Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 684: MAO ĐẠO SĨ BIỆN


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, bỗng nhiên có một tia đau lòng.

Hắn đánh Trấn Viễn phủ, tuyệt không chỉ có là bị khiêu khích, hắn là tương kế tựu kế, muốn biết rõ ràng mục đích của Tiếu Chiến.

Tiếu Chiến khiêu khích, cũng không chỉ là hành vi cá nhân của hắn.

Cụ thể là ai, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy rất có thể chuyện của An Sơn vương cùng với Hoài vương nếu vừa rút lui, có người sẽ dẫn Quế vương tạo phản, mà chờ hắn tạo phản xong, thuận lý thành chương giết hắn.

Mặc dù Quế vương làm, nhưng vừa không có làm đến mức tận cùng, thậm chí còn hắn bỏ vở nửa chừng, đến Thiệu Dương đuổi theo nàng làm huyện lệnh.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Quế vương lúc đó theo nàng, rất đáng suy nghĩ sâu xa. Hắn đã tạm dừng đại nghiệp tạo phản, vừa không có phản bội tùy hứng hồ đồ không làm việc đàng hoàng của hắn thiết kế.

Xem ra, Quế vương còn có thật nhiều bí mật không có nói cho nàng biết a, Đỗ Cửu Ngôn rất tổn thương, trừng mắt Quế vương một cái.

Quế vương ngẩn ra, dùng nhãn thần hồi nàng, “Trừng ta làm gì, ta không có làm chuyện có lỗi với nàng.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng lại, “Ngươi giữ bí mật mới ta, muốn ngủ, cửa cũng không có.”

Quế vương nhất thời ủy khuất nhìn nàng.

“Khụ khụ. . .” An quốc công ho khan một tiếng.

“Trở về tính sổ với ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới Quế vương, nói tiếp: “Bất quá, tuy nói Quế vương gia đánh Trấn Viễn phủ, bất quá là nhất thời khí phách, cũng không có ý tạo phản, nhưng hắn quả thực đánh Trấn Viễn, cử chỉ này nghiêm trọng, nên nghiêm phạt!”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thỉnh thánh thượng sau đánh vương gia ba mươi quân côn, để cáo thiên hạ!”


Quế vương tức giận chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, tiểu tử này đang quan báo tư thù, nàng chờ, dù là ta bị đánh quân côn, vẫn có thể động phòng!

Một đêm bảy lần, không nói chơi!

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, làm bộ không nhìn thấy.

“Về hạng này , học sinh yêu cầu nghiệm chứng bút tích.” Mục Diễm tiến lên phía trước nói: “Thứ hai, dù là Tiếu Chiến khiêu khích, đó cũng là thù riêng, Quế vương đánh Trấn Viễn phủ lại là quốc chi đại sự, chuyện lớn như vậy, chính là ba mươi quân côn, nghiêm phạt cũng quá mức nhẹ.”

“Huống chi, ai cũng không biết, Tiếu Chiến và Quế vương có phải cố ý hát nhất xuất song hoàng hay không. Cũng may trường hợp như hôm nay vậy, lấy ra để phủi sạch liên quan.” Mục Diễm phản bác.

Thực sự là không biết xấu hổ, đến loại nghiêm phạt này nói hết ra, cân nhắc mức hình phạt đều nhẹ như trộm năm lượng bạc .

Ý nghĩ của Mục Diễm quả thực rất rõ ràng, Lỗ Chương Chi âm thầm gật đầu, thảo nào sẽ được Nhâm Duyên Huy nhìn trúng rồi đến nâng đỡ. Bất quá, phản bác cho dù tốt, suy tư của hắn vẫn là đi theo suy nghĩ của Cửu Ngôn, cũng không có nhảy khỏi dẫn đạo của nàng.

Năng lực của Cửu Ngôn về chủ đạo quan ti khống chế toàn trường, đến hắn đều phải mặc cảm.

“Nói rất hay! Một phen phản bác này, Mục tiên sinh làm rất tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng Tiếu Chiến có phải cùng Quế vương ám độ trần thương diễn song hoàng hay không, ngươi muốn phản bác liền lấy chứng cứ ra, bằng không chính là phỏng đoán. Về phần công và tư chẳng phân biệt được, ba mươi quân côn của Quế vương là nhẹ hay là nặng, ở trong luật pháp không có hạng này, không bằng chờ sau này biện rõ ràng án này xong, lại do thánh thượng xét định đoạt.”

“Nhưng, tội danh tạo phản, tuyệt đối không thành lập. Quế vương nuôi quân, cũng không phải là tạo phản ngược lại là thu phục, đánh Trấn Viễn phủ, cũng không phải tạo phản ngược lại là quan báo tư thù, gây quá mức. Nên phạt phải phạt, nhưng làm sao phạt. . .”

“Còn thỉnh thánh thượng minh biện!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Triệu Dục đưa thư cho Tiết Án, Tiết Án tương để người mang tới, tấu chương lúc trước Tiếu Chiến viết đều giao cho mấy vị đại nhân của Hàn Lâm viện, bọn họ ở một bên phân biệt bút tích, đúng là của Tiếu Chiến.

“Ân.” Triệu Dục gật đầu, “Trẫm sẽ xét.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay hành lễ, nói: “Thánh thượng thánh minh!”

“Về phần Mao đạo sĩ nghiên cứu chế tạo pháo thuốc!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Thỉnh thánh thượng truyền Mao đạo sĩ lên điện.”


Triệu Dục gật đầu.

Mao đạo sĩ đã ở bên ngoài cửa điện hầu, nội thị dẫn hắn tiến đến, hắn mặc một bộ đạo bào mới tinh, tóc chải thật chỉnh tề trả lại bôi dầu tóc, sáng loáng, hắn quỳ lạy hành lễ, “Bần đạo bái kiến thánh thượng.”

“Ân.” Triệu Dục gặp qua Mao đạo sĩ, nên không xa lạ gì, “Trẫm hỏi ngươi, ngươi một mực nghiên cứu chế tạo pháo thuốc, vì sao?”

Nhãn tình của Mao đạo sĩ sáng lên, hỏi: “Thánh thượng, bần đạo có thể đứng lên đáp lời không?”

Triệu Dục gật đầu.

Bookwaves.com.vn

Rốt cục đến phiên hắn đứng ở trên đại điện nói chuyện, hắn nhất định phải miệng lưỡi lưu loát không thể thua Đỗ Cửu Ngôn. Nếu hắn không làm đạo sĩ, hắn cũng có thể làm tụng sư xuất sắc, đánh thiên hạ vô địch thủ.

“Thánh thượng, năm đó bần đạo và vương gia rời bến, đi khổ lưu cầu, còn ở trên biển gặp hải tặc!”

“Lúc đó một thuyền ba mươi sáu người chúng ta, đối phương là quỷ kim mao mũi to, cũng chỉ có mười một người.” Mao đạo sĩ nói: “Vốn có chúng ta căn bản không sợ.”

“Nhưng là!” Mao đạo sĩ nhìn mọi người, mũi thở phún trương vẻ mặt khí nộ, “Nhưng là, còn không chờ chúng ta tới gần, một quả pháo của đối phương đã đánh tới.”

“Lúc đó đạn pháo kia cách chúng ta bất quá ba thước xa, mặc dù không có thương tổn đến chúng ta, nhưng là nước biển hầu như chảy ngược đầy thuyền của chúng ta, còn có cá bảy bảy tám tám nhảy trong thuyền. Lỗ tai của bần đạo, tròn ba ngày, đều nghe không được giọng người khác nói chuyện.”

Mao đạo sĩ dừng ống tay áo che mặt, nức nở nói: “Chúng ta vừa nhìn thế này, phân nửa múc nước ta ngoài, phân nửa chèo mở cánh buồm, tình trạng chạy trối chết kia, quả thực không bằng chó.”

“Những hải tặc kia đuổi theo phái sau mông của chúng ta, đuổi tròn một ngày, đạn pháo ở bên ngoài phía sau bắn bang bang, sống sót đều không phải là dựa vào năng lực, mà là dựa vào vận khí a.” Mao đạo sĩ khóc lớn.

“Các vị, các ngươi là không biết lúc đó chúng ta sợ và bất lực.” Mao đạo sĩ vừa nói, vừa nắm tay của Tiền Vũ, lại đổi đi nắm tay của Nhâm Duyên Huy, Nhâm Duyên Huy hừ một tiếng hất tay hắn ra.

Mao đạo sĩ cũng không ngại, thay đổi người ngữ trọng tâm trường nói: “Biển rộng mang mang, mênh mông bát ngát, chúng ta đến ăn uống cũng không có.”


“Đối phương đánh chúng ta, chúng ta ngoại trừ chạy trốn, đến hoàn thủ cũng không có! Căn bản vô pháp tới gần, cảm giác kia quả thực quá uất ức.” Mao đạo sĩ nói: “Thế nhưng, Quế vương gia chỉ thiên phát thệ, tương lai hắn nhất định phải mang theo pháo thuốc, cưỡi thuyền một lần nữa trở về, đánh những hải tặc kia hoa rơi nước chảy để báo thù năm đó.”

“Nên, ” Mao đạo sĩ nói: “Sau khi bần đạo từ trên biển sống trở về, bắt đầu nghiên cứu pháo thuốc. Bần đạo vì thế chịu không ít vị đắng, đến đan dược đều bỏ qua, chính là vì quốc lực của Đại Chu ta, dương oai võ của Đại Chu, trở lại trên biển, đánh chết những người khi dễ chúng ta!”

Mao đạo sĩ nói xong, phục ở tại chỗ khóc lớn, “Thánh thượng, pháo thuốc mặc dù đã chế thành, nhưng uy lực như trước rất nhỏ, hơn nữa pháo trên biển bần đạo còn đang suy nghĩ. Bần đạo rất lo nghĩ, hận thể lực của mình không đủ, không thể vì nước vi quân phân ưu giải nạn a.”

“Hu hu hu!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Mao đạo sĩ dẩu cái mông, quay đầu sang chỗ khác, liều mạng nén nụ cười của mình xuống.

Còn hu hu hư nữa, quả thực có mao bệnh!

Về đạo tặc trên biển là thật, thế nhưng nghiên cứu chế tạo pháo thuốc có phải thật chỉ là trở về báo thù hay không, nàng cũng không biết. Nhưng đây không quan trọng, phản chính Mao đạo sĩ nói rất hay.

Ngày hôm nay ở công đường, không phải là vì bộc bạch trung tâm với Quế vương, mà là lý do nên vì các loại hành vi trong án của hắn đường hoàng để người tin phục.

Cũng đủ thật, để người tin, mới có thể trọng trọng cầm lấy nhẹ nhàng buông.

“Ý tứ của ngươi, mục đích ngươi nghiên cứu chế tạo pháo thuốc, chỉ là trở về tìm hải tặc báo thù?” Mục Diễm chất vấn.

Bookwaves.com.vn

Mao đạo sĩ nói: “Đương nhiên!”

“Tạo phản, mới là mục đích của các ngươi đi, có pháo thuốc, các ngươi há chỉ có thể ở trên biển báo thù, các ngươi còn có thể dùng những thứ này để công thành đoạt đất, đạt được mục đích chân chính, không thể cho ai biết của các ngươi.” Mục Diễm nói.

“Ngươi thối lắm!” Mao đạo sĩ nói: “Có pháo thuốc hữu dụng không? Pháo thuốc nghiên cứu chế tạo xong lẽ nào chôn ở cửa nhà ngươi sao?”

“Ngươi nói ta nghiên cứu chế tạo pháo thuốc, tại sao ngươi không nói ta nghiên cứu chế tạo pháo đồng(súng)?” Mao đạo sĩ nói: “Chúng ta chính là dùng cho chiến tranh trên biển.”

Mục Diễm bị tức khóe miệng run run, Mao đạo sĩ mắng hắn, hắn chỉ có thể nhịn, “Có thể dùng ở trên biển, thì có thể dùng lúc công thành. Nếu ngươi làm quang minh chính đại, vậy vì sao không báo lên triều đình, mà lén lén lút lút nghiên cứu chế tạo?”

“Ngươi phân minh chính là đang vặn vẹo sự thực, ngôn từ áp đặt.” Mục Diễm nói với Triệu Dục: “Thánh thượng, Mao đạo sĩ nói một câu cũng không thể tin. Hắn rốt cuộc là mục đích gì, chỉ là lời nói một bên của hắ. Mặt khác, nghiên cứu chế tạo pháo thuốc vốn là cơ mật của triều đình, bất luận kẻ nào đều không được riêng tư lấy ra nghiên cứu chế tạo.”

“Đây là luật pháp văn bản quy định rõ ràng, hắn làm, chính là vi phạm luật!”


“Ngươi, ” Mao đạo sĩ nói không lại, chỉ vào Mục Diễm cầu cứu Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ hắn, nói: “Không có tức hay không, Mao đạo sĩ ngoan, ngươi đã nói rất hay.”

“Ân.” Mao đạo sĩ cũng rất hài lòng phát huy của mình, “Bần đạo cũng cảm thấy rất tốt.”

Mục Diễm cười lạnh một tiếng, nói: “Là không thể biện đi, bởi vì ngươi ăn nói bừa bãi, cái dối gượng gạo!”

“Mao đạo sĩ nói rất có logic, không cảm thấy hắn là ăn nói bừa bãi.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Năm đó ở trên biển, thuyển của Quế vương quả thực gặp lửa đạn tập kích của hải tặc, sau khi trở về phát thệ sẽ về báo thù, nên Mao đạo sĩ bỏ qua sự nghiệp luyện đan, bắt đầu nghiên cứu chế tạo pháo thuốc, ước nguyện ban đầu và mục đích này là thành lập. Mục tiên sinh nói bọn họ có ý muốn tạo phản, đây là tội càng thêm tội, dù sao tình huống hiện tại là, hắn nói ngươi không tin, ngươi tin hay không vậy thì không phải là chuyện hắn cần làm.”

“Về phần tội một mình nghiên cứu chế tạo pháo thuốc, hạng này Quế vương gia quả thực không đúng, nhưng trái lại phải nghĩ, Quế vương gia và Mao đạo sĩ cũng là vì quốc lực Đại Chu, góp một viên gạch, âm thầm nỗ lực.”

“Ngươi đây quả thực là lời nói vô căn cứ, sai thì sai, ở trên luật pháp, Đỗ tiên sinh cho rằng ngươi biện bạch thành lập sao?”

“A!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đầy mặt bất đắc dĩ, nàng hướng về phía Triệu Dục chắp tay nói: “Thánh thượng, theo《 Chu Luật 》một mình nghiên cứu chế tạo pháo thuốc, nếu có hành vi đả thương người, phải xử trí theo tội mưu hại, nếu không có đả thương người, theo luật tịch thu gia sản, sung quân ba năm!”

“Thánh thượng, mục này còn thỉnh người xét định đoạt.” Đỗ Cửu Ngôn vô cùng đau đớn nói.

Mục Diễm đắc ý cong khóe môi một cái, Đỗ Cửu Ngôn cũng không gì hơn cái này, đây đã là nàng nhận tội danh thứ hai, đầu tiên là trượng hình giờ là sung quân ba năm. . .

Vụ án này, còn cần biện tụng sao?

Hắn đã thắng.

Triệu Dục nhíu mày, hơi gật đầu.

Bốn phía, mọi người bên Lỗ đảng lau mồ hôi, vụ án này mới biện xong điều thứ nhất, Đỗ Cửu Ngôn đã nhận hai tội, tiếp tục nữa còn hai điều lên án, vậy cuối cùng Quế vương còn có thể toàn thân trở ra sao?

Bất quá, cũng quả thực khó phân biệt, dù sao việc này cũng không phải là bịa đặt, đặt ở trong luật pháp, có thể biện thành như vậy, đã rất không dễ dàng.

“Cửu Ngôn, ” Mạnh Giao nhìn nàng, có chút nóng nảy, “Kết quả này. . .”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói tiếp: “Chút nữa lại tổng kết, hiện tại mà nói tố cáo điều thứ hai.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận