Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 655: THÊM ĐẦU MỐI MỚI


Dịch giả: Luna Wong


Hảo hữu của Viên Nghĩa tên là Hàn Kiều, người kinh thành, giống như Viên Nghĩa đều là công nhân xây nhà. Gia cảnh của hắn vốn tốt hơn Viên Nghĩa một chút, nhưng vì hai năm trước tu bổ nóc nhà, ngã xuống, thắt lưng bị thương rất nghiêm trọng, dưỡng hơn một năm mới chuyển tốt, hiện tại mặc dù có thể bước đi, nhưng không thể chịu lực.

Hàn kiều nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn. Tên Đỗ Cửu Ngôn đã là nổi tiếng, nhưng hắn lại là lần đầu tiên thấy.

Bởi vì mỗi lần Đỗ Cửu Ngôn xuất hiện ở công đường biện tụng, đều là người tấp nập.

“Mời người ngồi.” Hàn Kiều gọi tức phụ châm trà cho Đỗ Cửu Ngôn, lại ngồi xuống ở đối diện nàng, “Đỗ tiên sinh, người là vì chuyện của Viên Nghĩa tới tìm ta sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hắn từng nói cho ngươi biết, hắn xem qua đại phu, không thể sinh?”

“Hắn là nói như vậy. Lúc đó uống say huân huân, vừa khóc vừa nói cho ta biết.”

“Tính tình hắn đại biến, hợp với bốn ngày uống say về nhà đánh hắn tức phụ, việc này ngươi cũng biết?”

Hàn Kiều lắc đầu, “Ta vốn là không biết, vẫn là mấy ngày hôm trước người của quan phủ tới hỏi ta, ta mới nghe nói. Đỗ tiên sinh, hai ngày này ta một mực nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.”

“Nói như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Viên Nghĩa thành thật, dù là hắn. . . Dù là biết phương diện kia của mình không được, hắn không có khả năng thẹn quá thành giận, trở về đánh Đàm thị.”

“Lúc đó hắn thú Đàm thị rất không dễ dàng.”

Đỗ Cửu Ngôn lộ ra tư thái chăm chú lắng nghe.

“Dung mạo của Đàm thị người thấy được, gia thế của nàng cũng tốt hơn Viên Nghĩa, tuy nói trước đây thành thân qua một lần, nhưng Viên Nghĩa này nghèo trong hốc núi đi ra, cũng vẫn là không thú được.”

Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Đàm thị, lúc trước từng thành thân một lần? Là trương phu mất hay là hòa ly?”

“Ta nghe Viên Nghĩa nói là trượng phu mất, nam nhân kia thành thân xong liền ngã bệnh, không qua nửa năm liền đi.” Hàn Kiều nói: “Sau này Đàm thị đi qua người giới thiệu, biết Viên Nghĩa, hai người thành thân đến kinh thành an cư.”

Trượng phu mất(tang ngẫu)? Còn là bệnh chết.

Đỗ Cửu Ngôn cau mày, vụ án này nàng chính là dưới đèn tối.

Biết nguyên nhân cái chết của Viên Nghĩa xong, nàng đã không có suy nghĩ gì nữa, tuy có nghi ngờ, nhưng cũng chỉ là tồn nghi ngờ, mà cũng không có giống mở ra như trước như vậy.


Chỗ kỳ quái của Đàm thị rất nhiều, nhưng nàng lại hoàn toàn không có lưu ý.

Khinh thường.

“Đỗ tiên sinh, người. . . Làm sao vậy?”

“Viên Nghĩa có một vị bằng hữu, tên là Trang Ứng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày hôm nay hắn đi phủ nha đưa đơn kiện, trạng cáo bảo chướng đường cùng Đàm thị hợp mưu sát hại Viên Nghĩa.”

Gương mặt Hàn Kiều khiếp sợ, “Cùng. . . cùng bảo chướng đường có quan hệ gì?”

“Không rõ ràng lắm. Trang Ứng ngươi có quen không?”

Hàn kiều gật đầu, “Kinh thành lại lớn như vậy, Trang Ứng lưu manh chỗ nào cũng đi, ta và Viên Nghĩa và hắn đều xem như có quen biết, nhưng không lại vãng.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại rất nhiều chuyện đều không rõ ràng lắm, chờ điều tra rõ ta có việc lại tới tìm ngươi.”

Hàn Kiều xác nhận.

“Đi!”

Đỗ Cửu Ngôn và Hàn Kiều đi hai bước lại quay đầu lại hỏi: “Vị đại phu hắn đi xem, ngươi biết chứ?”

Hàn kiều nói: “Hắn lúc đó nói một câu, cụ thể là ai ta không biết.”

Đỗ Cửu Ngôn nói cám ơn, cách nhà Hàn Kiều, đi một hồi, Bả Tử vừa lúc từ trước mặt qua đây, “Đạo tặc lại xác nhận một chút, không phải hoạt động ở kinh thành. Vẫn là thiết tưởng ngay từ đầu của chúng ta, là ngoại lai đạo tặc hoặc là một người chưa từng gây án, lần đầu trộm đạo.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Trên đường, có người thấy hắn không?”

“Có. Dọc phố có một sạp bánh nướng gặp qua hắn, thời gian đại khái ở tầm nửa giờ tuất, hắn đi thành đông, thời gian không chênh lệch bao nhiều với Hàn Kiều nói.” Bả Tử nhìn nàng, “Hàn Kiều nói như thế nào?”

Đỗ Cửu Ngôn nói đoạn đối thoại với Hàn kiều cho hắn biết.

“Ta để người đi quê của Đàm thị tra một chút, cũng không xa, qua lại vài ngày là đủ rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Được! Người đuổi theo Đàm thị trở về chưa?”

Bả Tử đang muốn nói, sai dịch trong phủ nha tới, “Bả gia, người đuổi theo Đàm thị đã trở về.”

“Ân?” Bả Tử nhìn người trở về, ngoài dự liệu của hắn, sai dịch trả lời: “Tìm được thi thể của Viên Nghĩa rồi, trong một ngọn núi của Hoài Nhu, đào hố đang muốn chôn, bị dân bản xứ phát hiện, không đáp ứng.”

“Hỏi dân bản xứ, người đào hố chôn, chính là Đàm thị.”

Ý tứ chính là, Đàm thị nói muốn phù linh trở về, nhưng trên thực tế nàng là dự định chôn Viên Nghĩa trong một ngọn núi ở Hoài Nhu.


“Đàm thị trốn rồi?” Bả Tử nói.

Bookwaves.com.vn

Sai dịch gật đầu, “Lúc chúng ta người đến bên kia, Đàm thị đã bỏ lại quan tài trốn, thôn dân bên kia nháo muốn báo quan.”

“Nếu không nháo, sợ rằng chúng ta còn tìm không được.”

Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử: “Trước hết để cho Điếu Đại khám nghiệm tử thi lần nữa.”

“Không tra được, thì giải phẫu đi.”

Trong lòng nàng nhớ chuyện, lúc khôi phục luật cũ, về giải phẫu trước đây lập pháp cũng khôi phục, nhưng bởi vì nhỏ, nên nàng cũng không có tận lực nói, nên đến tận đây còn chưa có xảy ra thảo luận trên mặt nổi. . .

Vừa lúc, thừa dịp thời cơ này, để Điếu Đại giải phẫu một lần, nhìn phản ứng của tất cả mọi người.

“Ngươi cảm thấy có thể?” Bả Tử hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta cảm thấy có thể.”

“Sẽ có người lấy chuyện giải phẫu làm văn.” Bả Tử nói: “Rất có thể lấy làm đề tài lên án nhiều hơn.”

Đỗ Cửu Ngôn minh bạch, “Mặc kệ, trước tìm ra sự thật mới là trọng yếu nhất. Bảo chướng đường. . . Nếu đã xây dựng, cũng không phải ai muốn gỡ chiêu bài đềucó thể gỡ được.”

“Ân.” Bả Tử phân phó sai dịch làm theo lời, hắn cùng Đỗ Cửu Ngôn trở về vương phủ.

Ngày hôm qua sau nửa đêm, Kiều Mặc và Tống Cát Nghệ ngồi chồm hổm giữ nửa đêm, rốt cục chờ đến Tống Cát Xương rời giường đi tè, hai người ở hầm cầu gõ bất tỉnh Tống Cát Xương đang tè, dùng sợi dây trói lại, như nâng heo nâng trở về.

Trên đường còn đụng phải người của binh mã ti dò xé, nhưng thấy là Kiều Mặc, đối phương coi như không có thấy, cho đi.

Lúc này, một đôi mắt của Tống Cát Xương đen thui, mặt của bên trái sưng thật cao, mặc trung y bạch sắc miên chất nhiều nếp nhăn, tay treo trên xà ngang, đầu ngón chân chấm đất, hắn đã sớm mệt lả vài lần.

Tống Cát Nghệ đang chỉ vào mũi của Tống Cát Xương mắng, lắp bắp, mắng hơn nửa ngày, một câu cũng chưa có mắng xong.

“Cửu ca, ” Tống Cát Nghệ cao hứng nói: “Người, người, người đã, mang, mang về, về, về rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Tống Cát Xương, gật đầu nói: “Ngươi thật là tàn nhẫn a!”

Tống Cát Nghệ hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Đỗ Cửu Ngôn, không khỏi thiêu mi đánh giá nàng.


Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, lấy chủy thủ ra.

“Cửu, Cửu ca, đừng, đừng, đừng giết, giết hắn!” Tống Cát Nghệ ngăn Đỗ Cửu Ngôn, hắn biết, Đỗ Cửu Ngôn nói hắn tàn nhẫn là giả.

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, đẩy hắn ra, “Ta là người giết người sao?”

“Ta đường đường tụng sư, sẽ biết pháp phạm pháp?”

Khóe miệng của Tống Cát Nghệ run lên, “Vậy, vậy, vậy ngươi muốn, muốn làm gì?”

Tống Cát Xương tỉnh lại, vừa mở ra mắt liền thấy Đỗ Cửu Ngôn, hắn cả giận nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi tiểu nhân hèn hạ, ngươi muốn làm gì!”

“Ta cho ngươi biết, giết ta ngươi cũng trốn không thoát.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn cười nhạt, “Chỉ ngươi?”

Nàng cầm đao, bắt đầu lướt y phục của Tống Cát Xương, cắt từng cái một, Tống Cát Xương sợ cả người toát mồ hôi lạnh, liều mạng giãy dụa, “Ngươi buông, ngươi muốn làm gì.”

“Cắt bào đoạn nghĩa. Ngươi lúc đó đi, cũng chỉ lo cắt một mình mình, hiện tại đến phiên chúng ta.” Nàng nói chuyện đưa chủy thủ cho Tống Cát Nghệ.

Bookwaves.com.vn

Khóe miệng của Tống Cát Nghệ run lên, đi tới cắt hai đao.

Công phu đảo mắt, áo Tống Cát Xương mặc thành một cổ áo giả, lộ bụng và và bộ ngực, quần chừa lại nửa đoạn, treo ở bên kia rất là chật vật.

“Đỗ Cửu Ngôn!” Tống Cát Xương cảm thấy đây là vô cùng nhục nhã, cả giận nói: “Ta và ngươi không đội trởi chung.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá máu ứ đọng trước ngực phía sau lưng của hắn, tán thán thủ pháp đánh đường ca của Tống Cát Nghệ càng ngày càng thành thạo, nàng nói: “Ngươi bây giờ không tư cách không đội trời chung với ta.”

“Ngươi!” Tống Cát Xương tức giận nói không ra lời.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta hỏi ngươi, án tử của Viên Nghĩa và Đàm thị, có phải là các ngươi cùng Thân Đạo Nho hợp mưu làm hay không?”

“Phải thì thế nào, không phải thì thế nào.” Tống Cát Xương nói: “Ngươi có bản lĩnh cứ đi tra, ta sẽ không nói cho ngươi biết.”

Đỗ Cửu Ngôn gạt hắn: “Vậy ngươi có biết, Đàm thị đã chết không?”

“Nàng có chết hay không không có liên quan đến ta.” Tống Cát Xương nói: “Không phải ngươi rất có năng lực sao, ta cái gì cũng không nói cho ngươi biết.”

Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, nói với Tống Cát Nghệ: “Đánh tiếp!”

Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Không, không cần, đánh, đánh, ta, ta, ta có, có biện pháp.”

Hắn lấy chổi lông gà đến, cù lét thân thể nửa trần truồng của Tống Cát Xương.

Tống Cát Xương từ nhỏ sợ nhột, cú lét như thế để hắn lắc lư, thống khổ bất kham.

Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt bất đắc dĩ, nói với Bả Tử: “Sao ta thấy, chúng ta một người ngốc hơn một người nhỉ.”


“Ngươi mới biết được sao?” Bả Tử liếc nàng một cái, “Vẫn luôn là như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt.

“Nói!” Tống Cát Nghệ nói: “Không, không thôi, không thôi ta, ta, ta bắt, bắt rắn, rắn đến, vây, vây quanh, trên cổ, cổ ngươi, ngươi.”

Tống Cát Xương chịu không nổi, hô: “Ta không biết!”

“Đồ trong nhà của Viên Nghĩa, có phải là ngươi trộm hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Ánh mắt của Tống Cát Xương lóe lên, cắn môi không nói gì.

“Ngươi ở sau khi chúng ta ra ngoài, đi qua nhà Viên Nghĩa, phát hiện hắn đã chết, liền cố ý gây ra hỗn loạn, lục soát nhà hắn một lần.”

“Ngươi muốn để điều tra đầu mối không rõ, từ đó chế tạo trắc trở cho chúng ta, có phải hay không?”

Tống Cát Xương mím môi không nói gì.

“Thân Đạo Nho đã làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Hắn để Trang Ứng đến trạng cáo bảo chướng đường?”

Tống Cát Xương hô: “Nếu ngươi đều biết, cần gì phải tới hỏi ta. Cái gì bảo chướng đường, bất quá là một đám nữ nhân diễn hề mà thôi.”

“Nương ngươi là không phải nữ nhân?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tống Cát Xương nói: “Nương ta mới không giống các ngươi vậy, chẳng biết vị.”

“Nương ngươi sinh ngươi ra, liền vì để ngươi coi thường? Nếu như nàng nghe được, nhất định hối hận trước đây không có bóp chết ngươi.”

Tống Cát Xương tức giận run.

“Ngươi là muốn ngồi tù, hay là thành thật theo Tống Cát Nghệ về nhà?” Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn nói: “Hiện tại ngươi tự lựa chọn.”

Tống Cát Xương nói: “Ngươi có quyền gì tống giam ta.”

“Ngươi trộm đồ a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, hiện tại ta có phương hướng, nhất định có thể tra được chứng cứ của ngươi.”

“Nếu ngươi không tin, có thể chờ một chút, xem ta có thể đưa ngươi vào hay không.”

Tống Cát Xương mím môikhông nói lời nào.

“Nể mặt mũi của Tống Cát Nghệ, chúng ta bắt ngươi về. Không thôi vì sao chúng ta không bắt Chu Nham và Thân Đạo Nho.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải ta khinh thường ngươi. . . Không phải, ta chính là khinh thường ngươi.”

Lúc nói chuyện, phất tay áo đi.

Tống Cát Nghệ tát Tống Cát Xương, “Ngươi, ngươi, ngươi thật muốn, thật muốn đi đi ngồi, ngồi tù?”

“Ta, ta, ta, ta trói, trói ngươi, ngươi, ngươi về nhà.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận