Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 667: KHÔNG NÊN HỐI HẬN

Dịch giả: Luna Wong

“Kỳ kỳ quái quái.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi chờ ta chút, hai vị trong cung ta không thể trêu vào.”

Nháo lên còn phải dỗ.

Bả Tử đánh giá nàng, nàng như trước mặc bào phục trên công đường, tóc buộc ngân thiêu lam hoa điền nho nhỏ, để khuôn mặt tú lệ của nàng, càng lung linh mà tinh xảo. Vóc dáng nàng rất cao gầy, mỗi lần bước đi, bước chân luôn luôn bước rất lớn, mặc dù là mặc váy, cũng hoàn toàn không có lo lắng phương diện này, hào hiệp lại phiêu dật.

Lúc này, nàng nhướng mày nhìn hắn, trong ánh mắt thanh thanh lượng lượng, lộ ra hiếu kỳ và lo lắng còn có mấy phần không giải thích được.

Nàng là quan tâm hắn, điểm này không thể nghi ngờ.

Nàng xem hắn là bằng hữu tốt nhất, điểm này cũng không thể nghi ngờ.

Nàng. . .

Bả Tử đang muốn nói, bỗng nhiên từ cửa cung truyền đến tiếng ho khan, hắn nhìn trước cửa, chỉ thấy Quế vương chắp tay đứng ở cửa, hướng về phía bên này nói: “Nói cái gì nói lâu như vậy, nàng nhanh lên một chút sắp ăn cơm rồi.”

“Bả gia tìm ta có việc, ngươi tới thật đúng lúc, giúp ta nói một tiếng với thái hậu.” Đỗ Cửu Ngôn đến bên người Quế vương, cười híp mắt dụ dỗ nói: “Chờ ta nói xong, buổi tối ta mời ăn khuya.”

Quế vương nghiêm mặt nói: “Muốn nói nàng đi nói, một hồi nương ta muốn phát giận, lại lấy ta trút giận.”

“Ngày hôm nay tâm tình của ta còn không tốt.” Quế vương hừ, “Không muốn dỗ nàng(TH).”

Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn, “Như ngươi vậy không đủ nghĩa khí a, ” nàng chỉ vào Bả Tử nói: “Ta chỉ. . .”

Hồi thân, phía sau là là ngoài cung rộng mở, Bả Tử không biết đã đi từ lúc nào rồi.

“Người đâu?” Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kỳ quái, “Ngươi thấy hắn ly khai không?”

Quế vương quét nàng một mắt, “Cũng không nói chờ ở chỗ nào?”

“Không có a, hắn nói có việc nói với ta, nhưng lại ấp a ấp úng, bây giờ còn đi.” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, “Quên đi, đi trước giải thích với thái hậu nương nương, ta lại đi hắn đi.”

Lúc nói chuyện, vào trong cung.

Quế vương quét phía sau một mắt, đầu lông mày hơi nhướng.

Vào Khôn Ninh cung, cơm nước đã bày trên bàn, vừa vào cửa thái hậu đã gọi, “Mau tới dùng cơm, hôm nay đều là món các ngươi thích ăn.”

“Nương nương, ta. . .”

“Chính là sợ hai người các ngươi bị người mắng khổ sở trong lòng, Tiền ma ma tự mình làm một bàn thứ ăn này.” Thái hậu nói: “Nếu như các ngươi đi, chính là không nể mặt nàng.”

“Có chuyện trọng yếu gì không cần ăn cơm?”

“Nhanh chóng ăn, ăn xong rồi buổi chiều đi làm.”

Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy cũng sẽ không quá gấp, nàng ăn cơm trước là được, liền ngồi xuống, “Bả gia tìm ta có việc, ta đây ăn nhanh một chút.”

“Ăn đi ăn đi.” Thái hậu cười nói: “Ăn xong rồi đi làm.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cùng Quế vương mỗi người một bên ngồi, Tiền ma ma lại bưng một đĩa đồ ăn tiến đến, “Ăn nhiều một chút, đều là làm theo khẩu vị của các ngươi.”

“Vương gia khi còn bé tựu nhìn chằm chằm nô tỳ làm đồ ăn, có phải nô tỳ làm hay không, hắn thử liền biết.”

Đỗ Cửu Ngôn cười nhìn thoáng qua Quế vương, hắn nghiêm túc không nói chuyện.

Hôm nay thật bị chọc tức, nàng cười gắp cho hắn một miếng thịt, “Vương gia, ăn nhiều một chút.”

Quế vương không mặn không lạt quét nàng một mắt, để thịt ở một bên, không để ý tới nàng.

“Thật khó hầu hạ, ” Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu một câu, tiếp tục nói chuyện với Tiền ma ma, vừa liều mạng ăn thức ăn Tiền ma ma gắp cho nàng, “Ăn ngon!”

Tiền ma ma cười xác nhận, nhìn thái hậu một mắt.

Thái hậu đưa một bầu rượu trước mặt mình qua, “Cửu Ngôn, đây là mai tử tửu Tiền ma ma cất, ngươi không cần uống nhiều, thử một ly xem.”

“Tự mình cất sao, cái này nhất định phải nếm thử.”

Tiền ma ma sẽ cầm chén nhỏ, bất quá một bình chút xíu, đổ một chút cho nàng, “Giữa trưa, người thường một ngụm là được, nếu như cảm thấy uống ngon, nô tỳ đựng một vò cho người mang về vương phủ.”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn uống rượu, tép tép miệng nói: “Uống ngon, không cay còn ngọt, rất ngon.”

Tiền ma ma cười híp mắt, “Lập tức cho người chuẩn bị, đưa đi vương phủ.”

“Cảm tạ Tiền ma ma.” Đỗ Cửu Ngôn uống xong, vô ý quét mắt Quế vương, chỉ thấy hắn đang hí mắt nhìn chằm chằm chung rượu của nàng, nàng nói: “Ngươi cũng muốn nếm thử?”

Bookwaves.com.vn

“Vương gia không cần thử.” Tiền ma ma nói: “Vương gia không thích uống.”

Quế vương nuốt thức ăn trong miệng, lại ực một hớp trà, đánh giá gương mặt cười híp mắt của Đỗ Cửu Ngôn, lỗ tai của hắn cọ một chút đỏ, nhỏ giọng nói: “Ân, ta không thích uống.”

“Nóng quá a, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiền ma ma, “Có cây quạt không?”

Tiền ma ma nói: “Có, ta quạt cho người.”

Nàng và Cung đại cô cô cùng nhau quạt cho nàng, lại đưa khối băng đến bên người nàng bày đặt.

Đỗ Cửu Ngôn đã cảm thấy rượu, từ hầu bắt đầu cho đến trong dạ dày, lại từ trong dạ dày dọc theo người ra ngoài, để cho quanh thân nàng dào dạt một loại cảm giác xao động vội vàng không dằn nổi.

Nàng nhìn Quế vương, hắn mày kiếm mắt tinh môi hồng răng trắng, đặc biệt tuấn tú.

Nhất là hắn bởi vì trời nóng cởi áo khoác, cổ áo lộ ra một đoạn cổ, nàng đặc biệt muốn kiểm tra, chỗ kia nhất định rất lạnh rất sảng khoái.

Quế vương đỡ trán, quay đầu lại nhìn thái hậu, nói: “Nương, người nhất định phải như vầy phải không?”

“Ai gia không làm như vậy, chỉ bằng bộ dạng sợ sệt của ngươi thì lúc nào mới được?”

“Chuyện của bản thân ta, tự ta có thể giải quyết.” Quế vương nhìn thái hậu đau đầu, hắn vừa rồi do dự một chút, Đỗ Cửu Ngôn liền uống rượu. Hắn quả thực cũng cất tâm tư này, đặc biệt chờ mong chút chuyện, nhưng. . . Nhưng Đỗ Cửu Ngôn không dễ chọc.

Nếu như chọc, còn không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì, nếu như triệt để đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn sợ rằng quỳ xuống đất ôm chân đều không hữu dụng.

“Nếu như ngươi chọc nàng, chính ngươi chịu nhận lỗi với nàng, không có quan hệ gì với ta.”

Quế vương vừa quay đầu lại liền thấy Đỗ Cửu Ngôn đang nâng cằm, hướng về phía hắn ném mị nhãn.

Trong lòng rung động, Quế vương đầu váng mắt hoa.

Đỗ Cửu Ngôn như vậy cư nhiên có vài phần mị thái của nữ nhân, phong tình vạn chủng.

Hắn cũng cảm thấy rất khô nóng.

“Ai nha, vương phi nương nương uống say rồi.” Tiền ma ma nói: “Vương phi nương nương, nô tỳ đỡ người vào trong phòng nghỉ ngơi một hồi đi.”

“Đáng thương, mỗi ngày càng vội vội vàng vàng cũng không nghỉ ngơi, một chén rượu đã say.” Thái hậu đau lòng nói.

Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói với Tiền ma ma: “Không khổ cực ma ma, không khổ cực người.” Lúc nói chuyện, hướng về phía Quế vương ngoắc ngoắc ngón tay, “Tiểu yêu tinh, đến đỡ ta nha.”

“Muốn ta đỡ?”

“Ân, ” Đỗ Cửu Ngôn lảo đảo, vừa ném mị nhãn, vừa nhào tới, ôm hắn, “Đỡ đỡ.”

Không phải đỡ, nàng đều sắp mọc trên người hắn luôn rồi.

Trong đại điện ngoại trừ thái hậu và Tiền ma ma cùng với Cung đại cô cô ra, không có người khác, cửa điện cũng là đang đóng.

Thái hậu che miệng, cũng là vẻ mặt kinh khủng, lầm bầm nói với Tiền ma ma: “Thuốc này. . . Thế nào ác như vậy?”

“Có thể làm nàng tổn thương hay không?” Thái hậu nhìn Tiền ma ma.

Bookwaves.com.vn

Tiền ma ma nói: “Nói là không có, dược hiệu cũng liền một canh giờ, qua đi liền thanh tỉnh, một chút việc cũng không có.”

“Một canh giờ a, thật tốt quá thật tốt quá.” Thái hậu nói chuyện, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, giục Quế vương, “Ngươi nhanh lên một chút ôm đi a, đi phòng ngươi.”

“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút.” Lúc nói chuyện, thúc giục vẫy tay, “Đi a, như cọc gỗ, ai gia nói cho ngươi biết, đây là cơ hội duy nhất.”

“Lần sau nàng học tinh, ai gia không có cơ hội giúp ngươi nữa.”

Quế vương bị Đỗ Cửu Ngôn ôm một cái, ba hồn đã sớm bay hết hai, đầu cũng không thanh tỉnh hơn Đỗ Cửu Ngôn bao nhiêu.

Hắn ôm nàng, Đỗ Cửu Ngôn đã quấn ở trên người hắn, cọ cổ của hắn, lầu bầu nói: “Tiểu yêu tinh, cái cổ của ngươi thật lạnh thật thoải mái a.”

“Cởi y phục ra, để tiểu gia kiểm tra một chút, còn có chỗ nào mát mẻ nữa.”

Quế vương lảo đảo, đi phòng mình.

Thái hậu bụm mặt, chứa một mắt tiếu ý và chờ mong, kích động nói với Tiền ma ma: “Cửu Ngôn như vậy, nhìn mặt của ai gia đều đỏ tới mang tai.”

“Nương nương, ” Tiền ma ma bất đắc dĩ nói: “Người vẫn là ngẫm lại, một hồi vương phi tỉnh lại, giải thích với nàng như thế nào đi.”

Thái hậu thoáng cái chống cái trán, “Ai nha nha, ai gia ngã bệnh, một lúc nữa các ngươi nhớ kỹ đi gọi thái y.”

“Đầu này choáng, đau đầu, bụng cũng đau, chân cũng đau, đến tóc cũng đau. . .” Thái hậu do Cung đại cô cô đỡ đứng lên, “Không có một tôn nữ để trị liệu một chút, ai gia sợ là không sống tới tám mươi tuổi.”

Lúc nói chuyện, vào phòng ẩn núp.

Tiền ma ma dở khóc dở cười.

Trong phòng, Quế vương đóng cửa cho kỹ, vừa quay đầu lại, Đỗ Cửu Ngôn chỉ còn lại có cái yếm, nhào về phía hắn, “Vương gia, nhanh lên một chút nhanh lên một chút.”

“Nhanh, nhanh cái gì?” Quế vương mũi ngứa, hắn nâng tay áo lau mũi một cái, trên tay áo đều là máu mũi.

“Cởi nha, ” Đỗ Cửu Ngôn chống nạnh, “Mau.”

Quế vương đè bả vai của nàng, da nàng trơn truột nhẵn nhụi, như bàn là, thẳng nóng đến vào trong lòng hắn, “Nàng, nàng đừng hối hận a.”

“Tuyệt sẽ không hối hận.”

Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo dây hông của hắn, lại lột y phục của hắn.

“Không cần chịu trách nhiệm.”

Công phu chỉ chớp mắt, Quế vương bị nàng lột sạch sẽ.

Hắn che chở bản thân, ngẩng đầu một cái liền thấy Đỗ Cửu Ngôn đã nằm vật xuống giường, nghiêng người quay hắn, nhướng mày nói: “Ngươi muốn làm trụ sao, mau tới nha.”

Dáng vẻ này, Quế vương cho rằng là Đỗ Cửu Ngôn thanh tỉnh, sống thêm tám mươi năm nữa cũng không học được.

Hắn dời một bước, lại dời một bước, chỉ nàng nói: “Nàng đừng hối hận a!”

“Dong dài cái gì, dứt khoát một chút.”

“Không được, nàng bảo chứng không được hối hận, tỉnh lại không được giở mặt với ta.” Quế vương chịu không nổi, mũi ngứa, từng bước xê dịch qua, máu mũi nhỏ trên mặt đất.

Chờ hắn đến bên giường, trên mặt đất để lại một chuỗi dấu chân mang máu.

Rất bi tráng.

“Đỗ Cửu Ngôn!” Quế vương quát: “Nàng đừng hối hận!”

(Luna: Đợi bả tỉnh lại QV sẽ rất tội, trách không được có màn giành con trên công đường)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui