Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 691: TÂM NGUYỆN ĐẠT THÀNH

Dịch giả: Luna Wong

Mục Diễm từ trong cung đi ra, cũng không có theo tất cả quan viên cùng nhau từ đường dài trở về, mà là vào hẻm nhỏ, quẹo đông quẹo tây, sợ bị người nhìn thấy.

Nhưng mới vừa đi một hồi, chợt nghe có một phụ nhân ở phía sau hắn hô: “Đây không phải là Mục hội trưởng sao?”

Mục Diễm đầu cũng sẽ không quay tăng nhanh bước tiến.

“Mục hội trưởng ngươi chạy cái gì. Thua thì thua, có quan hệ gì đâu.”

“Cùng lắm thì ta chê cười ngươi, cũng sẽ không đánh ngươi.” Lại nói: “Yên tâm, thua cho Đỗ tiên sinh của chúng ta không mất mặt, dù sao a, nam nhân biện tụng thế nào cũng không như nữ nhân chúng ta!”

Mục Diễm phiền táo không ngớt, chạy bước nhỏ tiêu thất ở trong ngõ hẻm.

“Phi!” Phụ nhân nói: “Toán cái thứ gì. Cư nhiên cùng Nhâm Duyên Huy hại vương gia của chúng ta.”

“Cũng không nhìn xem vương gia là phu quân của ai. Hôm nay thắng chắc, nếu bị thua chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi.” Phụ nhân nói lại gắt một cái, đi.

Mục Diễm một hơi thở đến trong ngõ hẻm hậu môn của Yến kinh tụng hành, gõ cửa hông, chờ cửa đóng lại hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiên sinh, người không có sao chứ?” Thư đồng nhìn hắn một đầu mồ hôi, vội đưa khăn qua đây, lo âu hỏi: “Đỗ Cửu Ngôn trả thù người sao?”

Mục Diễm phất phất tay, nói: “Không có chuyện đó.”

Hắn chỉ là tránh một chút danh tiếng. Nhâm Duyên Huy bị giam, kế tiếp hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nhất là vụ án này còn nhằm vào Quế vương và Lỗ các lão. Vốn tưởng rằng sẽ thắng, nhưng là thật không ngờ, bị Đỗ Cửu Ngôn bẻ cong.

“Tiên sinh, người không phải nói vụ án này sẽ không thua sao, Quế vương và Lỗ các lão dù là sẽ không chém đầu, cũng khẳng định chạy không khỏi hình phạt. Thế nào. . .” Tiểu thư đồng không có nghe được nội dung triều biện, nên vẻ mặt hiếu kỳ không giải thích được.

Án tử mười ổn chínm làm sao lại thua.

“Ngươi bận chuyện của ngươi đi.” Mục Diễm không muốn nhiều lời.

Thua dù sao không phải chuyện đáng huyền diệu.

Đỗ Cửu Ngôn quá xảo quyệt, cư nhiên bắt được lập ý của bọn họ ngay từ đầu. Bất quá nàng nói không có sai, ngay từ đầu Nhâm các lão an bài từng chuyện, sẽ không có nghĩ tới có thể đi qua luật pháp giết Quế vương.

Dù sao, Quế vương phạm không phải tội ác tày trời, không thể đánh đồng với án tử của An Sơn vương cùng với Hoài vương.

Nên, Nhâm Duyên Huy an bài nhiều nhất, chính là thất vọng đau khổ, rét lạnh lòng của thánh thượng.

Nhưng bị Đỗ Cửu Ngôn dùng phương pháp giống nhau phản một quân.

Hắn bỗng nhiên hiểu, tâm tình biện thua của Thân Đạo Nho lúc đó, có loại gần bị đấu loại thấp thỏm lo âu siêu việt, bị thanh niên nhân triệt để nghiền ép.

Phảng phất kinh nghiệm của Đỗ Cửu Ngôn, không đáng giá nhắc tới, bọn họ biến thành tay mới, dập đầu va chạm mệt mỏi ứng phó.

Đến ứng phó đều đã là mệt mỏi lực tẫn, làm sao còn có cơ hội thắng nàng.

Mục Diễm mệt mỏi trở lại phòng. Yến kinh tụng hành an tĩnh phảng phất như chỗ không người, đến bữa trưa trong thực đường, mọi người cũng chỉ là nhỏ giọng nói chuyện.

“Đến nước này, ngươi nói Đỗ Cửu Ngôn sẽ tới Yến kinh làm hội trưởng hay không?”

“Có cơ hội nàng khẳng định tới đi, năm đó nàng không phải làm Tây Nam hội trưởng sao?”

“Ta cảm giác sẽ không, nàng ở Tam Xích đường thư thư phục phục, căn bản không có hứng thú với Yến kinh.”

“Nói thật, nếu có thể đến chúng ta đi, cũng không cần lúng túng như vậy.”

Nói rơi, tất cả mọi người vùi đầu ăn cơm, không hề trò chuyện. Trò chuyện không ra một nguyên cớ, chỉ có thể buồn buồn nói: “Gần đây chớra cửa, xem nhiều sách đi.”

. . .

Lỗ Chương Chi về đến nhà, Lỗ phu nhân và Lỗ Niệm Tông mang theo củ cải nhỏ chờ ở cửa, vừa nhìn thấy hắn củ cải nhỏ đã vọt qua, thật xa liền thấy: “Tằng tổ phụ!”

Thấy củ cải nhỏ nhào tới, mặt nghiêm của Lỗ Chương Chi thả lỏng một ít, ngồi xổm xuống đón hắn, “Ai u, ngoại tằng tổ phụ cũng bị đụng té ngã.”

“Tằng tổ phụ, người ở bên trong có tốt hay không, có đói bụng hay không, có muốn ăn thịt không?”

Lỗ Chương Chi nở nụ cười, gật đầu: “Thật đúng là đói bụng cũng muốn ăn thịt.”

“Buổi tối ta và cữu công câu cá cho người ăn, tằng tổ mẫu còn đặt tiệc rượu, có rượu ngon món ngon, người nhất định phải ốm xuống mấy cân thịt rồi, dưỡng lại.” Củ cải nhỏ vuốt mặt thon gầy của Lỗ Chương Chi nói.

Lỗ Chương Chi gật đầu, “Thật là có tâm.” Lúc nói chuyện, nhìn về phía Lỗ phu nhân và Lỗ Niệm Tông, nói: “Giúp ta chuẩn bị nước rửa mặt, ta đi Đại Lý tự sẽ trở lại.”

“Thế nào còn đi?” Lỗ phu nhân hỏi.

“Đi xem Nhâm Duyên Huy đi?” Lỗ Niệm Tông nói.

Lỗ Chương Chi gật đầu, “Bằng hữu bấy năm, một khi thành bại luôn muốn nói vài câu.”

“Ngươi về trước đi, ta đây để người chuẩn bị cho ngươi.”

Lỗ Chương Chi dắt củ cải nhỏ, vài người trở về nội viện. Một hồi nước lên hắn ngâm mình ở trong thùng, Lỗ phu nhân giúp hắn gội đầu, cười nói: “Đầu này gội một lần cũng không được, thật đúng là đủ bẩn.”

“Đã xem như tốt rồi.”

Lỗ phu nhân nói: “Bất quá cũng đáng. Nhâm Duyên Huy rốt cục xuống rồi, ngươi cũng coi như giải xong một cọc tâm sự.”

“Ân, người này không có bản lãnh gì, rắp tâm lại bất chính. Thế tất không thể lưu.”

Lỗ phu nhân lau tóc cho hắn, “Nếu như thánh thượng biết ngươi dụng tâm lương khổ như vậy, cũng sẽ cảm động đi. Bất quá, đối với giữ lại Nhâm Duyên Huy, ta cảm thấy thánh thượng làm cũng không sáng suốt.”

“Thánh thượng có suy tính của thánh thượng, tái sinh vi thần tử, tiên đế lại đem triều chính giao phó cho ta, dù là ta không phản bội ý của thánh thượng, cũng phải làm được.”

Lỗ phu nhân gật đầu xác nhận.

“Lần này có thể thuận lợi như vậy, khổ cực Cửu Ngôn.” Lỗ Chương Chi quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt chiếu sáng, “Ngày hôm nay ở trên đại điện nhìn nàng, ta bỗng nhiên đối với chuyện Kiều Kiều gả cho Vạn Thiên, đã bình thường trở lại. Bọn họ mặc dù đi rồi, lại để lại Cửu Ngôn cho chúng ta.”

Lỗ phu nhân ngẩn ra, nàng mười bảy tuổi gả cho Lỗ Chương Chi, đã có bốn mươi mấy năm, lại là lần đầu tiên ở trên mặt của Lỗ Chương Chi, thấy vẻ mặt như thế.

Kiêu ngạo, vui mừng, hạnh phúc, không che giấu và áp chế, nổi lên.

Nàng theo chóp mũi đau xót, sờ sờ mặt của Lỗ Chương Chi, nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, Kiều Kiều và Vạn Thiên dưới cửu tuyền biết được nữ nhi của bọn bọ có khả năng như thế, nhất định sẽ cao hứng.”

Lỗ Chương Chi quay trở lại tựa ở trong thùng nước, đắp khăn ướt nhẹp lên trên mặt.

Phu thê hai người hồi lâu không nói gì thêm.

Lỗ phu nhân lặng lẽ lau nước mắt.

Rửa mặt xong, Lỗ Chương Chi thay một kiện trường quái nửa cũ, thần sắc thoải mái mà đi Đại Lý tự.

Nhâm Duyên Huy ở trong phòng giam lúc trước hắn ở, Ngô Văn Quân vẫn ở sát vách như cũ, hai người đều không nói gì, mỗi người một bên cách rất xa.

“Ngươi cảm thấy ngươi thắng?” Nhâm Duyên Huy nhìn Lỗ Chương Chi.

“Không thôi thì sao?” Lỗ Chương Chi nói: “Lần này ngươi không có khả năng đi ra.”

Nhâm Duyên Huy đứng dậy, đi tới cạnh cửa, hai người cách lan can nhìn đối phương. Nhâm Duyên Huy nói: “Lỗ Chương Chi ngươi nóng vội thắng vài chục năm kinh doanh thế lực, lại bị ta mới đến sáu năm tám năm, xông quân lính tan rã.”

“Ngươi bây giờ dù là thắng, cũng không quang thải.”

Lỗ Chương Chi lắc đầu, “Ta không cần quang thải.”

Nhâm Duyên Huy ngưng mi, cười lạnh nói: “Ngươi chớ nghĩ nói đại nghĩa với ta, nếu ngươi không quyến luyến danh lợi, cần gì phải làm quan tố tể.”

“Quyến luyến tự nhiên là quyến luyến, nhưng tuổi tác đã cao lực bất tòng tâm.” Lỗ Chương Chi nói: “Nên, ở trước khi ta rời đi, nhất định phải kéo ngươi xuống.”

Bookwaves.com.vn

Nhâm Duyên Huy siết nắm tay, “Sự tình chưa tới cuối cùng, hươu chết ai lấy còn không nhất định.”

“Nếu ngươi mời ta đến, là vì nói những thứ này, vậy không nói cũng được.” Lỗ Chương Chi nói: “Nếu ta dám ban đảo ngươi, thì có biện pháp thanh toán vây cánh của ngươi. Thuận lưu nghịch mà đi.”

“Chút bản lĩnh này, Lỗ mỗ ta vẫn phải có.”

Hắn vốn là sang năm hay năm sau trí sĩ, nên, muốn trong hai năm này, loại bỏ Nhâm Duyên Huy ra khỏi nội các, dù cho không thể định tội thả hắn ra ngoài cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần một năm, hắn đỡ hai vị phẩm hạnh đoan chính, năng lực bất phàm lên là được rồi.

Như vậy, dù là tương lai Nhâm Duyên Huy trở về, người hắn nâng đỡ trong triều đình cũng ổn bước rồi.

Như vậy, hắn dù là ly khai cũng có thể yên tâm.

Bất quá, bây giờ kết quả này hiển nhiên để hắn càng thêm thoả mãn. Kế tiếp hắn có càng thêm thời gian cho đáo, bồi dưỡng người mới, phụ tá thánh thượng.

Tương lai hắn đi cũng có một chút mặt mũi gặp tiên đế.

“Ngươi dự định để Phó Thao trở về, hay là Phan Hữu Lượng?” Nhâm Duyên Huy nói: “Thái độ làm người của Phó Thao quá mức ngay thẳng, thả ra ngoài châu phủ xử lý sự vật một phương có thể tạm được, nhưng để cho hắn tiến nội các, lấy tính tình chất phác không chừng mực của hắn, không có cái gì làm.”

“Phan Hữu Lượng càng không cần phải nói, hắn ngoại trừ si mê thuỷ lợi còn có thể cái gì?”

“Trừ phi ngươi đến đỡ Tiền Vũ!” Nhâm Duyên Huy nói: “Bất quá ngươi nghĩ kỹ, cả triều đường đều là người của ngươi, nếu có một ngày ngươi đi, người thứ nhất thánh thượng thanh toán, chính là bọn họ.”

Lỗ Chương Chi nhìn hắn không nói gì.

Nhâm Duyên Huy thấp giọng, nói: “Ngươi còn không hiểu sao? Mục đích thánh thượng đỡ ta chính là vì áp chế ngươi, ta ở ngươi ở ta đi ngươi cũng bất quá ở lâu mấy ngày mà thôi.”

“Ngươi được tiên đế giao phó, bảo thủ, tự xưng là trọng thần. Vì nước vì xã tắc. Ngươi là tốt, nhưng bên người thánh thượng không thể chỉ có ngươi a.” Nhâm Duyên Huy nói: “Ngươi thấm nhuần quan trường suốt đời, điểm đạo lý này cũng đều không hiểu?”

Lỗ Chương Chi nhìn Nhâm Duyên Huy, hơi gật đầu, nói: “Chính là suốt đời đều là quan, nên biết, tốc độ thay đổi quan viên.”

“Ta ngươi đều thế. Không có ai cứ ở tại chỗ này, vững như Thái sơn.”

Nhâm Duyên Huy xuy cười một tiếng, “Lấn danh đạo thế! Ngươi bất quá là muốn bá chiếm thủ phụ vị mà thôi, hà tất dùng loại lý do quan danh đường hoàng này.”

“Ngươi có biết vì sao ngươi thua không?” Lỗ Chương Chi hỏi.

Nhâm Duyên Huy nói: “Bất quá mọc ra một ngoại tôn nữ có thể giúp che lấn ta thôi.”

“Đây là thứ nhất, ” Lỗ Chương Chi nói: “Thứ nhì, là ngươi đã đoán sai ý của thánh thượng.”

Nhâm Duyên Huy khẽ run, bật thốt lên: “Không có khả năng!”

“Nhị vị vương gia, cũng không phải là thủ bút của thánh thượng.”

Nhâm Duyên Huy không dám tin tưởng, “Không có khả năng.” Hắn đi hai vòng dừng lại nhìn Lỗ Chương Chi, “Chẳng lẽ là Quế vương?”

“Đều không phải.” Lỗ Chương Chi nói: “Thánh thượng đến giết ngươi ta đều phải do dự, huống chi huynh đệ của mình.”

Cả người Nhâm Duyên Huy băng lãnh, trong nháy mắt như là bị rút hết khí lực, lung lay sắp đổ, hắn nhìn chằm chằm Lỗ Chương Chi, “Vậy là ai?”

“Chẳng biết.” Lỗ Chương Chi nói.

Nhâm Duyên Huy bỗng nhiên cười ha ha, lắc đầu nói: “Nên ngươi lại thêm một cái lý do giết ta?”

“Bởi vì ta đi, người sẽ trồi lên mặt nước?”

Lỗ Chương Chi nói: “Chỉ là suy đoán mà thôi, ngươi đi, là tất nhiên.”

“Ta đây thật phải sống thật tốt.” Nhâm Duyên Huy nhìn chằm chằm Lỗ các lão, thấp giọng nói: “Hai hổ tranh chấp, chờ các ngươi lưỡng bại câu thương, thủ phụ này vẫn là của ta.”

Lỗ Chương Chi quan sát hắn một mắt, không muốn nhiều lời nữa, mà là đi tới bên người Ngô Văn Quân, nói: “Văn Quân không cần lo ngại, lao phòng với ngươi mà nói, do an toàn hơn.”

“Đi thong thả!” Ngô Văn Quân nói: “Ta ngươi không nợ nhau.”

Lỗ Chương Chi cũng không quay đầu lại đi, Nhâm Duyên Huy lảo đảo hai bước, ngồi xuống trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng.

—— lời nói ngoài ——

Không sửa lỗi chính tả, chờ tỉnh ngủ trở lại sửa, nếu như thực sự quá nhiều đã đi xuống ngọ xem, ta đi ngủ!

Yếu nghỉ đông, náo nhiệt nghỉ đông lại tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui