Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 674: CÓ LÝ DO RIÊNG


Dịch giả: Luna Wong


Mọi người đầy mặt hoảng sợ, Đậu Vinh Hưng nói: “Lúc này tắm rửa, trời còn chưa tối nữa.”

“Vương gia mệt mỏi sao?”

“Bả gia đâu, thế nào vẫn chưa về?”

Đỗ Cửu Ngôn đỡ lấy cái trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Quế vương, ha hả cười nói: “Ta cũng không biết vì sao Bả gia chưa có trở về.”

Quế vương nghênh ngang đi ra.

Hắn vừa đi, tất cả mọi người tụ lại qua đây.

“Ngươi và Quế vương gia tốt rồi?”

“Tốt lúc nào thế?”

“Muốn chính thức làm phu thê sao?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Ta phát hiện vương gia là một thiếu niên lang anh tuấn tiêu sái, nên ta phải nạp vào trong phòng, ái chi hưởng chi!”

“Các vị, đáp án này hài lòng không?”

Tất cả mọi người theo lắc đầu, Đậu Vinh Hưng đầy mặt tiếc hận nói: “Thật tốt một đóa hoa tươi, bị làm cho hư hỏng như vậy.”

“Vương gia sẽ bảo vệ ta, ta cũng sẽ bảo vệ bản thân, sẽ không bị đạp hư.” Đỗ Cửu Ngôn an ủi hắn.

Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Ta nói là vương gia!”

“Đậu Vinh Hưng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có phải thất tình làm ngươi mê man thất hồn lạc phách không biết làm sao đồng thời đến lá gan cũng làm mất luôn hay không?”

Đậu Vinh Hưng sợ rút vai, nói: “Phải! Ta hiện tại cái gì cũng không có, ta đố kị các ngươi.”

Lúc nói chuyện, khổ ha ha nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Chu Tiếu lấy phiến che mặt, cười nói: “Không cần nghĩ như vậy, hạnh phúc đều tại trong tay chúng ta, chỉ xem ngươi có nguyện ý nhặt lên, trân yêu hay không.”

“Bả gia đã trở về.” Tạ Hoa tiến đến dâng trà, cười nói: “Vừa trở về phòng.”

Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, nói: “Quay về trò chuyện, ta muốn đi tâm sự với Bả gia.”

“Ân, trấn an lòng thụ thương cô đơn của hắn.” Đậu Vinh Hưng nói.

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại trừng hắn một mắt, chỉ vào hắn nói: “Cẩn thận ta đem đầu lưỡi ngươi cắt bỏ làm phân bón.”


Bả Tử vừa thay xong y phục, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên đoạt y phục, “Bả gia, loại việc nặng giặt quần áo này làm sao có thể để người làm được.”

“Để ta, để ta!”

Bả Tử đưa áo khoác cho nàng, rất không khách khí nói: “Vậy làm phiền Đỗ tiên sinh.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nhắm mắt nói: “Phải, phải, ai bảo ta còn trẻ phong lưu chẳng biết chuyện, dẫn tới Bả gia ta khuynh mộ, nhưng lại không phúc khí quý trọng, tội nghiệt như thế, ta chỉ có thể tận lực đền bù.”

“Còn thỉnh Bả gia cho ta cơ hội chuộc tội a.”

“Có phải sau này quần áo của ta, ngươi đều giúp ta giặt hay không?”

“Cái này quá khách khí.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dù sao ta cũng bề bộn nhiều việc.”

Bả Tử bị nàng chọc giận nở nụ cười, bắn cái trán của nàng, “Ta không sao, ngươi không cần chột dạ áy náy chạy đến trước mặt ta như thế.”

“Tiết kiệm ta yêu mà không được, càng nghĩ càng giận.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Sau đó thì sao?”

“Biết vậy chẳng làm, hận bản thân còn trẻ chẳng biết chuyện biết sai người trao sai tim.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Biết sai người chắc chắn không, ta bảo chứng với ngươi.”

“Bành trướng!” Bả Tử nói chuyện, bỗng nhiên cánh tay dài vừa thu lại ôm nàng vào trong ngực, lại thật nhanh buông nàng ra, vỗ vỗ đầu của nàng, “Được rồi, ta cũng không phải Đậu Vinh Hưng, thất tình có thể ốm mấy cân. Huống chi, ta cũng chưa từng thất.”

Bởi vì chưa từng có.

Hắn ôm một cái cực nhanh, Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, hắn đã buông lỏng ra, như người không có chuyện gì nhìn nàng.

“Vậy được.” Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, cầm quần áo trả lại cho hắn, “Giữa huynh đệ chúng ta cũng không nên khách khí, y phục tự người giặt.”

Bả Tử dở khóc dở cười, “Thuận cột trèo lên là chuyện ngươi thuận buồm xuôi gió nhất.”

“Ngày hôm nay ngươi đã làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Có một huynh đệ bị thương, ta đi xem, không có chuyện gì ta liền trở lại.” Bả Tử nói: “Trên đường trở về ta nghe được Quảng Đông bên kia có văn kiện khẩn cấp đưa đến?”

Đỗ Cửu Ngôn đã đem sự tình nói cho hắn biết.

Bookwaves.com.vn

“Ngày gần đây, mấy chỗ Kinh Châu, Khai Phong đều có một chút không ổn định.” Bả Tử nói: “Án kiện đánh nhau ẩu đả của mấy nha môn tăng vọt.”

“Từ nơi nào tới?”

Bả Tử trả lời: “Mấy chỗ Vĩnh châu, Vệ châu, Nhữ Ninh, Khai Phong, hôm qua Quảng Bình cùng Thuận Đức cũng xảy ra mấy chuyện bách tính cùng với dòng họ ẩu đả.”


“Đây rất kỳ quái a, không biết triều đình có thu được tấu hay không.”

“Hẳn là còn chưa, đều là tiểu án kiện, cũng không phát sinh án mạng, nói vậy sẽ không tấu lên.” Bả Tử nói: “Nếu không có mấy chỗ Triuệ Khánh ngươi mới vừa nói có binh phỉ thường lui tới, ta cũng không nghĩ ra muốn nói việc này với ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ, “Ngươi vừa nói như vậy thật sự có vấn đề. Lô tuyến này, phân minh chính là lộ tuyến từ Quảng Tây vào kinh.”

“Chẳng lẽ, là một bọn với binh phỉ sao?”

“Không bài trừ loại khả năng này.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống trong viện tử, Bả Tử hỏi: “Ngày hôm nay ngươi thẩm Vương Dũng chưa?”

“Thẩm rồi, Vương Dũng nói Hàn Thông.”

“Hàn Thông? Thường tùy của Nhâm Duyên Huy?”

“Ngươi đến Hàn Thông đều biết, rất giỏi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quả thực, Vương Dũng hoài nghi cùng Hạ Tranh trực tiếp tiếp xúc với là thụ Hàn Thông sai sử.”

“Ta giúp ngươi tra một chút.” Bả Tử nói: “Xem hai người lui tới có phải rất nhiều lần hay không.”

Quế vương cũng không có lập tức đi tắm, mà là trở lại thư phòng, mở hết thư gần hơn tháng từ Quảng Tây gửi tới, Cố Thanh Sơn thêm trà cho hắn, thấp giọng nói: “Năng lực của Tống Doanh, sẽ không có vấn đề.”

Tống Doanh, là thủ hạ của Quế vương chính là một tướng lĩnh khác, hắn vẫn lưu thủ ở Quảng Tây, xử lý sự vật trong quân.

Ngoại trừ Tống Doanh ra, còn có ca ca của Kiều Mặc Kiều Nghiễn, vài người lưu ở bên kia phân công xử lý sự vụ.

“Hai nghìn người!” Quế vương nói: “Hai nghìn nhân mã không phải tùy tiện kéo cờ là có thể đứng lên.”

Cố Thanh Sơn nói: “Có phải là Phó Thao chuyện bé xé ra to, nói dối nhân số, cố ý quân công chính tích hay không?”

“Phó Thao không phải là người như thế.” Quế vương nói: “Sợ rằng hai nghìn người này tồn tại thật.”

Quế vương vừa nói xong, Bả Tử và Đỗ Cửu Ngôn kết bạn mà đến.

“Làm sao vậy?” Quế vương đánh giá Bả Tử, “Ngươi sống lại rồi sao? Có phải định dùng thủ đoạn âm tổn gì, để đoạt tức phụ ta hay không?”

Bả Tử mặt không thay đổi nói: “Ngươi không tốt với nàng, ta tự nhiên sẽ đoạt.”

“Này này!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta là một người sống cũng không phải một thi thể, cần nhị vị suất tang phù linh.”

Nhi tử tôn tử mới suất tang, hai người trừng nàng.

“Nói chính sự.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử: “Ngươi nói với vương gia đi.”

“Ngay vừa rồi, ta biết được Quảng Tây bên kia có đàn tộc nhân, sắp đến kinh thành.” Bả Tử nói: “Trước lúc này, không hề có tin tức.”


Quế vương cũng không biết, “Tộc nhân, tộc nhân nào?”

“Đồ Kỳ.” Bả Tử nói: “Chắc là từ ngươi đất phong tới. Còn có, hôm nay ven đường từ Hồ Quảng cho đến Thuận Đức cho đến kinh thành, sự kiện ẩu đả ở các nha môn tần phát, tính tình bách tính thay đổi cực kỳ dịch nộ.”

“Tăng bao nhiêu?” Quế vương hỏi.

“Gấp ba.”

Trước đây một ngày nha môn xử lý án kiện ẩu đả cãi nhau, ước chừng bảy tám cái, hiện tại một ngày có hai ba mươi.

Không so với trước sẽ không cảm thấy nghiêm trọng.

“Tăng trưởng này, rất có vấn đề.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương hơi gật đầu, nói với Cố Thanh Sơn: “Ngươi đi nói một tiếng với Mạnh Giao, bảo hắn khiển người âm thầm đi tra một chút.”

“Vâng!” Cố Thanh Sơn đi ra.

Đỗ Cửu Ngôn rất kỳ quái nhìn Quế vương, “Lúc nào, Mạnh đô đốc và người có quan hệ thân cận như thế?”

“Cùng nhau trải qua sinh tử, tự nhiên quan hệ rất tốt.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn không tin.

“Ta đi nha môn một chuyến.” Bả Tử đứng dậy ra ngoài, “Đêm nay không trở lại.”

Quế vương gật đầu, “Không trở lại cũng tốt, tiết kiệm ngươi đố kị ta, nửa đêm nghe góc tường.”

Bả Tử quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt rất không hữu hảo.

“Hắn chính là đố kị ta.” Quế vương cáo trạng với Đỗ Cửu Ngôn.

Bookwaves.com.vn

“Người yên tĩnh chút, một hồi đánh nhau thật.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, “Ta phải đi tư gia Hạ ký một chuyến, làm quen với Hạ Tranh.”

Hạ gia ra người tài ba, mấy ngày hôm trước nàng biết Hạ An, hiện tại lại biết Hạ Tranh, đương gia chủ mẫu như Tô Thị, thật đúng là không dễ xử lý.

“Thời gian không còn sớm, ” Quế vương nhắc nhở: “Nàng không ăn cơm, không ngủ?”

Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bên ngoài, “Người xem xem mặt trời chiều thật đẹp, người không nên cứ tưởng niệm màn đêm đầy sao a.”

“Ta cùng đi với nàng, một mình nàng ta lo lắng.” Quế vương dắt nàng ra cửa.

“Ta thường ra cửa, có cái gì không yên lòng.”

“Nàng quá đẹp, ta lo lắng.” Quế vương nói: “Không bằng, nàng mặc nam trang?”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực ta cũng muốn, nhưng không phù hợp với hình tượng lệ chí nữ tính hôm nay của ta.”

“Vậy nàng tiếp tục mang da mặt.”

“Ta lại không có khuynh quốc khuynh thành. Phải sợ, cũng nên là vương gia người sợ.”

Quế vương nhướng mày nói: “Ở trong mắt nàng ta rất đẹp?”

“Vậy khẳng định.”


“Ngôn Ngôn, ” Quế vương nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: “Ở đây không ai, để ta hôn một cái.”

Lúc nói chuyện, ở đầu ngõ, ôm mặt của Đỗ Cửu Ngôn hôn một cái.

“Ngươi có vô vị hay không.” Đỗ Cửu Ngôn véo hông của hắn, “Làm chuyện đứng đắn, không nên cợt nhả, lưu manh.”

Quế vương dương dương đắc ý, bước đi đều mang gió mát.

Ngón tay liên tục vuốt ve bàn tay của nàng, Quế vương nói: “Ngôn Ngôn, ta thực sự là may mắn nàng đã đến, để Tần Cửu Yên biến thành nàng.”

“Nói như vậy, rất không công bằng với Tần Cửu Yên a.”

Quế vương xua tay, “Vậy đừng nói nàng ta, nói nàng.”

Hai người một đường nói chuyện, đến đường đối diện cửa của Hạ ký ngồi chồm hổm thủ.

Cửa hàng rất lớn, hỏa kế lui tới bận rộn, hiển nhiên buôn bán rất tốt.

“Đó là Hạ Tranh đi?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một vị trung niên nam nhân mập mạp từ bên trong đi ra, mặc một bộ đoạn diện trường bào, “Như hình dạng của một quản sự.”

Quế vương thấp giọng nói: “Nàng muốn bắt lại thẩm?”

“Ta không muốn đả thảo kinh xà, ta có biện pháp để thẩm được hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, lôi kéo Quế vương đi bảo chướng đường, thông báo Sài thái thái vài câu.

Sài thái thái lập tức đáp: “Nàng vừa lúc ở, ta đây đi tìm nàng.”

Đỗ Cửu Ngôn thật không ngờ Tô thị cũng ở kinh thành, cười nói: “Vừa vặn, vậy ngươi nhanh đi.”

Hạ Tranh từ trong cửa hàng đi ra, hẹn bằng hữu uống rượu, vừa đến cửa tiệm ăn, thì có một tộc huynh trong nhà qua đây, hô: “Chủ mẫu tẩu tử đến kinh thành, mời ngươi đi qua một chuyến.”

“Ta đây còn hẹn người, có thể tối nay hay không?”

“Ngươi đi trước, phỏng chừng cũng chỉ hỏi ngươi một chút tình huống trong cửa hàng, ngươi nói xong thì có thể trở về.”

Hạ Tranh suy nghĩ một chút liền đi trạch tử của ở kinh thành Tô thị.

Nhi tử nàng cầm quyền đương gia Hạ thị, nàng là lão phu nhân đương gia của Hạ thị, Hạ Tranh không phục hơn nữa đều không được.

Vào viện tử, Tô thị ngồi ở trong nhà chính đang xem sổ sách, Hạ Tranh đi vào hành lễ, nói: “Tẩu tử gọi ta đến, là có chuyện gì phân phó?”

“Không phải ta tìm ngươi, là Quế vương gia và Đỗ tiên sinh.”

Hạ Tranh biến sắc, xoay người muốn đi.

Nhưng cửa viện tử đã bị đóng, đứng ở cửa chính là Quế vương gia.

Đỗ Cửu Ngôn từ ngoài cửa tiến đến, lại cười nói: “Hạ chưởng quỹ, Vương Dũng sắp chết, ngươi cũng không đi thăm hắn một cái?”

“Ta và hắn bất quá là bằng hữu bình thường, hắn giết người ta đương nhiên phải tránh xa, làm sao sẽ vào trong tù thăm hắn.” Hạ Tranh nói.

“Như vậy a, vậy ngươi mới nhìn thấy ta hoảng cái gì?”

“Đỗ tiên sinh hiểu lầm, ta không có hoảng.” Hạ Tranh nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận