Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 659: TÂM TƯ DUY NHẤT

Dịch giả: Luna Wong

Buổi tối, mọi người ở trong phòng khách dùng bữa, Ninh vương nhìn mọi người cả trai lẫn gái, vẻ mặt giật mình, “Các ngươi bình thường đều ăn cơm như thế?”

Những tiểu cô nương này đều thần thái tự nhiên, phảng phất như mọi người cùng một chỗ sinh sống thật lâu vậy, không ai nhăn nhó, một cách tự nhiên ngồi ở đối diện, châm trà ăn cơm.

“Nhiều người náo nhiệt.” Quế vương thỉnh Ninh vương ngồi, giới thiệu người ở chỗ này với hắn một chút, Ninh vương nhìn chằm chằm Nháo nhi và Hoa Tử, “Vị này chính là Đỗ Huỳnh, vị này chính là chính là Thanh Linh?”

Nháo nhi mang theo Hoa Tử tiến lên hành lễ.

“Tốt, tốt!” Ninh vương nở nụ cười, “Giống như ta nghĩ, tiêu trí!”

Nháo nhi và Hoa Tử cười xác nhận. Ninh vương nhìn Hoa Tử, hỏi: “Mấy tuổi?”

“Mười một.” Hoa Tử cười nói.

Ninh vương gật đầu, “Cái tuổi này hát hí khúc có chút sớm, ngươi phải bảo vệ cổ họng a, cổ họng tốt nếu như hát phá hủy, liền rất đáng tiếc.”

“Vâng.” Hoa Tử cười nói: “Ta bây giờ là cách ngày hát một hồi, thường ngày cũng đều không hát.”

Ninh vương gật đầu, “Phải như vậy, phải như vậy. Cổ họng không giống với thứ khác, hủy chính là hủy, dù là dưỡng hảo, cũng khôi phục không được nguyên dạng.”

“Vương gia rất hiểu biết về hát hí a, ” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Người thường nghe hí sao?”

Ninh vương cười nói: “Đúng vậy. Thường ngày rảnh rỗi không chuyện làm, thích nghe hí.”

Thì ra là thế, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghe hí đều là người thạo nghề.”

“Phải, ta cũng coi như nửa người thạo nghề.” Ninh vương nói với Hoa Tử, Nháo nhi: “Ngày mai các ngươi cùng nhau hát Song Xà truyền sao?”

Nháo nhi nói: “Phải, buổi sáng ngày mai từ đầu hát Song Xà truyện, tổng cộng hát năm ngày.”

“Đã biết, sáng mai ta tới sớm chút.”

Đầu lông mày của Quế vương tụ lại, nhìn thoáng qua Ninh vương. Ninh vương hướng về phía hắn tễ mi lộng nhãn thấp giọng nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, ta có chừng mực.”

“Không nên làm bậy, đây là kinh thành, bọn họ là đệ đệ của Đỗ Cửu Ngôn.”

Ninh vương gật đầu, “Đã biết, ta cũng không phải không đầu óc, chỉ đơn thuần đi nghe hí.”

“Ân.” Quế vương lên tiếng, không nói chuyện.

Ninh vương dừng đến khuya mới đi, lôi kéo Hoa Tử và Nháo nhi trò chuyện hí, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở bên cạnh bồi, thật vất vả tiễn bước Ninh vương, Đỗ Cửu Ngôn hỏi Quế vương, “Ninh vương gia. . . Không có yêu thích khác chứ?”

“Nàng để Hoa Tử và Nháo nhi cách hắn xa một chút.” Quế vương nói: “Trong phủ hắn không nuôi nam sủng, nhưng ta không biết hắn có bừa bộn hay không.”

Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn khẩn túc, “Ngươi không nói cho hắn biết, hắn nghe hí trò chuyện hí thì thôi.”

“Đừng nghĩ một ít chuyện để người buồn nôn.”

Quế vương đắp bả vai của nàng, thấp giọng nói: “Có ta ở đây, hắn không dám xằng bậy.”

Quế vương sờ sờ gói thuốc trong lòng ngực mình, nhướng mày nói: “Đi uống một chén?”

“Hăng hái cao như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua ngực của hắn, “Giấu cái gì, sờ mấy lần.”

Quế vương nhất thời ho khan, nghiêm mặt nói: “Ngực ngứa.”

“Mao bệnh thật đúng là nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương, nói: “Đi đi.”

Hai người tìm một tiệm ăn nhỏ, chọn một vò rượu, Quế vương uống không yên lòng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nghĩ gì thế, thần cũng đi mất.”

“Nàng nhận định hung thủ là Đàm thị?” Quế vương hỏi.

“Đó cũng không phải.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc khám nghiệm tử thi, người còn nhớ rõ Điếu Đại nói như thế nào không?”

Quế vương suy nghĩ một chút, trả lời: “Nàng là nói, thời gian tử vong khi kim đâm đi vào?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nên, uống rượu xong chúng ta đi một chỗ.”

“Đi.” Quế vương gật đầu, móc gói thuốc ra lại nhét trở về, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy ngày hôm nay hắn quỷ quỷ túy túy, vẫn theo dõi hắn, ánh mắt của Quế vương lóe lóe, “Nhìn ta làm gì, ngày hôm nay ta rất dễ nhìn?”

“Vẫn luôn rất dễ nhìn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chính là ngày hôm nay tương đối hèn mọn.”

Quế vương chột dạ, cúi đầu uống rượu.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái nói, “Tác phong sinh hoạt của Ninh vương phi thường không đứng đắn, người không nên bị hắn làm hư.”

Quế vương nói: “Hắn làm hư ta?”

Đỗ Cửu Ngôn rất nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên đưa tay qua, cách bàn ấn ngực của hắn, “Thả cái gì?”

“Chớ sờ loạn.” Quế vương vỗ tay của nàng, “Chiếm tiện nghi của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Vương gia, người như vậy thật thú vị a, gương mặt chột dạ.” Nàng nhướng mày nói: “Có phải Ninh vương cho người thuốc gì không gặp được người hay không, hắn bảo ngươi hạ ở trong rượu của ta?”

Bookwaves.com.vn

“Không thể nào.” Quế vương cọ đứng dậy, “Không uống rượu thì làm việc, nói nhảm nhiều như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn trả tiền rượu, theo đuổi theo, “Chớ đi a, để ta xem một chút.”

“Nhìn cái gì? Nếu muốn xem về nhà ta cởi y phục cho nàng từ từ xem.” Quế vương chắp tay đi, cũng không quay đầu lại.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn vươn tay, “Vương gia?”

“Vật gì vậy? Trên người ta không có cái gì.” Quế vương trừng nàng.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía bộ ngực hắn chỉ chỉ.

Quế vương lầu bầu một câu, đưa tay từ trong lòng ngực lấy gói thuốc Ninh vương cho hắn ra, cấp tốc xẹt qua ở trước mắt Đỗ Cửu Ngôn, “Chỉ vật này, không có gì có thể nhìn.”

Nói xong, lại thu hồi đi.

Đỗ Cửu Ngôn ấn tay hắn, đoạt lại gói thuốc.

Là một bọc giấy rất nhỏ, mở ra bên trong là bột phấn màu xám đen, nàng lại gói kỹ nhìn Quế vương nói: “Thuốc trợ tình trợ hứng? Ta ăn hay là ngươi ăn a?”

“Không, không phải ăn.” Quế vương rất xấu hổ, sửa lại cổ áo một chút. Giờ này khắc này hắn cảm thấy, Đỗ Cửu Ngôn thông minh, không đòi hỉ.

Đỗ Cửu Ngôn thu gói thuốc bỏ vào trong ví của bản thân, “Ta đã nói Ninh vương không phải người tốt, còn chưa nói mấy câu, đã cho ngươi những thứ đồ ngổn ngang này.”

Quế vương không để ý tới nàng.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi vừa rồi vì sao không có hạ cho ta?”

Quế vương dùng khóe mắt dư quang quét nàng một chút, không nói chuyện.

“Là không dám?” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Sợ ta giở mặt với ngươi?”

Quế vương lập tức theo cột bò lên, “Vậy nàng có thể hay không?”

“Ngươi cho ta ta sỏa sao? Nếu như ta nói sẽ không, chẳng phải là ngươi lập tức liền đem thuốc đổ vào trong miệng ta sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Yên tâm, ta sẽ giở mặt với ngươi.”

Quế vương hừ một tiếng.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi nở nụ cười.

Cũng may không học cái xấu với Ninh vương, cầm thuốc đi mưu hại nàng. Bất quá cái này cũng biểu lộ lương thiện và điểm mấu chốt của hắn.

“Có buồn cười như thế sao?” Quế vương trừng nàng một mắt, Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Vương gia, chúng ta dùng túi thuốc này đi vơ vét tài sản của Ninh vương đi.”

Quế vương ho khan một trận, nghiêm mặt nói: “Chuyện này ta không có tiện đứng ra, nàng làm làm được.”

“Thành.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ chuyện xong, ta liền đi vơ vét tài sản của hắn.”

Không có một nghìn lượng bạc, là không mua được bình an của hắn.

Hai người đi vòng vào Tiến Bảng hồ đồng, vừa đến đầu ngõ, liền thấy Trang Ứng dẫn theo rượu đi viện tử của Thân Đạo Nho ở, Quế vương nói: “Không phải đi tìm Thân Đạo Nho sao?”

“Hắn không có gì tốt để tìm, hiếu kỳ duy nhất của ta bây giờ với hắn, chính là hắn muốn cây quạt miễn tử cứu ai, về phần khác, hắn không giá trị gì.”

Bị người lợi dụng cũng không có phát hiện, không làm hội trưởng Yến kinh Thân Đạo Nho thật là lui bước rõ ràng.

Hai người vào nhà Viên Nghĩa, trong viện không có chút đèn, bọn họ tìm một địa phương ngồi chồm hổm, Quế vương thấp giọng nói: “Có người sẽ đến?”

“Không biết.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Ngồi chồm hổm chờ xem.”

Bookwaves.com.vn

Quế vương gật đầu, hai người chen ở bóng tối chỗ góc tường, hắn đẩy Đỗ Cửu Ngôn một cái, thấp giọng nói: “Nàng chuẩn bị lúc nào tẫn trách với thân phận của nàng?”

“Vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn bất mãn nói: “Người không thể hễ nói chuyện phiếm, liền không ly khai được cái đề tài này a.”

Quế vương nói: “Hiện nay ta chỉ quan tâm chuyện này.”

Đỗ Cửu Ngôn trên dưới đảo qua hắn vài lần, ghét bỏ nói: “Đầy đầu đều là cái chuyện kia?”

“Ân, đầy đầu đều là nó.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, “Đáng thương.”

“Nếu đau lòng ta, thỉnh dùng hành động thực tế của nàng để biểu thị.”

“Hòa ly với ngươi, chính là hành động thực tế của ta.” Nàng vừa mới nói xong, Quế vương dùng cùi chỏ siết ở cổ của nàng, đè thanh âm nói: “Cái từ này, bổn vương không muốn được nghe lại lần thứ hai.”

Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được ho khan một tiếng, vỗ tay hắn, “Buông tay, buông tay.”

“Còn nói nữa hay không?”

“Không, không nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương buông nàng ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Đỗ Cửu Ngôn, đời này nàng chỉ có thể làm tức phụ của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn bị hắn chọc giận nở nụ cười, “Có mao bệnh.”

“Tức phụ, ” Quế vương nói phân nửa, bỗng nhiên liền thấy trên tường viện có một cái đầu lén lút dò vào, hắn đẩy Đỗ Cửu Ngôn một cái, “Tới rồi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn mặt của người kia, nở nụ cười.

Ngày thứ hai, Tống Cát Xương bị Tống Cát Nghệ trói thành bánh chưng ném lên xe ngựa, hắn cáo biệt với mọi người, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện trạch tử kinh thành chúng ta giúp ngươi lưu ý, ngươi thành thân định thời gian rồi, gởi thư cho chúng ta.”

“Phỏng, phỏng chừng, phải, phải, phải cuối, cuối năm.” Tống Cát Nghệ nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu như không có chuyện gấp gáp, chúng ta cũng sẽ đi uống rượu mừng.” Nàng dứt lời, lại nói với Tô Ngưng Nguyệt: “Trên đường chú ý an toàn.”

Tô Ngưng Nguyệt gật đầu xác nhận, hành qua lễ với mọi người, “Trong khoảng thời gian này, đa tạ các vị chiếu cố, sang năm chúng ta lại tới tìm các ngươi.”

Hai người giữ lại nói hồi lâu nói, mới lưu luyến không rời xa đi.

Tống Cát Nghệ vừa đi, cũng cảm giác dường như thiếu rất nhiều người, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Chu Tiếu.

Chu Tiếu nói: “Ngươi đừng nhìn ta, ta không có nhanh như vậy.”

“Chu huynh, tuổi của người cũng không nhỏ a.”

Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, cười khanh khách nói: “Ta lớn tuổi, nhưng có người tuổi còn nhỏ, nuôi thêm một năm, không vội.”

“Lợi hại.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Lo lắng nàng chạy.” Đậu Vinh Hưng u oán nhìn Chu Tiếu, Chu Tiếu nở nụ cười, thấp giọng nói: “Ta ngươi bất đồng, ta nhìn trúng há có thể chạy thoát.”

Đậu Vinh Hưng nhất thời như trái cà dầm sương, yên đầu đạp não nói: “Ta đi Tam Xích đường, Cát Nghệkhông ở, một mình ta phải làm chuyện của hai người đó.”

“Hiện nay, chỉ có không ngừng làm việc, mới có thể giảm bớt lòng đau nhức.”

Tất cả mọi người không cười, bất đắc dĩ nhìn hắn. Loại sự tình này, người khác thật đúng là không thể giúp.

“Bả gia, ” sai dịch trong nha môn tìm đến Bả Tử, hắn quay đầu lại hỏi nói: “Từ Đại Đồng đã trở về?”

Người đến phong trần mệt mỏi, gật đầu nói: “Tra được nam nhân trước kia của Đàm thị rồi.”

“Đúng là bệnh chết, ta hỏi qua đại phu xem bệnh, nói là trong bụng mọc đồ, ngay từ đầu hoàn hảo, sau này ăn cái gì ói cái đó, cũng không lâu lắm liền chết.”

Bả Tử quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Nên tra đều tra xét, cứ chờ khai đường đi, nhìn bức tranh này, bọn họ dự định vẽ thế nào.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

—— lời nói ngoài ——

Mười giờ thải lâu, ha ha! Không biết quy củ, tựu mười giờ qua đây nhắn lại là được rồi!

Mặt khác, có phiếu phải nhớ rõ khoảng không, ngày hôm nay ngày cuối cùng.

Tiền lì xì đã không có, ngày hôm nay còn phát không được, bởi vì bất năng nhảy qua nguyệt phát, tháng trước cũng là cái tình huống này, phiền muộn!

Thiếu, ngày mai tới xem một chút có thể hay không bổ lĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui