Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 671: KÝ KHẾ ƯỚC ĐI


Dịch giả: Luna Wong


Quế vương nói: “Sáng sớm đến, là dự định củng cố cảm tình phụ tử với ta?”

“Vương gia, làm phiền người ký một chữ lên trên này!” Củ cải nhỏ đầy mặt nghiêm túc, đưa tờ giấy chữ tràn ngập tới, “Ký tên hay ấn vân tay đều được.”

Quế vương lấy tới, chớp mắt liền thấy hai chữ phía trên: Di chúc.

“Di chúc?” Quế vương tốn hơi thừa lời nói: “Ngươi đây là dẩu cái mông lên, đưa cho ta đá?”

Củ cải nhỏ khoanh tay nhìn hắn, nghễnh đầu nói: “Ký cái này rất cần thiết, bởi vì nương ta nói, người ở Quảng Tây còn có rất nhiều phòng thiếp thất.”

“Ta không biết được người còn có bao nhiêu tư sinh tử.”

“Nói không chừng một đống tiểu hài tử đến gọi ta là ca ca. Ta vốn có không lo lắng những thứ này, nhưng là nương ta thích người, ta phải nghĩ lại.”

“Ta là cha ngươi!” Quế vương vỗ bàn.

“Ta không có tư sinh tử!”

Củ cải nhỏ gật đầu, “Người là cha ta ta không phủ nhận, nhưng người lại chưa từng nuôi ta, cho nên á hả, ký cái này cũng là bồi thường với ta a.”

“Trước đây ta thương cảm biết bao nhiêu.” Củ cải nhỏ chẳng biết từ nơi nào móc ra một khăn tay, đặt ở khóe mắt ô ô khóc, “Một ngày chỉ có thể ăn một cái màn thầu, mùa đông tuyết rơi, ta và nương ta ôm nhau sưởi ấm, ngồi xổm trong góc tường của miếu đổ nát.”

“Mùa hè ngủ, muỗi chích một đêm mở mắt đến hừng đông, vừa chích chính là đầy mặt và đầu cổ.” Lúc nói chuyện đưa mặt lại gần, “Đến bây giờ trên mặt ta còn có thẹo.”

“Khi đó ta suy nghĩ muốn một người cha. Nương ta mỗi ngày hô tìm người, nói Quế vương gia chính là cha ta, khóc nháo muốn đi Quảng Tây.” Củ cải nhỏ nói: “Nếu không ta ngăn, chúng ta sớm đã chết ở trên đường.”

“Ta cũng không tin, người chính là cha ta. Ta từ khi sinh ra chưa từng gặp qua người.”

“Người tiêu dao tự tại năm sáu năm, hiện tại tức phụ đã trở về, còn chiếm được nhi tử thông minh khả ái như ta vậy.”

“Người hạnh phúc biết bao. Nhưng ta hồi tưởng cuộc sống trước đây của ta và nương ta, trong lòng ta ủy khuất.”

“Ô ô. . .”

Khóe miệng của Quế vương thẳng run, “Sau đó thì sao?”


“Người ở Quảng Tây còn có nữ nhân khác, không biết có bao nhiêu thứ tử. Một đích tử như ta đến cuối cùng không biết có thể được cái gì.”

“Người ký xong di chúc trước đi.” Củ cải nhỏ nói: “Ta cũng sẽ không mưu hại người, chính là bảo chứng với ta.”

Lúc nói chuyện, lại khóc lên, “Ta cũng sẽ giúp người chiếu cố những tử nữ khác, sẽ không bỏ đói bọn họ.”

Mặt của Quế vương đen kịt, hắn rất hoài nghi tiểu hài trước mắt này, có phải là nhi tử của hắn hay không.

Nhất định là nhặt được, không thôi người hiền lành thuần hậu như hắn, làm sao có thể có nhi tử lưu manh vô lại như thế.

Hắn cầm lấy di chúc lật xem, bởi vì trình độ hữu hạn, di chúc viết rất qua loa, nhưng có một chút rất rõ ràng, chính là tất cả tài sản tước vị cùng với phòng ở dưới tên của hắn, khi hắn qua đời, tất cả thuộc về Đỗ Hồng Lân sở hữu.

Không hỏi danh nghĩa của hắn có bao nhiêu tài sản và phòng ở, phản chính tất cả thuộc về hắn sở hữu.

“Nương ta cũng là không dễ dàng, nàng cũng không có ghét bỏ người, liền đáp ứng làm tức phụ của người.”

“Nàng đáp ứng làm tức phụ người, trong thiên hạ không biết bao nhiêu người thương tâm gần chết nữa.”

“Nương ta hi sinh nhiều. Lẽ nào người vì nương ta và thân nhi tử của người, chút chuyện này đều phải do dự sao?”

Quế vương tức giận tốn hơi thừa lời, “Nương ngươi chưa từng tìm ta tố khổ, ngươi trái lại nói rất lưu loát.”

“Nương ta bị ái tình mê hoặc hai mắt, ” củ cải nhỏ nói: “Ta không có, ta phải giữ vững thanh tỉnh.”

“Nếu là người không ký, ngày mai ta sẽ mang theo nương ta rời khỏi nơi này, mọi người cầu người nào người đó đi, không bao giờ gặp mặt nữa.”

Quế vương tức giận muốn cắn con thỏ nhỏ chết bầm này, “Ta ký!” Chỉ vào củ cải nhỏ, “Tiểu nhãi ranh, Xem như ngươi lợi hại!”

Lúc nói chuyện, ở phía trên rồng bay phượng múa ký tên, củ cải nhỏ lại đem mực đóng dấu cho hắn, “Chữ không dễ nhìn, không dễ nhận thức, người lại ấn vân tay.”

“Tức chết ta.” Quế vương chỉ vào hắn nói: “Ngươi chính là đòi nợ.”

Hắn lại ấn vân tay.

Ta chính là đòi nợ, củ cải nhỏ theo dõi tay của hắn ấn.

“Cha!” Hắn thu di chúc, gọi cha gọi rất thuận, “Hài nhi đi ăn điểm tâm, người làm việc đi.”

Lúc nói chuyện, chắp tay hành lễ, mở rộng cửa đi ra.

Hình dạng khóc sướt mướt, thương tâm gần chết vừa rồi, không còn sót lại chút gì.

Tim của Quế vương rất đau đớn, chỉ vào hắn nói: “Ta nói với ngươi nương, cho ngươi nương tới thu thập.”


Lúc nói chuyện, thở phì phò đi.

Bookwaves.com.vn

Củ cải nhỏ bước nhanh chạy đến như ý môn, lại ngồi xổm bên góc tường quan sát, thấy Quế vương như một trận gió xuất môn, hắn che miệng len lén nở nụ cười.

“Ấu trĩ, có việc liền đi cáo trạng, xem ta nương thu thập ngươi thế nào.”

Xem ra hiệp ước này hắn làm đúng, từ nay về sau, lại thêm nhiều người đến đoạt nương với hắn.

“Vương gia thực sự là tiểu hài tử!”

Củ cải nhỏ lầu bầu, thu hiệp ước đã xếp gọn.

“Tiểu công tử, ” Tạ Hoa tiến lên đây, cười híp mắt nói: “Người sáng sớm còn chưa có ăn điểm tâm, muốn ăn cái gì, nô tài phân phó trù phòng làm cho người.”

Củ cải nhỏ nói: “Ta tùy tiện ăn chút gì cũng được.”

“Một hồi ta muốn đi Lỗ phủ, người giúp ta an bài xe chứ?”

“Được” Tạ Hoa không chút nghĩ ngợi nói: “Sau này có chuyện người cứý phân phó nô tài là được, nghìn vạn lần đừng khách khí với nô tài.”

“Nô tài chính là nô tài, người là chủ tử.”

Củ cải nhỏ cười híp mắt nhìn Tạ Hoa.

“Tiểu công tử, nô tài có chuyện này muốn nhắc nhở người.” Tạ Hoa nói.

Củ cải nhỏ nhìn hắn.

“Người cùng vương gia ký hiệp ước, còn không bằng người đi tìm thánh thượng phong thế tử.” Tạ Hoa nói: “Chỉ cần phong thế tử, sau này chớ nói thứ tử thứ nữ bên ngoài tới, chính là nuôi ở nhà, người cũng không cần sợ.”

Củ cải nhỏ không nghĩ tới cái này, “Phong thế tử sao? Tìm hoàng bá bá là được?”

“Ân, tìm thánh thượng là được.”

Tạ Hoa cảm thấy, chỉ cần củ cải nhỏ phong thế tử vị, như vậy phu thê Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn dù là ổn định.

Vương gia của bọn họ cũng sẽ không bị Đỗ Cửu Ngôn từ bỏ.


Cũng có thể phòng ngừa, vương gia bọn họ thực sự ở Quảng Tây còn thú thê sinh tử, củ cải nhỏ chịu ủy khuất, bị người đoạt thế tử vị.

Hiện tại định ra hết thảy, đến lúc đó không quan tâm nhóm thần tiên nào tới, một phòng của Đỗ Cửu Ngôn chính là vững vàng.

“Được!” Củ cải nhỏ nói: “Ngày hôm nay đi thương lượng một chút với ngoại ngoại tằng tổ mẫu của ta, xem ý của nàng. Nếu như bọn họ đều đồng ý, ta mời cha ta mang theo ta vào trong cung thỉnh phong thế tử.”

Tạ Hoa cười gật đầu, “Vâng, người cùng Lỗ các lão còn có Lỗ phu nhân thương lượng một chút tuyệt đối không có sai.”

“Quốc công gia bên kia người cũng hỏi một chút, dù sao cũng là ngoại gia của người. Hai bên, người cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”

Củ cải nhỏ nói: “Ta không phải nặng bên này nhẹ bên kia, là bởi vì Lỗ phủ có răng trắng lớn cữu công, biểu cữu biểu di trong An quốc công phủ ta cũng không quen.”

Không có người nào chơi với hắn, cũng không có ai càng thú vị hơn răng trắng lớn.

Tạ Hoa theo xác nhận, “Nô tài chỉ nói, người nghe một chút hữu dụng thôi. Chỉ cần người tin tưởng nô tài sẽ không hại người là được rồi.”

“Sẽ không, người là người của tổ mẫu, người của tổ mẫu khẳng định đáng tín nhiệm.”

Tạ Hoa mím môi cười, gật đầu xác nhận, “Có nô tài trong vương phủ, chính là người của vương phủ, sẽ không ăn cây táo, rào cây sung.”

“Đúng.” Củ cải nhỏ cười híp mắt trở lại phòng, từ dưới giường kéo cái rương, lập tức chui vào dưới giường.

Lấy cái rương ra, dưới giường có một hầm ngầm không lớn không nhỏ, trong hầm bày đặt một thiết đồng, hắn mở thiết đồng nhét hiệp ước vào, lại đặt cái rương trở về chỗ cũ.

Ăn xong cơm sáng, hắn đến Lỗ phủ.

Lỗ Niệm Tông chờ hắn ở cửa, “Củ cải nhỏ, củ cải nhỏ.”

“Răng trắng lớn, ” củ cải nhỏ chạy tới, “Ta muốn đi thỉnh an tằng tổ mẫu, ta có chuyện muốn thương lượng với các ngươi.”

Lỗ Niệm Tông gật đầu, “Nàng sáng sớm còn niệm, nói ngươi và nương ngươi hôm nay tới không đến.”

“Ngày hôm qua nương ngươi bị người mắng thật quá thảm.” Lỗ Niệm Tông nói: “May là sau này nàng đều giải quyết xong.”

Củ cải nhỏ gật đầu, “Nương ta nói những người đó không có đầu óc, không nên cãi nhau với người không có đầu óc, bởi vì khẳng định cãi không lại.”

“Vì sao?” Lỗ Niệm Tông hỏi.

“Bởi vì người không có đầu óc loạn cãi, ngươi nói cái gì hắn đều nghe không hiểu, lại tự nói mình.”

Lỗ Niệm Tông lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy.

“Tằng tổ mẫu!” Củ cải nhỏ nhào tới trong lòng của Lỗ phu nhân, hai người lại nói một trận án kiện ngày hôm qua, củ cải nhỏ nhắc tới chuyện phong thế tử, “Người cảm thấy được không?”

Lỗ phu nhân hỏi: “Nương ngươi đồng ý rồi?”

“Ta còn chưa nói với nương ta.”


Bookwaves.com.vn

“Ý của ta là, nương ngươi đồng ý làm Quế vương phi?” Lỗ phu nhân nói: “Trước kia nàng vẫn không có tỏ thái độ.”

Củ cải nhỏ gật đầu, “Ngày hôm qua nàng đồng ý rồi. Sáng sớm hôm nay lúc thức dậy nói cho ta biết, nói Quế vương gia rất tốt, có thể xem xét gọi cha.”

Lỗ phu nhân nở nụ cười, niệm nhất câu a di đà phật, “Phu thê phải như vậy, hòa hòa mỹ mỹ sống mới là chuyện đứng đắn.”

“Ý của tằng tổ mẫ, nếu như nương ta đồng ý, thế tử này là có thể đi thỉnh phong.”

“Phong thế tử, thân phận của ngươi triệt để xác định.”

Củ cải nhỏ như có điều suy nghĩ gật đầu, “Ta đây đã biết, buổi tối ta nói với nương ta.”

“Thực sự là bé ngoan.” Lỗ phu nhân thương yêu hôn gương mặt của củ cải nhỏ một cái, thấp giọng nói: “Quế vương gia chính là hảo phúc khí, có hai mẫu tử các ngươi.”

Củ cải nhỏ cười híp mắt gật đầu.

. . .

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trong phòng thẩm vấn của phủ nha, Đàm thị ngồi ở đối diện nàng, trầm mặc một hồi, nàng hỏi: “Ngươi cái gì cũng không biết?”

“Ta thực sự không biết.”

“Việc ta làm người đều biết, Vương Dũng bảo ta làm gì, ta liền làm cái đó.”

“Về phần hắn cùng ai tiếp xúc liên lạc, ta không biết.”

Đàm thị nói chuyện khóc lên, “Đỗ tiên sinh, kỳ thực ta không muốn giết Viên Nghĩa, nhưng là. . . Nhưng là Vương Dũng nói, nếu như chúng ta không nghe theo, chúng ta đây không chỉ sẽ thân bại danh liệt, càng sẽ chết rất thảm. Địa vị của đối phương rất lớn, chúng ta đắc tội không nổi.”

“Đám người kia giúp ngươi vận chuyển quan tài, ngươi có quen không?”

“Người giúp ta vận quan tài, chính là xa phu, còn có một người chờ ở trên quan đạo, người kia đội mũ, ta không thấy được mặt.”

“Xa phu xuống núi liền đi, nếu như ta thấy, nhất định sẽ nhận ra.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, để sai dịch mang Đàm thị về, Đàm thị hỏi: “Đỗ tiên sinh, ta, ta sẽ bị chém đầu sao?”

“Nếu như không có ngoài ý muốn, sẽ thế.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Đàm thị sợ đứng không được, do sai dịch kéo ra ngoài, một lát sau Vương Dũng bị dẫn vào.

“Đối phương uy hiếp ngươi cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giết hài tử và phụ mẫu ngươi sao?”

Vương Dũng cúi thấp đầu, trả lời: “Phải! Hắn nói nếu như ta nói, hắn sẽ giết nhi tử ta.”

“Đỗ tiên sinh, người đừng hỏi nữa.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận