Q2 – CHƯƠNG 661: ĐÀM THỊ QUY ÁN
Dịch giả: Luna Wong
Dứt lời ngoài cửa một mảnh ồ lên, có nam tử hô: “Chính là phụ nhân kia giết Viên Nghĩa đi. Hung thủ như nàng giả bộ thật đúng là tốt.”
“Hung thủ được người đồng tình giúp đỡ, thực sự chê cười!”
Mai Trung Bình xua tay, nói: “Đàm thị chưa từng đọc sách, chưa từng đi ra làm việc, thậm chí còn, nàng đến kinh thành hai năm, người quen biết bất quá ba năm người. Phụ nhân như thế, làm sao có năng lực và kiến thức cùng với thủ đoạn, giết một người, làm như vậy cẩn thận, bình yên vô sự ly khai kinh thành?”
Có người hô: “Nàng làm không được, nhưng là bảo chướng đường có thể làm được a.”
“Phải!” Mai Trung Bình nói: “Bảo chướng đường có thể làm được, nên, đây là nguyên cáo Trang Ứng của bản án muốn khiếu nại oan khuất!”
Hắn nói chuyện, xuất ra hồ sơ nguyên nhân cái chết phủ nha vừa kiểm nghiệm lại, “Phong này, chính là kết quả một lần nữa phủ nha mang thi thể của Viên Nghĩa về, dùng phương pháp giải phẫu, kiểm tra thực hư.”
“Kết quả chính là, ” Mai Trung Bình nói: “Trong tim người chết bị ghim một cây châm nhỏ như sợi tóc, chính là cây châm này, để Viên Nghĩa tử vong!”
“Viên Nghĩa, là chết vì mưu sát!”
“Xin hỏi, ” Mai Trung Bình nhìn về phía Bùi Doanh đồ đệ của Điếu Đại đứng ở bên công đường, mặc ngỗ tác phục làm người tham dự, “Kim đâm ở ngực, là nguyên nhân cái chết sau cùng của Viên Nghĩa?”
Bùi Doanh nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng gật đầu, Bùi Doanh hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, nói: “Phải. Nguyên nhân cái chết sau cùng của người chết là bởi vì bị đâm vào một cây châm nhỏ vào trong tim, do đó chí tử.”
Mai Trung Bình gật đầu, lại quan sát Bùi Doanh một mắt, trong đầu hơi có thất thần. . . Từ sau khi Đỗ Cửu Ngôn vạch trần thân phận nữ tử xong, hiện tại cư nhiên cũng có nữ tử làm ngỗ tác.
Tâm tính của nữ tử thiên hạ, đều bị Đỗ Cửu Ngôn ảnh hưởng, phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước đây, chức ngỗ tác chính là nam tử cũng không muốn làm. Hôm nay, loại nữ tử kiều tích tích này như Bùi Doanh, cũng nguyện ý học.
Thiên hạ này, thật là càng ngày càng để người xem không hiểu.
Hơi thất thần bất quá ngay lập tức, Mai Trung Bình nói tiếp: “Rất hiển nhiên, Viên Nghĩa chết người có hiềm nghi lớn nhất, chính là thê tử của hắn Đàm thị.”
“Vì sao Viên Nghĩa đánh Đàm thị? Theo Đàm thị nói, là bởi vì hắn từng xem qua đại phu, từng bị chắc chắn hắn không thể sinh dục, do đó tính tình đại biến luống cuống dịch nộ, do đó hợp với mấy ngày hắn khởi xung đột, động tay đánh Đàm thị.”
“Mặc kệ Đàm thị theo như lời, nguyên nhân Viên Nghĩa đánh nàng là cái gì, nhưng hiển nhiên, Viên Nghĩa trời sinh tính đàng hoàng, cũng không có kết hận thù bên ngoài. Người hiềm nghi duy nhất chính là Đàm thị.”
“Đàm thị vẫn không đến án, ” Ngô Điển Dần nói: “Lên án nàng , liền. . .”
Hắn nói phân nửa, bỗng nhiên bên ngoài có người hô: “Đại nhân, đại nhân, có người xé bố cáo treo giải thưởng, bắt được Đàm thị đưa tới.”
“Bắt được người rồi?” Ngô Điển Dần nhìn ra ngoài nha đường, quả nhiên, đoàn người ầm ĩ tránh ra, lập tức liền thấy một vị đại hán lưng hùm vai gấu, xách một phụ nhân gầy yếu tiến đến, hắn lớn tiếng nói: “Tại hạ Lữ Mãnh, nhân sĩ Giang Tây.” Lữ Mãnh nói: “Ba ngày trước xem bố cáo nha môn treo giải thưởng, ngày đêm truy tra, bắt được hung thủ bản án Đàm thị .”
Hắn nói chuyện, bỏ Đàm thị trên mặt đất, Bả Tử mang theo sai dịch tiến lên kiểm tra thực hư, Sài thái thái ở ngoài cửa nói: “Chính là nàng!”
“Mang đến công đường thỉnh đại nhân xem qua.” Bả Tử nói.
Sai dịch xác nhận.
“Thỉnh nha môn đổi tiền mặt treo giải thưởng, đưa mười lượng bạc cho ta.”
Bả Tử gật đầu, nói: “Hiện đang phá án, thỉnh Lữ tráng sĩ đến hậu đường uống trà, chờ thối đường thì sẽ kết toán ngân lượng cho ngươi.”
“Được!” Lữ Mãnh gật đầu, chắp tay trước ngực hành lễ với mọi người, theo tạp lại đến hậu nha uống trà ngồi đợi.
Đàm thị ly khai ngày đó mặc chính là đồ tang bạch sắc, hiện nay thay đổi một kiện đoản quái đào phấn, phía dưới là váy thủy lam, trên đầu mang quyên hoa, còn bôi son phấn, nhưng cũng có thể bởi vì trên đường bị Lữ Mãnh tha túm, lúc này tóc tai nàng rối bời, phấn trên mặt cũng là một khối trắng một khối đen.
Nói chung, cùng vị Đàm thị tính tình ôn nhu, trang phục mộc mạc lúc trước các nàng biết, một trời một vực.
“Dưới đường có phải là Đàm thị?” Ngô Điển Dần quát hỏi.
Đàm thị dập đầu, nói: “Đại nhân, dân phụ không có làm chuyện gì, đại nhân tha mạng a.”
“Đàm thị, ” Ngô Điển Dần hỏi: “Ngỗ tác ở trong thi thể của phu quân ngươi Viên Nghĩa, phát hiện cây ngân châm này, ngươi có biết chứ?”
Thư lại lấy châm tới cho Đàm thị xem qua, ánh mắt của Đàm thị lóe ra, bỗng nhiên khóc lớn lên, “Ta, ta không biết, ta không biết, cái gì cũng không biết.”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi như thật nhận tội, nếu nhìn trái phải mà nói, bổn quan sẽ dụng hình với ngươi.” Ngô Điển Dần mắng.
Đàm thị bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, khóc đầu gối đi vài bước, một chút nhào tới muốn ôm Đỗ Cửu Ngôn chân, “Đỗ tiên sinh, mau cứu ta!”
Đỗ Cửu Ngôn dẫn theo váy nhảy ra, cười ha hả nói: “Giúp, giúp, ngươi trước nói rõ ràng sự tình, đại nhân hỏi ngươi cái gì đáp cái nấy.”
“Thật vậy chăng, Đỗ tiên sinh, ta cái gì cũng nói, nhất định không có việc gì đúng hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn muốn một cước đạp nàng ra ngoài, nhưng hiện tại hình tượng của nàng tràn ngập nguy cơ, nàng nhịn, “Nói đi.”
Mai Trung Bình nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, chắp tay nói với Ngô Điển Dần: “Đại nhân, nếu ta là tụng sư của nguyên cáo, không bằng để học sinh tới hỏi.”
“Chuẩn!” Ngô Điển Dần nói.
Mai Trung Bình nhìn Đàm thị hỏi: “Cây kim này, là ngươi ghim vào trong tim của Viên Nghĩa?”
“Không phải ta, không phải ta!” Đàm thị lắc đầu, “Ta không có giết hắn, ta không có!”
Mai Trung Bình nói: “Ngươi có biết, cây kim này ghim vào, hắn nhiều nhất chỉ có thể sống một khắc đồng hồ. Vào lúc ban đêm, trừ ngươi ra, không ai có thể sẽ giết hắn.”
“Quan trọng nhất, không phải người thân cận, làm sao có thể ghim cây kim này, vào tim của hắn?”
“Đàm thị, ngươi như thực chất nhận tội, đại nhân cân nhắc mức hình phạt còn có thể xem thái độ của ngươi tốt, xử nhẹ cho ngươi, nhưng nếu ngươi minh ngoan bất linh, một mặt cắn chặt không có làm gì, cuối cùng điều tra rõ, là phải xử nặng.”
Đàm thị sợ khóc lớn, dập đầu nói: “Là, là ta giết, là ta đâm kim vào trong tim hắn, ta, ta không có cách nào, mỗi ngày hắn đánh ta còn muốn giết ta.”
“Ta không giết hắn, người chết chính là ta a.”
Ngoài cửa một mảnh ầm ĩ, đều chỉ vào bóng lưng của Đàm thị mắng to.
“Ngươi giết hắn vào lúc nào?” Mai Trung Bình hỏi: “Lúc ngươi và Đỗ tiên sinh đi bảo chướng đường, chưa tới giờ tý, nhưng là ngỗ tác kiểm tra thực hư, Viên Nghĩa chết ở tầm giờ sửu.”
“Cây kim này đâm xuống bất quá một khắc liền có thể chí tử. Nói cách khác, lúc Đỗ tiên sinh và Quế vương gia ở, Viên Nghĩa vẫn là còn sống, châm cũng không có ghim vào.”
“Có phải như vậy không?”
Đàm thị trả lời: “Phải, lúc đó cũng chưa có giết hắn, ta là đi bảo chướng đường xong, lại về nhà, lúc đó hắn đang ngủ say, nhân sự chẳng biết, ta, ta đã đem cây kim này ghim vào trong tim của hắn.”
“Lúc đó, hắn thống khổ từ chối một hồi, liền. . . liền không thở nữa.”
“Ta cực sợ, lại lần nữa chạy về bảo chướng đường.”
Mai Trung Bình nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, tiếp tục hỏi: “Chuyện này, người của bảo chướng đường biết không?”
“Biết, biết!” Đàm thị nói.
Lời của nàng rơi, tiếng nghị luận ngoài cửa lớn hơn nữa, mọi người không dám tin tưởng, “Bảo chướng đường thực sự biết?”
“Bảo chướng đường đây là bao che a.”
“Các nàng nói bảo hộ quyền lợi nữ tử, nhưng bảo vệ này, phân minh chính là bao che. Để chứng minh năng lực làm việc của bảo chướng đường, cư nhiên giúp đỡ hung thủ che giấu hành vi phạm tội. Đây là hợp mưu giết người!”
“Bảo chướng đường là một đám phụ nhân đại tự không biết mấy chữ làm việc mà thôi, các nàng ngoại mắng chửi ở đường cái, cái gì cũng đều không hiểu!”
“Đóng bảo chướng đường.”
Bookwaves.com.vn
“Trừng phạt Đỗ Cửu Ngôn và mọi người của bảo chướng đường nghiêm khắc, quyết không thể nuông chiều dung túng loại bầu không khí này tồn tại, phá hư luật lệ nha môn.”
“Trừng phạt Đỗ Cửu Ngôn nghiêm khắc! Trừng phạt bảo chướng đường nghiêm khắc!”
Sài thái thái đứng ở cửa, tức giận mặt đỏ tới mang tai, gắt gao siết nắm tay, để cho mình không cãi nhau với những người đọc sách này.
Đỗ tiên sinh nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nhịn một chút trước.
Ở sau lưng nàng, đông đảo phụ nhân đều mắt hồng hồng, dù là chưa từng thấy qua thế diện hơn nữa, không biết chữ không có đọc sách hơn nữa, cũng biết đạo lí đối nhân xử thế. Những người đọc sách và tụng sư này, phân minh ngay mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn thừa cơ chèn ép Đỗ Cửu Ngôn, dẹp bảo chướng đường.
Nói cho cùng, là nữ nhân các nàng muốn ra khỏi cửa làm việc, quyền lợi của nữ tử có người bảo đảm, tổn hại ích lợi của bọn họ.
Đây là một hồi người đọc sách và bách tính phổ thông, là một hồi nam nhân và nữ nhân tranh lợi ích.
Nếu như hôm nay chèn ép Đỗ Cửu Ngôn, dẹp bảo chướng đường, vậy tương lai không còn có người vì các nàng lên tiếng, không vì bảo đảm quyền lợi của các nàng mà thiết bảo chướng đường nữa.
“Đừng khóc!” Sài thái thái nhìn bọn nữ tử phía sau, “Đỗ tiên sinh nói, dù là ủy khuất cũng không cần khóc, nước mắt không giải quyết được vấn đề.”
“Chúng ta chỉ nhìn sự thực, thanh giả tự thanh!”
Nàng dứt lời, liền thấy trong đám người, bỗng nhiên có một chiếc hài ném qua đây, vừa lúc đập trúng cái trán của nàng, nàng đau hô một tiếng, chớp mắt liền thấy Hạ An chính hướng về phía nàng huơi nắm đấm, hô: “Phụ đạo nhân gia, cứ chờ bị đánh đi.”
“Một nữ nhân, còn muốn lật trời.”
“Cái gì chó má bảo chướng đường, đồ chơi gạt người.”
Tất cả mọi người cực tức giận, Sài thái thái chộp hài trong tay Hạ An, nhìn trừng hắn một cái, không nói gì không có phản kích.
“Người nào của bảo chướng đường biết?” Mai Trung Bình hỏi.
“Đều, đều biết.” Đàm thị nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, ta, ta nói?”
Đỗ Cửu Ngôn thần sắc ung dung: “Nói thứ ngươi biết.”
“Vâng!” Đàm thị nói: “Đỗ tiên sinh và đám người Sài thái thái ở bảo chướng đường tất cả mọi người biết.”
Mai Trung Bình hỏi: “Ngươi có biết, ở công đường nói láo, nói xấu người khác phải bị tội gì?”
“Ta cũng không nói lời nói dối gì, ta nói đều là nói thật.” Đàm thị nói.
Mai Trung Bình gật đầu, nói: “Đỗ Cửu Ngôn và người của bảo chướng đường, nói với ngươi thế nào. Các nàng lại giúp ngươi làm chuyện nào?”
“Người của nha môn mang Viên Nghĩa về xong, ta theo Sài thái thái bọn họ trở về bảo chướng đường. Ta đem chuyện ta giết Viên Nghĩa nói cho các nàng nghe. Sài thái thái vốn có rất tức giận, nói ta làm sao có thể lừa nàng.”
“Các nàng vốn có cũng dự định đi nói cho Ngô đại nhân biết.” Đàm thị nói: “Là ta, ta cầu các nàng không đừng nói.”
“Đều là nữ nhân, các nàng đồng tình ta, liền quyết định cùng nhau giúp ta giấu diếm. Sau này nha môn thực sự định là ngoài ý muốn chết bất ngờ, các nàng giúp đỡ ta cùng nhau lĩnh Viên Nghĩa ra, để ta phù linh về quê.”
“Thực sự, các nàng không có giết người, Viên Nghĩa là một mình ta giết. Các nàng đều là người tốt, các nàng chỉ là muốn giúp ta mà thôi.”
Đàm thị nói chuyện, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn dập đầu.
Mai Trung Bình cười lạnh một tiếng, nói: “Hay cho một đánh giá các nàng là người tốt!”