nhắn lại sẽ có tha cho, tựu dĩ mười giờ chỉnh điều thứ nhất vi chuẩn, nếu có nghi vấn nhưng gia đàn chặn đồ coi như người hậu trường thời gian.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận