Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 660: CÔNG ĐƯỜNG BIỆN TỤNG


Dịch giả: Luna Wong


Mùng năm tháng sáu, khí trời nóng bức.

Án tử Trang Ứng cáo quyền lợi nữ tử bảo chướng đường, khai đường ở phủ nha.

Triệu Dục vừa hạ triều, ở bên trong ngự thư phòng, cùng mấy vị đại nhân nội các cùng với đám người Lỗ các lão An quốc công nói chuyện.

Nhâm Duyên Huy nhìn thoáng qua Lỗ các lão, nói: “Nữ tử bảo chướng đường bị cáo, Lỗ đại nhân không tới xem?”

“Quốc sự quan trọng hơn, huống chi tự Cửu Ngôn sẽ giải quyết.” Lỗ các lão nhàn nhạt nói.

Nhâm Duyên Huy thả hồ sơ, nhướng mày nói: “Giải quyết? Là thông qua tay của Lỗ các lão giải quyết sao?”

Lỗ các lão nhíu mày, Triệu Dục có chút kinh ngạc, hắn còn chưa từng nghe qua chuyện này, “Bảo chướng đường bị người cáo, vì sao?”

Mới khởi đầu đã xảy ra chuyện?

“Là bảo chướng đường bao che, hợp mưu giết một nam nhân gia bạo. Tuy nói người chết đánh thê tử không đúng, nhưng tội không đáng chết, ấn tượng của bảo chướng đường vì bảo toàn bách tính, bọn họ cư nhiên âm thầm bao che dung túng hung thủ giết người đào tẩu, muốn che giấu hành vi phạm tội.”

“Như vậy bảo chướng đường không phải như Lỗ các lão và Đỗ Cửu Ngôn lúc đó cam kết bảo đảm quyền lợi chính nghĩa của nữ tử trong thiên hạ, mà là nơi xấu xa sửa huyền dịch triệt, lén lút làm chuyện xấu, lừa gạt thánh thượng lừa gạt người trong thiên hạ.”

Đỗ Cửu Ngôn mặc dù họ Tần, mới là trực hệ với An quốc công, nhưng đối với Nhâm Duyên Huy mà nói, An quốc công bất quá là ngoại thích huân quý, ngoại tổ phụ của Đỗ Cửu Ngôn Lỗ Chương Chi, mới chính thức là đá chặn đường hắn phải trừ tận gốc trừ.

Triệu Dục ngưng mi, không nói gì. Đỗ Cửu Ngôn mở quyền lợi nữ tử bảo chướng đường, hắn là gật đầu đồng ý, nếu như sự tình đúng như Nhâm Duyên Huy nói, vậy vô luận như thế nào cũng không thể nhìn mà không quản.

“Thánh thượng, nàng chiếm thân phận vương phi, làm chuyện lừa trên gạt dưới ác tha, kéo cờ hiệu đại nghĩa, bất quá là vì đạt được mục đích không thể cho ai biết của bản thân mà thôi.” Nhâm Duyên Huy nhìn Lỗ các lão nói, “Lỗ các lão, người nói sao?”


Lỗ các lão nhàn nhạt nói: “Nhâm các lão nói đến phân thượng này, nếu bảo chướng đường thuần khiết vô tội, lão phu đều gấp thay ngươi, nghĩ không ra ngươi muốn vãn hồi mặt mũi đẫ mất trong lần ngôn từ tình cảm mãnh liệt hùng hồn này như thế nào.”

“Ta bất quá là kiến nghị thánh thượng minh xét, làm sao ta mất mặt mặt như đã nói.” Nhâm Duyên Huy chắp tay nói với Triệu Dục: “Thiên hạ thái bình, người người an khang đây cũng là tâm nguyện của cựu thần. Nếu bảo chướng đường thật là chỗ hứa hẹn như các nàng nói như vậy, vậy dĩ nhiên là giai đại vui mừng. Nếu là các nàng kéo cờ hiệu chánh nghĩa làm chuyện ác tha, cựu thần cho rằng vẫn là tốc tốc thủ tiêu luật pháp, đóng bảo chướng đường tương đối khá.”

“Để tránh khỏi có người tâm hoài bất quỹ, tai họa triều cương.”

Ở một bên, Lưu Phù Dư Lưu các lão tiến lên đây, hàm tiếu chắp tay nói: “Nhị vị đại nhân, nếu đã khai đường, không bằng chậm đợi tin lành đi.”

“Sự thực thế nào, để sự thực nói rõ là được.”

Nhâm Duyên Huy muốn nói, Triệu Dục quét mắt nhìn hắn một cái, cắt đứt lời của hắn, nói: “Giống như Lưu ái khanh nói, chậm đợi tin lành đi.”

Nhâm Duyên Huy và Lỗ Chương Chi xác nhận.

“Nói tiếp chuyện, nói tiếp.” An quốc công cười ha hả nói.

Mọi người lại tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi.

. . .

Ngày hôm nay người nghe ở cửa nha môn rất thú vị, nam nữ mỗi người chia hai bên đối lập đứng.

Có một thư sinh nói thầm nói: “Bảo chướng đường nhìn là bảo vệ nữ nhân, trên thực tế căn bản không phải. Nữ nhân giết phu quân bọn họ đều bao che, đây không phải bảo chướng đường, phân minh chính là bao che đường.”

“Các ngươi nói cái gì, ” đối diện có nữ nhân mắng: “Án tử còn chưa có biện, các ngươi cái gì cũng biết?”

“Một hồi nếu như chứng minh được không có vấn đề gì với bảo chướng đường, có phải các ngươi tự vả miệng mình không?”

Thư sinh đối diện nói: “Không có lửa làm sao có khói. Hơn nữa, Viên Nghĩa xác xác thật thật đã chết, phủ nha cũng điều tra rõ là bị người hại chết, hung thủ giết người Đàm thị cũng được phụ nhân của bảo chướng đường tự mình tiễn bước, để cho nàng đào tẩu.”

“Những thứ này cũng không có giả chứ, cho nên nói đến xa vời, bảo chướng đường cũng thoát không khỏi liên quan.”


Nữ tử đối diện nói: “Các ngươi cứ chờ đi, một hồi Đỗ tiên sinh biện xong, xem các ngươi còn nói như thế nào.”

Đối diện mấy thư sinh hừ một tiếng, đang muốn nói, chợt nghe đã có thanh âm của một tiểu hài tử, hỏi “Hạt dưa, mứt hoa quả, bánh nướng, có muốn hay không?”

Tất cả mọi người biết củ cải nhỏ, các phụ nhân cười nói: “Muốn, cho chúng ta chút mứt hoa quả.”

Bookwaves.com.vn

“Được.” Củ cải nhỏ dẫn theo rổ, có người hỏi: “Công tử, người bây giờ còn phải tới bán những thứ ăn vặt này sao?”

Củ cải nhỏ cười híp mắt nói: “Mặc dù ta không thiếu tiền, nhưng là sợ mọi người quá buồn chán a.”

“Có cái gì ăn, miệng mồm không cần rảnh, miệng mồm không được tránh, cũng sẽ không nói lung tung.”

Hắn nói vừa rơi, vang lên từng đợt tiếng cười.

Bên kia sắc mặt của mấy thư sinh tái xanh, muốn trả lời vài câu, nhưng củ cải nhỏ còn bất quá là hài tử, cãi nhau với hắn cũng quá mất phong độ.

“Ngày hôm nay Yến kinh tụng hành là người nào lên?” Có người hỏi.

“Là Mai tiên sinh. Hắn trước kia là học sinh của Mục hội trưởng, hiện tại Mục hội trưởng làm hội trưởng, hắn thay Mục hội trưởng, làm viện trưởng của Xích Tiêu viện.”

“Hắn a, vậy Trịnh tiên sinh thì sao? Mục Diễm đều làm hội trưởng, Trịnh tiên sinh còn đang làm tiên sinh sao?”

Dứt lời, có người hô: “Người đến.”

Mai Trung Bình ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, vóc dáng tầm trung, môi thật mỏng, bên trái bên khóe miệng có nốt ruồi.

“Mai tiên sinh, người nhất định phải thắng a, tranh mặt mũi cho nam nhân chúng ta.”


“Tuyệt đối không thể để cho các nàng thắng.”

“Đúng, cái gì quyền lợi nữ tử, quả thực chính là làm hề, sai lầm đến cực điểm.”

Mai Trung Bình hàm tiếu chắp tay, cũng không có tỏ thái độ, bước tiến nhẹ nhàng vào phủ nha.

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở phòng chính, cũng nhìn Mai Trung Bình. Nàng chưa thấy qua vị tụng sư này, nhưng nghe nói là học sinh của Mục Diễm.

Từ lúc Thân Đạo Nho rời đi thái độ của Mục Diễm có thể thấy được, ở Yến kinh không tồn tại tình sư sinh. Còn không bằng Tây Nam, chí ít ở Tây Nam mọi người vẫn là tôn sư trọng đạo.

“Đỗ tiên sinh, ” Mai Trung Bình hành lễ với Ngô Điển Dần, lại đi vòng đến hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, “Có thể cùng Đỗ tiên sinh cùng đường biện tụng, thật sự là vinh hạnh.”

Đỗ Cửu Ngôn mặc tụng sư phục, thế nhưng Diệp Nhu giúp nàng sửa đổi, trung gian thu thắt lưng phía dưới là váy, mặc dù không tính là khác biệt quá lớn với lúc trước, nhưng yên ổn đối lập với Mai Trung Bình, liền biết bào tử của nàng là kiểu nữ.

Mai Trung Bình lần đầu tiên thấy, ánh mắt híp một cái. Ai có thể dự đoán được, có một ngày tụng sư bọn họ đứng ở công đường, sẽ cùng nữ nhân biện tụng chứ?

Làm tụng sư năng lực của Đỗ Cửu Ngôn, không thể lên án. Nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhân. . .

Đỗ Cửu Ngôn vuốt ve váy của mình, lại cười nói: “Như nhau!”

Tiếng trống vang lên, đại đường nội ngoại đều an tĩnh lại, ngoài cửa, mấy người Sài thái thái đứngtựa cạnh cửa, các nàng sáng sớm liền đến đứng ở vị trí tốt nhất.

“Thăng đường.” Ngô Điển Dần gõ kinh đường mộc, nói: “Án mạng người của Tiến Bảng hồ đồng, hôm nay chính thức khai đường.”

“Nguyên cáo cùng với tụng sư của nguyên cáo có ở không?”

Trang Ứng từ ngoài cửa khom lưng tiến đến, quỳ xuống đất lễ bái nói: “Tiểu dân Trang Ứng, khấu kiến đại nhân.”

Bookwaves.com.vn

“Ngươi cáo thế nào?”

Trang Ứng trình đơn kiện của mình lên, hô: “Tiểu dân là bằng hữu của người chết Viên Nghĩa , trước đó vài ngày biết được hắn đột tử, ta vạn phần bi thống tiếc hận, nhưng sau này tiểu dân lại cảm thấy sự tình kỳ hoặc. Thân thể của Viên Nghĩa luôn luôn rất tốt, làm sao sẽ đột tử, vì vậy tiểu dân đi bảo chướng đường tìm phát thê của Viên Nghĩa chất vấn, không nghĩ nàng ấp a ấp úng, hình dạng chột dạ.”

“Tiểu dân càng thêm nhận định cái chết của Viên Nghĩa có nội tình khác. Nên, mời người thay viết đơn kiện, thỉnh Yến kinh tụng hành Mai tiên sinh đứng ra, thay bạn tốt Viên Nghĩa biện tụng, trả cho Viên Nghĩa một công chính, người giết người đền mạng. . .” Lúc nói chuyện, một đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Mà người bao che hợp mưu, cũng quyết không thể khinh tha khoan thứ!”

Nói xong, Trang Ứng dập đầu, “Thỉnh thanh thiên lão gia làm việc theo lẽ công bằng, làm chủ cho Viên Nghĩa, trả công chính cho Viên Nghĩa.”


Hắn một đầu một hôi, lời này học ba bốn ngày, phút cuối trước khi lên đường, Thân Đạo Nho còn buộc hắn diễn luyện một lần.

Hoàn hảo, hắn án chất án lượng hoàn thành, không có nói lắp nói thiếu từ nào.

Đỗ Cửu Ngôn nghe, từ đáy lòng tán thưởng nói: “Trang tướng công học rất lưu loát, vụ án này ngươi cáo rất thành khẩn.” Nàng nói chuyện, ánh mắt hướng ra ngoài, liền thấy Thân Đạo Nho một thân bào tử màu xám tro áo ở trong đám người.

Nàng hướng về phía đối phương nhướng mi một cái.

Thân Đạo Nho cũng nhàn nhạt nhiên hơi chấp tay với nàng, hăng hái dạt dào nghe.

“Nếu như thế, tụng sư nguyên cáo trình đường biện tụng đi.” Ngô Điển Dần nói.

Mai Trung Bình chắp tay xác nhận, tiến lên đây hành lễ, nói: “Tại hạ Yến kinh tụng hành Mai Trung Bình.” Hắn ngừng một chút nói: “Người chết Viên Nghĩa, người Sơn Tây Đại Đồng, hai năm trước cùng thê tử Đàm thị tiến lên kinh làm việc, ở Tiến Bảng hồ đồng thuê một trạch tử, Viên Nghĩa ở ngoài xây nhà cho người ta, Đàm thị ở nhà, phu thê hai người mặc dù dưới gối không con, nhưng phu thê ân ái, cuộc sống ttố.”

“Mười bốn tháng trước, buổi chiều Viên Nghĩa ở ngoài làm việc, cùng cố chủ Mã Phú Dụ vì đồng hương gặp lại vui mừng, uống hơn vài chén rượu xong về đến nhà, trực tiếp đi trù phòng cầm dao thức ăn, đuổi Đàm thị mắt nhập nhèm truy tới cửa ngoài, tuyên bố muốn giết Đàm thị.”

“Vừa lúc, Quế vương gia và vương phi xuất hiện ở trong ngõ hẻm, Quế vương phi nương nương dĩ nhiên chính là Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tiên sinh trước mắt.”

“Hai người xuất thủ cứu giúp, vương gia càng một cước đá Viên Nghĩa ngã lăn, Viên Nghĩa say rượu rốt cuộc không dậy nổi, ba người đỡ hắn vào nhà chính nghỉ ngơi trên ghế. Lại đưa Đàm thị mang về quyền lợi nữ tử bảo chướng đường an trí.”

“Việc này ở trong vòng quản hạt của quyền lợi nữ tử bảo chướng đường, vốn không gì đáng trách. Sở dĩ, sáng sớm ngày thứ hai, dưới sự hướng dẫn của hội trưởng bảo chướng đường Sài thái thái, các vị thái thái đăng môn tìm Viên Nghĩa, nhưng lại phát hiện, lúc này Viên Nghĩa, đã cả người băng lãnh, đã sớm chết rồi.”

“Bảo chướng đường báo quan, quan phủ khiển người đi thăm dò án, vương phi Đỗ Cửu Ngôn tham dự trong đó, kinh qua ngỗ tác trọng trọng kiểm tra thực hư, kết luận Viên Nghĩa chết từ sớm rồi.”

“Đàm thị như trước an trí ở bảo chướng đường, án tử lợi dụng nguyên nhân cái chết Viên Nghĩa say rượu sớm chết lạc định, án tình cáo rơi một đoạn.”

Lúc Mai Trung Bình nói chuyện hơi dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua người xung quanh, lớn tiếng nói: “Ở dưới bảo hộ của bảo chướng đường, Đàm thị quả phụ của người chết, chiếm được đông đảo đồng tình và giúp đỡ.”

“Ở mấy ngày sau, nàng yêu cầu phù linh về nhà an táng Viên Nghĩa, mọi người của bảo chướng đường, tự mình tiễn nàng đến cửa thành, thẳng đến Đàm thị đi xa, các nàng mới lưu luyến không rời trở về.”

“Đi qua lúc này đây, thanh danh của bảo chướng đường thước khởi, tất cả mọi người tôn sùng bảo chướng đường có thừa, cho rằng bọn họ công chính, đại nghĩa, chủ trì công đạo cho tất cả nữ tử khổ sở trong kinh, bảo hộ an toàn cho thân nhân của bọn họ, bảo vệ quyền lợi các nàng nên được.”

“Thế nhưng, kẻ khác líu lưỡi chính là, Đàm thị rời kinh xong, cũng không có như lời nàng nói, phù linh quay về Đại Đồng an táng vong phu, mà là đưa hắn đến ngọn núi Hoài Nhu, tùy chỗ đào một cái hố, chuẩn bị vùi lấp tại chỗ!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận