Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 692: THÁI ĐỘ NHẬN TỘI


Dịch giả: Luna Wong


Trong hậu cung, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm ngoài cửa ngự thư phòng, Tiết Án cười khổ bồi bọn họ cùng nhau ngồi chồm hổm.


“Lão nô theo thánh thượng nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu thấy thánh thượng nổi giận lớn như vậy.” Tiết Án nói: “Vương gia, vương phi, không bằng ngày mai nhị vị trở lại?”


Quế vương trừng hắn một mắt, “Ta quen biết hắn hai mươi mấy năm, ta cũng chưa từng thấy qua hắn phát tính tình lớn như vậy.”


“Cũng là bởi vì chưa thấy qua, mới muốn nhìn thử.” Quế vương nói.


Tiết Án bật cười. Kỳ thực Quế vương lo lắng cho Triệu Dục, nên ở chỗ này chờ, nhưng hắn cứ không nói chịu thẳng.


“Ta đói bụng.” Quế vương phất tay nói: “Ngươi đi lấy chút điểm tâm cho chúng ta lót bụng.”


Tiết Án xác nhận.


Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm đối diện, thấp giọng nói: “Tức phụ nhi,  ngày hôm nay nàng đặc biệt soái.”


“Hừ!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một ít người chẳng biết ẩn dấu bao nhiêu bí mật không nói với ta. Còn nói muốn động phòng, ta mua cho ngươi khối thịt heo thì được.”


Quế vương sửng sốt, “Mua thịt heo làm gì?”


“Thịt kho!” Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, không muốn để ý đến hắn.


Quế vương nhích tới đây, mặt đối mặt với nàng, “Nàngđừng nóng giận, có chuyện ta nói hay không kỳ thực đều không sao cả, chủ yếu vẫn là xem kết quả, quá trình căn bản không quan trọng.”


“Đối với ta mà nói, rất quan trọng!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ trán của hắn, “Con người của ngươi, càng nhìn càng không đòi hỉ!”


“Ai u!” Quế vương bị nàng chỉ té trên mặt đất, đơn giản cố định ôm cánh tay của nàng, “Ta sai rồi, ta nhận sai.”


“Nể mặt hôm nay nàng cứu ta một mạng, tha thứ cho ta đi.”


“Ta cứu ngươi một mạng, còn phải tốn sức tha thứ cho ngươi, đầu óc ta không tốt sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Nàng cứu ta một mạng, ta không thể lấy thân báo đáp. Ta là người của nàng, đối với đồ đạc của mình nàng phải trân trọng yêu quý.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn bị hắn chọc giận tới cười, nhìn hai bên một chút không ai, véo thịt treo eo của hắn, “Tặng cho ngươi mười khối thịt heo.”


“Ta không cần thịt heo.” Quế vương đau tê tê hút khí, “Ta muốn nàng. Nàng đã cứu ta, ta muốn báo đáp nàng cả đời.”



“Giúp nàng sinh con dưỡng cái, cho nàng một phu quân tri kỷ xinh đẹp, giúp nàng làm ấm giường.” Quế vương cọ cọ, mắt ba ba nói.


Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng.


“Vương gia, vương phi, điểm tâm tới.” Tiết Án nín cười, chỉ cần chỗ có vương gia và vương phi, bầu không khí nhất định sẽ dễ dàng hơn.


Quế vương đút cho Đỗ Cửu Ngôn một khối, hắn tự ăn một khối, “Bận cả sáng sớm, đói chết ta.”


“Ta khát!” Đỗ Cửu Ngôn nghẹn cổ họng khó chịu, “Ăn cái gì, muốn uống nước.”


Quế vương trừng Tiết Án, “Nước!”


bookwaves.com.vn


Tiết Án cầm trà, vội để tiểu nội thị đưa tới, hai người ừng ực uống một ly nước, ăn hai khối điểm tâm, chân đều ngồi chồm hổm đến tê rần.


“Chân nào, ta bóp cho nàng.” Quế vương ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, bóp chân cho Đỗ Cửu Ngôn.


Theo đạo lý bọn họ nên quỳ chờ, nhưng hai người không hẹn mà cùng lựa chọn ngồi chồm hổm. Ngồi chồm hổm mặc dù khổ cực, nhưng thoải mái hơn quỳ.


Đúng lúc này, chợt nghe trong ngự thư phòng lý truyền đến âm thanh của Triệu Dục, “Lăn vào đây!”


“Gọi rồi gọi rồi.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy Quế vương một cái.


Quế vương lắc đầu.


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hông của hắn dùng sức vặn một cái, Quế vương đau hét thảm một tiếng, thê thảm hô: “Ca!”


Hô xong, thuận thế treo nước mắt liền đẩy cửa tiến vào.


Đỗ Cửu Ngôn cúi thấp đầu rúc vai theo ở phía sau.


“Chạy tới nơi này làm gì, ùm sùm, trẫm còn tưởng có chuột bò ở bên ngoài nữa.” Triệu Dục nhìn hai người.


“Ca, ta sai rồi.” Quế vương mắt lom lom nhìn Triệu Dục.


Triệu Dục ngồi ở long án, sắc mặt không tốt tức giận chưa tiêu, hắn trừng Quế vương, nói: “Trẫm không có định tội của ngươi, bây giờ ngươi chạy tới nhận tội là có ý gì, lẽ nào ngươi còn làm chuyện gì trẫm không biết?”


“Đã hết.” Quế vương nói, “Ta chỉ làm chút chuyện như vậy.”


“Thứ to gan lớn mật!” Triệu Dục đã ném một tấu chương tới, “Trưởng thànhcánh cứng rắn rồi  đúng không, lén trẫm trái làm một chuyện hoang đường phải lại làm một chuyện hoang đường. Ngươi nói thử xem nhiều năm như vậy, trẫm thiện hậu cho ngươi bao nhiêu lần?”



“Ân.” Quế vương gật đầu, “Ai bảo ngươi là ca chứ.”


Triệu Dục trừng mắt, “Ngươi lặp lại lần nữa?”


“Ngươi là ca ta!” Quế vương nói.


Triệu Dục tức giận ngực phập phồng, chỉ vào hắn, “Ngươi qua đây.”


Quế vương ngoan ngoãn đi tới, Triệu Dục đứng lên, chọc trán của hắn, “Trẫm thấy ngươi thì giận, ba mươi quân côn kia không đánh nữa, trẫm muốn giận cả đời.”


“Ba mươi nhiều lắm.” Quế vương nói, “Ba cái thôi, xuất một chút khí là được.”


Triệu Dục dùng tấu chương quất cánh tay của hắn một cái, “Còn cò kè mặc cả, ngươi có xấu hổ hay không.”


Quế vương cúi thấp đầu không nói lời nào.


“Thánh thượng.” Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, Triệu Dục chỉ nàng nói, “Hai phu thê các ngươi, cùng một giuộc, ngươi cũng câm miệng!”


Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, không dám mở miệng.


“Được rồi được rồi.” Thái hậu do Tiền ma ma đỡ từ cửa đi vào, “Thân huynh đệ, trút giận chút là được, ngươi xem thử bộ dáng kia của hắn, nào có lá gan tạo phản, ngươi coi như xong đi.”


Triệu Dục nói: “Hài nhi biết hắn không có can đảm, nhưng chỉ tức giận, hắn có chuyện cũng không nói với trẫm, ngược lại mỗi lần thiếu tiền, đều tìm đến trẫm khóc than.”


“Cũng đúng!” Thái hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Dục nói có đạo lý, chỉ vào Quế vương nói, “Tên tiểu tử thối này, đại sự không thương lượng, hễ khóc nghèo thì tới.”


“Đánh hắn!” Thái hậu nói, “Đánh luôn phần của ai gia.”


Triệu Dục không nỡ đánh chỗ khác, nhéo hắn chỉ đập cánh tay của hắn.


“Ai u ai u.” Tiền ma ma thả lỏng thái hậu, đau lòng tiến lên, “Thánh thượng, vương gia còn nhỏ không hiểu chuyện, người thủ hạ lưu tình a.”


“Không bằng, người đánh ma ma đi.”


Triệu Dục làm sao có thể đánh Tiền ma ma, lại cầm tấu chương đánh người.


Quế vương cúi thấp đầu vẻ mặt thành khẩn nhận sai, nhưng mắt đều là tiếu ý, ấm như xuân phong.


“Ma ma xem nào.” Tiền ma ma đã vén tay áo của Quế vương lên, thấy trên cánh tay Quế vương đỏ một mảnh, nàng đau lòng nhào tới, “Cái đánh này cũng không nhẹ, đều sắp vượt qua ba mươi quân côn rồi.”



Triệu Dục che trán, ba mươi quân côn da tróc thịt bong, hắn chỉ vỗ vài cái, nào có khoa trương như vậy.


Suy nghĩ một chút hắn cũng nhìn thoáng qua, không nói chuyện.


“Đêm nay ai gia mời khách.” Thái hậu nói, “Đi Khôn Ninh cung dùng bữa.”


Tiền ma ma nói: “Nô tỳ làm cơm!”


“Ta bồi rượu!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


bookwaves.com.vnThái hậu oán trách trừng nàng một mắt, “Không ở triều đình công đường, ngươi là vương phi.”


“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, hướng về phía mọi người nhu nhu nhược nhược cười, bóp cổ họng nói: “Ta bồi rượu!”


Bộ dáng của nàng như vậy, nhăn nhó làm vẻ, thật sự  hoạt kê buồn cười.


Triệu Dục nhịn không được bật cười, “Mẫu hậu, hai người kia cá mè một lứa, thật sự để trẫm tức giận.”


Thái hậu nói: “Ngươi đừng tính toán với bọn họ, hai tên lừa gạt nhỏ mà thôi.”


Triệu Dục đầy mặt bất đắc dĩ.


“Đi Khôn Ninh cung đi.” Thái hậu nói: “Tiết kiệm ở chỗ này chọc ca ca ngươi tức giận.”


Quế vương xác nhận, quay đầu lại nhìn Triệu Dục, hướng về phía hắn cười, “Ca, ta nghèo thật!”


“Ngươi nói nữa xem.” Triệu Dục nói.


Quế vương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn nhanh như chớp chạy đi.


Thái hậu nói với Triệu Dục: “Vì chút chuyện hư hỏng ấy của hắn, ngươi đều có ít ngày không đi Khôn Ninh cung rồi, ai gia thấy ngươi cũng không khá hơn hắn bao nhiêu.”


Triệu Dục nói: “Trẫm đây không phải là sợ người tức giận sao?”


“Ai gia giận cái gì? Nếu hắn sai, ngươi cứ phạt, nếu hắn không sai ngươi cứ sủng.” Thái hậu nói, “Ai gia ở trong lòng ngươi cứ bất công như vậy a.”


“Hắn là thịt trong tim, ngươi làm sao không phải chứ.” Thái hậu nói.


Triệu Dục nhận sai với thái hậu, “Mẫu hậu, hài nhi sai rồi.”


“Đợi lát nữa đưa hoàng hậu và Niên Chu cùng nhau qua đó dùng bữa.” Thái hậu nói, “Nhâm Duyên Huy ngươi cũng không nên để lại. Hắn đi rồi, tự nhiên còn có người đắc lực thuận tay.”


Triệu Dục gật đầu, “Trẫm cũng suy nghĩ rõ rồi, bất quá lại dưỡng thêm một người ra, đều là người thông minh, cũng sẽ dùng thuận tay.”


“Ăn cơm thì không đi, trẫm lâm triều đến ngọ, còn có thật nhiều chuyện cần làm. Ngày khác đi, đều là người một nhà ngày nào đều được.”


“Cũng được, vậy hôm nào hẹn lại. Ai gia sẽ giáo huấn Mặc Hề cho ngươi.” Thái hậu nói xong, do Tiền ma ma đỡ ra ngoài.



Triệu Dục thở dài, lại nhịn không được cười rộ lên, Tiết Án thấy hắn cười, cũng theo thoải mái mà cười, “Nô tỳ thấy tâm tình của người tốt, thì cảm thấy trời thoáng cái để lại trong xanh.”


“Xuân về hoa nở, tinh không vạn lí!”


“Thánh thượng, người chớ giận Quế vương, nô tỳ cũng cảm thấy những câu Đỗ tiên sinh nói có lý, Quế vương gia hắn… còn thiện lương hơn cả chúng ta thấy.” Tiết Án nói.


Triệu Dục nói: “Trẫm cũng không tin hắn có cái tâm này, chỉ là trái tim trẫm băng giá trận bão tố này đúng là vẫn phải tới.”


“Chỉ là không nghĩ tới dẫn ra nhiều chuyện như vậy, thật sự đau đầu.”


Tiết Án thở phào nhẹ nhõm.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương vừa đi vừa thấp giọng nói: “Vương gia, vừa rồi người  biểu hiện rất tốt, hạ bút thành văn, thành thạo lão đạo!”


“Đương nhiên.” Quế vương nói, “Quen tay hay việc.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, lại nói: “Vương gia, kỳ thực ta rất ngưỡng mộ ngươi.”


“Ân?” Quế vương nhìn nàng, “Ngưỡng mộ ta có tức phụ tốt sao?”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Ngưỡng mộ ngươi có mẫu thân tốt như vậy, ca ca tốt như vậy.”


Quế vương dừng một chút, nhướng mày nói: “Vậy cũng phải.”


“Cho nên, vương gia người phải quý trọng a. Tạo phản trước đây mặc kệ thật giả, cũng không nên có nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thánh thượng làm quân chủ, hợp hơn vương gia người.”


“Vương gia như một con chim, người nên bay lên ở trên trời, hưởng thụ tự do vô câu vô thúc.”


“Ở Kim Loan điện thượng, chẳng khác nào chim gãy cánh.”


Quế vương dừng lại nhìn nàng, cũng không đáp lời của nàng, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt hơi sáng, có quá nhiều trầm mặc muốn nói lại thôi, một lúc lâu hắn phủng mặt của nàng, động tình nói: “Ta rất quý trọng tất cả những thứ ta có.”


“Bao quát cả nàng.”


Đỗ Cửu Ngôn ôm hông của hắn, tựa ở bộ ngực hắn, một lúc lâu nàng nói: “Vương gia, người thực sự mập chút rồi.”


“Nghiêm túc chút.” Quế vương hôn đỉnh tóc của nàng một cái, “Bổn vương đang tản tỉnh đó.”


Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, tiếp dựa vào, “Người tiếp tục.”


“Ngôn Ngôn, nàng muốn biết cái gì, nàng hỏi ta đều nói.” Quế vương nói.













Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận