Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 685: NGƯƠI PHỈ NHỔ NÓ


Dịch giả: Luna Wong


“Biên giới, liên tiếp gặp binh phỉ giả mạo Quế binh họa hại, thế cho nên tử thương rất nhiều bách tính, tổn thất rất nhiều tài sản.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về thuyết pháp của Quế binh, là trong thư Quảng Đông bố chính sử Phó Thao nói. Hắn bắt được bắt tù binh, kinh qua thẩm vấn, chiếm được đối phương cung khai.”

“Ngoài lời chứng ra còn có yếu bài của Quế binh, có là như vậy không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Mục Diễm.

Mục Diễm trả lời: “Phải! Chứng cứ vô cùng xác thực.”

“Trong thư Phó đại nhân nói thiết nghĩ đáng tin cậy. Nhưng có một nghi vấn, ta muốn hỏi Sử đại nhân một câu.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nhìn về phía binh bộ thượng thư Sử Thiên.

Sử Thiên nhíu mày, trả lời: “Xin hỏi.”

“Lúc bộ binh và Đô Sát viện đi Quảng Tây dò xét thủ chứng, ngoại trừ tra danh sách binh mã ra, có từng thẩm tra đối chiếu, những người này cụ thể ở địa phương nào hya không?”

Sử Thiên lắc đầu, “Chính như ngươi nói, năm nghìn người này không phải tập trung ở một lính doanh, mà là phân tán ở cảnh nội Quảng Tây, nếu muốn nhất nhất xác định, cần tiêu hao rất nhiều thời giờ.”

“Mà vụ án này gấp, không cho phép quan viên dò xét làm như thế.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói tạ ơn, “Đa tạ Sử đại nhân.”

Sử Thiên khẽ run, đây là lần đầu hắn tiếp xúc với Đỗ Cửu Ngôn, một hồi biện tụng, quả thực lộ ra đặc sắc, trục điều trục cú phân tích phủ định phản bác, ý nghĩ của rõ ràng, lại câu câu có lý.

Nếu tinh tế trở về chỗ cũ đẽo gọt một phen, lại cảm thấy rất có thâm ý.

Nữ hài tử này, thực sự là không đơn giản.

“Bên này năm nghìn người chưa có xác định, nhưng nhân số tập kích Quảng Đông hai ngàn, có thể chuẩn bị đúng chỗ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai ngàn người không phải hai người, nên cảnh nội Quảng Tây nhất định có thể kiểm chứng rõ ràng.”


Mục Diễm hỏi: “Đỗ tiên sinh ý gì?”

“Ý của ta là, đây tạm thời không cần thảo luận, bởi vì chứng cứ Quảng Đông bố chính sử Phó đại nhân cung cấp, cũng chỉ là yếu bài một phía cũng không phải tư mật, cùng với có khả năng binh phỉ nói láo.”

“Như vậy, gia đinh Lỗ phủ lúc trước, lại giải thích thế nào?” Mục Diễm nói.

Trong đó có người là gia đinh của Lỗ phủ, bởi có người này, nên buộc Lỗ Chương Chi và Quế vương chặt hơn.

“Vậy chờ áp giải vị gia đinh này đến kinh thành lại nói. Hiện tại khởi hành đi thủy lộ bất quá chừng mười ngày.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dứt khoác vuong gia có hai tội, hắn là không ly khai kinh thành, người đến thẩm vấn qua đi, vô cùng xác thực không có lầm, lại thảo luận chuyện này.”

“Mặt khác, gia đinh này có phải của Lỗ phủ hay khôn, không có vấn đề gì với Lỗ các lão. Dù sao, hắn còn phải chứng minh, hắn xuất hiện ở trong Quế binh như đã nói, là do Lỗ các lão sai phái.”

“Có thể chứng minh được, trở lại biện quan hệ của hai người.”

Mục Diễm cười lạnh nói: “Dựa theo ngươi nói như thế, tất cả tội đều nên chờ thêm nữa. Nhưng thời gian đã định, ngươi là đang trách thời gian thánh thượng định không thỏa đáng?”

“Ta đang trách các ngươi bắn tên không đích, muốn thêm tội.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Những thứ này làm chuyện có không có bằng chứng. liền dám để lên mà nói, có thể thấy được là có người một lòng muốn hại Quế vương gia và Lỗ các lão.”

“Vội vả như vậy, nói vậy hận không thể hiện tại biện ra thắng thua, một bước lên đỉnh!”

Nàng nói chuyện, ánh mắt rất trực tiếp rơi vào trên người của Nhâm Duyên Huy.

Ánh mắt của Nhâm Duyên Huy lạnh, nói: “Đỗ tiên sinh là ý gì, biện tụng chính là biện tụng, ngươi nhằm vào rõ ràng như vậy, nhưng là vi phạm hành vi thường ngày của tụng sư.”

“Đúng! Ngươi có phải tụng sư hay không trước đây còn chưa từng nghị luận, nếu quả thật muốn nghị luận một phen, vẫn phải nói.”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Nhâm các lão miệng nhanh mồm lợi, Đỗ mỗ hiện tại không nói với ngươi, ta sợ bị ngươi dẫn sai đường, chẳng biết vị nói một mạch lung tung.”

Đây là đang mắng hắn, Nhâm Duyên Huy tức giận không ngớt, muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn đã nói: “Về điểm thứ ba, trong lòng bách tính Quảng Tây có không có thánh thượng, kỳ thực có hay không không quan trọng, dù sao thái độ làm người của thánh thượng khoan hậu, là một đời minh quân, chỉ cần bách tính sống tốt, thánh thượng căn bản sẽ không quan tâm những thứ này.”

“Các ngươi cường điệu như vậy, không phải là đang nói Quế vương sai, mà phân minh đang nói lòng dạ thánh thượng hẹp hòi, không có lòng bao dung.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Mục Diễm vừa chỉ Nhâm Duyên Huy, “Quả thực hồ ngôn loạn ngữ, bụng dạ khó lường, ghê tởm đến cực điểm!”

Triệu Dục khóe miệng mí mắt nhảy lên, hắn quan tâm tự nhiên là quan tâm, nhưng bởi vì quan tâm mà xử lý chuyện này như thế nào, mới là chuyện này then chốt.


Nhưng Đỗ Cửu Ngôn vừa nói như vậy, chớ nói hắn vốn có cũng không có dự định nói cái gì ở trong chuyện này, hiện tại coi như là muốn nói, cũng không mở miệng được.

Triệu Dục bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ngươi!” Nàng cư nhiên nói như vậy, Mục Diễm cả giận nói: “Ngươi đây là treo đầu dê bán thịt chó sửa trọng tâm. Thánh thượng đương nhiên sẽ không quan tâm, nhưng làm thần tử, lại không thể không có tự giác.”

Bookwaves.com.vn

“Thái độ làm người của thần tử, đầy hứa hẹn lập trường và giác ngộ của thần tử, nếu hành vi này của Quế vương, đặt ở cổ kim đều là đại nghịch bất đạo.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dù là y theo ngươi nói, mở chuyện này ra mà nói, vì sao Quế vương được danh tiếng như vậy, chẳng lẽ có ý tuyên truyền sao? Cũng không phải, mà là chuyện hắn làm vì bách tính là thật, chuyện tốt, bách tính kính hắn thương hắn mới có thể như vậy.”

“Cái khác, một chuyện trọng yếu nhất, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong các loại này, tất có thành phần nói ngoa, những tin tức này cũng không phải là đến từ chính bộ binh và Đô Sát viện dò xét tấu lên, mà là ngôn từ của Đồ Đáp đến từ Quảng Tây.”

“Đồ Đáp là người phương nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta không nhớ rõ hắn nói qua cái gì, nhưng ta biết, hắn dẫn theo một thứ rất thần kỳ đến.”

“Vật này, được hắn xưng là thiên tố.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn chậm rãi mà nói rất nhiều, chỉ kém nói có người được thiên tố là được thiên hạ.”

“Đưa một vật hiếm lạ như thế, thiên lý xa xôi tới cho Quế vương, trước mặt của mọi người, nói cho mọi người biết năng lượng của thiên tố. Như vậy Đồ Đáp, là thật không biết nói chuyện, hay là xuất phát từ mục đích khác?”

“Cái sau!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đồ Đáp mang tộc nhân đến kinh thành, chỉ có một mục đích, chính là muốn làm Quế vương bất nghĩa.”

Mục Diễm nói: “Ngươi nói như vậy tựa hồ có đạo lý, nhưng Đồ Đáp chưa từng hại qua Quế vương gia, hắn nói câu câu đều là thật sự đã kiểm chứng.” Dừng một chút lại nói: “Coi như là buội cây thiên tố kia, ở trong sử sách của Đồ Kỳ tộc cũng ghi chép rõ, người được thiên tố vạn vật cúi đầu, thiên tề chi phúc, tuế tuế duyên niên trường sinh bất lão!”

“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta nói không có một chút hữu dụng, trước dẫn Đồ Đáp và buội cây thiên hạ bảo bối kia của hắn tới đi.”

Lúc nói chuyện, hướng về phía Triệu Dục hành lễ, nói: “Thánh thượng, học sinh yêu cầu truyền Đồ Đáp và bảo bối của hắn.”

“Truyền!” Triệu Dục nói.

Đồ Đáp ôm thiên tố tiến vào trong đại điện, bị giam ở trong tù hơn hai mươi ngày, hắn không chỉ không ốm, còn dưỡng đến trắng mập, có thể thấy được sống rất thư thái.


“Đồ Đáp bái kiến thánh thượng, bái kiến vương gia.” Đồ Đáp dập đầu nói: “Vương gia, ngươi còn tốt chứ? Thiên tố này người nên mang theo trên người, cũng sẽ không có tai họa như hôm nay.”

Đồ Đáp lời nói thấm thía, vẻ mặt thành kính trung thành và tận tâm.

“Đồ Đáp, ” Đỗ Cửu Ngôn dùng chân đá đá chậu hoa, “Mỗi ngày canh tốt nước tốt nắng đẹp chiếu cố, thiên tố của ngươi cũng không thấy lớn lên a.”

Đồ Đáp nói: “Ngươi chẳng biết chỉ có thể nói rõ ngươi ít đọc sách. Thiên tố năm kia ra một gốc cây, há phải ba năm ngày tháng thì có mọc.”

“Nếu đơn giản như vậy, cũng sẽ không thể làm thánh vật của tộc ta.”

Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, nàng chỉ chỉ thiên tố, “Nó biết phát quang, có thể để cho người xao động và tinh thần khốn cùng xuất hiện ảo giác, là vì sao?”

“Phát quang là bởi vì thiên thần tức giận, là có người bất kính với nó, về phần xao động và ảo giác, ta không biết ngươi nói cái gì. Mọi người sùng bái nó, chỉ là bởi vì thần lực thiên thần, không có những thứ như ngươi nói.” Đồ Đáp nói chuyện, thần sắc bằng phẳng, biểu tình hiền lành lời nói vô hư khuyên ngươi tự trọng.

Bookwaves.com.vn

“Thế nào mới là bất kính?”

“Tự nhiên là ngôn ngữ nhục mạ, hành vi thô tục!”

“Nga, ” Đỗ Cửu Ngôn đi hai bước, hướng về phía thiên tố phi một cái, hỏi: “Thứ chó má gì?”

“Như vậy, có tính bất kính không?”

Đồ Đáp ngạc nhiên, thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn lại còn nói loại chuyện ấu trĩ này, hắn giận tím mặt, nói: “Ngươi làm sao có thể như vậy, thiên thần nhất định sẽ trừng phạt ngươi.”

Mọi người đều là cả kinh, bởi vì lần trước ở trên đại điện thấy thiên tố đột nhiên chiếu sáng, bọn họ cũng cảm thấy túc nhiên khởi kính, thực sự thần kỳ.

Thà rằng tin có, vẫn là tôn trọng chút cho lành.

Đỗ Cửu Ngôn làm như vậy, cũng thật là quá đáng, dù sao cũng là thánh vật tộc khác.

“Thiên thần phạt ta, chính là phát quang chiếu sáng, để ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi?” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo muốn nhào tới ôm thiên tố của Đồ Đáp.

Đồ Đáp nói: “Đúng!” Lúc nói chuyện, muốn đẩy Đỗ Cửu Ngôn ra.

Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nhấc chân, một cước đá Đồ Đáp nằm trên mặt đất.

Đồ Đáp rốt cuộc, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hô: “Ngươi, ngươi làm sao có thể đánh người.”


Trên đại điện, mọi người cũng là đầy mặt kinh hãi, thật tốt, thế nào còn động thủ?

“Không ý tứ gì khác, ” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ngươi cách nó xa một chút, một hồi lúc nó phát quang tức giận, sẽ làm tổn thương hại đến người vô tội như ngươi.”

“Nào!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bộ ngực, hào khí nhìn thiên tố nói: “Hướng về phía một mình ta!”

Có người lắc đầu, nói: “Lần trước quả thực phát quang, nếu là thật, làm sao cho tốt.”

“Thánh thượng, ôm thiên tố ra ngoài, miễn cho lại xuất hiện tràng diện mọi người phiền táo, tư tưởng hỗn loạn.”

Triệu Dục đang muốn gật đầu, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng không có chiếu sáng, lần này thiên tố không linh nghiệm.”

“Di, hình như phải, lần trước rõ ràng lập tức chiếu sáng.” Có người thấp giọng nói.

Đồ Đáp muốn xích tới ôm thiên tố, nhưng Đỗ Cửu Ngôn đứng ở đó, căn bản không để hắn tới gần, hắn gấp một đầu mồ hôi.

“Vì sao không chiếu sáng?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đồ Đáp, “Có phải là bởi vì ta có ngoại hình mỹ lệ, đáy lòng thiện lương, đánh chửi nó nó cũng không tức giận hay không?”

Đồ Đáp ha hả cười, nói: “Có, có khả năng đi.”

“Có thể ta cũng là tiên nữ trên trời, là bạn tốt với thiên thần của các ngươi, nên hắn không đúng ta tức giận hay không?”

Bạn tốt cái gì! Đồ Đáp tức giận đầu cháng váng não phồng, cũng không dám nói không phải, “Nhưng, khả năng ba.”

“Như vậy a, ” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên vẫy vẫy tay Nhâm Duyên Huy, “Nhâm các lão, nào a!”

Nhâm Duyên Huy ngưng mi, đề phòng nhìn nàng.

“Ta là tiên nữ, thiên thần không giận ta. Ta thấy người hòa ái dễ gần, dụng tâm Bồ Tát, thiên thần khẳng định cũng không giận người.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người tới phỉ nhổ nó một cái.”

Nhâm Duyên Huy tức giận sắc mặt phồng tím.

—— lời nói ngoài ——

Tạc thiên hạ một ngày tuyết, thế nhưng không có tuyết đọng, rất gấp. Dù sao chúng ta mua tuyết cầu giáp chờ ném tuyết đôi người tuyết công cụ còn đang chờ lên sân khấu. Ha ha ha ha.

Mọi người tảo an, nhớ kỹ có phiếu tựu đầu nga, còn có tiền lì xì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận