Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 682: BẢO ĐIỆN CHI BIỆN


Dịch giả: Luna Wong


Tháng bảy lưu hỏa, buổi chiều đã hơi lạnh, cửa Thuận Đức thành vừa mở, dân chúng có người mới rời giường rửa mặt, có người còn đang vù vù ngủ say.

Bỗng nhiên, từng đợt khói đặc từ tứ diện truyền đến.

Đông tây nam bắc các loại hỏa quang.

Trong thành nhất thời ầm ĩ lên, dân chúng khua chiêng gõ trống hô cứu hoả

Không phải là độc nhất vô song, đồng dạng thời khắc, bên trong Quảng Bình thành cũng xuất hiện rối loạn như vậy.

Hỏa thiêu qua đi, bỗng nhiên có vài cổ binh phỉ đường về không rõ tác loạn, đoạt trộm hơn mười cửa hàng, nhốt đông gia hỏa kế của những cửa hàng này.

Lại viết thư cho nha môn, muốn phủ nha các phủ tấu lên triều đình, yêu cầu Triệu Dục trong vòng 3 ngày thả Quế vương và Lỗ các lão, nếu như không thả, bọn họ sẽ chém giết những người dân này.

Các nha môn một đường phái binh trấn áp, một đường khiển người đưa hồ sơ đi kinh thành, tấu Triệu Dục.

Triệu Dục thấy tấu báo, sắc mặt cực kỳ xấu xí.

Ném tấu chương, mệnh lệnh Sử Thiên lập tức bắt tay vào làm.

Cùng ngày, Quảng Đông đưa tới văn kiện khẩn cấp, Phó Thao tiêu diệt bắt giam sáu mươi hai binh phỉ, trong đó hai mươi người bắt sống.

Thẩm vấn suốt đêm, đối phương thừa nhận bọn họ là Quế binh. Liền đem một khối lệnh bài Quế binh, kể cả văn kiện khẩn cấp cùng nhau đưa tới trong triều.

Trong đó, có một người đã từng ở Lỗ phủ làm gia đinh, người này có thể minh xác nói ra cách cục của Lỗ phủ cùng với yêu thích của phu thê Lỗ Chương Chi.

Ngày thứ hai lâm triều, đó là triều biện ước định, Đỗ Cửu Ngôn thay tụng sư bào phục, buộc cao kế, đội tụng sư mão, trời còn chưa sáng liền thu thập thỏa đáng chuẩn bị ra cửa.

“Chúng ta không thể vào cung, ngươi không mời thái hậu nương nương khiển một tiểu nội thị hỗ trợ ngươi cầm đồ?” Tiền Đạo An hỏi.

“Đã nói, thái hậu nương nương đem Vương Bảo Ứng cho ta mượn dùng, một hồi hắn bồi ta cùng tiến lên Kim Loan điện.” Đỗ Cửu Ngôn chỉnh chỉnh y phục, hướng về phía các vị chắp tay, “Đi đây đi đây.”

Mọi người tiễn nàng tới cửa, củ cải nhỏ nói: “Nương a, ngươi phải cố gắng a, tằng ngoại tổ phụ còn có cha có thể đi ra không, phải dựa vào người.”


“Áp lực rất lớn.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Có được hay không, xem vận khí của bọn hắn.”

Mọi người đều cười lên, Chu Tiếu nói: “Lời này may vương gia không có nghe thấy.”

Đỗ Cửu Ngôn đi vào trong cung.

Lúc nàng đến, bên cạnh kim thủy hà đã có rất nhiều người chờ, nàng vừa đến lập tức đưa tới một trận xì xào bàn tán.

“Hôm nay là Đỗ Cửu Ngôn biện tụng cho Quế vương còn có Lỗ đại nhân.”

“Nhâm các lão bên kia không biết có thỉnh tụng sư không, người bây giờ có thể đối phó với Đỗ Cửu Ngôn, đã không nhiều lắm.”

“Đúng vậy, ở biện tụng, năng lực của nàng quả thực rất cao.”

“Cao hơn nữa cũng vô ích, đây là triều chính, triều chính và biện tụng án tình không giống nhau.”

“Sự tình biện tụng có thể rõ ràng, vậy không được xem là triều chính nữa.”

Ở trong chính trị, phải biết rõ ràng không phải thị phi hắc bạch, mà là người.

“Cửu Yên, ” An quốc công hô một tiếng, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên hành lễ, “Tổ phụ!”

An quốc công chỉ chỉ phía trước, hai người cùng nhau đến trước mặt nhất cách đoàn người nói, An quốc công hỏi: “Ngươi chuẩn bị thế nào?”

“Chuẩn bị một ít tư liệu, người có muốn xem qua không?”

An quốc công xua tay, “Ta có xem hay không cũng không sao, ở trong chuyện biện tụng này, ta cũng không giúp được một tay.”

“Trong lòng ngươi biết là được.” An quốc công nói.

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, “Ta cũng chỉ có thể tận lực, nếu như thua, không phải còn có người sao!”

An quốc công bật cười, lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ rằng ta có thể làm được? Việc này trong khoảng thời gian này ta cũng khiển người tra xét, Nhâm Duyên Huy lên án Quế vương gia, cũng không phải không có lửa thì sao có khói.”

“Muốn chứng minh thuần khiết vô sự như thế nào, không dễ dàng.”

“Còn có, ngày hôm qua mấy chỗ Thuận Đức báo lên, có binh phỉ tác loạn, bắt mấy trăm vị bách tính, yêu cầu thánh thượng thả Quế vương quay về Quảng Tây, đặc xá tội cho Lỗ các lão.”

“Phó Thao đưa văn kiện khẩn cấp đến, trong binh phỉ bắt được, có người nhận tội là Quế binh, cùng với một vị trong đó còn đã từng là gia đinh của Lỗ phủ, họ Mao, mười bảy tuổi ở Lỗ phủ mọi người gọi là Mao Nhị.”


“Hai chuyện này đều là ngày hôm qua văn kiện khẩn cấp đưa vào kinh, chúng ta mới biết được.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày hôm qua mấy chỗ Thuận Đức rối loạn ta đã biết, nhưng văn kiện khẩn cấp của Phó Thao ta không rõ ràng lắm.”

Bả Tử nói cho nàng biết mấy chỗ Thuận Đức rối loạn, dù sao Phó Thao cũng cách quá xa, thư tín lui tới không dễ dàng tra.

“Bất quá, mặc dù biết cũng không tác dụng gì, dù sao thời gian quá gấp, ta không điều tra và an bài được.” Đỗ Cửu Ngôn rất rõ ràng, Nhâm Duyên Huy là cố ý an bài như vậy, chính là để cho nàng trở tay không kịp, vô pháp an bài chu đáo thậm chí ngay cả thời gian suy tính cũng không có.

“Ngươi cũng biết, việc này là ai làm?” An quốc công hỏi Đỗ Cửu Ngôn.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nhâm các lão, hắn muốn nhất tiễn song điêu, nghênh hợp thánh thượng có thể ban đảo Lỗ các lão.”

“Vậy trọng điểm thì sao?” An quốc công nói.

Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, trả lời: “Thánh tâm. Để thánh thượng mất đi kiên trì, không thể nhịn được nữa.”

“Ân.” An quốc công gật đầu, “Ngươi nghĩ không có sai, ý của Nhâm Duyên Huy, quả thực như vậy. Hắn an bài và đẩy mạnh đây hết thảy, quả thực hạ công phu, tầng tầng đẩy mạnh, thái độ của thánh thượng hôm nay, cũng rất ý vị sâu xa.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng hiểu được, từ sau khi Quế vương tự thỉnh nhập Tông nhân phủ, thái độ của Triệu Dục, quả thật có chút để người đoán không ra.

Đúng lúc này, roi vang lên.

“Ta ở trên điện, ” An quốc công dặn dò: “Có việc ngươi nói với ta.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xác nhận, “Tổ phụ, trời tối người đi chậm một chút.”

“Được.” An quốc công đi trở về hàng ngũ, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở một bên chờ, liền thấy Nhâm Duyên Huy chẳng biết lúc nào đã đến, cùng An quốc công, một văn một võ dẫn bách quan tiến điện.

Nhâm Duyên Huy ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiễm nhiên đã bày tư thế thủ phụ.

Đỗ Cửu Ngôn đứng ngoài điện chờ, chợt nghe bên trong đang thảo luận hai phong văn kiện khẩn cấp ngày hôm qua, nghị luận một khắc chợt nghe Nhâm Duyên Huy nói: “Thánh thượng, cởi chuông phải do người buộc chuông, hai chuyện này vẫn là bởi vì Quế vương gia và Lỗ đại nhân đưa tới, y theo cựu thần thấy, việc cấp bách, nên biết rõ ràng án kiện trước rồi bàn lại.”

“Đỗ Cửu Ngôn đã tới chưa?” Triệu Dục hỏi.


Nhâm Duyên Huy trả lời: “Thánh thượng, nàng ở bên ngoài.”

“Vậy thì mời nàng vào đi.”

Tiết Án gọi, “Tuyên, tụng sư Đỗ Cửu Ngôn!”

Đỗ Cửu Ngôn bước vào bên trong cánh cửa, đi về phía trước hành lễ, mọi người đồng loạt nhìn nàng.

Nàng cũng quan sát hai bên, quan viên trong đại điện này, hầu như chia làm hai phái, một phái là tư thế chờ xem trò vui, những người này tự nhiên là đồng đảng của Nhâm Duyên Huy. Một phái khác còn lại là Lỗ đảng, lúc nhìn nàng, còn lại là trịnh trọng lại lo lắng.

Dù sao, Quế vương và Lỗ Chương Chi đã ở trong tù, hôm nay một đường biện tụng này, thắng hay thua, không chỉ liên quan đến tương lai của Quế vương, tính mệnh cuaẻ Lỗ các lão còn bao quát tiền đồ của nhiều người như bọn họ nữa.

Thắng hay thua, đều thắt ở trên người của Đỗ Cửu Ngôn.

“Cửu Ngôn, ngươi cũng biết việc hôm qua Thuận Đức và Quảng Bình bốn thành xảy ra binh phỉ cướp giật? Bọn họ uy hiếp trẫm, không thả Quế vương và Lỗ đại nhân, thì đem con tin bắt được, toàn bộ giết.” Triệu Dục nói.

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, “Về chuyện binh phỉ cướp giật, học sinh có nghe nói.”

“Bất quá, nếu đối phương nói điều kiện, lại cho thời hạn, vẫn là có nói cơ hội, nên, cách nghĩ của học sinh và Nhâm các lão như nhau, lý thanh tất cả hồ sơ cùng với chứng cứ phạm tội gần đây trước, mới là chải vuốt giải quyết chuyện căn bản này.”

Triệu Dục gật đầu, “Triều đình lần này thỉnh tụng sư, là Yến kinh tụng hành hội trưởng Mục Diễm.”

Dứt lời, Mục Diễm từ trắc điện đi ra, hành qua lễ với Triệu Dục.

“Hai người nói thoải mái, nhưng cũng không thể không có căn cứ phỏng đoán lung tung, cũng không được công kích ác ý. Có việc nói việc, không thể kéo chuyện khác.”

Bookwaves.com.vn

Mục Diễm tiến lên xác nhận, Đỗ Cửu Ngôn cũng nói: “Học sinh đã biết.”

“Đem tất cả người liên quan đến bổn án, đều mang đến.” Triệu Dục nói.

Sau đó, Quế vương, Lỗ các lão lên đại điện, Quế vương mặc một bộ trường bào chu hồng sắc, sãi bước phong lưu phóng khoáng, Lỗ các lão còn lại là một kiện trường quái nữa cũ, ở trong tù mấy ngày, tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm.

Tất cả mọi người cẩn thận đánh giá bọn họ.

“Đóng cửa!” Tiết Án nói.

Cửa đại điện bị đóng lại, Tiết Án ra hiệu Mục Diễm bắt đầu.

Mục Diễm tiến lên hành lễ, đường nhìn đảo qua Đỗ Cửu Ngôn, chắp tay nói: “Về án kiện của Quế vương cũng cùng Lỗ các lão, có thể chia ra hai phần để tổng kết.”

“Thứ nhất, Quế vương gia ở Quảng Tây nuôi binh mã, đã xa xa vượt qua, quy định của một phiên vương, hạn mức một nghìn gia đinh cao nhất. Ở Quảng Tây, binh mã đăng ký danh sách tổng cộng có năm nghìn người nhiều nhất, mà không có đăng ký danh sách, theo âm thầm điều tra nghe ngóng, rất có thể còn có một vạn.”

“Trừ những binh mã này ra, còn có đội tàu thuỷ binh ba trăm, bảy chiến thuyền.”


“Cùng với, Mao đạo sĩ âm thầm nghiên cứu chế tạo pháo thuốc, cũng chưa từng hồi bẩm triều đình, nếu không phải không có tư tâm, lại vì sao hao phí tinh lực lớn như vậy, để làm chuyện này.”

“Hành vi trên, án luật nên tước vương vị, lấy tội mưu nghịch để xử trí.”

“Thứ hai, căn cứ trong phong thư của Quảng Đông bố chính sử Phó Thao cho thấy, Quế binh hóa thành binh phỉ ở cảnh nội Quảng Đông nhiều lần tác loạn.”

“Thứ ba, căn cứ Đồ Đáp tới từ Quảng Tây Đồ Kỳ tộc nhân nói, Quế vương ở Quảng Tây xưng vương, cũng không chỉ đơn giản là vương gia triều đình phong, diện tích chân chính hắn xưng vương, là mưu nghịch tạo phản. Mà, vì hắn ngồi tù bách tính náo động, đốt giết cửa hàng nhiều phủ, giam dân chúng vô tội, yêu cầu đặc xá Quế vương và Lỗ các lão, đây là tội càng thêm tội.”

“Như trên, cũng không phải là không khẩu bạch thoại, mỗi một điều đều có chứng cứ.” Mục Diễm lấy chứng cứ ra, cho mọi người xem, “Đây là binh mã Quảng Tây phủ tập, báo với triều đình là nghìn người, nhưng thực tế lại là năm nghìn.”

“Đây là chứng cứ bảy chiến thuyền cùng với thuỷ binh, tất cả lời chứng bên trên, thêm thứ của bách tính cạnh biển cung cấp, câu câu đều có nơi phát ra có vân tay, bảy chiến thuyền cũng đều đậu ở cạnh biển.”

Mục Diễm nói chuyện, bỗng nhiên rất cao giơ cánh tay lên, lớn tiếng nói: “Chu luật từ trước đến nay công chính nghiêm minh, cũng không vì người mà dị, nên, căn cứ các loại chứng cứ phạm tội như trên, đủ để xử Quế vương gia tử hình.”

Mọi người nghe tim nhảy một cái, cho tới bây giờ, chỉ có Hoài vương xử tử hình, bây giờ còn nhốt tại Đại Lý tự, cũng không có lập tức trảm thủ.

Lẽ nào, lại sắp chết thêm một vương gia nữa?

“Về tội danh của Lỗ Chương Chi, không cần liệt cái khác, chỉ cần hạng nhất và lui tới mật thiết với vương gia ở đất phong, âm thầm cấu kết, đã cũng đủ!”

“Nên, học sinh thỉnh cầu thánh thượng, cách tất cả chức vụ của Lỗ Chương Chi, theo luật, trảm lập quyết!”

Mục Diễm gằn từng chữ: “Hai người quyền cao chức trọng, phạm vào tội mưu nghịch lớn, tất nhiên là nổi danh khắp thiên hạ. Nhưng cũng không thể vì hai người quyền cao chức trọng, lại xử nhẹ, quên hành vi phạm tội của bọn họ.”

“Nếu như vậy, làm sao không phụ lòng những người vô tội mất tính mệnh trong tạo phản, tác loạn này của Quế vương! Phải trừng phạt nghiêm khắc, trả luật pháp một thanh minh, trả vong linh một công đạo, trả người trong thiên hạ một rõ ràng.”

“Cầu thánh thượng minh biện!” Mục Diễm nói.

Chúng thần xì xào bàn tán, Mục Diễm vừa liệt tam hạng chứng cứ phạm tội, đều là bộ binh kiểm chứng, nên, Quế vương và Lỗ Chương Chi, quả thực rất mơ hồ.

Đỗ Cửu Ngôn muốn biện thế nào, mới có thể giải tội cho Quế vương gia và Lỗ Chương Chi?

—— lời nói ngoài ——

Giá chương lỗi chính tả không sửa, chờ chúng ta manh hoa hoa tìm lỗi chính tả ta cùng nhau nữa sửa. Đi ngủ, khốn thành cẩu!

Nghĩ đến ngày hôm qua lúc trở lại, lão Lý mua cho ta vé xe lửa, ta lên xe nhanh đến đứng thời gian, nghe được xe lửa báo: “Trạm kế tiếp Nam Kinh nam trạm”, (ta mãi cho đến Nam Kinh trạm) ta cho tới đón ta lão Lý gọi điện thoại nói, ai nha, cái xe này cũng đình Nam Kinh nam trạm, không bằng ta ở nam trạm xuống xe ba.

Lão Lý nổi giận, nói ngươi là không phải sỏa, ta mua cho ngươi chính là nam trạm, không ở nam trạm hạ ngươi chuẩn bị tọa lần này khứ an khánh?

Ta: . . .

Nếu không tâm huyết dâng trào gọi điện thoại hỏi lão Lý, ta bỏ lỡ Nam Kinh nam trạm, bất định chân ngồi xe khứ an khánh, bị bản thân ngu xuẩn khóc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận