Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 663: NHÂN NGOẠI HỮU NHÂN

Dịch giả: Luna Wong

“Không phải Đàm thị giết? Điều đó không có khả năng đi, chẳng lẽ là gian phu của nàng?”

“Đỗ Cửu Ngôn đây rõ ràng hay là đang giúp Đàm thị giải vây a.”

“Thì đó, vì bảo trụ bảo chướng đường, Đỗ Cửu Ngôn bây giờ là cái gì đều mặc kệ, công nhiên ở công đường miệt thị luật pháp, bảo hộ hung thủ.”

Bên ngoài hò hét ầm ỉ, nhưng bởi vì gậy gộc của Bả Tử còn cắm ở trên tường, nên giọng nói của mọi người, không tự chủ được nhỏ đi một chút.

“Cảm tạ Đỗ tiên sinh, ” Đàm thị nói: “Cảm tạ Đỗ tiên sinh giúp ta.”

Đàm thị nói chuyện, nhào lên ôm chân của Đỗ Cửu Ngôn, “Cảm tạ!”

“Không cần khách khí.” Đỗ Cửu Ngôn tránh ra, “Ta chỉ là suy đoán chân tướng, trả lại sự thực mà thôi.”

Bên ngoài tiếng mắng lớn hơn nữa, cái gì cũng nói, ý đại thể, chính là Đỗ Cửu Ngôn công nhiên bao che, uổng xưng tụng sư.

Các vị thái thái của bảo chướng đường tức giận khóc lên, lại không thể mắng nhau, chỉ có thể nghe mọi người nói Đỗ Cửu Ngôn.

“Các ngươi không nên mắng Đỗ tiên sinh.” Đàm thị hướng về phía bên ngoài hô: “Đỗ tiên sinh là người tốt, nàng là vì nữ nhân lợi ích của chúng ta, các ngươi không hiểu hoài bão của nàng.”

Có người mắng: “Giúp nữ nhân, giúp nữ nhân sẽ không cố luật pháp công chính, đơn giản là bại hoại.”

“Câm miệng!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào người nói chuyện, “Nếu ngươi nói nữa, ta đi ra đánh tới nương ngươi cũng không nhận ra ngươi.”

Nàng nhẫn hắn rất lâu rồi.

Tên bại hoại này.

Người nói chuyện là Hạ An, nghe nói co rúm vai lại một chút, chôn ở trong đám người không dám xuất đầu.

“Yên lặng!” Ngô Điển Dần quát lớn một tiếng, rồi hướng nói Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi nói tiếp.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ở màn đêm buông xuống, chúng ta ở trong ngõ hẻm gặp phải Viên Nghĩa truy sát Đàm thị, hàng xóm sát vách của nàng xuất hiện ở trong ngõ hẻm. Lúc đó ta không có để ý, nhưng sau ta hồi ức, cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì thời gian hắn đi ra ngoài, thật là rất trùng hợp.”

“Các hàng xóm khác đều ở trong nhà không có đi ra, chỉ có hắn thân thiết nhiệt tình như lửa. Nên mấy ngày hôm trước, ta và vương gia tâm huyết dâng trào, nửa đêm đi nhà của Viên Nghĩa ngồi chồm hổm thủ.”

“Ngoài ý liệu, lại trong tình lý.”

“Người này xuất hiện. Hắn leo lên ở trên tường rào, hướng về phía trong viện quan sát.”

“Mà vị hàng xóm này, chính là nhân tình của Đàm thị!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Ngô Điển Dần: “Đại nhân, học sinh yêu cầu đưa Vương Dũng lên đường.”

Ngô Điển Dần gật đầu.

Vương Dũng bị sai dịch dẫn tới, quỳ gối trên công đường.

“Ngươi và Đàm thị có quan hệ thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Vương Dũng nói: “Chúng ta, chúng ta chính là quan hệ hàng xóm, không có cái khác.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nói sạo, hai người các ngươi thân mật đã có nửa năm, các ngươi hẹn nhau tư thủ cả đời, nhưng mỗi nhà có gia thất khó có thể thực hiện, nên các ngươi liền làm một quyết định.”

“Trước hết giết Viên Nghĩa, sau lại giết thê tử của ngươi Ngô thị!”

Vương Dũng nhìn thoáng qua Đàm thị bên kia, lập tức lắc đầu, “Không có, ta không có!”

“Kế hoạch của các ngươi, đại để là như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trước tìm bằng hữu của ngươi, giả trang đại phu nói với Viên Nghĩa, ngươi và Đàm thị cấu kết. Trời sinh tính đàng hoàng khi Viên Nghĩa biết việc này, trong lòng buồn khổ, thống khổ bất kham. Từ đó về sau, mỗi khi hắn về nhà, Đàm thị sẽ dùng ngôn ngữ kích thích hắn, phu thê hợp với mấy ngày động thủ, nửa đêm lý Đàm thị khóc lớn đại náo, tạo thành Viên Nghĩa tính tình đại biến, sử dụng gia bạo với nàng.”

“Vừa đứng lúc đêm đó, Viên Nghĩa lần thứ hai uống say, phu thê hai người lại nổi lên tranh chấp. Màn đêm buông xuống ta vào cửa, đèn trong phòng là sáng. Ngay lúc đó ta cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng sau so sánh, Đàm thị nói sau khi Viên Nghĩa về nhà, liền cầm đao chạy ào vào bên trong phòng muốn giết nàng, lúc đó nàng đang ngủ say, ở dưới tình huống như vậy, làm sao có thể còn có thời gian đốt đèn chứ.”

“Nên, Đàm thị nói dối.”

“Nàng khiêu khích Viên Nghĩa, muốn Viên Nghĩa cầm đao đuổi theo nàng ra ngoài, nếu như đêm đó ta không xuất hiện, nói vậy Đàm thị sẽ chạy cả con đường, khiến cho vô số người chú ý.”

“Như vậy, sẽ có nhiều người hơn biết Viên Nghĩa uống say, biết Viên Nghĩa say rượu thành nghiện. Như vậy, Viên Nghĩa say rượu sớm chết, liền thay đổi thuận lý thành chương.”

“Như vậy, gian kế của hai người các ngươi được rồi!”

Vương Dũng hô: “Ngươi nói bậy, ta không có!”

Bookwaves.com.vn

“Không có, người là ta giết, ta không có nhân tình!” Đàm thị nói: “Đỗ tiên sinh, người không thể nói ta như vậy.”

Mai Trung Bình nói: “Đỗ tiên sinh, ngươi chỉ hung thủ là Vương Dũng, có chứng cứ không?”

“Đương nhiên là có!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Ngô Điển Dần: “Thỉnh đại nhân truyền thê tử Vương Dũng Ngô thị lên đường, lại mời một vị đại phu đến.”

Đầu lông mày của Vương Dũng chặt ninh, thần sắc đại biến.

Ngô thị ở ngoài cửa nghe tụng, vốn có thấy tướng công nhà mình bị dẫn tới, còn bị Đỗ Cửu Ngôn nói thông dâm với Đàm thị, nàng đã kinh sợ không ngớt, nên nhất thời vọt vào, hô: “Vương Dũng, ngươi thứ giết thiên đao này, ta liều mạng với ngươi.”

Sai dịch đè nàng xuống quỳ xuống.

“Ngoài cửa có đại phu ở không?” Đỗ Cửu Ngôn nói với người bên ngoài.

“Có!” Có vị đại phu nhấc tay, được sai dịch mời tiến đến.

Mai Trung Bình nhìn, lúc này mới đoán được phương hướng và trọng điểm biện tụng của Đỗ Cửu Ngôn, không khỏi ra một tay mồ hôi.

“Ta chưa từng điều tra Ngô thị. Hôm nay ở công đường, phiền thỉnh vị đại phu không nhận biết này, xem cho Ngô thị một cái!”

“Tại sao phải xem?” Ngô Điển Dần hỏi.

“Nếu kế hoạch của Vương Dũng là thần không biết quỷ không hay giết Viên Nghĩa, như vậy, đồng dạng Ngô thị làm đá chặn đường, tất nhiên cũng là đối tượng hắn muốn giết hại.”

“Nếu như ta dự liệu không có sai, thân thể của Ngô thị bây giờ, đã xảy ra vấn đề.”

Ngô thị ngơ ngẩn, nhìn Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kinh khủng, “Đỗ tiên sinh, hắn, hắn xuống tay với ta?”

“Ngày gần đây thân thể của ngươi có không khỏe không? Ta nhớ kỹ lần trước hỏi, Vương Dũng nói ban đêm ngươi ngủ rất trầm, mặc dù là sét đánh cũng không thể nháo tỉnh ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng là sáng sớm ngươi lại dậy cực sớm, nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng không giống một là người lười tham ngủ.”

Ngô thị nói: “Phải, nửa tháng gần đây ta đặc biệt ngủ được, khi trời tối ta mệt rã rời, vừa dính gối đầu liền ngủ như chết.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói với đại phu: “Làm phiền người.”

Đại phu tiến lên, ở trên công đường, trước mặt của mọi người xem mạch cho Ngô thị.

Vương Dũng khẩn trương đan tay vào nhau, cúi thấp đầu tràn đầy mồ hôi lạnh.

“Làm sao?” Ngô Điển Dần hỏi.

Đại phu thu tay, lại tra xét ánh mắt và lưỡi của Ngô thị , tâm kinh trên cổ tay cũng tra xét, kiểm tra rất tỉ mỉ, một lúc lâu hắn chắp tay nói: “Hồi lời của đại nhân, đầu lưỡi của phụ nhân dày nhớt, tròng trắng mắt vàng, hắc châu tan rã, mạch đập di động mà vô lực. . .”

“Từ mấy dạng biểu chứng này đến xem, nàng rất có thể là trúng độc, cụ thể là loại nào độc còn chưa dám kết luận, nhưng chắc là loại độc dược mãn tính nào đó. Thuốc trình ước chừng phải hơn tháng rồi, phản ứng của dược hiệu chính là ký ức suy yếu, là tham ngủ tham ăn, cuối cùng là ngũ tạng lục phủ suy kiệt mà chết.”

Ngô thị sợ mục trừng khẩu ngốc, thét lên hỏi: “Vậy, vậy ta còn có thể cứu chữa không?”

“Phải biết là loại độc gì trước mới có thể, y theo trạng huống của thân thể ngươi bây giờ, còn có thể cứu, nhưng dù là trị, thân thể chỉ sợ cũng không được như xưa nữa, dù sao ngũ tạng lục phủ đã bị thương rồi, khó có thể phục hồi như cũ.”

Bookwaves.com.vn

Đại phu nói: “Bất hạnh vạn hạnh, lại trễ thêm vài ngày, ngươi cứu cũng không có cách nào cứu.”

Ngô thị khóc, nhào tới trên người Vương Dũng, đấm hắn, nhéo mặt của hắn, “Ngươi thứ giết thiên đao này, ngươi cư nhiên hạ độc với ta, ta liều mạng với ngươi.”

Một tay Vương Dũng đẩy Ngô thị ra, quát dẹp đường: “Ai hạ độc ngươi, ta không có!”

“Không phải ngươi còn có thể là ai.” Ngô thị nói: “Khó trách gần đây ta ăn được như vậy, còn tham ngủ.”

“Không nghĩ tới, là ngươi không có lương tâm muốn giết ta.” Ngô thị nói chuyện, lại nhìn chằm chằm Đàm thị, “Ngươi hồ ly tinh này, các ngươi khuấy trộn với nhau thì cũng thôi, tại sao muốn giết ta và Viên Nghĩa.”

“Viên Nghĩa thật tốt với ngươi, ta cũng chiếu cố ngươi nhiều.”

“Các ngươi lang tâm cẩu phế, không được chết tử tế.”

Đàm thị lắc đầu, “Không có, không có. Ta và Vương đại ca không thể nào, Viên Nghĩa là ta giết, không có vấn đề gì với người khác.”

“Lúc này, ngươi còn muốn giảo biện sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong bảo chướng đường, Từ thị nói nàng không có nghe được thanh âm ngươi đi ra, nàng không phải là không có nghe được, mà là, ngươi căn bản không có ra ngoài.”

“Giết người, là Vương Dũng!”

Vương Dũng lắc đầu, nhớ kỹ nói: “Ta không có!”

“Một cái kế hoạch hợp tác giết người phi thường hoàn mỹ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ kích thích khiêu khích Viên Nghĩa, đến tạo nên hắn tính tình đại biến say rượu giết người, lại thi hành kế hoạch giết người. Lôi kéo bảo chướng đường đánh yểm trợ!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai người, “Cây kim này, hai người ngươi cũng không biết từ đâu tới đi?”

“Thủ pháp giết người vô hình, hai người ngươi cũng không biết làm sao thi hành đi?”

“Ai chế định kế hoạch cho các ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai người, “Ai đưa châm cho các ngươi, ai nói cho các ngươi biết như vậy có thể giết người, ai giải quyết tốt hậu quả cho các ngươi?”

“Ai giúp ngươi nâng quan tài của Viên Nghĩa lên trên núi?”

Đỗ Cửu Ngôn ép hỏi, bỗng nhiên chuyển hướng Trang Ứng nói: “Là Thân Đạo Nho cho ngươi giả bộ làm hảo hữu của Viên Nghĩa, đến cáo đi?”

“Ta, ” Trang Ứng không biết ứng đối thế nào, cái tình huống này, Thân Đạo Nho chưa từng có dạy hắn.

Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên quay đầu hướng về phía bên ngoài, hô: “Thân Đạo Nho, ngươi cũng biết Đàm thị bị Viên Nghĩa truy sát, vì sao trốn?”

“Nàng cũng không biết ta và vương gia ở bên kia, nàng là hướng về phía ngươi.”

“Còn muốn nói tiếp không?” Đỗ Cửu Ngôn trào phúng nói: “Không làm hội trưởng Yến kinh, Thân Đạo Nho cũng trở thành đao trong tay người khác, không có đầu óc, còn dào dạt đắc ý.”

Trong đám người, Thân Đạo Nho đứng tại chỗ, trong thời tháng sáu, quanh thân phát lạnh.

Hắn thuận thế bảo Trang Ứng cáo bảo chướng đường, hắn muốn chế tạo phiền phức cho Đỗ Cửu Ngôn.

Nguyên vốn, hắn đã nằm trong kế hoạch của người kia.

Hắn bất tri bất giác, trở thành đao giết người trong tay người kia.

Hắn có thể giết người, nhưng tuyệt không thể trở thành đao giết người của người khác.

Trong đầu của Thân Đạo Nho ông ông vang, bốn phía phóng tới vô số ánh mắt, hắn không ở được nữa, cúi thấp đầu do Trường An đỡ lảo đảo đi, bất quá đi trên dưới một trăm bước, một búng máu phun ra, ngã vào trên cánh tay của Trường An.

“Trường An, ” Thân Đạo Nho cầm lấy cánh tay của Trường An, “Trở về!”

Trường An nói: “Tiên sinh ta cõng người đi.”

Thân Đạo Nho khép mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui