Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 656: TỬ NHÂN VIÊN NGHĨA


Dịch giả: Luna Wong – nguyên nhân cái chết của Viên Nghĩa

Điếu Đại mặc bào phục, mang theo cái bao tay, Bùi Doanh rất khẩn trương đứng ở một bên.

Nàng làm đồ đệ của Điếu Đại mới mấy ngày, đến sách viết tay của hắn cũng chưa học xong, lại thật không ngờ, gặp loại chuyện giải phẫu này.

“Lấy bút ghi cho kỹ, mỗi một vị trí của phủ tạng, hình dạng hiện ra, ngươi đều phải ghi chép lại. Cơ hội như vậy không dễ dàng.”

Bùi Doanh gật đầu, nói: “Vâng!”

Nàng bọc tóc, mặc một bộ quái tử vải thô màu đen, trong tay đang cầm tấm ván gỗ nho nhỏ, trên tấm ván gỗ bày vở của nàng, tay của nắm bút bởi vì khẩn trương mà hơi run.

“Đỗ tiên sinh tới chưa?” Điếu Đại hỏi.

Bùi Doanh tới cửa, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương còn có Bả Tử đều tới.

“Bắt đầu rồi sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi nàng.

Bùi Doanh gật đầu, “Chỉ chờ các vị tới.”

Ba người tiến đến, Điếu Đại đứng ở bên thi thể nhìn bọn họ, chắp tay nói: “Vậy tiểu nhân bắt đầu.”

Thi thể đã để gần mười ngày rồi, mặc dù trải qua xử lý nước thuốc, nhưng vẫn là phát ra khí tức hư thối, Điếu Đại mở bụng ra, nhất thời một cổ khí thể vọt ra, loại khí hư thối này xông đến hai tròng mắt người cay, đầu váng mắt hoa.

Bùi Doanh chịu không nổi, nghiêng đầu đến bên tường nôn khan mấy tiếng, lau miệng vội trở về cố nén ghi lại.

Điếu Đại vừa giải thích với nàng, vừa tìm kiếm quan sát.

“Nhìn màu sắc của thận, không giống như là trúng độc.” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên kiểm tra, cũng đeo cái bao tay liếc nhìn. Lần trước giải phẫu, nàng tăng không ít kinh nghiệm ở phương diện này.

Điếu Đại xác nhận, “Quả thực như vậy, không có dấu hiệu trúng độc.”

“Cái này kỳ quái, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ vị trí tìm, “Nhìn có dị thường hay không.”

“Ngươi không phải phán đoán tâm mạch tắc nghẽn sao?”

Điếu Đại nói: “Phải, từ mặt ngoài thi thể phán đoán, đúng là tâm mạch tắc mà chết.” Hắn bắt đầu lật xem tim.


Bùi Doanh nhìn Đỗ Cửu Ngôn, phát hiện thần sắc của nàng tự nhiên, cũng không bởi vì có mùi thối khó ngửi mà buồn nôn, thậm chí với vừa thảo luận Điếu Đại, vừa nghiên cứu. Nàng nhìn một chút cũng không khỏi ngăn chặn tay run rẩy, đi về phía trước gần một bước.

Nàng muốn giống Đỗ Cửu Ngôn, vô luận là ở đâu, vô luận làm cái gì, cũng không kém hơn nam nhân, đều có thể một mình đảm đương một phía, kẻ khác không dám khinh thị.

“Chờ một chút.” Đỗ Cửu Ngôn gọi Điếu Đại dừng lại, lại nói với Quế vương: “Vương gia, hỗ trợ lấy đèn tới.”

Quế vương đi cầm đèn, Bả Tử cũng điểm hộp quẹt.

Bốn người xích ra phía trước xem.

“Đây là cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Điếu Đại.

Sắc mặt của Điếu Đại đại biến, lạnh lùng nói: “Châm!”

Một cây ngân châm phẩm chất giống như sợi tóc, đâm vào bên trong, huyết quản bị đâm phá. . .

Điếu Đại rút châm, thanh âm kích động đến run, “Thảo nào. . . Thảo nào tim mạch lại tắc nghẽn.”

“Mưu sát!” Quế vương nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Thủ pháp trăm sông đổ về một biển giống cái chết của Tô Bát Nương.”

Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt ngân châm, lấy tới cửa kiểm tra, quay đầu lại hỏi Bùi Doanh, “Châm như vậy ngươi thấy qua chưa?”

“Chưa!” Bùi Doanh nói: “Châm thêu hoa, coi như là nhỏ nhất cũng muốn to hơn cái này một chút, bằng không cầm không được.”

“Đó chính là đặt làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Ngực ghim vào châm như vậy, là chậm rãi chết, hay là lập tức chết?”

Điếu Đại ngưng mi nói: “Đâm thành như vậy, nhiều nhất nửa nén hương sẽ bị mất mạng.”

“Nửa nén hương, đó chính là ở sau giờ sửu.” Lúc nàng và Quế vương rời đi, còn chưa tới giờ tý, nói cách khác, sai khi bọn họ đi hơn một canh giờ, có người đâm kim vào trong tim của Viên Nghĩa đang say rượu.

Đỗ Cửu Ngôn dùng nước thuốc rửa sạch tay, để lại Điếu Đại tiếp tục giảng bài cho Bùi Doanh, nàng và Quế vương cùng với Bả Tử đi ra, đứng ở trong đình viện trò chuyện án tình.

“Ta nói về suy nghĩ của bản thân ta trước, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại người hiềm nghi lớn nhất, chính là Đàm thị. Rất có thể, đây hết thảy đều là sát cục từ đầu tới đuôi nàng thiết định.”

“Từ lúc nàng gả cho Viên Nghĩa, cũng đã mưu đồ. Mặc dù chẳng biết nguyên nhân và mục đích của nàng, nhưng nàng muốn giết Viên Nghĩa. Trước lúc này, rất có thể nàng tìm người nào, để kích thích Viên Nghĩa, để tính tình hắn đại biến, vào mỗi đêm khuya vắng người, dẫn tới hắn cùng mình khắc khẩu, thậm chí động thủ đánh nàng.”

“Thẳng đến buổi tối mùng sáu tháng năm, Viên Nghĩa ở bên ngoài say rượu trở về, hai người lần thứ hai xảy ra tranh chấp, nàng chạy trốn cơ duyên xảo hợp gặp vương gia và ta, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng, ta cho rằng nàng cũng không phải hướng về phía chúng ta, mà là nhằm vào Thân Đạo Nho bọn họ.”


Quế vương cau mày nói: “Ý của nàng là, nàng ta muốn lợi dụng Thân Đạo Nho?”

“Hiển nhiên, nàng đạt được mục đích. Tống Cát Xương ở sau khi Viên Nghĩa chết, tiến vào nhà lục tung đồ vật, nhiễu loạn phương hướng kiểm chứng của chúng ta. Mà Trang Ứng đến cáo bảo chướng đường, còn lại là Thân Đạo Nho biết thời biết thế điều khiển.”

“Người phía sau màn là ai?” Quế vương trầm giọng nói: “Vẫn là người kia sao?”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta không xác định. Bởi vì thủ pháp và lộ số có chút bất đồng. Chuyện này là lầm thời, đồng thời, bảo chướng đường tồn tại, đối với người này hẳn không có ảnh hưởng, hắn không cần phải làm những chuyện nhỏ nhặt này.”

“Có người khác?” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn không xác định, “Ta có cảm giác như vậy. Lần này sai sử Đàm thị giết Viên Nghĩa, làm mối dẫn Thân Đạo Nho vào cuộc, lại nhiễu người của chúng ta tiến vào, mục đích của hắn tựa hồ là nhằm vào bảo chướng đường.”

“Có đạo lý.” Quế vương nói: “Hiện tại mấu chốt nhất, tìm được Đàm thị.”

Hắn dứt lời, Lưu thư lại tới, riêng lẻ hành qua lễ với ba người, đưa một công văn qua đây, “. . . Yến Kinh nhận tụng án Trang Ứng cáo bảo chướng đường.”

“Mục Diễm nhận?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lưu thư lại trả lời: “Công văn không có ghi tên là tụng sư nào, nhưng ngày mai khẳng định sẽ biết.”

“Ngày mai sẽ đến thủ chứng.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đa tạ báo cho biết.”

“Đỗ tiên sinh quá khách khí.” Lưu thư lại nói: “Người chủ sự bảo chướng đường là chuyện tốt, nữ tế của ta cùng Sài thái thái nói qua chuyện xong, hiểu chuyện rất nhiều, đối với nữ nhi ta cũng khá hơn nhiều.”

“Tựa như nữ nhi của ta nói, có các nàng ở, kinh thành nhiều nữ tử thiếu an toàn đều có bảo đảm.”

Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Có thể đâm tổn thương lòng tự trọng của rất nhiều người.”

“Về luật pháp của nữ tử, rất nhiều người đều rất bất mãn a.”

Lưu thư lại nói: “Đỗ tiên sinh nhất định sẽ thành công.”

Hắn nói xong hành lễ đi.

“Ai làm tụng sư cũng không vấn đề, hiện tại quan trọng là, tìm được Đàm thị.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hai người, “Đi đi, làm một trận hoạt động.”


Quế vương nói: “Tìm Đàm thị?”

“Nàng ném quan tài của Viên Nghĩa trong núi xong sẽ không thấy hình bóng. Một vị phụ nhân như nàng, vừa không có cưỡi ngựa, sẽ không đi quá xa.”

Quế vương nhìn lướt qua Bả Tử, hắn cảm giác lúc Bả Tử nhìn hắn, đáy mắt nhấp nhô sát ý.

Loại sát khí này, so với trước đây càng thêm đặc hơn.

Ý gì? Vì sao đột nhiên sát khí càng đậm liệt?

Quế vương vừa nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, nàng chính kỷ kỷ tra tra nói chuyện, hắn không nghe được nói cái gì, thế nhưng đường nhìn của Bả Tử vẫn không có rời khỏi nàng.

“Hiểu!” Quế vương nhất thời cao hứng.

Nhất định là Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử các loại lời như thích hắn(QV), hơn nữa ngày đó lại thấy hắn và Đỗ Cửu Ngôn vô cùng thân thiết. . . Nên, Bả Tử hiện tại hận không giết được hắn.

“Tức phụ nhi, ” Quế vương đắp vai của Đỗ Cửu Ngôn, “Cưỡi ngựa hay là xe ngựa?”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn không giải thích được nhìn hắn.

Quế vương hướng về phía nàng nhướng mi, ánh mắt ám muội.

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Bả Tử, Bả Tử đang mặt không thay đổi nhìn Quế vương, thần sắc quanh quẩn sát khí đặc hơn.

“Bả gia, ” Đỗ Cửu Ngôn hô: “Có phải ngươi rất muốn giết vương gia hay không?”

Bả Tử không mặn không lạt ừ một tiếng.

“Đến a!” Đỗ Cửu Ngôn đẩy Quế vương ra, thét, “Nào, nào, mau tới!”

Đỗ Cửu Ngôn lại nói với Quế vương: “Vương gia, có muốn cho ngươi mượn một binh khí hay không, dù sao Bả gia có ngươi không có, như vậy không công bằng.”

Quế vương và Bả Tử đều nhìn nàng, ánh mắt ghét bỏ.

“Hiện tại không rảnh.” Bả Tử nói.

“Nàng chính là e sợ thiên hạ không loạn, ta và Bả Tử có chút tình huynh đệ!” Quế vương nói chuyện, hướng về phía Bả Tử nháy mắt ra dấu.

Bả Tử nhìn hắn một cái, khó khăn gật đầu.

“Ta lại thành ác nhân.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay áo đi ở phía trước, “Vậy nhị vị là ở chung cho tốt đi.”

Quế vương nhìn thoáng qua Bả Tử, Bả Tử cũng đảo qua hắn một mắt.


Tình huynh đệ, nửa phần cũng không có.

. . .

Nhâm Duyên Huy ở trong phòng uống trà, thường tùy của hắn ở đối diện hầu hạ, hỏi hắn: “Phủ nha định thời gian khai đường chưa?”

“Định rồi, hai mươi hai tháng này.” Thường tùy trả lời.

Thần sắc của Nhâm Duyên Huy nhàn nhã uống một ngụm trà, nói: “Ngô Điển Dần được tốt chỗ của Đỗ Cửu Ngôn, trái lại sẽ tri ân báo đáp, cho đủ mặt mũi.”

“Hắn muốn dựa vào Lỗ các lão, nhưng bất đắc dĩ nữ tế hắn ở là An quốc công phủ. Ở đầu quan hệ này, lúc trước hắn còn không dám tùy tiện dựa. Hiện tại có thân phận Quế vương phi, hắn dựa cũng là không chút do dự.”

Nhâm Duyên Huy không sao cả, Ngô Điển Dần bất quá là một tiểu nhân vật, còn chưa đủ tư cách phí một tâm tư của hắn xử hắn.

“Ninh vương gia mấy ngày nay đang làm cái gì?”

“Ngày hôm qua còn đi Quế vương phủ ngồi chút, chắc là thăm Đỗ Cửu Ngôn, nhưng nàng điều tra án kiện, Ninh vương ngồi một khắc đã bị Quế vương đuổi đi.” Thường tùy nói: “Lúc này, Ninh vương gia hẳn là ở Đức Khánh hầu phủ nói chuyện với Cửu Giang vương.”

Đầu lông mày của Nhâm Duyên Huy giơ giơ lên không nói chuyện.

“Đại nhân, ” thường tùy hỏi: “Thân Đạo Nho bên kia, còn cần đưa cây thang không?”

Nhâm Duyên Huy xua tay, “Hắn từ trước đến nay thích tự cho là thông minh, đưa thang cho hắn hay không, hắn cũng sẽ tìm cột trèo.” Lúc nói chuyện dừng một chút, “Bất quá, chuyện này kết thúc, hỏi hắn, mục đích hắn muốn cây quạt của Đỗ Cửu Ngôn là cái gì.”

Có cái gì, là hắn không biết sao?

“Người nói là miễn tử?”

Nhâm Duyên Huy gật đầu, đây là đồ tốt, thường tùy cũng lắc đầu, “Có thể như Đỗ Cửu Ngôn nói hay không, hắn có thân nhân phạm tội gì, cho nên muốn cây quạt cứu người?”

“Thân Đạo Nho ở kinh thành nhiều năm như vậy, quan hệ rắc rối phức tạp, cũng không phải bài trừ loại khả năng này.”

“Chờ sau này còn chuyện cần hắn, hiện tại làm xong chuyện của bảo chướng đường trước.”

“Đại nhân, ” thường tùy nói: “Ngô Điển Dần định hai mươi hai khai đường, tiểu nhân cho rằng có chút sớm, người xem, có muốn đẩy sau mấy ngày hay không.”

Nhâm Duyên Huy tính toán thời gian một chút, gật đầu nói: “Việc này ngươi đi làm, đem thời gian khai đường, đẩy lên mùng năm tháng sáu.”

Đẩy ra sau nửa tháng, như vậy đủ rồi.

—— lời nói ngoài ——

Đón người mới đến niên, ngày mai mười giờ, chúng ta bạn 2018 niên một lần cuối cùng hoạt động, lão thời gian quy củ cũ!

Mười giờ bắt đầu, mười tầng lâu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận