Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 653: MỘT TỜ TRẠNG CHỈ


Dịch giả: Luna Wong


“Trái lại không có, thế nhưng bây giờ đi không quá hợp.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không đủ nghĩa khí.”

Bả Tử nhìn nàng, không nói chuyện.

“Ta là vương phi trên danh nghĩa, phu thê có làm hay không là một chuyện, cũng không thể làm mất mặt mũi của hắn.”

Bả Tử hỏi: “Vậy ngươi định làm gì?”

“Trước hòa ly.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ hòa ky xong, ta lại chuyển ra ngoài!”

Bả Tử hỏi: “Ngươi chán ghét hắn?”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi, nói: “Không ghét.”

“Vậy tại sao hòa ly?” Bả Tử hỏi, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mi, quay đầu nhìn hắn, “Ta không chỉ không ghét, còn có chút thích hắn. Nhưng lý do này, không thể để cho ta cứ như vậy ở lại vương phủ làm vương phi.”

Ánh mắt của Bả Tử giật giật, thấp giọng nói: “Ở cùng một chỗ, không phải cũng là bởi vì thích sao?”

“Đối với ta mà nói không phải, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lại có lẽ, thích không sâu như vậy, muốn chết muốn sống mỗi ngày ở cùng một chỗ?”

Nàng cũng không phải người ngu, cũng không phải thiếu nữ ra đời chưa sâu, ngây thơ chẳng biết gì về cảm tình. Cảm giác của nàng đối với Quế vương thế nào, đêm khuya vắng người cũng tự hỏi qua, cho ra kết luận giống như lúc bị hắn cưỡng hôn ỡm ờ mà thôi.

Loại thích này, còn chưa tới nỗi để nàng làm thê tử. Nàng một không cần Quế vương nuôi, hai không trống trải đến cần ái tình tăng màu sắc, ba không tịch mịch cần người an ủi lại càng không cần mượn danh Quế vương phi để được người tôn kính.

Thành thân đối với nàng mà nói, chỗ tốt ở nơi nào?

Chỉ có thể đợi ái tình đủ, để cho nàng sa vào cam tâm tình nguyện vì yêu thành thân.

“Có thể là lớn tuổi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc làm việc, trước hết làm không phải tùy tâm mà động, mà là tùy lợi mà động, cân nhắc lợi hại.”

“Điểm này, ta không bằng các ngươi.”

Quế vương rất thuần túy, cũng tùy tính mà đi. Cái đó liên quan đến hoàn cảnh sinh trưởng của hắn. Nàng hâm mộ và thưởng thức thuần túy của hắn.

“Nói như vậy, ngươi hạ quyết tâm tìm cơ hội hòa ly?” Bả Tử thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là dự định như thế. Tạm thời chưa có cơ hội, ta sợ ta bị Quế vương giết.”


“Có khả năng.” Bả Tử nói.

“Phiền người a, ” Đỗ Cửu Ngôn đạp lạp đầu, “Thế đạo này hẳn là mở lại phóng điểm.”

Bả Tử hỏi: “Dưới nỗ lực của ngươi đã rất khai phóng, ngươi còn muốn khảo phóng thế nào nữa? Trước đây ngươi nói trọng trách nặng mà đường xa, hôm nay đã thành đường bằng phẳng, lẽ nào cách mục tiêu ngươi muốn còn rất xa?”

“Xa là rất xa, nhưng chuyện kế tiếp quá khó làm xong, y theo tình huống của ta mà định đi. Mục tiêu bây giờ, chính là tăng thêm hoàn thiện luật pháp, có thể thấy một ngày, quyền lợi nữ tử bảo chướng đường trải rộng ở mỗi một châu phủ.”

“Tất cả mọi người có thể bị ước thúc cùng với tuân thủ, ta đã đủ hài lòng.”

“Cái đó có quan hệ gì với ngươi và Quế vương?” Bả Tử hỏi.

“Ta cũng không cần chịu trách nhiệm với hắn.” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi.

Bả Tử ngạc nhiên, tiện đà đỡ cái trán, bất đắc dĩ nói: “Đây là thái độ của ngươi đối với thành thân?”

“Ta có nhi tử, có tiền, có bằng hữu, có địa vị, tại sao ta phải thành thân?” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Bả Tử, “Ngươi không hiểu áp lực và bất đắc dĩ của loại thành công nữ tính như ta đây.”

Bả Tử nói: “Ta thấy ngươi không phải áp lực, ngươi là bành trướng.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, “Nhìn rõ không nói rõ. Nói chung, ai cũng không cần ngăn cản bước chân của ta đi theo tổ sư gia.”

“Ta muốn trở thành một vĩ nhân, một vĩ nhân muôn đời lưu danh!”

Bả Tử không muốn để ý nàng.

Thế nhưng tâm tình lại bởi vậy khá hơn một chút. Đây là Đỗ Cửu Ngôn a, không có gì lại kỳ quái.

Kỳ thực Quế vương cũng hiểu rõ những ý nghĩ này của nàng, cho nên mới phải không ngừng ở bên tai nàng nhắc nhở thân phận của nàng.

Hai người trở về, Bả Tử trở về phòng nghỉ ngơi, Quế vương đang tựa ở trong viện nàng xem sao, nàng thiêu mi nói: “Hăng hái không tệ a, vương gia.”

“Đang tức giận, nàng không cần để ý đến ta.” Quế vương sinh không thể yêu nói.

Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Người tức giận ở trong viện ta, không phải là vì để ta an ủi người sao?”

“Phải.” Quế vương chỉ chỉ hai bên trái phải, “Nàng ngồi, nhìn ta tức giận là được.”

Đỗ Cửu Ngôn không phản ứng hắn, nhìn thoáng qua củ cải nhỏ ngủ say, mới bưng đồ rửa mặt đi ra, ngồi ở bên cạnh đánh răng rửa mặt chải đầu, chờ làm xong nàng ngáp lên, “Hết giận chưa?”

“Chưa.” Quế vương nghiên xem nàng, “Nàng bồi ta tức giận thêm chút đi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không bằng nói chút chuyện không quá tốt của người khác, để người cao hứng một chút?”

“Nói!” Quế vương nói.

“Tống Cát Nghệ đi đánh Tống Cát Xương, chuẩn bị đánh hắn gần chết, buộc kéo về, mấy ngày nữa mang hắn về nhà.”


Quế vương nói: “Hắn không phải là pha trộn với Thân Đạo Nho một chỗ sao?”

Bookwaves.com.vn

“Ân. Nên càng phải đưa hắn về nhà, thỉnh trưởng bối quản giáo một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, “Tâm tình tốt chưa?”

Quế vương lắc đầu.

“Vương gia, Ninh vương không có mất hài tử?”

Quế vương ngồi xuống, đem chuyện Ninh vương có một thiếp thất mất tích nói một lần, “. . . Không có tìm được thi thể.”

“Hoàn toàn có khả năng.” Đỗ Cửu Ngôn cau mày nói.

“Không phải nàng thỉnh Bả Tử tìm cổ mộ sao, không có tìm được?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vốn là khó tìm.” Lại nói: “Vô Vi đạo nhân người hỏi Ninh vương chưa?”

“Hắn nói hắn không biết Vô Vi đạo nhân, thế nhưng đạo sĩ lại quen mấy người.” Quế vương dứt lời, chợt nghe phía bên ngoài viện có người nói: “Ai quen bần đạo?”

Hai người nhìn sang phía ngoài , Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi là ngồi chồm hổm ở trong sơn động nào luyện tiên đan sao, thất bại lại nhớ tới nhân gian?”

“Thật đúng là thất bại.” Mao đạo sĩ bế một cái ghế đi ra, đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Nghe người ta nói bần đạo còn chưa tin, người. . . thật thành nữ nhân?”

“Nếu giả bao đổi, đẹp không sao tả xiết.”

“Ai biết được.” Mao đạo sĩ lầu bầu một câu, nhìn hai người hỏi: “Cái gì Vô Vi đạo nhân?”

Quế vương nói một lần với hắn.

“Bần đạo chưa từng nghe qua đạo nhân gì này, bộ dáng thế nào?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghe Hoài vương hình dung, vóc dáng không cao, vóc người gầy nuôi râu mép, tầm sáu mươi tuổi.”

“Đây nói quá thô, mấy từ này dùng để hình dung bần đạo cũng có thể a.” Mao đạo sĩ nói.

Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt thâm ý.

“Ngươi hoài nghi bần đạo?” Mao đạo sĩ nói: “Ta giống giả người khác sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Vương gia, ngày mai mang hắn đi cho Hoài vương nhận thức.”

Quế vương gật đầu, “Ân.”


“Vương gia, người cũng không thể hoài nghi bần đạo a, bần đạo trung thành và tận tâm với người.” Mao đạo sĩ nói: “Người phải tin tưởng bần đạo.”

Quế vương nói: “Tức phụ ta hoài nghi ngươi.”

“Ngươi phát thệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như Vô Vi đạo nhân là ngươi, quãng đời còn lại của ngươi luyện tất cả đan dược đều thất bại.”

Mao đạo sĩ tép tép miệng, “Người đây quá độc ác.”

“Được rồi, ta phát thệ. Nếu như Vô Vi đạo nhân là ta, đời này ta đều luyện đan bất thành, không thể thành tiên.”

“Hài lòng chưa?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tạm được đi.”

Mao đạo sĩ ai oán nhìn Quế vương, “Vương gia, người đây quá trọng sắc khinh hữu.”

“Sai!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta chẳng những là sắc còn là hữu, phân lượng trung so với ngươi.”

Mao đạo sĩ sờ sờ mũi, yên đầu đạp não đi.

Bookwaves.com.vn

Sáng sớm ngày thứ hai, Đàm thị phù linh tống Viên Nghĩa về quê xuống mồ an táng.

Đỗ Cửu Ngôn ngủ nửa mê nửa tỉnh, nghe được có người ở bên ngoài gõ cửa.

“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn khoác một kiện đồ mở rộng cửa, nhìn Bả Tử, “Chuyện gì?”

Bả Tử quan sát nàng một mắt, nàng mặc trung y, tóc dài rũ xuống, nét mặt còn hơi buồn ngủ, mắt nhập nhèm nhìn hắn, hình dạng rất thú vị. Hắn ho khan một tiếng thối lui một bước, nói: “Có người tố cáo bảo chướng đường.”

“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn rót nước uống nửa ly, không hiểu nhìn Bả Tử, “Ai cáo, tội danh gì?”

“Cáo bảo chướng đường bao che dung túng phụ nhân, hợp mưu sát hại Viên Nghĩa.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Nguyên cáo là ai?”

“Là hảo hữu của Viên Nghĩa, ngươi cũng biết, Trang Ứng!”

(Luna: Đúng là nồi nào up vung nấy, 2 ông chơi chung đều đánh vợ)

Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn mặc áo khoác, tùy tiện giũ một tóc, “Trang Ứng? Lưu manh ngày đó bị Sài thái thái mang đi dạo phố?”

“Tức phụ hắn là Từ thị, còn đang ở tại bảo chướng đường đúng không.”

Bả Tử gật đầu.

“Yêu!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện này thú vị a.”

Bả Tử bất đắc dĩ nói: “Nơi nào thú vị?”

“Có người đang thiết kế bảo chướng đường.” Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt xong, lôi kéo hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ngươi nói, người này có phải chính là người chúng ta muốn tra không?”

Bả Tử lắc đầu, “Không xác định.”


“Phỏng chừng không phải.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cảm giác thủ pháp, có chút bất đồng.”

Hai người nói chuyện đến đường mòn, Vương Nhụy dang dẫn theo một con cá trở về, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Buổi tối muốn ăn cá sao?”

“Một con cá không đủ a.”

Vương Nhụy giấu cá ra sau lưng, ấp a ấp úng nói: “Không, không phải cho các ngươi ăn.”

“Đó là cho ai?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi đây là bất công a.”

Mặt của Vương Nhụy đỏ lên, nói: “Ta, ngươi, nếu như ngươi muốn ăn, ta lại mua thêm mấy con trở về. Ta đây là ở trên đường, thấy một lão bá vừa đi câu về, đặc biệt tươi mới.”

“Ta chuẩn bị nấu canh uống.”

“Nấu cho Chu Tiếu? Ta nhớ kỹ hắn thích nhất ăn đầu cá nấu đậu hũ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vương Nhụy đỏ mặt nói: “Vâng!”

“Thì ra là thế.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi mau đi làm đi, ta đi ngân trang lấy ít bạc ra.”

Vương Nhụy a một tiếng, không hiểu vì sao Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện lấy bạc với nàng.

“Lúc thành thân tặng lễ a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Năm nay ta tặng từng phần lễ, là phải tiêu không ít tiền a.”

Vương Nhụy giậm chân, “Ngươi suốt ngày khi dễ ta, sau này ta cũng không làm cơm cho người ăn nữa.”

Dứt lời, dẫn theo cá chạy đi.

“Ngươi chọc nàng làm gì, ” Bả Tử bất đắc dĩ nói: “Ngẫm lại chính ngươi đi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nghĩ xong rồi.”

Bả Tử không muốn để ý nàng. Hai người cùng đi nha môn, đơn kiện cáo bảo chướng đường bày trên bàn của Ngô Điển Dần, thấy Đỗ Cửu Ngôn hắn chỉ chỉ, “Mới mở cửa không bao lâu, liền có chuyện đến.”

“Cáo bảo chướng đường bao che, hợp mưu giết người!” Ngô Điển Dần nói.

—— lời nói ngoài ——

Đoạt lâu cướp thái hải, ngày hôm qua lại là sắp tới một nghìn lâu. Cà đứng lên trong nháy mắt biểu mấy trăm!

Đợi lát nữa ta đếm xong lâu hậu, sẽ ở mười giờ tả hữu phát thông cáo, nhớ kỹ đi xem thông cáo hắc.

Sao sao đát, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống nhớ kỹ mặc thu khố quần bông a, lạnh lạnh run.

Về vé tháng bảng, cảm tạ mọi người, từng tầng một lễ vật từng cái phiếu, không thể vi báo, chăm chú gõ chữ chăm chú đưa cái này cố sự nội dung phía sau viết khá hơn.

Ái các ngươi, bỉ tâm.

Tối hậu: Nếu như cảm thấy đoạt hai ngày không đủ, nguyện ý trở lại một vòng, khả dĩ nhắn lại nói cho ta biết. Năm nay ngày cuối cùng chúng ta tiếp tục, nếu như cảm thấy được rồi sẽ không đoạt lạp.

PS: Án tử là một đầu sợi, đầu sợi ra bên ngoài chậm rãi xả. Tôi làm chăn đệm thời gian bản thân có điểm cấp, phạ mọi người xem buồn chán, sau đó đã nghĩ nhanh lên một chút đi, ổn định!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận