Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 673: BINH PHỈ HỖN LOẠN


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn nói quá trình trước sau của án tình một lần.

“Thánh thượng cho ta quyền hạn, bảo ta đi tra người phía sau nhằm vào bảo chướng đường. Ta dự định vào tay từ Hàn Thông.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá, ta muốn tới hỏi người, đối với Nhâm các lão người có ý kiến gì.”

Loại sự tình này, như cách tường vây đánh chó dữ, không phải ngươi có thể đánh chết nó hay không, mà là phải xem chủ nhân của chó dữ là ai, chọc chọc nổi hay không.

Triệu Dục, chính là này chủ nhân của con chó dữ này.

“Tạm thời không có ý nghĩ gì, thánh thượng luyến tiếc hắn chết, đối với ta cũng là tâm tính đồng dạng như thế.”

“Ta muốn, là chế trụ Nhâm Duyên Huy, ngược lại không phải là để hắn chết. Chuyện trong triều chính là như vậy, Nhâm Duyên Huy đi rồi, còn có Nhâm Duyên Huy thứ hai.”

Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên, Nhâm Duyên Huy không đơn thuần là Nhâm Duyên Huy, hắn là một quân cờ trong bàn cờ Đại Chu, ngươi ăn quần cờ này, còn có quân cờ kế tiếp xuất hiện ở vị trí đó.

“Bất quá, ngươi nên tra vẫn là phải tra, đã có người vô tội bị liên lụy, mất tính mạng, thế tất phải để người làm ác này, trả giá thật lớn.” Lỗ Chương Chi nói.

“Vâng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta tiếp tục đi thăm dò.”

Hai người nói chuyện vụ án, lại cho tới cách cục trong triều, bên kia Quế vương và Lỗ phu nhân nói chi tiết hôn sự.

“Nương, ” củ cải nhỏ và Lỗ Niệm Tông chạy vào, hắn ôm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đến đây lúc nào a?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vừa tới.” Lúc nói chuyện, đứng lên hành lễ với Lỗ Niệm Tông, “Cữu cữu.”

Lỗ Niệm Tông hướng về phía nàng cười, “Ngôn Ngôn, ngươi và vương gia tốt chưa?”

“Củ cải nhỏ nói, hiện tại vương gia là cha hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn ha ha nở nụ cười, không đợi hắn nói, Quế vương nói: “Đúng, chúng ta chuẩn bị thành thân.”

“A?” Lỗ Niệm Tông đầy mặt không giải thích được, giật mình hỏi Lỗ phu nhân, “Nương, có thể thành thân nhiều lần sao?”

Lỗ phu nhân nở nụ cười, “Vương gia nói lúc trước làm không thành tâm, lúc này đây hắn phải làm nghiêm túc.”

“Như vậy a, ” Lỗ Niệm Tông như có điều suy nghĩ, “Vậy. . . Cữu cữu có phải cũng cần tùy lễ hay không?”


Quế vương gật đầu, “Nhất định phải.”

“Nhưng ta cũng chưa có thành thân, ” Lỗ Niệm Tông đầy mặt ngưỡng mộ, “Ta cũng muốn thành thân.”

“Củ cải nhỏ, chúng ta đi vương phủ chơi đi, ta muốn đi thăm các tỷ tỷ.”

Mọi người đều cười lên, Lỗ các lão nghiêm mặt nói: “Thế nào càng ngày càng không nghiêm túc.”

Lỗ Niệm Tông đầy mặt đau khổ, thở dài!

“Đại nhân, ” Thường tùy của Lỗ các lão đứng ở cửa, cách mành trả lời: “Quảng Đông Thiều châu và Triệu khánh có văn kiện khẩn cấp đưa tới.”

Lỗ các lão ngưng mi hỏi: “Tiến cung rồi? Nội dung gì?”

“Thuộc hạ hỏi thăm một chút, tựa hồ liên quan đến Quảng Tây.”

Động tác của Quế vương hơi ngừng, Lỗ các lão nhìn về phía Quế vương, “Quảng Tây ngày gần đây có chuyện gì không?”

“Không có việc gì, ngày hôm trước ta mới thu được hồi bẩm, tất cả bình thường.” Quế vương đứng dậy vén rèm lên, nhìn thường tùy hỏi: “Đưa đi ngự thư phòng rồi?”

Thường tùy xác nhận.

Hắn vừa mới nói xong, Cố Thanh Sơn và sai vặt thủ vệ Lỗ phủ cùng nhau tiến đến, Cố Thanh Sơn nói: “Vương gia, thánh thượng cho đòi người vào cung.”

Thủ vệ sai vặt cũng trả lời Lỗ các lão: “Đại nhân, trong cung có người đến, cho đòi người vào cung.”

“Xem ra là đã xảy ra chuyện.” Lỗ các lão nói với Quế vương: “Vương gia, chúng ta cùng đi đi.”

Quế vương gật đầu.

Hai người cùng vào trong cung.

Chờ bọn hắn đến thời gian, năm người khác của nội các đều ở, đều tự hành lễ ngồi xuống, Triệu Dục để Tiết Án chia hai phần văn kiện khẩn cấp của Quảng Đông cho mọi người xem.

Đầu lông mày của Quế vương chăm chú túc lên, văn kiện khẩn cấp là Phó Thao đóng dấu, trám trăm dặm kịch liệt đi trong bốn ngày đưa đến kinh thành. Nội dung cũng rất đơn giản rõ ràng, nói hai đất giao tiếp với Quảng Tây, mấy ngày liên tiếp xuất hiện hai cổ nhân mã, nhân số mỗi bên chừng một nghìn người.

Hai cổ nhân mã này mặc chính là binh phù, dùng binh khí là trường đao Quế binh thường dùng. Hai cổ nhân mã liên tiếp ba ngày xuất hiện ở địa phương bất đồng, đốt giết cướp giật tài vậtcủa bách tính, ngắn ngủi ba ngày đã có mười bảy dân chúng vô tội bị chết.

Phó Thao đã chỉ huy binh mã tiêu diệt giết những người này, nhưng bất đắc dĩ bên kia núi nhiều, bọn họ tiến đối phương thối, bọn họ thối đối phương tiến, trắc trở trọng trọng.

Nên, Phó Thao viết văn kiện khẩn cấp đưa đến kinh, một là hồi bẩm việc này, hai là bởi vì biết Quế vương ở kinh thành, muốn thỉnh Quế vương điều tra, hai cổ binh mã này, rốt cuộc là lai lịch thế nào.


Bookwaves.com.vn

“Quế binh?” Vương các lão nhìn về phía Quế vương, chắp tay nói: “Vương gia, bố chính sử Quảng Đông Phó Thao nói rõ, hai cổ binh phỉ bào phục của Quế binh, còn dùng binh khí của Quế binh. Vương gia người có biết chuyện này không?”

Nhâm Duyên Huy thả tấu chương, thần sắc nhàn nhạt nhìn Quế vương, chờ hắn nói.

“Không biết.” Quế vương nhìn thoáng qua Vương các lão, lại nói với Triệu Dục: “Mặc dù cảnh nội Quảng Tây nuôi năm nghìn binh mã, nhưng cũng sẽ không du tán như thế. Nếu quả thật có binh phỉ, cũng sẽ không phải bọn hắn.”

Nhâm Duyên Huy nói: “Vương gia, người đã có đã hơn một năm chưa có trở về đi, bên kia làm sao, người làm sao biết.”

“Nói như vậy, Nhâm các lão biết?” Quế vương trả lời.

“Cựu thần không biết chuyện, nhưng lại có thể tra rõ một phen.” Nhâm Duyên Huy đứng dậy, nói với Triệu Dục: “Thánh thượng, hai cổ binh phỉ đốt giết đoạt ngược này, quyết không thể nuông chiều dung túng, ứng lập tức để Phó Thao tăng số binh mã, tiêu diệt bọn họ.”

“Thứ nhì, còn phải phái người đi Quảng Tây kiểm chứng đường về của bọn họ, Quế binh vì sao như vậy, để ngừa còn có người tác loạn sinh sự.”

“Dù sao, ” Nhâm Duyên Huy nhìn Quế vương, lại đảo qua Lỗ Chương Chi, “Vương gia lúc đó ở Quảng Tây, là có danh tạo phản truyền tới, mặc dù hiện tại vương gia giải thích rõ, nhưng không bài trừ bọn thủ hạ của hắn, còn có tính toán và chí hướng như vậy.”

“Vương gia, người nói sao?”

Quế vương nhìn Nhâm Duyên Huy, nhướng mày nói: “Nhâm các lão nói rất đúng, nên tra một chút.”

“Bổn vương thấy ngươi làm việc cẩn thận tỉ mỉ, không bằng ngươi đi Quảng Tây một chuyến, thay thánh thượng phân ưu?”

Khóe miệng của Nhâm Duyên Huy run lên, trả lời: “Cựu thần tuổi tác lớn, đi Quảng Tây một chuyến một đi một về chỉ sợ mất nửa năm, để cho thanh niên nhân đi tương đối thỏa đáng.”

“Thỉnh thánh thượng định đoạt.”

Lỗ Chương Chi đứng dậy, trả lời: “Tra nhất định là phải tra, đã có binh phỉ thường lui tới, làm chuyện thương thiên hại lý, vậy quyết không thể nuông chiều dung túng. Nhưng việc này xuất hiện tương đối kỳ hoặc, cựu thần cho rằng, hoặc có người ở mược danh Quế binh tác loạn giá họa cũng chưa biết chừng.”

“Lỗ đại nhân biết không ít a.” Nhâm Duyên Huy nói.

Lỗ Chương Chi nhìn hắn, “Lão phu suy đoán, bất quá liệt kê chuyện có khả năng.”

“Thái độ của Nhâm các lão như vậy, không bằng như Quế vương gia nói, tự mình đi một chuyến?”

Nhâm Duyên Huy cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

“Vậy khiển người đi thăm dò.” Triệu Dục lên tiếng, phân phó nói với Tiết Án: “Phân phó Sử Thiên phái người đi làm.”


“Lỗ đại nhân viết phong thư gửi Phó Thao, không cần cố niệm, một ngày xác nhận là binh phỉ, tuyệt không nuông chiều dung túng.”

Lỗ các lão xác nhận.

“Đều làm việc đi.” Triệu Dục nói: “Mặc Hề, ngươi lưu lại.”

Tất cả mọi người cáo từ ra ngoài, Tiết Án đóng ngự cửa thư phòng, Triệu Dục hỏi: “Ngươi nuôi những lính kia, đều là ai đang quản, rốt cuộc được không?”

“Vậy phụ cận, trừ ngươi ra cũng không có ai có nhiều binh mã như vậy, dù là muốn giá họa, cũng có làm ra thủ bút năng lực như thế mới được.”

“Trẫm rất hoài nghi với năng lực của ngươi, có phải là ngươi không có quản tốt người một nhà hay không?”

Quế vương trả lời: “Lính của ta nghiêm chỉnh huấn luyện, người quản cũng sẽ không có vấn đề. Dù là không nhìn tới, ta cũng biết, hai nghìn người kia tuyệt không phải của ta.”

“Được, trẫm nhớ kỹ lời của ngươi, nếu như điều tra ra là binh của ngươi, trẫm cắt đứt chân của ngươi.”

Quế vương rất tự tin, “Người vẫn là ngẫm lại, là ai muốn ngươi cắt đứt chân của ta đi.”

“Ngươi có ý gì?” Triệu Dục nói: “Ngươi cho rằng có người đang gây xích mích quan hệ của huynh đệ chúng ta?”

Bookwaves.com.vn – Luna: Lần này tai họa đến chỗ QV rồi

Quế vương nói: “Ta không có làm, vậy khẳng định là hữu tâm nhân làm. Là ai, kia là mục đích gì?”

Triệu Dục không nói gì.

“Ta đi, ” Quế vương nói: “Ngươi để Sử Thiên mau chóng xử lý một chút, bộ binh đều là một đám người vô dụng, còn không bằng giao cho đô đốc phủ, để Mạnh Giao đi thăm dò.”

Triệu Dục nói: “Ngươi tưởng trẫm không biết, ngươi và Mạnh Giao có quan hệ rất tốt.”

“Ta mới sẽ không làm bộ.” Quế vương nói chuyện, đứng dậy đi.

Triệu Dục tựa ở long án, đầu lông mày cau lại, ánh mắt mê man.

Vào lúc ban đêm, binh bộ thị lang khiển hơn hai mươi người đi Quảng Tây, đi đường thủy tiết kiệm thời gian.

Quế vương cũng để cho Hàn Đương trở về Quảng Tây.

“Chuyện này đột nhiên như vậy, trước đó một chút dấu hiệu cũng không có.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vương gia, người xác định không là binh mã của người?”

Quế vương liếc nàng một cái, “Dĩ nhiên không phải.”

“Lính của ta nghiêm chỉnh huấn luyện, cũng không thiếu tiền dùng thiếu cơm ăn, bọn họ là không có khả năng làm loại sự tình này.” Quế vương rất tự tin, “Chớ nói chỉ là đồn đãi, chính là nàng tự mình nhìn thấy, cũng không phải thật.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, mấy người Chu Tiếu cũng đều nhìn hắn.

Hiển nhiên, người từ Thiệu Dương tới, là không tin Quế vương nói.


Dù sao, những năm trước đây lúc bọn họ và Quế vương còn chưa nhận biết, ấn tượng thật sự là quá kém.

“Đều không có nghe nói sao, một ít người khổ sở khó khăn, cũng đều đi Quảng Tây.” Mao đạo sĩ ngồi ở một bên không phục, dựng thẳng một ngón tay cái, nói văng cả nước miếng khen Quế vương, “Dưới cai trị của vương gia chúng ta, đó là dân phú lực cường, binh dân một nhà.”

“Các ngươi không tin, là bởi vì các ngươi chưa từng thấy qua.”

“Không có kiến thức, thương cảm.” Mao đạo sĩ vỗ bàn.

Quế vương, Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc đều gật đầu.

“Ăn cơm cần tiền?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

Mao đạo sĩ trừng mắt, “Ăn cơm không lấy tiền, ngươi đi đoạt a?”

“Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa?” Chu Tiếu phe phẩy cây quạt hỏi.

“Đêm không cần đóng cửa, ngươi còn có muốn phu thê đôn luân hay không?” Mao đạo sĩ nói.

“Nữ tử tùy tiện ra cửa?” Vương Nhụy hỏi.

“Ai buộc ngươi, muốn ra thì ra.” Quế vương nói.

Vương Nhụy bỉu môi, Chu Tiếu cười nói: “Vương gia, đây là sinh hoạt nàng hướng tới, người nói như vậy sẽ làm nàng sợ.”

“Tóc dài kiến thức ngắn.” Kiều Mặc lầu bầu nói.

Bá một cái, một phòng tóc dài đều nhìn hắn, Kiều Mặc sợ hết hồn, khoác tay nói: “Ta, ta tùy tiện nói một chút, các ngươi coi như không có nghe thấy.”

“Nếu như là như vậy, như vậy hai cổ người này là nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Không biết.” Quế vương nói: “Đây cũng là đáp án hiện tại ta muốn biết.”

“Có thể cùng chuyện của hai vị vương gia lúc trước, là thủ bút cùng một người hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không giống!”

“Mặc kêh, bổn vương phải đi tắm!” Quế vương đứng dậy, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn nháy mắt ra dấu.

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay bắt đầu khứ Thượng Hải ba ngày, số bảy trở về! Hy vọng ở tửu điếm thời gian cũng có thể bình thường viết ra.

Mọi người tảo an, ngày hôm nay ngày cuối cùng vé tháng gấp đôi, sao sao đát!

Đầu hoàn phiếu nhớ kỹ lãnh bao tiền lì xì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận