Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 689: TẾ SỐ TỘI HÀNH


Dịch giả: Luna Wong – vô số hành vi phạm tội tỉ mỉ

“Ngô đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Có lời gì người từ từ nói, không vội, tất cả mọi người có hứng thú nghe.”

Ngô Văn Quân đánh giá Đỗ Cửu Ngôn.

Ngày hôm qua, nàng còn từng vào từ, cách gần một năm bọn họ cũng gặp mặt. Nếu không có Đỗ Cửu Ngôn, Ngô Văn Quân hắn cũng không có khả năng biến thành tù nhân, thân bại danh liệt.

Vốn tưởng rằng thế đối đầu như nước cùng lửa, thật không ngờ, lại còn có một ngày hợp tác.

Mấy ngày này do có Lỗ Chương Chi, hắn biết rất nhiều chuyện. Tuy rằng hắn nghĩ tới Nhâm Duyên Huy có thể sẽ giết hắn, nhưng vẫn không muốn tin tưởng.

Hiện tại, hắn phải tin tưởng, trái tim rất băng giá rất không cam lòng.

“Ân.” Ngô Văn Quân gật đầu.

Quanh thân Nhâm Duyên Huy phát lạnh, gần đây một năm, hắn không phải là không có nghĩ tới muốn xử lý Ngô Văn Quân, vừa lúc tương phản, làm rất nhiều chuyện sau lưng của hắn. Nhưng, đó là Đại Lý tự là nha môn Tiền Vũ quản lý, người trông coi cũng đều là Lỗ Chương Chi phân phó.

Ngô Văn Quân ở trong tù được bảo vệ cẩn thận.

Sau nhiều lần thất bại, hắn chỉ có thể dùng tình đả động, ám chỉ Ngô Văn Quân tự sát. Mặc dù Ngô Văn Quân không có làm theo, thế nhưng thủy chung ý rất nghiêm.

Huống chi, lợi ích không phải lợi ích của một mình Nhâm Duyên Huy hắn, người nhiều như vậy khổn ở trên một chiếc thuyền, bao quát người nhà cùng tộc nhân của Ngô Văn Quân hắn!

“Ngô đại nhân, ” Nhâm Duyên Huy mở miệng trước, “Đã lâu không gặp!”

Ngô Văn Quân nở nụ cười, “Nhâm đại nhân phong thái không giảm a.”


“Mà ta, cũng đã là hình dạng như thế.” Ngô Văn Quân nói xong, hướng về phía Triệu Dục dập đầu nói: “Thánh thượng, tội thần có việc thỉnh tấu.”

“Tám năm trước Nhâm các lão đặc biệt đề bạt trở thành thứ phụ, tội thần làm môn sinh cũng hai năm xong có được đề bạt của hắn, thăng nhiệm Đại Lý tự khanh.” Ngô Văn Quân nói: “Đa số chuyện Nhâm các lão cũng sẽ thương nghị với tội thần, tội thần cũng là người hiểu rõ hắn nhất.”

“Thuận Thiên năm thứ ba, nội các gây dựng lại, một vị không tịch. Lúc đó đồn đãi thánh thượng sắp đặc biệt đề bạt một vị đại học sĩ.” Ngô Văn Quân nhìn thoáng qua Nhâm các lão, “Chẳng biết lúc đó thánh thượng là quyết định gì, nhưng bên ngoài phỏng đoán, thánh thượng thích Phó Thao nhất.”

“Đầu năm đó, hộ bộ thanh tra, mức thuế gần nửa có một tháng rỗng hai mươi vạn lượng.” Ngô Văn Quân nói: “Sau tra ra, chính là hộ bộ tả thị lang ngay lúc đó Phó Thao làm, hắn thiên vị quê nhà Nhữ Ninh, một riêng tư nuốt mất gần hai mươi vạn lượng mức thuế nửa năm.”

“Thánh thượng giận dữ, giáng chức Phó Thao đến Thiệu Dương, làm huyện thừa bát phẩm!” Ngô Văn Quân nói: “Việc này, Phó Thao mặc dù không oan, nhưng hắn lại rơi vào cục của Nhâm các lão thiết.”

“Hắn biết Phó Thao liêm khiết chính trực, tham ô làm rối kỉ cương dù là bày cuộc, Phó Thao cũng sẽ không vào cuộc.”

“Nên, hắn âm thầm dặn tri phủ Nhữ Ninh, tấu tai tình của Nhữ Ninh lên, mặc dù bất quá chỉ là tuyết tai phổ thông đầu đông, lại bị hắn nói dân chúng lầm than. Phó Thao tin, thỉnh cầu triều đình khoan miễn thuế tháng, thứ hai nhất thời nhẹ dạ, ứng tri phủ thỉnh cầu, tạm hoãn mức thuế nửa năm, điều này hắn không tấu lên.”

“Phó Thao vừa đi, Nhâm Duyên Huy đã được đề bạt đi vào các.” Ngô Văn Quân nói.

Nhâm Duyên Huy tức giận sắc mặt phồng tím, giải thích với Triệu Dục: “Thánh thượng, việc này cựu thần không biết chuyện.”

“Ngô Văn Quân chỉ ăn nói bịa chuyện.”

Thế nào đã nói đến trên người hắn, rõ ràng đang nói án kiện của Quế vương mà.

“Có phải bịa chuyện hay không, là có chứng cớ.” Đỗ Cửu Ngôn rút ra một phong thư, “Đây là thư tri phủ Nhữ Ninh ngay lúc đó, hôm nay tri phủ Dương Châu đích thân viết.”

“Hắn nói chuyện chân tướng năm đó. Nhữ Ninh thật có tai tình, nhưng xa không có nghiêm trọng như hắn báo lên.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhâm đại nhân, người có muốn xem không?”

Nhâm Duyên Huy phất tay áo nói: “Bất quá là nội ứng ngoại hợp mưu hại lão phu, không xem cũng được!”

“Không xem cũng không có gì, dù sao phía sau còn nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Ngô Văn Quân: “Ngô đại nhân, sự tình từng cái từng cái mà nói.”

Ngô Văn Quân liền vạch ra từng chuyện, mỗi một chuyện hắn nói, Đỗ Cửu Ngôn liền lấy ra một phần chứng cứ, cầm trong tay.


“Về chuyện tham ô đê đập thiếu hụt, còn dính tới tiền công bộ hà đạo tổng đốc Phan Hữu Lượng thất trách thẩn thờ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngô đại nhân, chuyện này liên quan đến án tử của ngươi không?”

Ngô Văn Quân nói: “Có! Lúc đó hà đạo gặp chuyện không may Phan Hữu Lượng chính là tổng đốc hà đạo, sau hắn liền tự nhận lỗi từ quan.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn thoáng qua Lỗ các lão, lúc đó tra án, cũng không có liên quan đến Phan Hữu Lượng, chỉ là sau này Lỗ các lão nhắc tới người này với Ngân Thủ, nàng mới chú ý tới.

Bookwaves.com.vn

Dù sao hà đạo gặp chuyện không may, tổng đốc tự nhận lỗi từ chức không tính là ngạc nhiên.

Cũng không biết, thân thế của Ngân Thủ có quan hệ với Phan Hữu Lượng hay không, chờ sau khi việc này kết thúc, nàng muốn viết thư hỏi Ngân Thủ một câu, ở Dư Hàng thế nào.

Ngô Văn Quân nói tiếp: “Án tham ô đê đập, lúc đó ngân lượng tham ô bất đồng, cũng không phải là một mình tội thần lấy, mà là hơn phân nửa cho Nhâm Duyên Huy.”

“Việc này ta lưu sổ sách mỏng, lưu đến ngày nào đó thân vào lao tù, để cho mình trở nên có giá trị, mà sống lâu mấy ngày.”

Cũng quả thực, án năm cũ hắn phạm, năm nay còn sống, cũng là bởi vì hắn có giá trị, biết được nhiều.

“Ở đây, ” Đỗ Cửu Ngôn lấy sổ sách ra, đưa cho Tiết Án, “Ngô đại nhân là một người thận trọng cẩn thận, hắn viết từng khoản một, ghi còn rõ ràng hơn tiên sinh phòng thu chi.”

Tiết Án đưa cho Triệu Dục.

Triệu Dục trầm mặt tiện tay lật hai trang, chỉ trong hai trang, đã thấy bốn năm lần tên của Nhâm Duyên Huy. Tên của hắn mỗi một lần xuất hiện, đều theo một con số khổng lồ.

Làm quan, còn có tiền hơn người làm quân chủ như hắn.

Triệu Dục không khỏi nở nụ cười, đặt sổ sách ở trong tay, không có tiếp tục lật xem tiếp.

“Sổ sách trong sáu năm tổng cộng ghi chép năm mươi hai khoản, tiền thu chi, trên dưới ba trăm vạn lượng.”


“Mà trong năm mươi hai khoản này, có bốn mươi sáu khoản là liên quan đến Nhâm các lão, các khoản tiền, chừng hai trăm bốn mươi sáu vạn lượng.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nhâm Duyên Huy, “Nhâm các lão, mỗi ngày người mặc keo kiệt như vậy, tiền người tham, là nuôi ngoại thất hay là trải trên giường mỗi ngày nằm ngủ?”

“Thánh thượng, cựu thần oan uổng.” Nhâm Duyên Huy biết, lúc này biện thêm với Đỗ Cửu Ngôn đã không có ý nghĩa, hắn chỉ cần để Triệu Dục không động sát niệm, nhớ kỹ tầm quan trọng của hắn là được rồi.

Huống chi, nếu như hắn và Lỗ các lão đều không còn, Triệu Dục muốn đỡ thêm hai người lên, tốn hao tinh lực và tài lực, sẽ còn lớn hơn nữa.

Người kế tiếp đi lên, ai biết sẽ là dạng gì.

“Nhiều năm như vậy, cựu thần đối với triều đình đối với thánh thượng trung thành và tận tâm không hai lòng.” Nhâm Duyên Huy nói: “Có thể cựu thần là không có mặt mũi nói thanh liêm, cựu thần cũng nguyện ý bị nghiêm phạt, nhưng tuyệt không có kim ngạch to lớn như bọn họ nói vậy.”

“Cựu thần nghèo khó thật, không có bất kỳ chỗ làm giả nào.”

“Bọn họ đây là nói xấu hãm hại, muốn tăng thêm tội!” Nhâm Duyên Huy nói.

“Thánh thượng, Nhâm các lão luôn luôn thanh liêm, tuyệt không làm loại sự tình này.” Quan viên Nhâm đảng đều ra khỏi hàng, lúc này không giữ Nhâm Duyên Huy, sao còn chờ lúc nào.

Bọn họ phải ôm tập thể.

Triệu Dục nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay lời của hắn vẫn rất ít, không ra vẻ giấu diếm tinh thần, để người đẽo gọt không ra.

“Hai chữ thanh liêm sao mà vô tội, cư nhiên bị dùng để hình dung Nhâm các lão!” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Như trên, là sau khi Nhâm các lão nhập các, sự tình Ngô Văn Quân biết, nói vậy còn có rất nhiều chỗ người ngoài không biết.”

“Từng hành vi phạm tội này, thật sự là để kẻ khác kinh ngạc lại thất vọng, nếu còn lưu Nhâm Duyên Huy ở lại triều đình, chính là thiên hạ dung túng bao che tham quan, vũ nhục thanh liêm quan tốt.”

“Oai phong tà khí này, tất nhiên sẽ dường như sâu mọt, từng chút ăn Đại Chu, để nó phân băng tan rã.”

Triệu Dục không nói gì.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn một cái, xoay đầu lại hướng đường nhìn của Nhâm Duyên Huy, ánh mắt của hắn mặc dù khí nộ hung ác độc địa, nhưng vẫn như cũ rất ổn, hiển nhiên, hắn biết Triệu Dục còn chưa nỡ giết hắn.

Nàng có thể hiểu được Triệu Dục, nên, cái chuôi lửa này còn phải tiếp tục đốt.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Nhâm Duyên Huy nở nụ cười, dáng tươi cười càng chắc chắc, trầm ổn hơn hắn.

Nhâm Duyên Huy hoảng sợ, trong lòng nhảy lên, hắn bỗng nhiên xoay người đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn đã trước hắn một bước, nói: “Thánh thượng! Nói tới chỗ này, không khỏi trở lại từ đầu nói án tử của Quế vương gia một câu.”

Bookwaves.com.vn


“Quế vương gia có tâm tạo phản hay không, thánh thượng người là ca ca hắn, người so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng. Nếu hắn thật có lòng, cũng sẽ không hồ đồ đến tận đây, trăm ngàn chỗ hở, thế cho nên hai năm qua cùng ta làm huyện lệnh, điều tra án kiện, lăn qua lăn lại đùa giởn chung quanh.”

“Nếu hắn quả thật cố tình, mấy năm nay tại triều đình, hắn có thể kinh doanh thế lực của mình. Nhưng trong lòng người biết, hắn không chỉ ở trong triều không có bất kỳ quan hệ cá nhân với quan viên, bạn cũ công huân từng quen lúc xưa cũng không mật thiết lui tới nữa. Thậm chí còn, hắn cũng không đi lại với nhà mẹ đẻ An quốc công phủ của ta cùng với Tĩnh Ninh hầu phủ.”

“Nếu như hắn thật có lòng, cũng sẽ không làm nũng khóc lóc om sòm với người, ở trước mặt người vẫn giống hệt như trước, trăm phương nghìn kế để được huynh trưởng bảo vệ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Triệu Dục, ôn nhu nói: “Quế vương thuần túy, người rõ ràng hơn ta. Hắn muốn bất quá là người một nhà và sự hòa thuận mục, thái hậu nương nương thân thể khỏe mạnh, người vẫn là ca ca tốt của hắn.”

“Hắn được huynh trưởng như người, là phúc khí trong cuộc đời này của hắn. Mà người cũng yêu quý hắn.” Đỗ Cửu Ngôn ngữ trọng tâm trường nói: “Thánh thượng, tình phụ mẫu đến từ nuôi nấng và máu mủ tình thâm, tình phu thê đến từ tương cứu trong lúc hoạn nạn cử án tề mi, chỉ có tình huynh đệ, mới là tình nghĩa hai người cùng kinh doanh đôi bên hy sinh thật tình lấy được.”

Trước mắt Triệu Dục, hiện ra hình ảnh từ nhỏ Quế vương nháo đằng ở trước mặt hắn. Quế vương muốn kẹo của hắn, hắn có mười viện cũng nguyện ý cho hắn hết, nhưng là mỗi khi Quế vương làm ầm ĩ một trận, nhưng cũng chỉ lấy đi năm viên, luôn sẽ để lại cho hắn phân nửa.

Hắn bảo vệ Quế vương, đây là thương yêu phát ra từ phế phủ.

Chính như Đỗ Cửu Ngôn nói, một phần tình huynh đệ này, là huynh đệ bọn họ thẳng thắn thành khẩn đối đãi, nỗ lực thật tình mới kinh doanh lấy được.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, Quế vương rung động đến tâm can hô một tiếng, “Ca!”

Triệu Dục chóp mũi đau xót, nổi giận mắng: “Tiểu tử thối!”

Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên giơ tay lên chỉ hướng Nhâm Duyên Huy, “Nhưng là người này, hắn ý hiểu rõ thánh ý, hắn nhận định An Sơn vương và Hoài vương gặp chuyện không may, là thủ bút của thánh thượng, nên lần này, hắn muốn thay thế thánh thượng xuất thủ, ly gián tình huynh đệ của bọn họ.”

“Nhâm Duyên Huy!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Nhâm Duyên Huy, lớn tiếng gọi hắn. Nhâm Duyên Huy sợ hết hồn, lui về sau một bước.

“Tội thứ nhất, ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, thảo gian nhân mạng.”

“Tội thứ hai, ngươi tại vị không mưu chính, lợi dụng tín nhiệm của thánh thượng với ngươi, đấu đá triều dã bài trừ dị kỷ, mà từ không để ý tới triều chính.”

“Tội thứ ba, ngươi phỏng đoán thánh ý, tự cho là đúng, nói xấu thánh thượng!”

“Tội thứ tứ, ngươi hãm hại vương gia, trung thần, ly gián tình huynh đệ của thánh thượng và Quế vương!”

“Nhâm Duyên Huy, ngươi không phụ lòng thánh thượng tín nhiệm giao phó sao? Không phụ lòng mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu ngươi sao?”

“Ngươi đáng chết, cjết hơn một trăm một nghìn lần, cũng khó mà bình dân phẫn!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận