Q2 – CHƯƠNG 688: CHÍNH LÀ NÓI NGƯƠI
Dịch giả: Luna Wong
“Ngươi có chứng cớ gì?” Nhâm Duyên Huy nhìn chằm chằm Đồ Đáp, “Nếu có chứng cứ ta sai sử ngươi, liền lấy ra, nếu là không có ngươi chính là nói xấu mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc!”
“Đồ Đáp, ngươi vừa nhận tội nói bày cuộc hãm hại Quế vương gia, lừa gạt thánh thượng, hiện tại lại tới nói ta. Ai cho ngươi lá gan này? !”
Nhâm Duyên Huy khí nộ không ngớt, nói với Triệu Dục: “Thánh thượng, người này quả thực không thể nói lý, đứng ở trên bảo điện, công nhiên nói xấu sinh sự, hành vi ác liệt, quyết không thể dung nạp, lập tức giết mới có thể bình phẫn của bách quan.”
Hắn nói xong, Nhâm đảng trọng thần đồng loạt tiến lên, cùng nhau nói: “Thánh thượng, người này quyết không thể dung nạp!”
Triệu Dục nhìn Nhâm Duyên Huy, ánh mắt giật giật, gật đầu: “Chuẩn!”
“Người đến!” Nhâm Duyên Huy nói: “Mang Đồ Đáp xuống chém đầu răn chúng.”
Đây hết thảy, bất quá công phu nói mấy câu, có người vừa mới phản ứng kịp, Mâu Chinh và Tạ Duẫn không khỏi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hơi bất đắc dĩ. Nàng phản ứng mặc dù nhanh, nhưng dự định mượn cơ hội phản đả Nhâm Duyên Huy, chỉ sợ là không làm được.
Chuyện trong tay Nhâm Duyên Huy, lẽ nào thánh thượng thực sự một chút cũng không biết sao? Dĩ nhiên không phải, thánh thượng không giết không để ý tới, là bởi vì triều đình cần hắn.
Nhâm Duyên Huy ở Đại Chu, tại triều đường là có tầm quan trọng thêm người khác cũng khó có thể thay thế.
Đỗ Cửu Ngôn muốn lập tức hạ thủ, chắc là sẽ không có kết quả, nói không chừng còn có thể buộc Nhâm Duyên Huy nhảy ra, xé vỡ mặt cắn ngược lại a.
Nên, Nhâm Duyên Huy nhắc tới giết Đồ Đáp, thánh thượng lập tức đồng ý.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá thấp năng lực của Nhâm Duyên Huy. Ngay cả Lỗ các lão đều làm không được, huống chi là nàng.
Mâu Chinh và Tạ Duẫn bất đắc dĩ, bất quá, triều đình này sắp thay đổi, Lỗ Chương Chi và Nhâm Duyên Huy nháo đến nước này, hiện tại xem ra, thánh thượng lưu Nhâm Duyên Huy.
Quan ti này có đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là phải thua.
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở đằng xa, ngoài cửa thị vệ tiến đến, ngăn chặn miệng của Đồ Đáp, Nhâm Duyên Huy đi về phía trước hai bước, bất quá cách Đỗ Cửu Ngôn ba năm bước.
Hắn nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lại lòng tin mười phần, cười lạnh nói: “Ngươi không thắng được.”
“Mang đi!” Nhâm Duyên Huy phất tay áo nói.
Đồ Đáp bị bắt ra ngoài, người của Nhâm đảng buông lỏng một cái, mới vừa rồi còn thật sợ Đỗ Cửu Ngôn nhéo không tha, bất quá nàng rốt cuộc là một tụng sư, đấu pháp với Nhâm các lão, chính là châu chấu đá xe!
“Chậm đã!”
Ngay trước khi Đồ Đáp sắp sửa bị mang đi ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, “Chuyện của Đồ Đáp cũng chưa nói gì rõ ràng, người không thể mang đi!”
Ánh mắt của nàng nhìn về phía hai thị vệ bắt Đồ Đáp.
Hai thị vệ ngơ ngẩn, do dự mà không dám kéo người đi.
Mọi người hút một khí lạnh, Đỗ Cửu Ngôn ngày hôm nay vì Quế vương và Lỗ các lão thật là bất cứ giá nào a, đến quyết định của thánh thượng đều có thể phản bác!
Còn bác ngôn từ nghĩa chính như thế, để cho bọn họ đều theo kinh hồn táng đảm.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Nhâm Duyên Huy nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không, thánh thượng muốn giết hắn, ngươi không có tư cách cản!”
Đỗ Cửu Ngôn đảo qua Nhâm Duyên Huy, cười lạnh một tiếng, nói với Triệu Dục: “Thánh thượng, lại để cho Đồ Đáp sống thêm một khắc đồng hồ, giờ khắc này cũng không làm lỡ bất cứ chuyện gì.”
“Cửu Ngôn, ” Triệu Dục hơi có chút không vui, Đỗ Cửu Ngôn đã lấy khăn bịt mồm bắt Đồ Đáp ra, bước trước một bước nói: “Ngươi nói Nhâm các lão bảo ngươi làm việc này, có chứng cứ không?”
Nàng không thể cho Triệu Dục cơ hội do dự!
Tạ Duẫn thấp giọng nói với Mâu Chinh: “Đây. . . Là có chút xương cuồng!”
“Nàng cũng không phải ngày đầu tiên, tam ti hội thẩm chúng ta đã biết mấy lần.”
Tạ Duẫn ngẫm lại án tử trước kia, thật đúng là như vậy.
Đỗ Cửu Ngôn lúc chưa phải Quế vương phi cũng đã rất cuồng.
Nhâm Duyên Huy mắng: “Hắn đây là nói xấu như vậy, Đỗ Cửu Ngôn, trước mặt mọi người, ngươi đây là công nhiên cùng Đồ Đáp nói xấu bổn quan. Ngươi là tụng sư, nói xấu hãm hại mệnh quan triều đình, ngươi nên biết tội gì!”
“Đều nói một khắc đồng hồ.” Đỗ Cửu Ngôn đảo qua Nhâm Duyên Huy, nói với Đồ Đáp: “Ngươi nói.”
Đồ Đáp to giọng nói: “Ta có. Thường tùy của hắn Hàn Thông từng viết thư cho ta viết, thư ngay trong y phục của ta.”
Bookwaves.com.vn
Hắn nói chuyện, cởi quần ra, kéo cái túi ra, xuất ra hai phong thư, giơ cao ở trong tay, “Đây chính là thư thường tùy của hắn viết cho do ta.”
Mọi người không đành lòng nhìn thẳng, sắc mặt xấu xí.
“Mở ra, đọc!” Đỗ Cửu Ngôn cảnh cáo đảo qua Nhâm Duyên Huy một mắt, thấp giọng nói: “Nhâm các lão, nếu người còn dám cản thêm cái nữa, ta lập tức đánh rơi hết răng của ngươi. Vừa lúc xứng với tính cách của ngươi, người vô sỉ!”
Nhâm Duyên Huy nộ chỉa về phía nàng, lại quay đầu nhìn về phía Lỗ Chương Chi, “Không hỗ là ngoại tôn nữ của ngươi, có phong phạm của Lỗ Chương Chi ngươi, dối trá vô sỉ!”
“Còn lợi hại hơn tụng sư hôm nay Nhâm các lão thỉnh, xin mời ngươi tiếp tục nói luật pháp với ngoại tôn nữ của ta đi.” Lỗ Chương Chi nhàn nhạt nói: “Lỗ mỗ chăm chú lắng nghe.”
Từ đầu tới cuối hắn không nói gì, bởi vì hắn tin tưởng Đỗ Cửu Ngôn, nàng làm nhất định tốt hơn hắn.
Nhâm Duyên Huy phất tay áo, “Ngụy quân tử.”
“Tiết Án, bưng hai cái ghế cho ta, ta mỏi!” Quế vương nói.
Tiết Án bưng ghế tới, Quế vương mời Lỗ Chương Chi ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn bắt chéo nhịp chân, huýt sáo, dù bận vẫn ung dung nói: “Ngôn Ngôn, cứ đánh!”
“Tiền lễ hậu binh, nếu không nữa thì ta trở mặt.” Đỗ Cửu Ngôn cười, không nhìn Nhâm Duyên Huy nữa, bảo Đồ Đáp đọc.
Đồ Đáp cả tiếng niệm hai phong thư, nội dung bức thư rất cạn, chính là Hàn Thông dạy hắn lúc nào xuất phát, nơi nào có người tiếp ứng, thì làm chuyện nào!
“Thư này là thật, ta không có gạt người!” Đồ Đáp đưa thư cho Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi giữ lại trước.”
Nàng chắp tay đi về, nhướng mày nhìn Nhâm Duyên Huy, “Nói đến Hàn Thông, đối với ta mà nói thật đúng là không xa lạ gì.”
Vương Bảo Ứng đưa tới một tờ giấu, nàng giũ ra cho mọi người thấy, “Tờ giấy này, là Hạ Tranh quản sự của bố trang Hạ ký giao cho ta, thứ phía trên này ghi, chính là án kiện hơn hai mươi ngày trước, Viên Nghĩa bị giết có người trạng cáo bảo chướng đường.”
“Tung thủ giết Viên Nghĩa Vương Dũng, chính là bị Hạ Tranh uy hiếp sai sử. Mà người sai sử Hạ Tranh chấp hành, chính là Hàn Thông!”
“Tờ giấy này, là Hạ Tranh ở trong nhà Hàn Thông ghi lại kế hoạch của án này.” Nàng giũ ra cho Nhâm Duyên Huy xem, “Đều là người thông minh, lúc Hạ Tranh ghi, cố ý chọn lựa một tấm, được tôn tử Hàn Thông in vân tay.”
“Có vân tay đã đối chiếu, xác định không thể nghi ngờ!”
Nhâm Duyên Huy chớp mắt, nói: “Là Hàn Thông?”
“Là thiếp thân thường tùy của người, Hàn Thông!”
“Buồn cười, việc này bổn quan sẽ tra rõ, nếu có chuyện như vậy, bổn quan tuyệt không hội nuông chiều bao che, nhất định trừng phạt nghiêm khắc.” Nhâm Duyên Huy nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nhưng nếu không phải, ngươi chính là công nhiên nói xấu.”
Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, không cho là đúng, “Chuyện Hàn Thông làm, Nhâm các lão người không biết sao?”
“Không biết, hắn là người tam đại cùng đường, làm việc không cần ta giám sát điều tra.” Nhâm Duyên Huy nói.
“Nói như vậy, Hàn Thông là Hàn Thông, người là người?”
“Tự nhiên!” Nhâm Duyên Huy nói.
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên hướng về phía Quế vương thi lễ, nói: “Chúc mừng vương gia, người cũng không sao.” Lại nói với Triệu Dục: “Thánh thượng, từ logic của Nhâm các lão, ta cho rằng án tử của Quế vương gia, người không cần thẩm, Quế vương gia vô tội.”
“Vì sao vô tội, nếu là vô tội, vậy mới vừa rồi chúng ta lại đang làm cái gì?” Mục Diễm chen miệng nói.
Bookwaves.com.vn
“Đây cũng không phải là ý của ta, mà là ý của Nhâm các lão. Thuộc hạ phạm tội không quan hệ với chủ tử, như vậy Quế vương gia tự nhiên cũng là như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn bẻ ngón tay, nói: “Vương gia tội thứ nhất, đánh Trấn Viễn phủ, lúc đó Quế vương gia cũng không có đi, mà là thuộc hạ của hắn Cố Thanh Sơn xuất mã, án này ba mươi quân côn, nên do Cố Thanh Sơn lĩnh.”
“Về phần pháo thuốc, Mao đạo sĩ làm người ngoại đạo, luyện chế bào chế cũng không lơ lỏng khó gặp, nếu thực sự là không đồng ý, vậy phạt Mao đạo sĩ sung quân ba năm đi.”
“Nên, Quế vương gia không có tội!”
Còn có biện pháp định tội như vậy? Mọi người nghe da đầu tê dại, da mặt co rúm.
Nếu đều là như thế này, vậy mọi người phạm tội có thể minh mục trương đảm đẩy người đi ra gánh tội thay, sao còn cần luật pháp có ích lợi gì? !
“Ân, rất có đạo lý.” Quế vương gật đầu: “Bổn vương lúc đó trẻ người non dạ, tâm trí bất ổn, nên bị người gạt lừa, tuy rằng làm một ít chuyện sai lầm, nhưng lại rất oan uổng!”
Có người che miệng nín cười.
“Hồ ngôn loạn ngữ, đánh Trấn Viện cùng với luyện chế pháo thuốc, chuyện lớn như vậy, Quế vương gia không hạ lệnh, thuộc hạ của hắn của làm sao dám một mình hành động.” Nhâm Duyên Huy nói.
“Hàn Thông là thuộc hạ của ngươi, ngươi không hạ lệnh, sai sử Đồ Đáp hãm hại Quế vương gia, chuyện lớn như vậy, hắn sao dám một mình hành động.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dù sao, người hiểu rõ thánh ý một lòng muốn làm thủ phụ không phải Hàn Thông, mà là ngươi.”
“Quả thực chẳng biết sợ, hồ ngôn loạn ngữ.” Nhâm Duyên Huy nói.
“Đại nhân thật là sắc bén.” Đỗ Cửu Ngôn trả lại giấy cho Vương Bảo Ứng, nói với Nhâm Duyên Huy: “Đồ Đáp lên án, tạm thời không vội, bởi vì còn có một người cũng có lời muốn nói với ngươi.”
Nàng dứt lời, nói với Triệu Dục: “Đại nhân, tiền Đại Lý tự khanh Ngô Văn Quân cầu kiến!”
Triệu Dục sửng sốt.
Sắc mặt của Nhâm Duyên Huy đại biến. Ngô Văn Quân. . . Hắn cư nhiên quên mất Ngô Văn Quân.
Hắn nhìn Lỗ Chương Chi, có vật gì lập tức ở trong đầu của hắn kết thành tuyến. Trước đó vài ngày hắn một mực tự hỏi, Lỗ Chương Chi dứt khoát thỉnh tội bỏ tù như vậy có thể có mục đích gì khác hay không.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Hắn thỉnh tội là giả, bỏ tù là thật, hắn là hướng tới Ngô Văn Quân.
Nhâm Duyên Huy vừa nhìn về phía Quế vương. Quế vương cũng là biện cũng không biện đã thỉnh tội. . . Bọn họ thương lượng xong?
Sẽ không, sẽ không! Hắn làm đây hết thảy kín không kẽ hở, bọn họ không có khả năng chuẩn bị trước, khả năng duy nhất, chính là trong hai mươi ngày này, Đỗ Cửu Ngôn làm chuẩn bị.
Sắc mặt của Nhâm Duyên Huy rất khó xem.
“Truyền!” Triệu Dục chống cái trán, đau đầu muốn nứt ra.
Một thân quần áo tù Ngô Văn Quân bị mang vào đại điện. Ở trong tù đã gần một năm, lần thứ hai Ngô Văn Quân đứng ở chỗ này, bừng tỉnh cách một thế hệ.
Chẳng những là hắn có cảm giác như vậy, những người khác cũng là như vậy.
Đã từng kiêu ngạo đường hoàng, hôm nay Ngô Văn Quân thành tù nhân. Nếu không phải hắn còn chỗ hữu dụng, sợ rằng đến cơ hội lần thứ hai xuất hiện ở nơi này cũng không có.
Bất quá, hắn luôn luôn trung thành với Nhâm Duyên Huy, Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hắn lên, hắn sẽ nói sao?
“Tội thần khấu kiến thánh thượng!” Ngô Văn Quân dập đầu, hô to nói.
Triệu Dục phất phất tay ra hiệu hắn miễn lễ, không muốn nhiều lời.
—— lời nói ngoài ——
Mấy ngày nay đang nhìn một thuế chuyện, mọi người cũng cũng đang thảo luận, bởi vì cảo thuế mặt khác, sở dĩ nhìn chóng mặt!
Thuế a xã bảo a công quỹ a, cảm giác thật là thần bí thật là phức tạp, không phải ta đây loại phàm nhân năng hiểu.