Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 652: NINH VƯƠNG ĐẾN RỒI


Dịch giả: Luna Wong


Cửu Giang vương đánh giá hậu viện của Quế vương phủ, lại cười nói: “Mẫu hậu đưa chút mỹ nữ đến viện của ngươi là đúng, từ khi có các nàng, chỗ ngươi thêm không ít khói lửa.”

“Phí tiền.” Quế vương nói.

Cửu Giang vương cười ha ha, vỗ vai của Quế vương, “Mỗi ngày ngươi khóc than, ta cũng không tin ngươi thật sự nghèo như vậy.”

“Ngươi không trợ cấp cho ta, không có tư cách cười nhạo ta.” Quế vương trừng Cửu Giang vương một mắt.

Cửu Giang vương cười lắc đầu, “Ra vậy, trợ cấp cho ngươi thì là ca ca tốt, không trợ cấp cho ngươi thì không phải ca ca tốt?”

Quế vương từ chối cho ý kiến.

“Đã biết, một hồi Ninh vương đến, hắn chính là ca ca tốt.”

Khóe mắt của Quế vương quét hắn một mắt, Cửu Giang vương cảm thấy hắn thú vị, không khỏi nghĩ đến khi còn bé, “Khi ngươi còn bé muốn gạt chúng ta, sẽ dùng ánh mắt này nhìn chúng ta trước.”

“Lừa tiền ca ca dài ca ca ngắn, lừa xong thì tìm không ra ngươi.”

“Lớn như vậy, cũng không có thay đổi.”

Quế vương ho khan một tiếng, nói: “Đều già rồi, không nên không có việc gì lấy ra nói nữa, hiện tại ta cũng là người có tức phụ và nhi tử.”

“Đã biết.” Cửu Giang vương nói: “Tức phụ và nhi tử ngươi đều rất có khả năng.”

Quế vương nhướng mày, dương dương đắc ý.

“Vương gia, ” Cố Thanh Sơn tiến lên đây nói: “Ninh vương gia tiến cung rồi.”

Cửu Giang vương lôi kéo Quế vương, “Tiến cung, mấy huynh đệ chúng ta hồi lâu không có gặp mặt rồi.”

Huynh đệ hai người tiến cung.

Bên trong ngự thư phòng, Ninh vương mặc mãng bào, khom người lễ bái, Triệu Dục gật đầu: “Mau đứng lên, ngươi chạy lâu như vậy, khởi khởi quỳ quỳ mệt nhọc.”


“Vâng!” Ninh vương lấy tay chống giữ một chút đứng lên, thân thể mập đôn đôn khóa lại trong áo choàng, đai lưng như ẩn như hiện quấn trên vòng eo hai khứa thịt của hắn, hắn khẽ động liền xuất mồ hôi, không khỏi nâng tay áo lau một chút, uốn éo cái mông, run lên run lên nhét vào cái ghế ngồi.

Triệu Dục hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn trở về, lại không phải năm mới có lễ lộc gì.”

“Ta nghe nói Mặc Hề tìm được Quế vương phi, Quế vương phi còn mang theo một nhi tử năm sáu tuổi, ta liền muốn trở lại thăm một chút.”

Triệu Dục nói: “Ngươi chưa từng thấy qua?”

“Gặp qua. Lúc trước Mặc Hề ở Thiệu Dương làm huyện lệnh, ta đi thăm hắn, còn nghe một hồi biện tụng của Đỗ Cửu Ngôn. Tiểu tử kia. . . Không đúng, khẩu tài của Quế vương phi quả thực rất cao, nhi tử nàng cũng. . . Cũng rất được.”

Triệu Dục gật đầu, “Nàng không giống nữ tử bình thường, An quốc công tương giáo dưỡng nàng rất tốt.”

“Phải, ” Ninh vương không hề có ấn tượng với Tần Cửu Yên, còn nghĩ nếu như Tần Cửu Yên phát triển như thế, thế nào trước đây hắn sẽ không biết, nhưng lời này cũng không có cái gì có thể nói, có lẽ là hắn không biết mà thôi, “Thánh thượng, sửa chữa luật cũ, ta một đường trở về, nghe được cũng là thanh âm tán tụng rất lớn.”

“Ân.” Triệu Dục nói: “Đây là chuyện cực kỳ tốt với bọn họ.”

“Làm sao có thể mất hứng.” Triệu Dục nói xong, Tiết Án tiến đến trả lời: “Thánh thượng, Cửu Giang vương và Quế vương ở ngoài cầu kiến.”

Triệu Dục gật đầu, rồi nói với Ninh vương “Là nghe được tin tức ngươi trở về, chạy tới nhìn ngươi.”

Ninh vương nở nụ cười, cao hứng nhìn trước cửa.

Lập tức liền thấy Quế vương và Cửu Giang vương sóng vai tiến đến, huynh đệ mấy người chào hỏi, Ninh vương nói với Cửu Giang vương: “Đã nhiều năm không gặp, ngươi là một chút cũng không thay đổi a.”

“Người cũng thế a.” Cửu Giang vương nói.

“Hắn đều béo thành như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói hắn không thay đổi?” Quế vương nhìn lướt qua bụng của Ninh vương.

Ninh vương oán trách trừng mắt Quế vương một cái, “Ta mập thế nào, ta vẫn luôn như vậy!”

Quế vương trừng hắn một mắt.

“Buổi trưa ở chỗ trẫm ăn cơm.” Triệu Dục cũng thật cao hứng, liên tiếp đi một An Sơn vương một Hoài vương, hiện tại lại nhìn thấy mấy huynh đệ thật tốt đứng ở chỗ này, đã cảm thấy rất không dễ dàng, “Tiết Án, để người theo khẩu vị của mỗi người bọn họ, làm nhiều vài món ăn.”

Tiết Án cười xác nhận.

“Có muốn uống một chén không?” Ninh vương cười và Triệu Dục nói.

“Buổi chiều trẫm còn có việc, cùng các ngươi uống hai ly, ba người các ngươi người tự uống, say cứ ngủ trong phòng trẫm.” Triệu Dục nói.


Ninh vương cười xác nhận, nói với Quế vương: “Tửu lượng của Mặc Hề tốt nhất, hôm nay chuốc say Mặc Hề.”

“Tửu lượng ta tốt, ngươi còn chuốc thế nào, ” Quế vương nhìn hai bên một chút, “Một mình ngươi trở về, hài tử không mang về?”

Ninh vương nói: “Là nháo muốn tới, nhưng một đường bôn ba, ta nói lần sau.” Lại nói: “Nhi tử ngươi thì sao, thế nào không mang vào trong cung?”

Bookwaves.com.vn

“Ngày mai người đến phủ ta liền thấy.” Quế vương nói: “Thuận tiện ta giới thiệu tức phụ nhi cho ngươi quen.”

Cửu Giang vương nở nụ cười, nói với Ninh vương: “Hắn thấy ai cũng muốn giới thiệu tức phụ.”

“Nào thể thế được, tức phụ người ta có khả năng đều hận không thể giấu đi, ngươi thì tốt rồi, gặp người liền giới thiệu.” Ninh vương cười ha ha.

“Bảo phải đắc ý, ta thích cảm thụ ánh mắt ghen tỵ của người khác.” Quế vương nói.

Ba người nghe đều cười lên, Triệu Dục chỉ vào Quế vương nói: “Một ngày cũng không đàng hoàng, nói chuyện cũng là không hình dạng.”

“Hắn vẫn như vậy, người đừng nóng giận.” Ninh vương nói: “Ngày mai chúng ta đi nhà Mặc Hề ăn cơm, để Mặc Hề mời khách.”

“Ta muốn cả bàn sơn trân hải vị.”

Quế vương nói: “Lúc nào để ngươi ăn ít chưa, nói đến như ta keo kiệt lắm vậy.”

Mọi người lại nở nụ cười, Quế vương nhìn ba huynh đệ, ánh mắt cũng lộ tình cảm ấm áp nhợt nhạt, mang theo cười.

Buổi trưa huynh đệ mấy người cũng không có uống say, nhưng hàn huyên thật lâu, thẳng đến trời sắp tối, Quế vương và Cửu Giang vương rời cung, Ninh vương đi bái kiến thái hậu, thái hậu giữ lại cơm tối, ăn cơm xong thái hậu để hắn xuất cung đi gặp Hàn thái phi.

Ninh vương xác nhận, đi trong cung của Hàn thái phi.

Mẫu tử hai người khóc một hồi, Hàn thái phi lau nước mắt, hỏi: “Đoạn đường này có khổ cực không?”

“Nhi tử thường ngồi xe ra ngoài, không cực khổ.” Ninh vương nhìn mẫu thân, “Mẫu phi, người gầy một ít rồi, ở trong cung khổ cực sao?”

Hắn đương nhiên cũng muốn đón Hàn thái phi đi Vũ Xương, nhưng đây không phải hắn muốn là có thể làm được.

“Ta ở trong cung khổ cái gì, suốt ngày ăn ăn ngủ ngủ.” Hàn thái phi nói: “Tại sao ngươi lại đã trở về, không phải là không cho ngươi trở về sao.”


Ninh vương nói: “Mẫu phi, là ai nói với người, ta không nên trở về?”

“Vương thái phi, ” Hàn thái phi đem chuyện của Vương thái phi nói một lần, “Ta cảm thấy nàng nói có vài phần đạo lý, nên viết thư cho ngươi.”

“Không nghĩ tới ngươi vẫn là trở về.”

Ninh vương lắc đầu, nói: “Nàng sốt ruột Hoài vương, trong lòng bây giờ tồn hận, cho nên mới phải nghĩ như vậy. Ta ngồi ngay đứng thẳng, cái gì cũng không sợ.”

“Người yên tâm, bên cạnh ta cái gì dị thường cũng không có.”

Hàn thái phi nắm tay của nhi tử, “Ngươi nghìn vạn lần cẩn thận, không thể phớt lờ a.”

“Đã biết, ta thành thật bản phận làm làm việc, cho dù có người muốn làm gì ta, cũng không dễ dàng tìm được nhược điểm của ta.”

Hàn thái phi thở phào nhẹ nhõm, lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, “Nhắc tới, trong nhà ngươi có bị mất hài tử không?”

“Hài tử?” Ninh vương cau mày nói: “Là bởi vì hài tử của An Sơn vương và Hoài vương đều bị mất một hài tử?”

Hàn thái phi gật đầu.

“Không có.” Ánh mắt của Ninh vương lóe lóe, nói: “Không có, ta chỉ có mấy hài tử này, người là biết mà.”

Hắn không phải mất hài tử, mà là mất một thiếp đã mang thai.

Trong phòng trong phủ thiếp đó cãi nhau với tỷ muội, bụng tám tháng bụng nhảy sông tự vẫn, hắn cho người mò thật lâu cũng không có vớt được thi thể lên. Vốn có hắn là không nhớ rõ, thế nhưng lúc này Quế vương viết thư hỏi hắn, Hàn thái phi cũng viết thư hỏi hắn, hắn liền nghĩ đến thiếp này.

Nhớ lại một chút, nếu như thiếp này không chết, hài tử dù thế nào cũng có một mười một tuổi.

Bất quá, nếu như thiếp không chết, nàng làm sao có thể không trở lại, một nữ nhân như nàng ở bên ngoài không có đường sống.

Nghĩ tới đây, Ninh vương lại bỏ đi cái ý niệm này.

“Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi.” Hàn thái phi nói: “Ngươi và Cửu Giang vương còn có Quế vương có thể cũng không sao.”

Ninh vương gật đầu.

“Bất quá, ngươi vẫn là phải đi lại nhiều với Quế vương, để ngừa vạn nhất.” Hàn thái phi nói.

Bookwaves.com.vn

“Mẫu phi, người chính là không phân phó, ta và Mặc Hề cũng phải cần đi lại, mấy huynh đệ chúng ta từ trước đến nay đều rất thân cận. Người chớ nghĩ như vậy, có lời nói quá rõ, sẽ không có mùi vị nhân tình nữa.” Ninh vương nói.

Hàn thái phi thở dài, sờ sờ mặt tròn vo của nhi tử, “Ngươi a, mỗi ngày càng chỉ biết ăn uống vui đùa, lúc nào mới có thể trưởng thành.”

Mẫu tử hai người nói vài câu, ma ma trong điện tiến đến báo, “Vương thái phi tới.”

“Nàng nói cái gì ngươi nghe, nàng cũng không phải người tầm thường, vẫn là có mấy phần đạo lý.” Hàn thái phi nói.


Ninh vương xác nhận.

. . .

Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ trong viện, thấp giọng nói với Tống Cát Nghệ: “Ngoại trừ không cần đánh tử, thì cứ dùng sức đánh.”

“Ân.” Tống Cát Nghệ nói: “Ta, ta, ta lần, lần, lần này, về nhà, mang, mang, mang hắn, hắn cùng về.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chết không đi, trói lại kéo đi.”

Tống Cát Nghệ gật đầu, cong thắt lưng nhau Kiều Mặc ngồi chồm hổm canh giữ ở ngoài cửa viện tử của Tống Cát Xương và mấy người Thân Đạo Nho.

Đỗ Cửu Ngôn ly khai, lại lắc lư một vòng trong mấy ngõ hẻm, bất tri bất giác đi tới Tiến Bảng hồ đồng, nàng nghĩ đến Viên Nghĩa đã chết đi.

Thi thể của Viên Nghĩa, ngày mai sẽ do Đàm thị đưa về quê hương xuống mồ an táng, khí trời quá nóng không thể kéo nữa.

Nhưng trong lòng Đỗ Cửu Ngôn vẫn có chỗ kỳ quái, chính là khi bọn hắn rời đi, là ai đã tới đây.

Bả Tử đi hắc đạo nghe qua, vào lúc ban đêm, phụ cận nơi này không có trộm thường lui tới.

Nói cách khác, người tiến nhà Viên Nghĩa trộm đồ, không phải đạo tặc trên danh nghĩa trên đường, rất có thể là một người đi ngang qua, hay, là một đạo tặc nghiệp dư.

Là ai?

Nàng đứng ở ngoài cửa viện tử, bởi vì Đàm thị không dám trở về, nên viện tử đóng cửa.

“Đang làm gì?” Bả Tử từ một bên khác của ngõ hẻm đi tới, ánh trăng kéo thân ảnh của hắn thật dài, khuôn mặt hắn ngược sáng, một gương mặt tuấn tiếu, phân nửa sáng sủa phân nửa lờ mờ. Nàng nói: “Ta đang suy nghĩ cái chết của Viên Nghĩa.”

“Đạo tặc chưa có tìm được, nên ngươi không bỏ xuống được phải không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Ta phái người còn đang tìm, sẽ có tin tức.” Bả Tử nhìn thoáng qua ngõ nhỏ bên kia, “Ngươi để Tống Cát Nghệ đi bắt Tống Cát Xương?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta để hắn đánh một trận trước, rồi trói người mang về.”

“Cứu hắn một mạng, ta đang tạo tháp bảy tầng.”

Bả Tử bật cười, “Ngươi muốn chờ ở chỗ này?”

“Không cần, ta chuẩn bị trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, hắn nói: “Vậy cùng nhau đi.”

Hai người xuyên toa ở trong ngõ hẻm, đi không nhanh không chậm, Bả Tử hỏi: “Ngươi. . . vẫn muốn ở tại vương phủ sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận