Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 676: NỬA ĐÊM KINH NGHI


Dịch giả: Luna Wong


“Ta chưa từng tiếp xúc qua tộc quần như vậy, ” Bả Tử nói: “Càng không biết đồ trong chậu có chỗ lợi gì.”

Mọi người đều nhìn Mao đạo sĩ.

“Ngươi lớn tuổi nhất, ngươi nói.” Quế vương nói với Mao đạo sĩ.

Mao đạo sĩ lắc đầu, “Vương gia, người đừng thấy ta lớn tuổi, ta rất đơn thuần a.”

Tất cả đồng loạt liếc mắt, không muốn phản ứng hắn.

“Trước mặc kệ vật gì trong chậu, mang trở về chúng ta nghiên cứu tiếp?” Mao đạo sĩ đề nghị.

Quế vương đồng ý, “Trộm về trước hẳng nói.”

“Vương gia, ” Kiều Mặc tiến đến, thấp giọng nói: “Khách sạn kia cháy.”

Tất cả ngẩn ra.

“Hai sai vặt ở hậu trù đánh nhau, một người trong đó người đá phải bếp lò, lửa từ hậu trù thiêu cháy.”

“Chờ lúc phát hiện, ngọn lửa đã nhảy lên đến nóc nhà rồi.”

“Người của binh mã ti đông thành đi cứu hỏa, nhưng xem thế lửa kia, một chốc không đè ép được.”

Quế vương nói: “Đi xem.”

“Cùng nhau đi.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, đoàn người đi bên kia, thật xa liền thấy khắp bầu trời hỏa quang.

Bởi vì là mùa hè, hàng xóm lân cận bị đánh thức lập tức lao tới giúp đỡ cứu hoả, vây bắt bốn phía khách sạn, loạn xạ bát nháo.

“Bên kia, ” Kiều Mặc chỉ vào hai chiếc xe ngựa đậu ở con đường đối diện xéo khách sạn, “Hai chiếc xe kia chính là xe của Đồ Đáp mang tới.”


Nhưng không nhìn thấy mười hai người của Đồ Kỳ bộ tộc.

“Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta là vội tới tiến cống cho Quế vương gia, nếu như ngươi thiếu hết đồ của chúng ta, lỗi này các ngươi gánh không nổi.” Trong đám người, chợt nghe có người cao giọng mắng to, nói tiếng phổ thông rất cứng, vừa nghe chính là từ phần đất bên ngoài tới.

“Là Đồ Đáp.” Cố Thanh Sơn chỉ vào người nói chuyện trong đám người, Đỗ Cửu Ngôn theo đường nhìn nhìn lại, liền thấy một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo màu sắc rực rỡ, ván khâu nhiều vải đủ mọi màu sắc, trên đầu bọc lam bố, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, vóc dáng không cao gầy teo, vẻ mặt hung ác bắt lấy một nam nhân trung niên khóc thét mắng, “Vật này, là nghìn năm mới ra một gốc, nếu là chết, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém.”

Nam nhân khóc lóc chắc là đông gia, nhìn khách sạn bị đốt, tâm tình của hắn đã rất tan vỡ, nghe Đồ Đáp mắng nhiều như vậy, nhất thời cả giận nói: “Ngươi thả rắm, một người bên ngoài đến kinh thành xạo sự, ta con mẹ nó có thứ tốt gì chưa từng thấy qua.”

“Một gốc cây nghìn năm, ngươi cho là nhân sâm Thiên sơn nghìn năm a.”

Đồ Đáp cười lạnh một tiếng, giơ tay lên nói: “Bưng qua đây cho ta!”

Thủ hạ của hắn lập tức chạy đi bên cạnh xe ngựa, dời dodof caay trên xe ra ngoài.

Nhờ ánh lửa, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy một chậu thực vật giống nấm vậy, một cây gậy cao cỡ nửa người, đỉnh thực vật như một cây dù nhỏ, nhan sắc là tinh khiết màu ngân bạch, bị hỏa quang chiếu một cái, phát sinh ánh sáng chói mắt, lộ ra một cổ cảm giác áp bách thần bí.

“Cây nấm thật xinh đẹp hoa lệ!” Bốn phía có người quên cứu hoả, nhịn không được qua đây quan sát, “Đây là vật gì vậy, nấm sao?”

Đồ Đáp phi người nói chuyện một cái, hô: “Cái này gọi là thiên tố, là thánh vật trong tộc của chúng ta!”

“Chúng ta từ lão tổ tông bắt đầu tìm kiếm bảo bối này, thế nhưng vẫn không có tìm được.”

“Thiên tố có thể phù hộ chúng ta bình an, người được thiên tố sẽ được quyền lợi chí cao vô thượng và nữ nhân hiền lành xinh đẹp nhất khắp thiên hạ!”

Hán nhân không tin những thứ này, có người cười ha ha, nói: “Bảo bối trong tộc của các ngươi, ngươi lấy tới kinh thành làm gì?”

“Các ngươi không phải lừa tiền chứ? Cố ý phóng hỏa đốt khách sạn người ta, sau đó bảo đông gia thường tiền.” Người kia nói lại nói với đông gia khách sạn: “Đông gia, nếu là hắn lừa tiền của ngươi, ngươi lập tức đi tìm Đỗ tiên sinh, chỉ cần Đỗ tiên sinh xuát mã, không quan tâm hắn là kẻ trộm đường nào, bảo đảm để hắn ngồi chồm hổm trong tù.”

“Phóng hỏa đốt khách sạn?” Đông gia giơ chân, một tay nhéo cánh tay của Đồ Đáp, nói: “Ngươi chờ cho ta, ta phải đưa ngươi đi gặp quan.”

Đồ Đáp nhìn mọi người, sắc mặt trầm trầm, “Các ngươi không kính trọng thiên tố, sẽ bị trời phạt.”

Hắn nói chuyện, bỗng nhiên quỳ xuống trước thiên tố, các tộc nhân hắn mang theo đều vây bắt thiên tố quỳ lạy, tam bái xong bắt đầu nói lẩm bẩm, mặc dù nghe không hiểu, nhưng không hiểu có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Ngoại trừ người bên kia còn đang cứu hoả bận rộn, bên này người xem náo nhiệt nhất thời đều an tĩnh lại.

Bookwaves.com.vn


Ở trong tiếng tụng kinh thấp thấp, chỉ thấy Đồ Đáp bỗng nhiên ôm thiên tố, buông ra thối lui đến chỗ lúc đầu lễ bái.

Đúng lúc này, buội cây thiên tố kia bắt đầu phát quang, đầu tiên là quang mang suy nhược, ngay sau đó càng ngày càng sáng càng ngày càng sáng. . .

“Điện. . . Đốt đèn a?” Đỗ Cửu Ngôn tấm tắc than thở: “Thật thần kỳ, hắn vừa bỏ lân phấn vào bên trong sao?”

Theo nàng, một gốc cây thực vật không có khả năng mạc danh kỳ diệu phát quang, nhất định là có cơ quan gì ở bên trong.

Nàng vừa mới nói xong, bốn phía người nguyên bản coi thường, bỗng nhiên cũng quỳ xuống theo, cách càng gần quỳ càng sớm, mỗi người đều là vẻ mặt hờ hững, học hình dạng của Đồ Đáp, bắt đầu tam bái cửu khẩu.

“Lui ra phía sau.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo mọi người, “Thứ này rất cổ quái.”

Nàng móc khăn ra bịt miệng mũi, mọi người cũng đều học theo nàng.

“Cố Thanh Sơn, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào cái vật kia, “Gọi người của đông thành binh mã ti, tiêu hủy vật này.”

“Ném vào trong lửa.”

“Vâng!” Cố Thanh Sơn tiến lên đang muốn nói, bỗng nhiên Đồ Đáp hô: “Thiên tố, xin ngươi tha thứ cho những người vô tri như chúng ta, tha thứ cho bọn họ đi.”

Mọi người cũng đều hô theo, bốn phía rậm rạp quỳ hơn mười người.

Da đầu của Đỗ Cửu Ngôn tê dại, hô: “Cố Thanh Sơn!”

Cố Thanh Sơn đứng ở đằng xa, thần tình hoảng hốt một chút, chờ nghe được thanh âm của Đỗ Cửu Ngôn, rốt cục thanh tỉnh một ít, bước lên phía trước nói: “Đồ Đáp, ngươi chớ nghĩ ở chỗ này giả thần giả quỷ, giao vật của ngươi cho ta.”

“Cố tướng quân!” Đồ Đáp nhận ra Cố Thanh Sơn, “Cố tướng quân, xin ngươi giúp một tay thông truyền Quế vương gia.”

“Chúng ta đưa bảo bối tuyệt thế tới cho Quế vương gia.”

“Người có thiên tố, có thể có được quyền thế chí cao vô thượng, có được ái mộ của nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ!”

“Thiên hạ này, chỉ có vương gia. . .” Hắn còn chưa nói hết, Quế vương tiến lên một cước đá vào trong miệng hắn, quát dẹp đường: “Câm miệng!”

Lập tức, Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc, cùng với Quế vương và Bả Tử đi tới, công phu hai ba cái, toàn bộ đè ngã mười hai người của Đồ Đáp, Đỗ Cửu Ngôn hô: “Đều thanh tỉnh một chút, thứ này có tác dụng mê huyễn!”


Bốn phía bách tính bị một tiếng nói của nàng kêu tỉnh thần, mới phát hiện mình đang quỳ, gương mặt kinh khủng bất an.

“Quế vương gia, ” Đồ Đáp thấy rõ là Quế vương, nhất thời hô: “Quế vương gia, thiên tố là ta thiên lý xa xôi đưa tới cho người.”

“Người nhất định phải nhận lấy a.”

“Người là vương gia tốt nhất trên đời này, tất cả mọi người ở Quảng Tây kính yêu người.”

“Người chiếm được thiên tố nhất định có thể được người trong thiên hạ kính yêu, được quyền lực lớn nhất thiên hạ.”

“Quế vương gia vạn tuế!”

Đồ Kỳ tộc nhân muốn theo thét to, lại cùng nhau bị bịt mồm.

“Ai muốn thứ đồ hỏng của ngươi!” Quế vương chỉ vào thiên tố, “Cố Thanh Sơn, ném vào trong lửa.”

Cố Thanh Sơn xác nhận, ôm chậu đồ vật cổ quái sẽ ném vào trong lửa.

Bookwaves.com.vn

Đồ Đáp hô: “Không nên, không nên a! Thiên tố nghìn năm chỉ ra một gốc, là thần tiên trên trời chuyển thế ký thác linh hồn, chỉ cần cung phụng tốt nó, Đại Chu sẽ mưa thuận gió hoà, bách tính sẽ giàu có an khang.”

“Vương gia, nếu như người thiếu nó, người chính là hại người trong thiên hạ!”

Cái mũ này đeo thật cao, Quế vương mới không nghe hắn hù dọa, hô: “Đốt!”

Sắc trời dần, bỗng nhiên phía tây có một đám nhân mã qua đâ, hô: “Không thể đốt!”

Dứt lời, cỗ kiệu dừng lại, Nhâm Duyên Huy mặc quan phục nói với Quế vương: “Vương gia, thà rằng tin có cũng không thể không tin!”

“Thứ này cựu thần ở sách sử gặp qua, rất có lịch sử cũng rất có thuyết pháp.”

“Người không thể cái gì cũng không quản không nghe, đã đốt thứ này.”

“Dù là đốt, cũng phải đến Kim Loan điện, hồi bẩm thánh thượng. Việc này, cựu thần trước khi tới, đã hồi bẩm cho thánh thượng, thánh thượng đã biết được.”

“Nên, vương gia người hiện tại cũng không có quyền lợi xử trí vật này.” Nhâm Duyên Huy nói xong, hướng về phía người hắn mang tới hô: “Mang theo Đồ Kỳ tộc nhân cho, đi Kim Loan điện!”

Cố Thanh Sơn quay đầu lại nhìn Quế vương, hắn muốn cướp rất đơn giản, Quế vương muốn cướp cũng không cần lo lắng Nhâm Duyên Huy nói cái gì.

Một chậu đồ không giải thích được, hắn đốt chính là đốt, chẳng lẽ Triệu Dục còn có thể giết hắn sao.

“Nhâm các lão dậy sớm, tin tức cũng đủ linh thông a.” Quế vương nhìn Nhâm Duyên Huy, nhướng mày nói: “Vậy đi Kim Loan điện, xem trong hồ lô của các lão đựng thứ thuốc gì.”


Nhâm Duyên Huy nhìn về phía Quế vương, ánh mắt lạnh lùng, giao đồ trong tay cho thủ hạ, đi tới hướng về phía Quế vương hành lễ, thấp giọng nói: “Vương gia hiểu lầm, hạ thần bất quá thực sự cầu thị mà thôi.”

“Thực sự cầu thị? Tốt, Tốt!” Quế vương hơi khom lưng, “Bổn vương mỏi mắt mong chờ!”

Nhâm Duyên Huy xác nhận, “Nhất định không cô phụ kỳ vọng của vương gia người.”

Hắn nói chuyện, quay người lại quát dẹp đường: “Mang đi!” Nói nhiều hướng về phía Quế vương nói: “Vương gia mời theo, hạ thần đi trước một bước.”

Nhâm Duyên Huy mang Đồ Kỳ bộ tộc đi.

Quế vương đứng ở phía trước khách sạn đang dần dần tắt, mắt híp lại, trong ánh mắt lộ ra sát ý.

“Tình huống gì?” Đậu Vinh Hưng không hiểu ra sao, “Vương gia, Đồ Kỳ tộc nhân này là tới hại người đi?”

Chu Tiếu tự tiếu phi tiếu nói: “Phủng sát!”(giết bằng cách tâng bốc)

Một ngụm một hiến cho Quế vương, được thiên tố được quyền lợi chí cao, cái gì là toàn lực chí cao, Quế vương đều là vương gia, cao tới đâu, đó chính là hoàng đế.

“Vương gia, lai giả bất thiện a.”

Quế vương cười nhạt, “Vừa lúc rảnh rỗi không thú vị, vậy chơi với nhau.” Hắn nói chuyện phất tay áo xoay người, nói với mọi người: “Ta đi vào trong cung, các ngươi ở chỗ này.”

Hắn đi mấy bước, lại quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, “Đi đi, ta ở tại chỗ này xem, còn có mấy nghi vấn.”

“Ân.” Quế vương đi trong cung.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi đông gia khách sạn còn đang choáng váng, “Rốt cuộc làm sao bốc cháy?”

“Hai hỏa kế của khách sạn đánh nhau, đá lăn bếp lò đá, bọn họ cũng không biết. Bốc lửa than đốt củi lửa. . .” Đông gia nói: “Hai người bây giờ bị ta trói, giết thiên đao ta đều giận khó tiêu.”

“Tâm huyết hai đời của nhà ta a!”

Lúc đông gia nói chuyện, lại khóc lên.

“Hai hỏa kế vì sao đánh nhau?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Bọn họ đâu?”

“Không biết, ” lúc đông gia nói chuyện, chỉ vào sát vách cửa hàng, “Người ở bên kia.”

Đỗ Cửu Ngôn đi sát vách khách sạn, trung gian cách một ngõ nhỏ rộng sáu thước, hỏa thế bị khống chế nhanh, chưa có lan đến lan tràn đến bên này.

Hai hỏa kế bị trói ngồi tựa tường, hai người đều là yên đầu đạp não, vẻ mặt sợ hãi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận