Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 687: LUẬT CÙNG TÌNH LÝ


Dịch giả: Luna Wong


“Thánh thượng, ” Mục Diễm tiến lên, không nhượng bộ chút nào, “Xem như là âm mưu, xem như là người có lòng bày ra, dù là mục đích của Đồ Đáp đến kinh thành không tinh khiết.”

“Nhưng, cái này cũng không có thể không thừa nhận, Quế vương vượt mức nuôi quân, một mình luyện chế pháo dược. . . Thậm chí, hai nghìn binh mã kia rốt cuộc là của Đồ Kỳ tộc nhân, hay là của Quế binh cũng không có bằng chứng.”

“Chí ít, hai tội danh trước, đối với Quế vương mà nói, không oan hắn chút nào!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Mục Diễm, nói: “Coi như là âm mưu, xem như là người có lòng? Hai chữ xem như này nói cũng quá nhẹ.”

“Thêm mắm thêm muối, nói ngoa, vạch trần ý đồ ly gián tình huynh đệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vụ án này tại sao lại xuất hiện ở đây? Cũng không phải Quế vương dùng năm nghìn người làm chuyện thương thiên hại lý, cũng không phải Quế vương dùng bọn họ nghiên chế pháo thuốc đánh thành trì.”

“Mà là ngươi nói, Quế vương dùng năm nghìn binh và pháo thuốc. . . Không có chuyện phát sinh, ngươi làm sao xác định tính nghiêm trọng của nó?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mục Diễm nói: “Mặc kệ sắp phát sinh cái gì, bên trên, Quế vương chính là trái với Chu luật.”

“Đã trái với Chu luật, nên bị khiển trách!” Mục Diễm nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta cũng không phải là đang nói Quế vương không có chút lỗi nào, mà là đang nói, tính chất của chuyện này, có đáng để định tội hay không, lại phải làm sao định tính.”

“Bởi vì là không có phát sinh, vì tình huynh đệ, bởi vì tình huynh đệ nồng hậu, Quế vương cũng không có động cơ mưu nghịch huynh trưởng bản thân kính yêu. Tấm lòng son và tác phong nhất quán của hắn nói cho mọi người biết, hắn làm mấy chuyện này, mục đích thực sự, chính là đơn thuần, muốn cai trị tốt Quảng Tây, đơn thuần muốn tìm hải tặc báo thù. Tuy có sai, nhưng chỉ là sai, mà không phải là xúc phạm luật pháp.”

Mục Diễm nói: “Ý của ngươi, tình huynh đệ cao hơn luật pháp?”

“Ý của ta là, ngươi hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là thánh thượng hiểu!” Đỗ Cửu Ngôn câu môi cười cười, “Lẽ nào, vụ án này từ vừa mới bắt đầu xem xét tới luật pháp sao?”

Mục Diễm ngẩn ra.

“Các ngươi không có đi từ luật pháp, hiện tại lại tới yêu cầu ta đi luật pháp?”


Trong lòng Mục Diễm lạnh cả người, cảm giác được không ổn, hắn cắt đứt lời của Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Làm một tụng sư, nếu như không phải xem xét luật pháp, ngươi ở trên đại điện, nói bốc nói phét một canh giờ, ý nghĩa ở đâu?”

“Ngươi đại khả ngay từ đầu nói tình huynh đệ với thánh thượng, để Quế vương cầu thánh thượng nhìn tình huynh đệ tha thứ tội của hắn đi.”

“Như vậy chẳng phải là càng thêm tiện sao.”

Mục Diễm nói xong, mọi người đều là mục trừng khẩu ngốc, lời nói này đủ ngoan. Trước mặt thánh thượng, mở miệng ám chỉ thánh thượng không nhìn luật pháp, chỉ lo tình nghĩa.

Có chuyện tất cả mọi người sẽ làm, nhưng chuyện làm, không nhất định đúng, càng không thể đặt ở ngoài ánh sáng nói ra.

Lời này, Đỗ Cửu Ngôn không dễ tiếp a.

Triệu Dục mặt không thay đổi ngồi ở long án, trong tay bưng trà, đường nhìn đảo qua tất cả các triều thần phía dưới, vẫn chưa mở miệng quát bảo ngưng lại, cũng không có lộ ra ý không vui, thái độ làm cho người đẽo gọt không ra.

Trong lòng Nhâm Duyên Huy cười nhạt, Mục Diễm đúng là Mục Diễm, ở biện tụng, không thua Đỗ Cửu Ngôn chút nào.

Hiện tại, hai tội của Quế vương, đều là Đỗ Cửu Ngôn chính mồm thừa nhận, nói đến nước này, muốn xem nàng còn có thể biện thế nào!

Lẽ nào, nàng còn muốn nói tiếp tình huynh đệ sao?

Đỗ Cửu Ngôn a Đỗ Cửu Ngôn, ngươi đây là đào hầm tự nhảy, vươnn tay đem Quế vương và Lỗ các lão, đẩy xuống vách đá vạn trượng.

“Nói rất hay!” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên vỗ tay, “Ý nghĩ của Mục Diễm rõ ràng, Đỗ mỗ rất thưởng thức đó.”

Khóe miệng của Nhâm Duyên Huy hơi cong, cười nhạt chẳng đáng.

“Ta nói ngươi nói hay, là bởi vì chúng ta có cùng ý nghĩ.” Đỗ Cửu Ngôn nói “Vụ án này, từ vừa mới bắt đầu, chính là đi từ tình huynh đệ, tiêu ma cũng là tín nhiệm giữa huynh đệ.”

“Ngươi rõ ràng, ở dưới hoàng quyền, luật pháp là công cụ, điểm này còn muốn ta phổ cập giải thích cho ngươi sao?”

Khóe miệng của Mục Diễm run run, ánh mắt trầm ngưng.

Mọi người càng nghe ra cả người toát mồ hôi lạnh, Đỗ Cửu Ngôn cư nhiên không có phản bác, còn tiếp lời.


Mục Diễm ngoan, Đỗ Cửu Ngôn ác hơn cuồng hơn, luật pháp là công cụ của hoàng quyền lời như vậy nói hết ra. . .

Bất quá, đạo lý còn thật như nàng nói vậy.

Nhâm Duyên Huy tức giận muốn ném đồ qua đập nàng, nàng làm sao dám nói ra khỏi miệng, không ngại.

Càn rỡ, càn rỡ đến cực điểm!

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tìm Đồ Đáp, bưng một chậu thiên tố không giải thích được, hô khẩu hiệu được thiên tố được thiên hạ. Mục đích không phải để thánh thượng nghi kỵ sao?”

“Cường điệu cường điệu trong lòng toàn bộ bách tính Quảng Tây, chỉ có Quế vương mà không có thánh thượng. Mục đích không phải để thánh thượng đố kỵ sao?”

“Dong binh năm nghìn hay là một vạn, dùng chuyện chưa từng phát sinh, đo lường ý đồ của Quế vương. Mục đích không phải để thánh thượng kiêng kỵ sao?”

“Để người tác loạn chung quanh, để dân sinh rung chuyển bất an. Mục đích không phải để thánh thượng phiền táo, mất đi kiên trì sao?”

“Từng loại một, loại nào không phải dứt bỏ luật pháp, đang nói tình huynh đệ chứ? Ngươi bây giờ lại chỉ trích ta không nên nói, ngươi căn bản không có lập trường.”

“Một gốc cây thiên tố là giả, khẩu hiệu là giả, thánh thượng đương nhiên không cần nghi kỵ. Trong lòng bách tính Quảng Tây có thánh thượng không, chúng ta chẳng biết, nhưng các ngươi lại hiểu rõ thánh ý, lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, cho rằng thánh thượng nhất định sẽ chú ý, chúng ta biết.”

“Nhưng là, đổi một góc độ để nhìn Quảng Tây, Quế vương cai trị ra địa phương lý tưởng yên ổn như vậy, chẳng lẽ không nên làm điển hình, mở rộng tới các nơi của Đại Chu sao.”

“Bách quan thiên hạ học tập, cảm ngộ, cộng đồng hợp lực chế tạo ra một Đại Chu yên ổn hạnh phúc đoàn kết!”

“Về phần tác loạn chung quanh càng không cần giải thích. Đó bất quá là một cây đuốc trong âm mưu, âm mưu không ở, lửa này dĩ nhiên là sẽ tắt.”

“Thánh thượng!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay hành lễ, dạo qua một vòng, nói với mọi người: “Chuyện của Quế vương gia, là vi phạm luật pháp. Nhưng Quế vương vi phạm, không phải chỉ có thể bình phán đúng sai từ luật pháp.”

“Đối phương ly gián tình huynh đệ, để thánh thượng giết Quế vương, xử trí Lỗ các lão. Hiện tại, sự tình giải thích rõ, như vậy, thánh thượng rốt cuộc là coi trọng đoạn tình này, hay là theo lẽ công bằng y theo luật, đây là quyền lực của thánh thượng!”


Tiền Vũ âm thầm tán thưởng. Lời này của Đỗ Cửu Ngôn thật lợi hại. Ý của nàng, Quế vương là vi phạm luật, nếu như đi luật pháp đương nhiên là phải phạt. Nhưng là, đối thủ từ vừa mới bắt đầu xem xét không phải là luật pháp, mà là dùng thủ đoạn chính trị đánh tan rã tín nhiệm của thánh thượng đối với Quế vương.

Bởi vì tất cả mọi người biết, giết Quế vương hay không, không ở công chính nghiêm minh của luật pháp, mà ở tín nhiệm và quan tâm của thánh thượng đối với huynh đệ tình này.

Nên, Đỗ Cửu Ngôn mới có lời nói này.

Hiện tại, nàng bóc tội của Quế vương từ luật pháp ra, không phải là nguyên nhân của nàng, mà là nàng kéo phong cách của đối thủ.

Xử, làm sao xử, giao quyền quyết định này cho thánh thượng.

Triệu Dục xoa xoa trán, da đầu tê dại, hắn không khỏi hối hận đồng ý biện tụng án tử của Quế vương.

Đây không phải biện tụng, phân minh chính là khảo nghiệm nhân hậu rộng lượng của hắn.

Đỗ Cửu Ngôn giống như Quế vương, thật là làm cho đầu hắn đau.

Còn là phu thê, nếu như thả ra ngoài, lại thành hai nhà chuyên gây tai họa.

Bookwaves.com.vn

“Đỗ Cửu Ngôn, ” Mục Diễm hô một câu, Đỗ Cửu Ngôn cũng hô: “Mục Diễm! Án tử đến trình độ này, đã nói đủ hiểu, ngươi không cần trở lại biện với ta, tội nên nhận chúng ta đã nhận, nên nói lý chúng ta cũng đã nói.”

“Xử làm sao, xem thánh thượng!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.

Tầm mắt mọi người, đồng loạt nhìn về phía Triệu Dục.

Đỉnh đầu của Triệu Dục bắt đầu kêu ong ong, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thỉnh thánh thượng minh biện!”

Mục Diễm vừa nhìn tình huống này, cũng nói theo: “Vương tử phạm pháp cùng thứ dân cùng tội, thỉnh thánh thượng y theo luật pháp, minh biện!”

“Đỗ Cửu Ngôn, làm một tụng sư, ngươi đứng ở bảo điện Đại Chu, bỏ luật pháp qua một bên, nói nhân tình, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Nhâm Duyên Huy trừng mắt Mục Diễm một cái, đồ vô dụng này, cư nhiên theo Đỗ Cửu Ngôn, nói án tử đến trình độ này.

Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu nhìn về phía Nhâm Duyên Huy, nhất thời nở nụ cười.

Đây là ngươi đưa tới cửa! Nàng nhướng mày nói: “Ta không cảm thấy xấu hổ. Bởi vì Nhâm các lão người cũng dám bỏ mặt mũi để chỉ trích ta, cũng không có vì thế cảm thấy xấu hổ, ta càng không cần.”

“Đang nói ngươi!” Nhâm Duyên Huy nói.


Mục Diễm không được, cũng chỉ có tự hắn ra tay! Ngày hôm nay nhất định phải để cho vụ án này ra một kết quả, bằng không, tất cả tiền công tẫn khí.

“Ta không có gì để nói, có vi phạm luật pháp hay không, tự có thánh thượng định luận.” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên cất cao thanh âm, nói: “Nhưng Nhâm các lão chuyện của người, vẫn còn có rất nhiều đó.”

“Không nên nói nơi khác, án tử chưa kết!”

“Bây giờ là án trong án. Vừa lúc, thánh thượng cũng cần thời gian xem xét, không bằng chúng ta cho thánh thượng một chút thời gian suy nghĩ kỹ.” Nàng nói chuyện, vừa quay đầu hướng về phía Đồ Đáp nói: “Đồ Đáp, đã đến giờ, ngươi nói hay là không?”

“Nói cái gì?” Nhâm Duyên Huy cũng hướng về phía Đồ Đáp hô.

Đồ Đáp sợ run lên, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nhìn Nhâm Duyên Huy.

“Nói!” Quế vương hai ba bước qua đây, một cước đá ngã Đồ Đáp, lạnh lùng thốt: “Ngươi không phải muốn làm thủ lĩnh sao? Thêm ngày hôm nay đã hạ lên, san bằng Đồ Kỳ tộc của các ngươi, cho ngươi đi âm tào địa phủ để ngươi làm thủ lĩnh.”

“Tiểu tử, ngươi nghĩ kỹ, là một người chết hay là người của bộ tộc bồi ngươi cùng chết.”

Đồ Đáp sợ cả người run, hắn sợ Quế vương, bởi vì bọn họ bị hắn làm sợ, nếu không, Đồ Kỳ năm đó cũng sẽ không thuận theo triều đình. Hắn lau mồ hôi đang muốn nói, Nhâm Duyên Huy nói: “Đồ Đáp, ngươi cũng biết làm giả lời chứng, nói xấu vương gia đường triều, là tội danh gì không?” Đây là bảo Đồ Đáp không nên thừa nhận.

“Ta, ta nói, ta nói!” Đồ Đáp và Nhâm Duyên Huy nói: “Nhâm các lão, ta chỉ là muốn làm thủ lĩnh, ta không muốn chết.”

“Ngươi cũng không có nói, muốn giết Quế vương a.”

“Ngươi lừa ta.” Đồ Đáp dập đầu với Quế vương, dập đầu với Triệu Dục, “Ta bị lừa, không ai nói cho sự tình nghiêm trọng như vậy, ta không biết a.”

“Van cầu thánh thượng, van cầu vương gia tha mạng a.”

“Đều là hắn, ” Đồ Đáp chỉ vào Nhâm Duyên Huy, “Đều là hắn bảo ta làm như thế, hắn còn bảo thủ hạ của hắn Hàn Thông, dạy ta làm như thế nào nói cái gì.”

“Ta chỉ là một người ngoại tộc, ta không hiểu luật pháp của người Hán các ngươi.” Đồ Đáp nói: “Thỉnh xử tội của Nhâm các lão đi, không có liên quan gì với ta.”

Mọi người ngốc lăng nhìn chằm chằm Nhâm Duyên Huy.

Chuyện này, xoay ngược lại có phải có chút quá nhanh hay không?

Đỗ Cửu Ngôn làm sao lộn lại? Nàng đây cũng là ảo thuật đi.

“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói bừa bãi. Câm miệng!” Nhâm Duyên Huy nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận