Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 678: CÓ TỘI CÓ TỘI


Dịch giả: Luna Wong


“Thánh thượng.” Lỗ Chương Chi tiến lên một bước, chắp tay nói: “Mới vừa rồi Nhâm các lão dựa vào lời nói một bên của Đồ Đáp, đã nói nhiều ý đồ vạch trần như vậy.”


“Cựu thần cho rằng không thích hợp. Bộ binh đã khiển người đi Quảng Tây kiểm chứng, rốt cuộc thế nào, tự có phán đoán suy luận!”
Triệu Dục hơi gật đầu, nhìn về phía Quế vương, “Trẫm thật không ngờ. Nếu quả thật như Đồ Đáp nói, vậy Quảng Tây của ngươi quả thực rất tốt, nói đến trẫm đều rất hướng tới.”
“Không có gì tốt cả, bây giờ còn đang trong cai trị, bách tính cũng mới có cuộc sống ổn định mà thôi.” Quế vương nhìn Triệu Dục nói.
Triệu Dục ngưng mi, đang muốn nói, Lỗ các lão bỗng nhiên nói: “Thánh thượng, Quế vương gia võ công bất phàm, không bằng thỉnh vương gia thủy lộ đi Quảng Đông một chuyến, trấn áp binh phỉ bên kia đi.”
Nhâm Duyên Huy làm ầm ĩ như thế, là hướng về phía Quế vương, tách Quế vương ra mới tốt.
Ngược lại không phải là sợ Nhâm Duyên Huy, mà là sợ thánh thượng.
Tình huynh đệ, cũng không chịu nổi chuyện như vậy lặp đi lặp lại phát sinh nhiều lần.
Mục đích thực sự của Nhâm Duyên Huy, cũng là như vậy, để thánh thượng sinh ra lòng kiêng kỵ với Quế vương, huynh đệ sinh kẽ hở, mới là trí mạng.
“Không thể!” Nhâm Duyên Huy nói: “Hai đường binh phỉ kia là Quế binh, ngươi bảo vương gia đi, ngươi an cái gì tâm?”
“Lỗ các lão, người công nhiên bao che, cũng quá mức rõ ràng.” Nhâm Duyên Huy vòng một cái cua, nói: “Năng lực của Quế vương, chúng ta không rõ ràng lắm, nhưng năng lực của Lỗ các lão người, chúng ta lại phi thường minh bạch.”
“Quảng Tây nếu thật thống trị tốt như vậy, nói vậy, có Lỗ các lão người có không ít công lao đi.”
“Dù sao, ngoại tôn nữ của người là Quế vương phi.”
Lỗ các lão nhìn về phía Nhâm Duyên Huy, nhàn nhạt nói: “Nhâm các lão muốn nói cái gì, thỉnh nói thẳng.”
“Ta nói đã rất rõ ràng. Quế vương gia hiện ở nơi nào cũng không thể đi, hắn nên ở lại kinh thành, chờ truyền báo, xác định không có lầm mới có thể ra khỏi thành đi lại.” Nhâm Duyên Huy nói chuyện, chắp tay nói với Triệu Dục: “Thỉnh thánh thượng tạm thời nhốt Quế vương gia ở Tông nhân phủ, đợi sự tình trong sáng. Như vậy, mới có thể cho chúng thần, cho người trong thiên hạ một cái công đạo.”
Hắn nói chuyện, phía sau có gần một nửa người tiến lên chắp tay phụ họa ý kiến của hắn.
“Không chỉ Quế vương gia, ngay cả Đỗ Cửu Ngôn cũng muốn cùng nhau giam giữ. Một nữ tử như nàng, hóa thành nam trang làm tụng sư nổi tiếng thiên hạ, hôm nay nàng được bách tính kính yêu, có thể nói là đăng phong tạo cực, nhất hô bá ứng.”
“Nếu như phu thê bọn họ có ý mưu nghịch, hậu quả khó có thể tưởng tượng.”

Nhâm Duyên Huy nhìn lướt qua Lỗ Chương Chi, đừng nóng vội, đợi lát nữa mấy ngày thì có phần của ngươi.
“Vậy đi Tông nhân phủ đi.” Quế vương vuốt ve tay áo, lại quay đầu nhìn về phía Nhâm Duyên Huy, “Quế vương phi thì thôi, Tông nhân phủ nóng, thân thể nàng rất yếu không thích hợp.”
Lúc nói chuyện, hướng về phía Triệu Dục chắp tay, phẩy tay áo bỏ đi, “Bổn vương ở Tông nhân phủ, chờ Nhâm các lão đoạn luận!”
Mọi người đầy mặt ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Quế vương.
Dứt khoát như vậy, một câu cũng không cãi lại đã tự thỉnh đi Tông nhân phủ.
Quế vương gia, quả nhiên là Quế vương gia a.
Đầu lông mày của Triệu Dục khẩn túc, sắc mặt phát chìm nhìn Quế vương, bỗng nhiên phất tay áo đứng dậy, nói: “Hò hét loạn cào cào, nói cái gì trẫm đều nghe không hiểu, bãi triều!”
Lúc nói chuyện, mang theo Tiết Án liền đi.
“Vương gia, vương gia!” Đồ Đáp muốn đuổi theo Quế vương, Nhâm Duyên Huy ngăn cản hắn, nói: “Đồ Đáp, ta thấy các ngươi vẫn là đi Đại Lý tự đợi trước đi.”
“Người đến, áp bọn họ đi Đại Lý tự.”
Đồ Đáp hô, “Các ngươi không thể nhốt ta, ngươi không thể làm như vậy!”
Mười mấy thị vệ bắt đầu lên, trói Đồ Đáp, đưa đi Đại Lý tự.
Trên đại điện an tĩnh lại, Nhâm Duyên Huy nhìn về phía Lỗ Chương Chi, Lỗ Chương Chi cũng đang nhìn hắn.
“Lỗ các lão, cáo từ!”
“Đi thong thả.” Lỗ Chương Chi nói.
Hắn đi ra ngoài trước, quan viên theo hắn cũng đều theo ly khai.
“Vương gia đây. . . Sao ngươi không khuyên nhủ?” An quốc công đuổi theo Lỗ các lão nói: “Việc này người sáng suốt vừa nhìn, liền biết có nội tình.”
“Nhâm Duyên Huy phân minh chính là gây xích mích tình huynh đệ của thánh thượng và vương gia.”
“Ngươi không ngăn, làm sao còn để vương gia đi Tông nhân phủ?”
Lỗ Chương Chi trả lời: “Thanh giả tự thanh, vương gia đi Tông nhân phủ cũng là chuyện tốt.” Hắn nói chuyện, cũng đi vòng đi.
“Ai, từng người một đều làm sao vậy, để Nhâm Duyên Huy ở trên đại điện nói ẩu nói tả!” An quốc công nói chuyện, liền đi hậu điện, ở ngoài ngự thư phòng cầu kiến, Tiết Án mở cửa cho hắn, hắn vội vả đi vào, nói: “Thánh thượng, Đồ Đáp nói tám chín phần mười đều là giả, hắn không biết là mục đích gì, hẳn là thẩm vấn hắn mới đúng.”
“Quốc công gia không cần sốt ruột, việc này trong lòng trẫm hiểu rõ.” Sắc mặt Triệu Dục không phải lạnh lùng như mới vừa rồi, nhàn nhạt nói: “Đã có người lên án, sẽ kiểm chứng cho thấy, huống chi, Đồ Đáp cũng không có lên án, hắn nói chỉ là một việc thực mà thôi.”
“Nếu như trẫm bắt Đồ Đáp lại khảo vấn, chẳng phải là biến thành trẫm thực sự kiêng kỵ Mặc Hề, hoài nghi hắn có dị tâm sao?”
Nếu hắn làm như vậy, ở trong mắt rất nhiều người, sẽ biến thành giấu đầu hở đuôi, nhìn như là làm chủ cho Quế vương, kì thực là xuất phát từ hoài nghi.
“Nhưng, nhưng Quế vương gia cũng không cần đi Tông nhân phủ.”
“Đây đối với vương gia mà nói, cũng quá ủy khuất.” An quốc công lo lắng nói.
Triệu Dục xua tay, “Thanh giả tự thanh. Hơn nữa, tính tình hắn bạo, trẫm đều chưa nói chuyện hắn đã tự thỉnh đi. Qua ải này mài mài tính tình của hắn, tốt vô cùng.”

“Quốc công gia đừng lo lắng cũng đừng thăm hắn, để bản thân hắn ở mười ngày nửa tháng.”
Bookwaves.com.vn
An quốc công còn muốn nói điều gì, Tiết Án bắt đầu ngăn, “Quốc công gia, bằng không người đi sát vách uống chén trà, trà hôm qua mới tới, người nếm thử?”
“Không được, ta đi xem Cửu Yên.”
Lúc nói chuyện liền đi.
Cửa ngự thư phòng đóng, Triệu Dục thở dài, tựa ở long án thượng xoa mắt, mặt lộ vẻ uể oải.
“Thánh thượng, chăn của Tông nhân phủ đều là cũ, không bằng, nô tài đi đưa hai tấm chăn đệm mới?” Tiết Án thử dò xét nói.
“Trẫm nghỉ một lát, một hồi nếu như thái hậu và hoàng hậu tới, cứ nói tối hôm qua trẫm ngủ không ngon, ngủ lại.” Triệu Dục đi hậu điện.
Cũng không nói đưa, cũng không có nói không đưa.
Tiết Án nhíu mày, hầu hạ Triệu Dục ngủ, hắn đi ngoài cửa phân phó nói: “Đi nói một tiếng với Quế vương phi nương nương, để cho nàng đưa hai chăn đệm mới tới.”
Hắn không đưa, để Đỗ Cửu Ngôn đưa là được.
“Tiết công công.” Nhâm Duyên Huy tiến lên đây, chắp tay nói: “Làm phiền thông bẩm một tiếng.”
Tiết Án xác nhận, lại hồi bẩm Triệu Dục, một lát sau mở cửa ngự thư phòng, thỉnh Nhâm Duyên Huy đi vào.
“Thánh thượng, cựu thần hôm nay ở trên đại điện, cũng không phải là cố ý bịa đặt nhằm vào Quế vương gia, mà là việc Đồ Đáp nói này, cựu thần sớm có nghe thấy, cũng không phải là không có lửa thì sao có khói.” Nhâm Duyên Huy nói: “Việc này sự quan trọng đại, còn thỉnh thánh thượng nghìn vạn lần không nên nhẹ dạ, dù sao, giang sơn ổn định mới là quan trọng nhất.”
Triệu Dục quét mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Buội cây thiên tố kia, theo sách sử ghi chép xác thực là thánh vật của người Đồ Kỳ, ngụ ý cũng vô cùng may mắn, người xem, có muốn đặt ở ngự thư phòng của người hay không?” Nhâm Duyên Huy hỏi.
Triệu Dục phất tay nói: “Không cần, tùy tiện tìm một chỗ đặt đại đi.”
“Vậy, để ở cửa cung đi.” Nhâm Duyên Huy nói: “Dù sao có ngụ ý như vậy, cũng không phải là người nào đều có thể lưu.”
Triệu Dục gật đầu, “Việc này, ngươi đi làm đi.”
Nhâm Duyên Huy xác nhận đi.
Đỗ Cửu Ngôn ở phủ nha ăn cơm sáng, một chén vằn thắng vừa ăn phân nửa chợt nghe được tin tức truyền đến, nàng và Bả Tử còn có Ngô Điển Dần liếc nhau, ba người đều có vẻ kinh ngạc.
“Vương gia tự thỉnh nhập Tông nhân phủ?” Ngô Điển Dần hỏi.
“Phải! Vương gia ở trên đại điện nói Nhâm các lão không cần nói nhảm nhiều như vậy, hắn đi Tông nhân phủ đợi. Sau đó vương gia liền đi Tông nhân phủ.”
Ngô Điển Dần kinh hãi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đây, trước đó không có thương lượng qua?”
“Chưa từng thương lượng, tối hôm qua chúng ta cũng không có ngủ, nửa đêm về sáng đi khách sạn bên kia, ngay sau đó vương gia lâm triều.”

“Nhâm Duyên Huy lần này tới thế rất hung mãnh a.” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Ta đi chỗ Lỗ các lão bên kia một chuyến.”
Bả Tử hỏi: “Cần ta làm cái gì?”
“Ta rất lo lắng chậu thiên tố cổ quái kia, hắn có thể để cho người luống cuống, luống cuống này có thể duy trì liên tục bao lâu.”
“Là luống cuống sau khi kết thúc thì yên tĩnh, hay là đến khi trúng độc, khoảng cách độc phát!”
Bả Tử gật đầu, “Ta tự mình đi một chuyến, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
“Khổ cực!”
Bả Tử nhìn nàng một cái, lại chào hỏi Ngô Điển Dần, ra khỏi phòng.
Đỗ Cửu Ngôn đi tìm Lỗ các lão, hai người ở thư phòng ngồi xuống, Lỗ các lão nói: “Vương gia lấy lui làm tiến, là phương pháp thượng cấp, dù sao có chuyện là nói mấy câu giải thích không rõ ràng.”
“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Chỉ là ta hiếu kỳ, mấy năm này người có từng âm thầm giúp qua hắn hay không?”
Lỗ các lão phất phất tay, “Chớ nói hỗ trợ, hai năm trước hắn cũng chưa từng liên lạc với ta.”
“Ta hoài nghi, kế tiếp Nhâm Duyên Huy sẽ nói người cùng Quế vương gia cùng một giuộc, nội ứng ngoại hợp ý đồ mưu phản.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lỗ Chương Chi gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Vậy người có tính toán gì không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lỗ Chương Chi nhìn nàng, “Ngươi cho rằng, vì sao Nhâm Duyên Huy làm như vậy?”
“Hắn sốt ruột muốn chen người đi, ngồi trên thủ phụ vị. Thuận tiện khoe mẽ trước mặt thánh thượng, thay hắn tước phiên của Quế vương.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn cho rằng, An Sơn vương và Hoài vương, đều là thủ bút của thánh thượng.”
Nhâm Duyên Huy thấy, làm ngã Quế vương, là nhất định sẽ được Triệu Dục ủng hộ.
Hắn bất quá là cho Triệu Dục một cây thang, làm người thi hành một lần mà thôi. Về phần lợi ích của hắn, đó chính là theo cây đằng như Quế vương, kéo trái dưa là Lỗ các lão xuống.
Bookwaves.com.vn
“Ngươi nói không sai.” Lỗ Chương Chi nói: “Trong triều không chỉ Nhâm Duyên Huy nghĩ như vậy, rất nhiều triều thần đều lén tới hỏi ta, có phải thánh thượng đang tước phiên hay không.”
Đỗ Cửu Ngôn cười cười, “Nhâm các lão, thật đúng là cơ linh a!” Lại nói: “Vậy người chuẩn bị xử lý?”
Lỗ các lão nhấp một ngụm trà, “Ta cũng đang muốn thương lượng với ngươi.”
Hai người đóng cửa thư phòng, thảo luận vụ án này.
Cách hai ngày Bả Tử trở về, nói: “. . . Buội cây thiên tố kia bản sinh dược tính tựa hồ cũng không thể kéo dài, hai ngày này án kiện của mấy chỗ quả thực đã hạ xuống.”
“Ta ở trên đường nghĩ đến một việc.” Bả Tử nói: “Mục đích đưa thiên tốnày tới, có thể không đơn giản chỉ là Đồ Đáp ở triều đường ý đồ nói vạch trần hay không? Mà là, Nhâm Duyên Huy muốn dùng buội cây thiên tố này, có thể dùng trên người thay đổi táo bạo, từ đó, giết Quế vương?”
“Thiên tố hiện ở nơi nào?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày hôm nay ta nghe ngoại tổ phụ nói, thiên tố đặt ở bên ngoài cửa cung, người bình thường không được tới gần.”
“Vẫn chưa đặt ở bên người thánh thượng.”
Bả Tử gật đầu, “Nếu không có đặt ở ngự thư phòng, tạm thời không đi xía vào.”
. . .
Đồ Đáp và tộc nhân bị người buộc trói đi Đại Lý tự, hắn một đường đi đều hô oan uổng, vừa hô trả lại thiên tố cho hắn.
Hai sai dịch mang theo hắn, kéo hắn ra khỏi cung, bốn phía không có người, sai dịch bên trái nói: “Đại nhân nói, để ngươi ở trong tù đợi, bọn họ sẽ không giết ngươi, ngươi an tâm ở là được rồi.”

“Sau khi chuyện thành công, tất nhiên sẽ để ngươi làm thống lĩnh Đồ Kỳ tộc.”
Đồ Đáp nở nụ cười, mắt chuyển nhanh như chớp, nói: “Thỉnh nói với đại nhân, ta làm việc từ trước đến nay ổn thỏa, chỉ cần hắn sau khi được chuyện thực hiện lời hứa là được.”
“Thiên tố, không có vấn đề chứ?” Sai dịch hỏi.
“Yên tâm đi, vật kia chỉ cần không phải ta tự mình động thủ, là không có khả năng có uy lực gì. Nên, coi như là có người đi thăm dò, cũng không tra được bên trong có cái gì mờ ám.”
Sai dịch gật đầu, “Ta sẽ như thực chất hồi bẩm đại nhân.”
Đồ Đáp dào dạt đắc ý gật đầu.
Ngày thứ hai, Quảng Đông tấu trở lại, cùng hai cổ binh phỉ chính diện giao phong, giết địch một người, đối phương đào sâu vào trong núi ẩn núp, tiếp tục tra tìm.
Đảo mắt đã qua hai mươi ngày, hai mươi ngày hầu như mỗi một ngày đều đang phát sinh chuyện giống vậy.
Bộ binh và quan viên Đô Sát viện đi vào Quảng Tây kiểm chứng, đi lấy nước lộ gấp trở về.
Cách ngày lâm triều, Sử Thiên ôm hồ sơ vội vã vào triều, Triệu Dục hỏi: “Kiểm chứng thế nào?”
“Hồi thánh thượng, người đi từ trong quân đội, trong miệng bách tính tra được rất nhiều tình hình thực tế, cũng đều tự thực kiểm chứng hai ngày, chiếm được kết luận.”
Sử Thiên nói: “Quảng Tây phủ Thiết An phủ, cộng ba mươi tòa, thu dung lão nhân tàn chướng cùng với hài đồng vô tội gần nghìn hơn người.”
“Chinh thuế thương nhân của Quảng Tây cao hơn một phần so với nơi khác, thương nhân tự nguyện khứ lưu. Nhưng tiến nội như trước người đến người đi, sinh ý rất tốt. Thương nhân không xa ly khai, nguyên nhân ở chỗ, ngoại trừ danh mục thu nhập từ thuế ra, địa phương phủ nha, sẽ không lâm thời tăng bất luận thu nhập thuế má gì.”
“Thu nhập từ thuế thuộc địa phương nha môn, tất cả khoản công khai kiểm tra, bỏ quân lương và bổng lộc quan viên ra, tất cả tiền tài chi cho sinh kế của bách tính.”
Sử Thiên nói xong dừng một chút, lập tức liền có người nói: “Đó giống trước đó vài ngày Đồ Đáp nói như đúc, hắn không có nói sạo a.”
“Phải!” Sử Thiên nói: “Quảng Tây dưới cai trị của Quế vương gia, quả thực an cư lạc nghiệp, dân phú lực cường.”
Mọi người sắc mặt cổ quái, không biết phải đánh giá chuyện này thế nào.
“Trừ cái này ra, nhân số của Quế binh đúng như báo lên năm nghìn người, thế nhưng trong bách tính tđồn đãi, Quế vương gia ở trong núi còn nuôi có một nhanh một vạn binh mã.”
“Như trên, Quế vương gia còn có một nhánh thuỷ binh đội tàu, có bảy chiến thuyền, thuỷ binh ba trăm người.”
Không khí ngột ngạt lại cổ quái.
Một vạn binh mã và một nhánh bảy chiến thuyền thuỷ binh, bọn họ không có ai biết, thậm chí đếnTriệu Dục đều chưa từng nghe qua Quế vương hồi bẩm.
“Quế vương gia, đây là giấu dốt?” Có người thấp giọng nói.
Một vương gia nhìn bất học vô thuật, lại có bản lãnh lớn như vậy.
“Cũng không phải là vương gia giấu dốt, ” Nhâm Duyên Huy ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Mà là phía sau đây hết thảy, có người ở giúp hắn. Bọn họ một người bày mưu tính kế, một người ra lực ra, hợp tác khăng khít!”
Tất cả mọi người nhìn Nhâm Duyên Huy, có người hỏi: “Nhâm đại nhân, nói thế là ý gì?”
Nhâm Duyên Huy cười bí hiểm, nhìn Triệu Dục chắp tay nói: “Thánh thượng, mấy ngày nay lòng cựu thần có nghi hoặc, nên giở một ít hồ sơ của hộ bộ và bộ binh trước đây.”
“Thỉnh thánh thượng chuẩn cựu thần hồi bẩm.”
Triệu Dục gật đầu, nói: “Ngươi nói.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận