Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 677: PHÚC DỮ THIÊN TỀ


Dịch giả: Luna Wong


“Là các ngươi đánh nhau làm cháy, vì sao đánh nhau?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi hỏa kế ốm.

Người ốm trả lời: “Lúc ấy ta có chút đói, đi trù phòng làm tô mì ăn, hắn cũng nói đói, bảo ta giúp hắn làm một chén.”

“Mỗi ngày hắn cứ sai ta làm việc cho hắn, bản thân lười muốn chết.”

“Ta không muốn, nói hắn một câu, hắn liền mắng ta không biết phân biệt, nếu không phải hắn giới thiệu, ta làm sao có thể tới nơi này làm việc.”

“Chúng ta liền động thủ.”

Lúc nói chuyện, lại là một bộ dáng vẻ muốn khóc.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hỏa kế béo.

“Ta cũng giúp hắn làm việc, mọi người đều là hảo huynh đệ, giúp ta nấu một chén có bao nhiêu việc đâu, hắn tính toán chi li với ta.”

“Trước đây các ngươi thường cãi nhau đánh nhau?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Hai hỏa kế liếc nhau, đều gật đầu, “Cũng cãi. Thế nhưng chưa từng có đánh nhau, đây là lần đầu tiên.”

“Ta cũng không biết lúc đó tại sao thế nữa,cảm thấy cực phiền táo, muốn đánh hắn một trận.” Hỏa kế béo nói.

Chuyện thường thường phát sinh, đột nhiên phiền táo muốn đánh nhau, Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến thiên tố rất cổ quái kia còn có án kiện đánh nhau ẩu đả ở nơi khác đều tăng nhanh, nàng nhướng mày nói: “Tính tình ngay lúc đó, có phải rất khó khống chế hay không?”

“Phải!” Hai người đều gật đầu, người ốm nói: “Nếu như bình thường hắn không nói ta cũng sẽ nấu cho hắn, không có khả năng tự ta ăn mặc kệ hắn.”

“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ đi nha môn, cũng nói cho phủ nha đại nhân nghe như thế.”

Hai người xác nhận, vẻ mặt không hiểu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, chúng ta, chúng ta đánh nhau còn có nguyên nhân khác?”

“Không biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phản chính kết luận chính là các ngươi đánh, cũng dẫn phát cháy, trách nhiệm thế tất phải gánh.”


Hai người nhất thời tê liệt.

Đỗ Cửu Ngôn cũng không có thể xác định cái gì, dù sao loại công hiệu này của thiên tố, nhắc tới quá ly kỳ, nào có thật xa vừa ngửi, có thể để người táo bạo đánh nhau được?

Nhưng vừa rồi nó có thực sự phát quang.

Vì sao phát quang?

Rất quỷ dị.

Đỗ Cửu Ngôn đi ra, Bả Tử ở cửa chờ nàng, hỏi: “Nói như thế nào?”

“Như chúng ta nghĩ, đột nhiên táo bạo, mạc danh kỳ diệu nổi giận động thủ.”

Bả Tử gật đầu, “Bên kia núi nhiều, đủ loại kiểu dáng bộ tộc thần bí, có thật nhiều năng lực để kẻ khác khó hiểu.”

Đỗ Cửu Ngôn từ chối cho ý kiến.

Lâm triều trên đại điện, lúc này lại là một mảnh tĩnh mịch, tất cả đều đánh giá, thiên tố ở lúc tia sáng còn chưa sáng sủa trên đại điện, phát quang.

“Đây là thánh vật trong tộc chúng ta, chúng ta tìm mấy đời người mới tìm được.” Đồ Đáp nói: “Thiên lý xa xôi đưa đến kinh thành, kính hiến cho Quế vương gia, lại thật không ngờ, vừa đến kinh thành lại ra chuyện như vậy.”

“Vương gia!” Đồ Đáp chắp tay nói: “Chúng ta là thật tình quy thuận.”

“Từ lúc người ở Quảng Tây xưng vương, người Đồ Kỳ chúng ta vui lòng phục tùng với người, không chỉ chúng ta, bách tính Quảng Tây cũng đều vui lòng phục tùng người.” Đồ Kỳ nói chuyện, quỳ xuống ở trước mặt Quế vương, thùng thùng dập đầu ba cái, “Vương gia, người không ở Quảng Tây, chúng ta vẫn nhớ người, nên thiên lý xa xôi đưa thiên tố tìm được cống cho người.”

“Vọng vương gia người phúc dữ thiên tề, vĩnh hưởng phú quý.”

Vừa nói vừa dập đầu, đầy mặt thành kính.

Trên đại điện một mảnh tĩnh mịch. Cái gì gọi là thiên lý xa xôi tặng đến kinh cho Quế vương?

Cái gì gọi là phúc dữ thiên tề? Trên đời này ngoại trừ thánh thượng ra, ai còn có thể nhận được phúc dữ thiên tề?

“Lớn mật!” Nhâm Duyên Huy hét lớn một tiếng, nói: “Đồ Đáp, trước mặt thánh thượng, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

“Ngươi đây là đại nghịch bất đạo!”

Đồ Đáp kinh ngạc một chút, quay đầu dập đầu nói: “Thỉnh thánh thượng tha thứ, người cao cao tại thượng lại ở kinh thành, người của Quảng Tây chúng ta tuy biết nói người, nhưng lại cách quá xa.”


“Nên, ở trong lòng chúng ta chỉ có Quế vương gia, mới là chủ nhân chân chính của chúng ta.”

“Thánh thượng, người là thiên thần, người khẳng định hiểu được và thông cảm.”

Lúc nói chuyện, dập đầu tiếp.

Trên đại điện, tất cả mắt cà một chút nhìn về phía Quế vương vẫn trầm mặc, chưa từng nói chuyện.

Bookwaves.com.vn

“Lời này quá đại nghịch bất đạo.”

“Cái gì gọi là chẳng biết thánh thượng, chỉ nhận thức Quế vương.”

“Còn tặng một thiên tố, đây là ý gì? Đây. . . Đây quả thực. . . Vô liêm sỉ.”

“Vương gia, còn thỉnh người giải thích một chút, Quảng Tây mặc dù là đất phong của người, mà khi đó không phải người chủ động bảo thánh thượng phong cho người, mà là người kéo cờ, đột nhiên tạo phản cướp. Thậm chí còn phong hào của người, cũng là tự phong.” Nhâm Duyên Huy nói: “Thiên lý xa xôi, thánh thượng tin tưởng người, niệm tình huynh đệ nên thuận thế đưa Quảng Tây cho người làm đất phong, trấn an.”

“Nhưng lại thật không ngờ, lại là cục diện như vậy. Lòng tác loạn mưu phản của người, là chưa bao giờ từng biến mất!”

“Quảng Tây lớn như vậy, trong mắt trong tim của mấy dạn người, chỉ có Quế vương người, lại không biết thánh thượng. Vương gia, người làm như vậy, chính là đại nghịch bất đạo!”

Có người dám gật đầu, lập tức theo gật đầu, có người không dám, đều trầm mặc chờ Quế vương nói.

Quế vương nhướng mày nhìn về phía Nhâm Duyên Huy, tự tiếu phi tiếu nói: “Không có gì để giải thích, sự tình chính là sự tình này. Bất quá Nhâm các lão bản lĩnh mượn đề tài để nói chuyện của mình này của người không tệ.”

“Cả triều văn võ đều ở, Nhâm các lão nói tiếp đi.”

Nhâm Duyên Huy cười lạnh một tiếng, lộn lại hướng về phía Đồ Đáp hỏi: “Ngươi nói trong mắt bách tính Quảng Tây chỉ có Quế vương, có chứng cứ không?”

“Đây còn cần chứng cứ sao? Chỉ cần các ngươi đi Quảng Tây sẽ biết. Nên bách tính đều xem Quế vương gia là thần minh mà thờ phụng, hầu như mười dặm địa sẽ có một tòa vương gia sinh từ, mỗi ngày thượng hương thăm viếng, hy vọng vương gia sống lâu trăm tuổi, thọ cùng trời đất.”

“Ở Quảng Tây, ” Đồ Đáp nói kích động, đứng lên, “Chúng ta có Thu Dung viện cho bách tính nghèo khó, người không nhà để về đều có thể ở bên trong, quan phủ mỗi tháng phân ngân lượng cho bọn hắn ăn dùng.”

“Quan viên ngoại trừ lấy bổng lộc ra, tất cả thu nhập từ thuế, toàn bộ trả lại cho bách tính, sửa cầu, sửa đường, xây nhà đào giếng làm guồng nước.”


“Người kinh thành các ngươi coi thường chúng ta, chúng ta cũng coi thường các ngươi. Đoạn đường này qua đây, ta thấy khắp nơi của các ngươi đều là người nghèo, ở bên kia, từ lúc hai năm trước đã không có người nghèo nữa.”

“Tất cả hài tử đều có thể đọc sách, thư viện cũng không thu phí, buổi tối dù là ngủ không đóng cửa, cũng sẽ không có người đi vào trộm đạo.”

“Đây là Quảng Tây dưới cai trị của Quế vương. Kinh thành các ngươi có thể so sánh sao?”

“Năng lực của vương gia chúng ta, đó là không ai bằng.” Đồ Đáp nói chuyện, lại nói: “Nên, ta tình nguyện nhận hết khổ cực, tình nguyện không cần bảo bối của tộc nhân chúng ta, cũng phải đưa tới cho vương gia.”

“Thay tộc nhân chúng ta biểu đạt trung tâm của chúng ta với vương gia.”

Đồ Đáp nói xong, trên đại điện truyền đến hàng loạt tiếng hấp khí.

Tất cả mọi người biết Quảng Tây là đất phong của Quế vương, nhưng y theo tính nết của Quế vương, hắn làm vương gia nhất định là sẽ không quản, suốt ngày vui chơi giải trí, hồ nháo.

Nghe nói hắn ở Quảng Tây còn có hơn mười phòng thiếp thất.

Quế vương như vậy, không ai quan tâm Quảng Tây bị hắn cai trị thế nào, bởi vì không cần suy nghĩ, tất nhiên một đoàn táo loạn.

Nhưng là, cảnh tượng Đồ Đáp mới vừa nói, cùng trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn tương phản.

Bookwaves.com.vn – Luna: Thú thực tác giả xây dựng hình tượng TD khiến ta rất thích, cứ ngỡ ổng là hoàng đế tốt, là người anh tốt thật không ngờ 1 pha bẻ lái cực gắt từ tác giả biến ổng thành phản diện, chán thiệt

Quảng Tây chẳng những không có loạn, còn được hắn cai trị hài hòa như vậy, giàu có và đông đúc như vậy, để người khó tin.

“Ha hả, ” Nhâm Duyên Huy nhìn về phía Quế vương, “Không nghĩ tới, vương gia còn có bản lãnh như thế.”

“Cai trị đất phong giỏi như vậy.” Nhâm Duyên Huy nói: “Vương gia, thủ bút lớn như vậy, nói vậy người mất không ít công phu đi?”

“Đó là đương nhiên!” Đồ Đáp nói: “Vương gia cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ làm việc, mới có Quảng Tây hôm nay!”

Nhâm Duyên Huy nhìn về phía Triệu Dục, chỉ thấy sắc mặt của Triệu Dục nặng nề, hiển nhiên đã có tức giận, chỉ là ngại vì ở trên đại điện, hắn không tiện phát tác.

Sát tâm! Bất quá lúc này mới bắt đầu.

Nhâm Duyên Huy nhìn thoáng qua Lỗ các lão, đối phương cũng là rũ mặt mày, phảng phất không đếm xỉa đến, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Ngươi tới trong triều, là vì tặng chậu thiên tố này?” An quốc công đứng dậy, hỏi.

Đồ Đáp trả lời: “Vâng! Vật ấy một khi xuất thế, sẽ nhận chủ, chúng ta nhất định phải tốc tốc đưa tới, chỉ cần vương gia nhỏ một giọt máu nuôi nấng nó, từ đó về sau vương gia chính là chủ tử của nó. Nó sẽ toàn tâm toàn ý phù hộ vương gia, mọi việc hài lòng, tâm tưởng sự thành.”

An quốc công nói: “Nhưng lão phu thấy ngươi ở trên đại điện, nói ẩu nói tả, phân minh chính là hãm vương gia bất trung bất nghĩa, đơn giản là bụng dạ khó lường.”

“Người Đồ Kỳ chúng ta, tuyệt không nói sạo.” Đồ Đáp nói: “Chúng ta cho tới bây giờ đều có cái gì, nói cái nấy.”

An quốc công đang muốn nói, Nhâm Duyên Huy nói: “Còn thỉnh vương gia giải thích một chút đi.”


“Để tránh khỏi có người không tin, cảm thấy Đồ Đáp đang nói ẩu nói tả, hãm hại vương gia.”

Quế vương thủy chung chắp tay đứng, mặt không thay đổi nhìn mọi người, hồi lâu sau đạm đạm nhất tiếu, hỏi Đồ Đáp: “Đồ chơi này, nếu tặng cho ta, liền do ta xử trí chứ.”

“Đó là tự nhiên, ” Đồ Đáp trả lời: “Bây giờ là đồ của vương gia.”

Quế vương gật đầu, nói với thị vệ ngoài cửa: “Đốt thứ vật tư ẩn này.”

“Vương gia, trăm triệu lần không thể a.” Đồ Đáp nói: “Đây là bảo vật thần minh ban tuyệt không thể đốt.”

Quế vương nói: “Là thần minh của ngươi, không phải của bổn vương, cùng bổn vương có quan hệ gì đâu!”

“Đốt!” Quế vương quát dẹp đường.

Hắn vừa nói, Đồ Đáp bỗng nhiên ôm lấy thiên tố, chỉ thấy thiên tố lại bắt đầu phát quang, quang mang đâm đến mắt người mở không nỗi.

Ngay trong nháy mắt này, trong đại điện bỗng nhiên có người hét lớn một tiếng, “Không thể đốt!”

“Quế vương gia, người làm sao có thể như vậy.” Có một võ tướng, ánh mắt đỏ đậm, vén tay áo hình dạng muốn đánh nhau.

“Phải đó, nếu là bảo vật, bảo vật có thể phù hộ Đại Chu quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, người làm sao có thể đốt.”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, hướng về phía Quế vương rùm beng.

Từng người một mặt đỏ tới mang tai, táo bạo dị thường.

Quế vương đánh giá buội cây thiên tố kia, lại nhìn mọi người đầu lông mày hơi nhướng, nói với Đồ Đáp: “Công năng không nhỏ a, có thể phát quang còn có thể mê huyễn hiện tại lại dẫn phát người nổi giận!”

“Vương gia, ” Đồ Đáp nói: “Đây là thần minh nổi giận, hắn đang tức giận vô lý của người a.”

Trên đại điện một mảnh ầm ĩ, thanh âm gì đều có.

“Câm miệng!” Triệu Dục mắng: “Cãi nhau, còn thể thống gì!”

Lúc này, thanh âm mới nhỏ một chút.

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay vẫn là hai canh, ngày mai họp hằng năm kết thúc buổi trưa về đến nhà, hậu thiên khôi phục canh ba!

Sao sao đát, mệt mỏi quá, ta đi ngủ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận