Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 666: TIẾN CUNG CÁO TRẠNG


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi vào trong cung, Triệu Dục đang nghe Tiết Án nói chuyện ở cửa nha môn, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói: “. . . Không có việc gì là tốt rồi, trẫm cũng không hy vọng bảo chướng đường có vấn đề.”

“Vâng, vừa khởi bước liền gặp chuyện không may, sau này thánh thượng làm tiếp chuyện, khó tránh khỏi sẽ chịu nghi vấn.”

Triệu Dục gật đầu, đang muốn nói, tiểu nội thị tiến đến báo Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đến rồi.

“Để cho bọn họ vào đi.” Triệu Dục nói.

Quế vương thở phì phò tiến đến, cũng không hành lễ, ngồi xuống ghế, mất hứng nói: “Chuyện này, chính là âm mưu.”

“Có người nhìn ngươi xử lý bảo chướng đường không vừa mắt, ở sau lưng ngáng chân bảo chướng đường. Vì ban đảo bảo chướng đường, không tiếc uy hiếp hai hung thủ giết người, còn dạy bọn họ phương pháp giết người.”

“Chuyện này ngươi không điều tra, chính là nuông chiều dung túng.”

Quế vương một hơi nói một đống, tức giận đầy mặt, để Triệu Dục sửng sốt thật lâu, dở khóc dở cười hỏi Đỗ Cửu Ngôn, “Hắn bị người nào chọc giận?

Đỗ Cửu Ngôn giải thích một phen với Triệu Dục, lại cười nói: “Vương gia là cảm thấy người này chỉ lo tư lợi của bản thân, thực không có năng lực đảm đương đại nhâm.”

“Điều tra ra là ai?” Triệu Dục hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn có thể tiếp lời, thế nhưng không có chứng cứ, nàng nói cũng không có ý nghĩa. Về Nhâm Duyên Huy, chỉ cần thánh thượng còn muốn giữ lại hắn, cảm thấy hắn hữu dụng, ngay cả Lỗ các lão cũng không có cách nào.

Nếu là có thể, án tham ô đập nước khi đó, từ trên người Ngô Văn Quân có thể tìm hiểu nguồn gốc tra được Nhâm Duyên Huy.

Nhưng bây giờ Ngô Văn Quân còn nhốt tại trong tù, Nhâm Duyên Huy cũng hảo hảo mà ngồi ở vị trí thứ phụ, không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.

Kết quả này, nhất là bởi vì thế lực của Nhâm Duyên Huy quả thực không thể khinh thường, nguyên nhân càng nhiều hơn, còn lại là Triệu Dục không muốn một nhà Lỗ Chương Chi độc quyền.

Bất kể là ai, quyền lợi càng lớn mong muốn sẽ càng nhiều, Lỗ Chương Chi có thể cũng không ngoài ý muốn đi.

“Vẫn chưa, bất quá ta sẽ đi thăm dò, lần này nhất định phải tìm ra người này, tra ra mi mục.”

Triệu Dục gật đầu, “Vậy chuyện này giao cho ngươi đi làm.”


“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn đáp.

Chờ sau khi nàng rời khỏi đây, phải đi thẩm Đàm thị và Vương Dũng. Có thể tra hỏi ra thứ gì, ném gậy Nhâm Duyên Huy, có chút ít còn hơn không, tra một chút chí ít còn có thể kéo được chút dây mơ rễ má.

Ngoài cửa, Tiền ma ma cười xuất hiện, hành qua lễ với mọi người, lại nói với Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn: “Nương nương biết được chuyện ngày hôm nay, nghĩ vương gia và vương phi nương nương khẳng định bị ủy khuất.”

“Nên để nô tỳ đến thỉnh vương gia và nương nương đi Khôn Ninh cung ngồi một chút.”

“Đi đi.” Triệu Dục chỉ chỉ Quế vương, “Mới vừa rồi còn phát giận với trẫm.”

Tiền ma ma nở nụ cười, nói: “Vương gia chính là tính tình tiểu hài tử, có chút việc không đè ép được lửa.”

“Nhanh đi đi, ” Triệu Dục nhìn Quế vương, “Trẫm nhìn ngươi đau đầu.”

Quế vương đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi.

“Học sinh cáo từ.” Đỗ Cửu Ngôn hành lễ lui ra ngoài.

Tiền ma ma đỡ Đỗ Cửu Ngôn, cười nói: “Người cũng đừng nóng giận, những người đó như ong vỡ tổ, nghe gió chính là mưa, ngày hôm nay có thể chửi, ngày mai sẽ có thể khen ngươi. Ngươi không nên để bụng, chỉ cần bảo chướng đường không có việc gì thì tốt rồi.”

“Vâng! Để thái hậu nương nương và người lo lắng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tiền ma ma cười, vỗ vỗ tay của nàng, nói: “Người chớ nghĩ như vậy, đều là người một nhà, chúng ta lo lắng người là bình thường.” Lại nói: “Người cùng vương gia thật tốt, thái hậu nương nương và nô tỳ sẽ cao hứng.”

Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.

“Mấy ngày nay tra án mệt không?” Tiền ma ma cười nói: “Ngày hôm nay nô tỳ tự mình xuống bếp, làm chút đồ ăn ngon cho người và vương gia.”

“Người quá gầy, thế nào cứ gầy như vậy, cánh tay và trên đùi cũng không có thịt.” Tiền ma ma nói.

Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười nói: “Ta ăn không ít, suốt ngày rượu thịt không ngừng. Nhưng cũng không có thịt, cũng không biết xảy ra chuyện gì.”

“Người chính là quá hao tâm tốn sức, một ngày người hao tâm tốn sức, khẳng định không có thịt a.” Tiền ma ma nói: “Nô tỳ thấy, ngươi không bằng đón luôn củ cải nhỏ, một nhà ba người ở tong cung vài ngày.”

“Án tử mặc dù chấm dứt, còn có thật nhiều việc, ở trong cung ta cũng quải niệm bên ngoài, thêm phiền phức cho người cùng thái hậu nương nương.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Chờ mấy ngày nữa sự tình xong xuôi, chúng ta lại vào cung.”

Tiền ma ma nhìn nàng cười, đáp: “Người nói cái gì đều được, nô tỳ nghe người.”


Đỗ Cửu Ngôn kéo cánh tay của nàng, cũng theo cười.

Bookwaves.com.vn

Vào Khôn Ninh cung, Quế vương chẳng biết tung tích, thái hậu đang nhắc tới cái gì, thấy nàng liền ngoắc tay nói: “Ai gia nghe nói hôm nay những người đó mắng rất khó nghe, đều chọc tức cả Mặc Hề?”

“Ngươi còn tốt chứ?”

Đỗ Cửu Ngôn hành lễ cho thái hậu, ngồi ở đối diện nàng, trả lời: “Đều là chuyện thường xảy ra, ta da dày, một chút việc cũng không có.”

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, “Ai gia liền biết ngươi không có việc gì, loại tràng diện này không biết được ngươi kinh lịch bao nhiêu, bị người mắng vài câu liền mắng vài câu, phản chính cuối cùng thắng chính là ngươi, bọn họ mất hứng cũng phải nuốt trở về.”

“Vâng.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Thái hậu nhấp một ngụm trà, nhìn nàng hỏi: “Nghe nói là có người ở phía sau màn sai sử, giết người liền vì vu oan bảo chướng đường thiên vị bất công?”

“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chính là hướng về phía bảo chướng đường, thương cảm một cái mạng cứ như vậy đã mất.”

Thái hậu hỏi: “Nhưng biết là ai, không có chứng cứ cũng không có việc gì, ngươi nói với ai gia một chút, ai gia cũng liền nghe một chút.”

“Tám chín phần mười là Nhâm các lão.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn muốn đấu với Lỗ phái, cảm thấy từ năm trước bắt đầu, thế cục trong triều một mực biến động, ngay cả hai vị vương gia cũng. . . Hắn có thể càng thêm muốn đấu Lỗ phái.”

“Chuyện gió đông áp gió tây thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thế nhưng giết một người vô tội không hề có liên quan, để người khinh thường và tức giận.

“Ở trong triều đấu thì đấu, thế nào còn kéo ra bên ngoài. Lại không có quan hệ gì với ngươi, hà tất nhìn chằm chằm ngươi.” Thái hậu nói: “Ngươi có thể nói với thánh thượng, để hắn chỉ điểm Nhâm các lão một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.

Bởi vì nàng không có thể xác định, thái độ của Triệu Dục. Ở trên chuyện có trắng có đen rõ ràng, nàng đối với phán đoán và thái độ làm người của Triệu Dục có tự tin, nhưng ở trên chuyện cân đối thế cục trong triều, nàng lại không có. Đây không phải là phủ định nhân phẩm của Triệu Dục, mà là làm đế vương, hắn nên làm như vậy.

“Ai gia nghĩ đơn giản, ” thái hậu vỗ vỗ tay của nàng, “Không nói chuyện này, cứ để cho bọn họ đấu đi. Lúc trước vẫn đấu, ngươi cũng làm quen đi.”

Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.

“Tô Ngưng Nguyệt theo một vị tiểu tiên sinh trong Tam Xích đường đi rồi?”


“Vâng, về nhà cầu hôn chuẩn bị bàn việc hôn nhân, chậm nhất là sang năm có thể uống được rượu mừng.”

Thái hậu tựu nở nụ cười, “Nói như vậy, ai gia làm một chuyện tốt, thành toàn một đôi tài tử giai nhân?”

“Vâng! Là một chuyện thiên đại hảo sự, giải quyết xong một phòng nam tử số khổ muốn tức phụ rồi lại không chỗ tìm tức phụ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các cô nương vào phủ, đó chính là nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng, từng người một xuân tâm manh động, khẩn cấp.”

“Nên như vậy, ” thái hậu cười nói: “Đều là thanh niên nhân, làm việc dứt khoát chút, thích thì thích, không thích thì không thích. Ai gia không thích người õng ẹo.”

“Ngươi nói phải, Cửu Ngôn.”

“Đúng, đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười nói: “Dứt khoát một chút tốt.” Nàng rơi vào trong hố của thái hậu, củ gừng cay này.

Thái hậu hài lòng gật đầu, “Ai gia liền biết. Nhân dĩ quần phân, vật họp theo loài, các ngươi có thể trở thành bằng hữu, tất nhiên đều là thái độ và tính tình xử thế giống nhau.”

“Bọn họ sảng khoái, ngươi khẳng định cũng là người sảng khoái.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.

“Nếu nói đến phân thượng này, ngày hôm nay ngươi cho ai gia một lời chắc chắn, ngươi và Quế vương rốt cuộc lúc nào sinh thêm một tôn nữ cho ai gia.” Thái hậu nói.

Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, nói: “Cái này, phải xem cơ duyên!”

“Muốn cơ duyên, tùy thời đều có cơ duyên.” Thái hậu nói: “Chỉ nhìn ngươi có muốn hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, không nói chuyện.

“Được rồi, ai gia không ép ngươi.” Thái hậu nói chuyện, gọi Vương Bảo Ứng, “Quế vương đâu, đi nơi nào?”

Vương Bảo Ứng tiến đến trả lời: “. . . Vương gia ở ngự hoa viên trút giận, mới vừa rồi nô tài đưa trà đưa dù tán đưa băng đi rồi.”

“Vậy hãy để cho hắn ở đó thêm một hồi.” Thái hậu nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Buổi trưa ở chỗ này ăn cơm.”

Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.

Thái hậu lại bắt đầu nói Quế vương khi còn bé đòi hỉ biết bao nhiêu, “Hắn khi còn bé đẹp, há miệng lại có thể lừa người, ngươi là không biết, chỉ cần hắn mong muốn, hắn đi tới dỗ một cái, trong cung này ai cũng nỡ lấy đầu xuống cho hắn chơi.”

“Có phải rất giống củ cải nhỏ hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thật đúng thế, củ cải nhỏ cũng là như vậy, muốn dụ dỗ ai, hắn là trăm phương nghìn kế lời tốt đẹp gì đều có thể nói ra, cũng không sợ mặt đỏ.”

Kỳ thực, Quế vương hiện tại cũng như vậy.


“Làm hư, ” thái hậu nói: “Hắn khi còn bé ai gia nên đánh hắn vài lần, hiện tại hắn khẳng định sẽ hiểu chuyện.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn làm sao cho người cơ hội động thủ.”

“Đúng, đúng!” Thái hậu nói: “Ai gia vừa nổi một chút tâm tư, hắn bắt đầu nương dài nương ngắn vừa ôm vừa hôn, ai gia tức giận a, còn chưa có phát ra ngoài đã bị hắn dụ dỗ tản hết.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng nhịn không được bật cười, đang muốn nói, Vương Bảo Ứng lại tiến đến, tiến lên đây nói: “Vương phi nương nương, bên ngoài cửa cung bằng hữu người tìm người, nói có việc nói với người.”

“Bả Tử sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Vâng!” Vương Bảo Ứng nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với thái hậu: “Ta đi xem chuyện gì, không có chuyện trọng yếu, hắn bình thường sẽ không gấp gáp tới tìm ta như vậy.”

“Đi đi, trù phòng đang nấu cơm, chỉ cần không chuyện liên quan đến mạng người, ngươi phải lập tức trở về cho ai gia.”

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, cười ra ngoài, Quế vương vừa lúc tiến đến, nhìn nàng hỏi: “Đi đâu, không ăn cơm?”

“Bả gia tìm ta, ta đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn liền ra bên ngoài cửa cung, Bả Tử đứng cách cửa cung hơn trượng, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại nhìn nàng, nét mặt không biểu tình gì.

“Làm sao vậy?” Nàng hỏi: “Rất gấp sao?”

Bả Tử nói: “Khi nào ngươi rời cung?”

“Ta sao? Ăn cơm xong trở về, thái hậu nương nương nói muốn mời ta và vương gia ăn cơm. Ngươi có chuyện gì?” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, “Thế nào thần sắc khẩn trương như vậy, là đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bả Tử cầm lấy tay nàng, nói: “Hôm nào lại tới dùng cơm, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gấp gáp? Ngươi chờ ta một chút, ta đi nói một tiếng với vương gia còn có thái hậu nương nương, đi như thế không tốt.”

Bả Tử nói: “Hắn biết ta tìm đến ngươi, thì sẽ biết ngươi đi cùng ta.”

“Không cần cố ý báo cho biết.”

Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến nếu như Quế vương biết nàng đi mà không báo, nhất định sẽ nháo với nàng, còn có thái hậu cũng thế, đầu nàng cũng có da tóc mà, nói: “Ngươi vẫn là chờ ta một chút đi, ta đi một chút sẽ trở lại ngay.”

“Cửu Ngôn.” Bả Tử gọi nàng.

Đỗ Cửu Ngôn đi mấy bước, dừng lại nhìn hắn, nhướng mày nói: “Ngày hôm nay ngươi làm sao vậy?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận